Tề Duyệt và Hải Lan cùng nhau đi tới địa điểm đã hẹn trước, nhìn những gương mặt quen thuộc kia, thiếu chút nữa hai người cho rằng bản thân đã quay trở về thế giới hiện thực.
Nhưng Tề Duyệt biết, đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Kể từ khi Tề Duyệt và Hải Lan ngồi xuống, các bạn học trong tiểu thuyết thật sự cũng nhiệt tình như những người bạn học ở thực tại.
Hồi trung học, tất cả mọi người đều theo nghệ thuật, họ đều có những mối quan hệ rất tốt. Trước đây vẫn luôn liên lạc với nhau, nhưng kể từ khi Hải Lan và Tề Duyệt đi tới thế giới này, hai người chưa từng liên lạc gì cả.
Trong tiềm thức của những người của thế giới này hoàn toàn khác với những người cô quen biết ở hiện tại.
Kể từ khi ngồi xuống, Tề Duyệt cùng nói chuyện với những người khác, Hải Lan vẫn luôn âm thầm quan sát xung quanh.
Tục ngữ có câu, muốn chết cũng phải biết lý do tại sao mình chết, phải chết có ý nghĩa. Cho nên Hải Lan đã nói qua với Tề Duyệt, mọi chuyện dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng phải tìm ra tác giả cuốn tiểu thuyết này là ai.
Mục đích tìm hiểu không phải là vì báo thù, cho dù không phải là người trong cuốn tiểu thuyết này, Hải Lan cũng muốn biết rốt cuộc thù hận đến mức nào, đem bản thân trở thành nữ chính, còn bản thân cô và Tề Duyệt lại bị viết thành nữ phụ độc ác, làm nền cho cô ta. Hơn nữa kết cục cuối cùng còn vô cùng thê thám.
Tề Duyệt bỏ mình nơi biển lửa, Hải Lan thì bị...Xe đâm chết.
Tuy nói rằng chỉ là cuốn tiểu thuyết, nhưng không ai hy vọng bản thân bị viết thành như thế. Trở thành nữ phụ ác độc, có kết cục thê thảm. Biết chuyện này mấy ai không để ý cơ chứ?
Ít nhất Hải Lan không làm được, cô ấy không thể buông tha mọi chuyện khi chưa rõ ràng.
Tề Duyệt liếc mắt nhìn Hải Lan bên canh, trên mặt cô nàng không có nửa điểm ý cười. Tề Duyệt vẫn luôn biết, Hải Lan không chỉ muốn biết tác giả đứng sau rốt cuộc là ai, mà chính cô cũng muốn tìm ra người này. Có lẽ sau khi tìm được, cô sẽ có manh mối trở về thế giới hiện thực.
Bàn tay cô để trên bụng, nếu có thể quay trở lại, cô hẳn là sẽ chọn ở lại đây.
Đứa nhỏ là điều duy nhất cô không thể vứt bỏ được.
"Buổi họp lớp năm ngoái, sao cậu và Hải Lan không tới vậy?" Hạo Dương ngồi bên cạnh Tề Duyệt cũng vì sự xuất hiện của cô mà nụ cười trên mặt vẫn luôn rạng rỡ. Ai sáng suốt cũng đều nhìn ra được tâm tư này của anh ta.
Đối với Hạo Dương, Tề Duyệt có ấn tượng khắc sâu, ở thế giới hiện thực từng theo đuổi cô. Nhìn thái độ hiện tại, rõ ràng, chuyện này cũng xảy ra trong thế giới tiểu thuyết.
Lớp trưởng dường như muốn một lần làm Nguyệt Lão, cố ý đem Tề Duyệt ngồi bên cạnh Hạo Dương.
Các bạn học của Tề Duyệt đều không biết cô đã kết hôn, càng không biết cô rất nhanh sẽ trở thành một người mẹ.
Thẩm Mục Thâm lúc trước đồng ý kết hôn cùng với Tề Duyệt, trong đó có một điều kiện đầu tiên khi lĩnh giấy kết hôn chính là không tổ chức tiệc cưới. Vốn dĩ "Tề Duyệt" không vừa ý, nhưng việc quan trọng trước mặt chính là để Thẩm Mục Thâm cưới "cô", bởi vậy cho nên mọi chuyện cũng nhịn xuống.
