Tề Duyệt không phải là người tinh thần sa sút, cô xua đuổi ý nghĩ ra khỏi đầu, cho nên ưu thương cũng rất nhanh đi qua. Lúc Thẩm Mục Thâm muốn mượn danh nghĩa ôm cô an ủi, cô đẩy anh ra.
Lau nước mắt trên mặt, nhìn anh. Tuy rằng mắt vẫn còn có chút hồng hồng, nhưng tâm trạng rất nhanh trấn định.
"Cảm ơn anh đã an ủi tôi, nhưng cái ôm vẫn nên bỏ qua đi."
Thẩm Mục Thâm thu tay, nở nụ cười một tiếng, "Em khôi phục tâm trạng rất nhanh, một chút cũng không cho anh cơ hội."
Cho anh cơ hội, không phải anh càng điên cuồng hơn sao? Tề Duyệt dưới đáy lòng yên lặng bồi một câu.
Ánh mắt một lần nữa dừng lại trên bức ảnh gia đình, "Tôi muốn mang nó đi."
Có bức ảnh chụp này, cũng có thể lưu lại những kỷ niệm trong cô. Cũng làm cho cô sẽ không quên đi mặt của cha mẹ, về sau đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ nói cho đứa bẻ đây chính là ông bà ngoại của nó.
Sau khi nói xong, cô nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, ánh mắt đương nhiên.
Vị trí rất cao, ít nhất phải chồng ghế lên đứng mới có thể với được, lần trước đổi rèm cửa sổ đã bị Thẩm độc miệng nói cô có chứng hiếu động. Nếu bây giờ cô mà đứng lên trên đó thật, độc mồm độc miệng như Thẩm Mục Thâm khẳng định sẽ không buông tha cho cô.
Thẩm Mục Thâm có lẽ vì cô mà sau khi tỏ tình xong không còn độc mồm, độc miệng như trước nữa. Nhưng chẳng qua anh ta chỉ đang thu liễm lại mà thôi, hai ngày ba bữa nữa lại "độc" chết cô.
Thẩm Mục Thâm ghét bỏ, giọng nói trêu chọc, "Em nhờ anh hỗ trước, chẳng lẽ không phải nên cho anh ôm một cái sao?"
Không có nửa điểm do dự lắc đầu, một chút ngượng ngùng cũng không có.
Thẩm Mục Thâm khẽ hừ một tiếng, "Aizz, đúng là phụ nữ, nhờ người khác mà cũng hợp tình hợp lý như thế."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng anh vẫn đi qua. Với chiều cao của bản thân, nhìn xung quanh một hồi, anh đi tới chiếc bàn ăn, liếc nhìn chiếc ghế dính đầy bụi, trên mặt ghét bỏ.
Nhìn về phía Tề Duyệt: "Ở đây không có khăn lau hay sao?"
Thẩm Mục Thâm mắc bệnh sạch sẽ, mặc dù chịu đựng được sự ẩm mốc và bụi bặm trong căn phòng, nhưng thực sự anh không xuống tay được.
Tề Duyệt suy nghĩ nói, "Tôi vào tủ quần áo nhìn thử."
Nửa ngày sau, Tề Duyệt từ trong phòng cầm lấy chiếc áo cũ lau ghế, Thẩm Mục Thâm mới đem chiếc ghế kéo đến phía dưới bức ảnh chụp đã cũ từ lâu.
Một bước đứng lên, chiếc ghế phát ra âm thanh "kẽo kẹt", dường như chiếc ghế sắp mục nát. Nhưng Thẩm Mục Thâm chỉ nhíu mày, vẫn đứng lên, hướng Tề Duyệt đưa tay.
"Khăn lau."
Tề Duyệt đem khăn lau đưa cho anh, đem bụi trên bức ảnh lau đi, khi thấy rõ người trong bức ảnh, động tác dừng lại.
Một nhà ba người, tươi cười hạnh phúc mà ngọt ngào. Tề Duyệt lúc ấy có lẽ chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn trẻ con chưa trưởng thành. Nụ cười ngây thơ, rực rỡ ấy, Thẩm Mục Thâm chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhưng mà quãng thời gian này, Tề Duyệt quả thật có sự bất đồng.