Tuy việc gả vào hào môn là chuyện đáng giá để khoe khoang, nhưng bởi vì không tổ chức tiệc cưới, cũng không thông báo công khai, "Tề Duyệt" coi như không được nhà họ Thẩm công nhận. Cho nên, "Tề Duyệt" cũng không định công bố với mọi người rằng "cô" đã kết hôn.
Cho dù muốn tuyên bố, nhưng cũng phải là sau khi Thẩm Mục Thâm tôt chức một đám cưới hoành tráng.
"Tề Duyệt" trong lòng nặng trĩu, đồng thời cũng là người có lòng ham hư vinh khí phách, không thể nào bị tụt lùi phía sau.
Bởi vì "Tề Duyệt" cố ý giấu giếm, không cho người khác biết chuyện mình đã kết hôn, huống chi hiện tại cô cũng đã ly hôn rồi.
"Năm ngoái mình cùng với Hải Lan có chút việc, cho nên không có tới."
"Năm trước cậu không có tới, Hạo Dương cả buổi vẫn hỏi tớ. Nghe thấy cậu không tới, cả đêm ủ rũ uống rượu." Lớp trưởng Nguyệt Lão một bên không quên nháy mắt với Hạo Dương, giống như muốn nói với cậu ta, mau mau nắm chắc cơ hội thật tốt.
"Cút cút, đừng có nói lung tung. Tề Duyệt, cậu đừng nghe cậu ta ăn nói hàm hồ." Hạo Dương trừng mắt nhìn lớp trưởng, nhưng ý cười trên mặt đã bán đứng cậu ta.
Tề Duyệt có chút xấu hổ, "vô tình" ám chỉ cho bọn họ biết, thực ra cô sắp chuẩn bị làm mẹ, trên bàn lớn một trận xôn xao.
Trong lớp nghệ thuật, tuấn nam mỹ nữ đều không ít. Mặc dù có Tề Duyệt và Hải Lan là đôi nữ thần, nhưng cũng có những cô gái khác không kém cạnh gì hai người.
Từ cửa một người phụ nữ bước vào, nâng cằm cao ngạo trang điểm tinh xảo, mặc áo khoác lông chồn, đeo hoa tai kim cương, vòng cổ và kẹp tóc. Có vài người bước vào, nhưng những trang sức trên người cô ra đều làm lu mờ những người khác.
Sau khi người phụ nữ kia đi vào, cô ta liếc nhìn Tề Duyệt và Hải Lan, ánh mắt khinh thường, khóe miệng khẽ câu lên.
Không khí nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn Tề Duyệt và Hạo Dương, còn có người phụ nữ kia.
Đây chính là câu chuyện mô típ cũ rích, cô thích anh, anh lại thích người khác, tôi nhất định sẽ đem người anh thích trở thành kẻ thù.
Nhìn thấy người đi tới, Hải Lan đẩy đẩy Tề Duyệt, nhỏ giọng nói: "Cậu nói người đứng đằng sau liệu có phải là cô ta không? Dù sao ba năm học trung học, cô ta đều đem hai đứa chúng mình thành đối thủ một mất một còn."
Tề Duyệt ánh mắt dừng trên người vừa mới đến, trang điểm tinh xảo, áo khoác lông chồn, khuyên tai kim cương, vòng cổ...
Ngoại trừ nhìn hơi tục khí ở bên ngoài, thật đúng là không nhìn ra cô ta có điểm gì đáng ngờ.
Tề Duyệt trả lời: "Tạm thời nhìn không ra, nhưng xác thực cũng có chút nghi ngờ."
Người phụ nữ lần thứ hai nhìn về phía Tề Duyệt và Hải Lan, trong mắt dường như mang theo một chút đắc ý, ở chỗ đối diện với hai người, âm dương quái khí cười nói: "Không nghĩ tới năm nay có thể mời được hai tôn đại phật này đến."
Hải Lan và Tề Duyệt nhìn nhau, rõ ràng đang tìm cớ.
"Năm trước có việc, cho nên không tới được." Tề Duyệt cũng không phải tới gây sự.
Người phụ nữ nở nụ cười một tiếng: "Vậy vừa vặn thật đấy, hai người đều có việc."
Trong lúc nói chuyện còn không đem túi xách để trên mặt bàn, sau đó vuốt sợi tóc ở gò má ra phía sau.