Tề Duyệt đứng ở một bên, nhìn thấy rõ ràng anh đang nhìn ảnh chụp của bản thân, vì thế thẹn đỏ mặt: "Anh đừng nhìn nữa, mau lấy xuống đi."
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, nhìn về phía ảnh chụp, so sánh với người đối diện: "Da thịt trước kia trên mặt của em đâu?"
"...Cái trên mặt kia không phải da thịt, chẳng qua chỉ là trẻ con nên có chút phát phì."
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ cười, nhìn lại bức ảnh định gỡ xuống, không biết có phải là do ghế bị mọt ăn hay không, nên có chút khó xử lý. Cố gắng để lấy được, chiếc ghế cũng vì hành động của anh mà rung lắc theo. Thẩm Mục Thâm đang chú ý vào bức ảnh nên không để ý.
Thời điểm khung ảnh được gỡ xuống, một tiếng "cạch" vang lên, kèm theo tiếng hét của Tề Duyệt. Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Mục Thâm cảm thấy thảm nhất chính là hôm nay.
Tề Duyệt trực tiếp lấy tay che kín mắt, cho đến khi nghe thấy tiếng hừ buồn bực của Thẩm Mục Thâm vô mới chậm rãi buông tay ra. Nhìn thấy Thẩm Mục Thâm ngồi dưới đất, chiếc ghế anh vừa đứng lên đã bị vỡ vụn.
Một chiếc ghế đã dùng mười năm, bỏ hoang ba năm không ai dùng, bên trong đã sớm bị mọt ăn từ lâu.
Tề Duyệt nâng Thẩm Mục Thâm đứng dậy, giọng thân thiết nói: "Anh có bị thương ở đâu không?"
Thẩm Mục Thâm hít một hơi thật sâu, hướng Tề Duyệt mỉm cười, "Cũng may mắn không có gãy tay." Cuối cùng, anh còn nói thêm một câu, "Anh thật may mắn khi em chỉ kêu anh lấy ảnh chụp chứ không phải là bắc thang sửa căn phòng này."
-
Tề Duyệt nhìn về phía cổ tay của Thẩm Mục Thâm, chỉ thấy tay trái anh buông xuống.
Tề Duyệt dè dặt cẩn trọng "huých" vào, Thẩm Mục Thâm hít một hơi, "Em muốn mưu sát chồng trước sao?"
Dù té bị thương, nhưng công phu ngoài miệng vẫn như trước.
"Tôi nhớ có một phòng khám ở gần đây, chúng ta đi qua đó xem một chút."
Phòng khám vẫn còn mở, sau khi bác sĩ xem xét cho Thẩm Mục Thâm. Trong khoảng hơn hai mươi phút chườm đá, sau đó băng bó lại cho anh.
"Ngày cách 12 tiếng chườm lại một lần. Sau 2 ngày có thể chườm nước nóng. Hạn chế chạm vào nước nhiều nhất có thể và không được sử dụng tay quá nhiều." Bác sĩ căn dặn.
"Vậy khi nào tay có thể khỏi hẳn?" Tề Duyệt hỏi.
"Dựa theo cơ địa của cậu ta mà nói, khoảng chừng sau hai tuần là có thể khôi phục hẳn."
Ánh mắt Tề Duyệt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, trong ánh mắt mang theo tia xin lỗi.
Bác sĩ lại căn dặn một số chi tiết nhỏ, Tề Duyệt thanh toán xong đi ra khỏi phòng khám.
"Anh còn đau không?" Có lẽ do lương tâm cắn rứt, cho nên giọng nói Tề Duyệt vô cùng ôn nhu.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, nở nụ cười một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười: "So với vấn đề có đau hay không. Anh đang cân nhắc có nên dọn qua nhà em không, hay là em dọn đến nhà anh thì tốt hơn."
"Hả..?"
"Tại vì ai mà anh mới như vậy?" Thẩm Mục Thâm nâng cánh tay được băng bó ngang với bị cưa tay, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Ông trời cũng muốn giúp anh, anh vì sao lại dễ dàng buông tha cơ hội này?