Hải Lan đảo mắt, ghé sát vào tai Tề Duyệt, thấp giọng nói: "Tớ đã cho cô ta vào danh sách rồi. Thực sự giống hệt một người, cái phong cách khoe của này vẫn không hề thay đổi."
Cô ta còn cố tình khoe ra chiếc nhẫn kim cương to bằng ngón cái ở giữa ngón tay.
Có lẽ...
Không ai biết Tề Duyệt từng gả vào một gia đình hào môn giàu có, cũng không biết vị hôn phu của Hải Lan là ai. Ngược lại vừa rồi nếu không có những người đàn ông kia ân cần với Tề Duyệt và Hải Lan, thì cái người bạn học kia cũng không đến mức phí tâm khoe đồ như thế.
"Woa, Tiêu Vân, chiếc nhẫn kim cương trên tay câu to thật đấy. Đã lâu không gặp, cậu chừng nào kết hôn vậy, cũng không thấy mời bạn bè cũ gì cả."
Rõ ràng là khoe khoang, nhưng thường sẽ có người cố tình hùa theo cái trò này.
Tiêu Vân khẽ cười một tiếng, "Không, vẫn chưa có kết hôn, đây chỉ là một chiếc nhẫn đính hôn bình thường mà thôi. Ngày cưới đã được ấn định vào tháng tư năm nay, đến lúc đó mời mọi người đến tham dự... Đặc biệt là Tề Duyệt và Hải Lan." Sau đó quay đầu nhìn hai người đầy ẩn ý: "Đến lúc đó, hai người đừng nói là không đến được chứ?"
"Nếu đã có lòng mời, chúng tôi sẽ đi." Vẻ mặt Tề Duyệt lạnh nhạt.
Ngoại trừ chuyện của Hạo Dương, Tiêu Vân rất thích so đo với Tề Duyệt. Tuy rằng gia cảnh của Tề Duyệt không bằng cô ta, nhưng bất kể là nhân duyên hay học tập, tất cả Tề Duyệt đều hơn cô ta một bậc.
Ở trong tiểu thuyết, "Tề Duyệt" sẽ tỏ ra tự phụ và cáu gắt hơn. Vì vậy cho nên Tề Duyệt cảm nhận được nỗi oán khí của Tiêu Vân so với ngoài đời còn nặng hơn nhiều.
"Tiêu Vân, vị hôn phu của cậu làm nghề gì vậy. Nhìn nhẫn kim cương này lớn như vậy, khẳng định trong nhà có rất nhiều tiền."
Giọng nói hâm mộ cùng với ghen tị càng làm thoả mãn thói hư vinh của cô ta.
Trên mặt Tiêu Vân không che giấu được ý cười trên miệng: "Không có gì, chỉ là mới mở công ty đưa ra thị trường mà thôi."
Ánh mắt dừng trên người Tề Duyệt, nhìn lướt qua Tề Duyệt trên tay không đeo gì cả, ý cười trên miệng càng đậm, giống như nhớ tới cái gì, hỏi Tề Duyệt: "Lúc trước nghe nói cô muốn làm phu nhân hào môn, không biết có phải thật không?"
Những người khác vừa nghe Tiêu Vân nói như vậy, toàn bộ ánh mắt đều dừng trên người Tề Duyệt. Dù sao chuyện Tề Duyệt làm phu nhân hào môn, bọn hoa chưa nghe được điều gì về nó.
Tề Duyệt khẽ nhíu mày, cái mà Tiêu Vân gọi là "nghe nói" hẳn chính là từ "Tề Duyệt" nghe được ít nhất từ hai năm trước, "cô" sắp tuyên bố ly hôn.
"Tề Duyệt có phải phu nhân hào môn hay không, thì cô vẫn nên làm tốt chuyện phu nhân hào môn của cô đi". Hải Lan liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Tiêu Vân.
"Chẳng phải không phải là tôi lo lắng cho Tề Duyệt bị lừa sao. Hiện tại có rất nhiều kẻ lừa đảo như vậy. Nếu bị lừa không phải là thiệt sao?" Tiêu Vân chớp mắt, nụ cười trên mặt đúng là làm cho người ta chán ghét.
Hạo Dương bên cạnh Tề Duyệt đè nén lo lắng, hỏi Tề Duyệt: "Cậu kết hôn rồi à?"