Tề Duyệt nhìn cổ tay Thẩm Mục Thâm, minh bạch ý tứ của anh.
- Anh làm từ thuỷ tinh chắc?
Tề Duyệt mỉm cười lắc đầu: "Chỉ là cổ tay bị thương, cũng không đến mức què không thể tự lo liệu cuộc sống. Cho nên cách tốt nhất vẫn là anh ở nhà anh, tôi ở nhà tôi. Nếu anh có yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ đi qua giúp."
Tuy rằng biết Thẩm Mục Thâm giả vờ, nhưng tay anh vì giúp cô lấy ảnh chụp xuống nên mới bị thương, cô vẫn nên có trách nhiệm phụ trách việc này với anh.
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại. Anh công, cô thủ, mặc dù nỗ lực tấn công, tay cuối cùng đến giọt nữa cũng không được đụng.
-
Bởi vì tay té bị thương, Tề Duyệt lại không có bằng lái. Bởi vậy cho nên đầu năm mới, Thẩm Mục Thâm trả tiền gấp ba lần mới tìm được một chiếc xe taxi.
Lúc trở lại nhà cũ cũng đã sáu giờ, sắc trời cũng tối lại.
Cùng Thẩm Mục Thâm đi tới ngoài cửa, cô liềm cảm giác được không khí có điều đó khác lạ.
Trùng hợp đúng lúc Thẩm lão phu nhân từ trên lầu đi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua cổ tay Thẩm Mục Thâm được quấn vải trắng. Sau đó liếc nhìn hai người một vòng, sắc mặt nhàn nhạt nói, "Ông nội ở đại sảnh, kêu hai người trở về thì qua đó."
Nói xong, xoay người đi về hướng đại sảnh.
Tề Duyệt liếc mắt nhìn Thẩm Mục Thâm một cái, dường như cảm giác được có điều gì đó không đúng.
Đi đến đại sảnh, Tề Duyệt nhìn thấy những thành viên khác của Thẩm gia. Mặt khác lại thêm một người không hẳn nên xuất hiện ở đây - Tề Noãn.
Thẩm Mục Thâm lộ ra ý cười lạnh.
Tốc độ nhanh thật, hôm qua ông nội mới nói với anh chuyện "Tề Duyệt" lừa kết hôn cứ coi như quên đi, hôm nay Tề Noãn lại đến cửa.
Thẩm lão gia xụ mặt, nhìn biểu cảm là có thể hiểu sau khi Tề Noãn xuất hiện đã nói những gì.
"Tề Duyệt, có phải cháu thật sự giấu giếm ta. Cháu căn bản không phải là cháu gái của Hữu Bang phải không?"
Hữu Bang, là bạn cũ của ông Thẩm.
Có lẽ trước khi cô trở về, bọn họ đã làm kiểm tra, Thẩm lão gia cũng đã chứng thực điều đó, bằng không cũng sẽ không hỏi như vậy.
Tề Duyệt không có nửa điểm kinh hãi hay bất ngờ.
Cô gật đầu, hướng Thẩm lão gia thành khẩn nói, "Cháu xin lỗi."
Tề Noãn đứng lên, nhìn về phía Tề Duyệt, lấy tư thái người bị hại, uỷ khuất lại hợp tình, hợp lý nói: "Cô hẳn cũng nên hướng tôi xin lỗi."
Tề Duyệt nhìn thoáng qua cô ta, cũng không có điểm muốn xin lỗi như cô ta mong muốn.
Hướng ông Thẩm nói, "Là cháu đã lừa gạt ông, thành thật xin lỗi."
Thẩm lão gia hít một hơi thật sâu, lúc đang muốn nói gì đó, Thẩm Mục Thâm đứng bên cạnh Tề Duyệt lạnh lùng cười ra tiếng.
"Mở đại hội thẩm vấn đấy à? Không biết còn tưởng rằng là công chúa thật, chứ không phải là cháu gái của bạn cũ."
Sau đó nhìn về phía Tề Noãn, cười lạnh: "Xin lỗi?"
Mang theo ngữ khí châm chọc: "Xin hỏi cô lúc nào nói tiếng cảm ơn với Tề Duyệt? Tôi hình như còn nhớ được, cô sống ở Tề gia nửa năm còn chưa nói lời cảm ơn người ta? Cô thực sự nghĩ rằng cô đến ở Thẩm gia sẽ có địa vị gì đặc biệt hơn người sao? Chẳng qua dính dáng đến bạn cũ của ông nội, đối với ông nội mà nói cô cũng chỉ là cháu gái của một người bạn cũ. Đối với chúng tôi mà nó cô cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người. Đừng quá ảo tưởng sức mạnh về bản thân."
Tề Noãn bị Thẩm Mục Thâm nói thẹn quá đỏ bừng mặt, ông nội quát lớn anh một tiếng: "Cháu câm miệng."
Thẩm Mục Thâm hoàn toàn không có ý định yên lặng.
Tay phải kéo lấy tay Tề Duyệt. Tề Duyệt hơi sững người, trước mặt mọi người, cô không có phản ứng.
"Ông nội, ông hãy nhìn cho rõ ràng, Tề Duyệt chính là vợ cháu, người mẹ của chắt ông, là người trong nhà chúng ta. Ông thật sự vì một người ngoài mà muốn cùng mọi người trong nhà không thoải mái?"
Dừng một chút, anh lại nói, "Đương nhiên nếu ông muốn nhận Tề Noãn làm con gái Thẩm gia. Vậy coi như cháu không nói gì."
Sắc mặt Tề Noãn càng đỏ, nghẹn một hồi, mới uỷ khuất cắn môi nói: "Tôi cũng chỉ là muốn Tề Duyệt hướng tôi giải thích rõ ràng mà thôi. Dù sao không ai muốn thân phận mình bị mạo danh cả."
"Tìm Tề Duyệt giải thích rõ ràng? Đầu năm mồng một chạy đến Thẩm gia tới hỏi Tề Duyệt giải thích? Chậc, cô nghĩ hay nhỉ."
Tề Duyệt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, trong bụng cảm thấy ấm áp, nhưng đột nhiên cô cảm thấy...
Anh vĩnh viễn có rất nhiều lý do không thể làm nam chính. Nhưng có điểm quan trọng nhất chính là, ngay từ đầu đã xé rách mặt với nữ chính.
Nữ chính là hình mẫu của tác giả, Tề Duyệt cảm thấy giận chó đánh mèo là không đúng, nhưng vẫn cảm thấy hả giận.
Cũng Thẩm Mục Thâm ở chung lâu ngày, cô cũng sắp bị anh ta hắc hoá.
Nhu nhược, đáng thương, bất lực.
Tề Duyệt không thể không cảm thán, nữ chính vẫn là nữ chính, lúc nào cũng tỏ ra vẻ yếu thế. Đồng thời làm cho người ta cảm thấy rằng cô ta là người chịu đựng hãm hại của đối phương. Đối kháng với cô ta chính là tội ác tày trời.
"Sai lầm chính là sai lầm, người sai chẳng lẽ không hẳn nên xin lỗi?" Thẩm lão phu nhân một bên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tề Noãn, giống như thay cô nàng nói một câu công đạo.
Hướng Tề Noãn xin lỗi?
Không có khả năng.
Cô chưa bao giờ có nửa điểm có lỗi với Tề Noãn, muốn cô xin lỗi nữ chính, vậy ai sẽ xin lỗi Hải Lan? Cô sống cô độc, không có nửa điểm vướng bụi, vậy Hải Lan phải làm sao bây giờ?
Hải Lan sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt bất cứ kẻ nào, ai biết cô ấy sau lưng đã khóc bao nhiêu nước mắt.
Tề Duyệt vô cùng đau lòng cho Hải Lan.
Thẩm Mục Thâm thu liễm ý cười lạnh, nhìn về phía mẹ của mình, sau đó nhìn về phía ông nội Thẩm.
"Mẹ, ông nội, con mang Tề Duyệt trở về trước. Những người xấu xí khác sợ dọa đến đứa nhỏ trong bụng Tề Duyệt." Nói xong câu đó, ánh mắt lướt qua những người khác, ý tứ ám chỉ.