Tiêu Vân nhìn Hạo Dương, cười lạnh một tiếng: "Mọi người đều đã kết hôn, cô còn muốn tỏ vẻ nhã nhặn sao?"
Tuy rằng không thích, nhưng dù sao vẫn tổn thương lòng tự tôn, bấy lâu này cô ta vẫn cảm giác được nỗi nhục nhã.
"Tiêu Vân, cậu làm sao biết được Tề Duyệt kết hôn, đừng ăn nói bừa bãi." Có người cho rằng Tiêu Vân chính là nhằm vào Tề Duyệt.
"Chính cô ấy nói là lấy chồng nhà giàu, nhưng sau này lại không có tin tức, cũng không có họp lớp, ai biết có phải cô ra gả cho một tên lừa đảo, dân cửa bạc hay nghiện rượu không. Dù sao khả năng này cũng rất cao." Giọng nói âm dương quái khí.
Nghe được mấy lời "dân cờ bạc, nghiện rượu..." Tâm trạng Tề Duyệt đột nhiên trở nên không tốt, sắc mặt lạnh lùng.
Bưng ly nước trái cây lên uống một ngụm nhỏ, lúc buông ra, mắt lạnh nhìn Tiêu Vân: "Khiến cô phải thất vọng rồi. Anh ấy không phải là tên lừa gạt, dân cờ bạc hay là kẻ nghiện rượu."
Tề Duyệt vừa nói dứt câu, những người khác đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nói như vậy, thật sự Tề Duyệt đã kết hôn!?
"Anh ấy là người cực kỳ ưu tú." Giọng nói nhẹ nhàng, không hề có ý phô trương.
Trên bàn mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, kỳ lạ nhất chính là Hải Lan, chỉ có thể dùng một câu để hình dung biểu cảm của cô nàng hiện tại - sững sờ đến phát ngốc.
Ngại quá, cô ấy nàng thật sự muốn hỏi Tề Duyệt, có phải là cô đang nói đến Thẩm Mục Thâm không?
Nếu đúng như vậy, cô ấy một chữ cũng không tin.
Điều này không phải là trọng yếu nhất, trọng yếu chính là Tiêu Vân mắng chửi Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt đây là đang bảo vệ Thẩm phản diện sao?!
Tiêu Vân bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, mang theo gương mặt trào phúng: "Ưu tú? Nếu ưu tú như vậy thì cô mang người ta đến đây cho bạn học nhìn một cái. Đừng nói là không dám đến gặp người khác?"
Tề Duyệt nhíu mày, đang muốn nói cái gì. Đột nhiên từ phía sau truyền đến hơi thở quen thuộc, nhất thời sửng sốt.
"Thật xin lỗi, khiến cô phải thất vọng rồi. Tôi quả thật chính là người ưu tú đó." Giọng nói trầm thấp rơi vào lỗ tai Tề Duyệt.
...Anh sao lại theo tới đây?!
Tề Duyệt mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm đang đứng ở bên trái cô. Vẫn như mọi lần trước, cả người đều là màu đen, đối diện với ánh mắt của Tề Duyệt, khoé miệng mang theo ý cười, trong đôi mắt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tâm trạng bởi vì câu nói "Anh ấy là người cực kỳ ưu tú" của Tề Duyệt mà trở nên vô cùng vui vẻ.
"Sao anh lại ở chỗ này?"
Thẩm Mục Thâm chỉ phương hướng của Tống thư ký.
Tề Duyệt nhìn về phía trước bàn lớn khác bên kia vườn hoa, ở trong đám người tìm được bóng dáng của Tống thư ký. Đồng thời Tống thư ký cũng hướng Tề Duyệt vẫy vẫy tay.
Trên mặt mang theo ý cười nhưng nội tâm lại cầu nguyện.
- -- Chỉ mong Phó tổng không nói cho Tề tiểu thư biết chính là anh ta báo cáo cho ông chủ biết.
Tề Duyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía anh, trong mắt viết lên hai chữ - lừa đảo.
Cô tin anh mới là lạ.
Không thể nào Tống thư ký lại đúng dịp ở chỗ này họp lớp. Thấy được cô, sau đó đem địa chỉ của cô nói cho anh biết, nên anh tới đây chứ?