Ở Thẩm gia, Thẩm Mục Thâm từ trước đến nay đều không bao che dấu sự chán ghét đối với Thẩm lão phu nhân, Thẩm Mạnh Bách hay Thẩm Mạnh Cảnh.
Bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng, bao gồm cả Thẩm lão gia bọn họ đều rõ ràng đằng sau gương mặt tươi cười kia rốt cuộc là ý gì.
Đeo lên gương mặt giả dối, chẳng qua chỉ là những nụ cười công nghiệp mà thôi.
Toàn bộ quá trình Thẩm lão gia nói không đến ba câu, sau khi nhìn hai người rời đi, cũng đứng lên, thở dài một tiếng, nói với Tề Noãn: "Hôm nay xảy ra chuyện này. Cháu về trước đi, chờ qua năm mới, ta sẽ cùng cháu đi thăm ông nội cháu." Cái gọi là thăm, chẳng qua là chỉ thắp nén nhang.
Thái độ hiện tại của Thẩm lão gia rất khó phân biệt. Toàn bộ quá trình chờ đợi, không thấy ông nói gì, tất cả mọi người đều cho rằng ông sẽ nội giận một hồi. Ngay cả người giúp việc cũng đã chuẩn bị xong, kết quả mọi thứ đều vô dụng. Ông cũng không có vì chuyện này mà nổi giận.
Tề Noãn được bà Thẩm (mẹ của Thẩm Mục Thâm) dẫn đi.
Bà Thẩm sắc mặt nhàn nhạt, nói với cô ta: "Mặc kệ cô có chủ ý gì, nhưng khuyên cô tốt nhất là đừng trêu chọc Tề Duyệt và Mục Thâm. Đây là lời khuyên cũng như cảnh cáo cho cô."
"Tôi không có trêu chọc hai người họ. Tôi chỉ tới nói chân tướng mọi việc." Tề Noãn kiên định nói.
Tề Noãn chính là nhân vật được thiết kế theo khuôn mẫu "ngốc bạch ngọt", năng lực đáp trả cũng chỉ có như vậy.
Bà Thẩm nhìn Tề Noãn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dường như đã nhìn thấu tâm tư của Tề Noãn, chẳng qua không vạch trần.
Ánh mắt bà Thẩm lãnh đạm, nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, dưới ánh mắt chăm chú của bà, Tề Noãn dần biểu lộ ra sự hoảng hốt và bất an trong lòng.
"Đừng cho rằng chỉ số thông minh của người khác cũng như cô". Biểu cảm nhàn nhạt, nhưng lực sát thương trong lời nói lại rất lớn.
Ý vị thâm trường nhìn Tề Noãn, bà không nhiều lời xoay người rời đi.
Bị nói trúng tâm tư, hơn nữa lại là thoát khỏi câu chuyện cô ta đã dự tính, khiến cho Tề Noãn càng thêm bất an lo lắng.
Đúng vậy, cô ta thật sự có tâm tư khác, khiến Tề Duyệt phải xin lỗi cô ta và khiến Thẩm Mục Thâm đau khổ sâu sắc. Dù sao tương lai "Tề Duyệt" cũng sẽ hại cô ta. Mà Thẩm Mục Thâm lại coi Lăng Việt như kẻ thù, khắp nơi đối đầu với Lăng Việt.
Tề Noãn theo bản năng cho rằng hiện tại cô ta chính là đang làm việc chính nghĩa.
Chỉ là, tình huống hiện tại làm cho cô ta thấy hụt hẫng.
Tề Duyệt mang thai, Thẩm Mục Thâm lại là người bao che khuyết điểm. Tình huống này căn bản không có xảy ra trong tiểu thuyết.
Theo như cốt truyện, ngay cả khi Thẩm Mục Thâm vào tù, cũng không có chuyện Tề Duyệt sẽ mang thai. Càng không đề cập đến chuyện Thẩm Mục Thâm sẽ vì Tề Duyệt mà thay đổi. Cho đến cuối cùng, Thẩm Mục Thâm vẫn chán ghét "Tề Duyệt".
Trước khi đến Thẩm gia ngày hôm nay, cô ra chưa bao giờ có ý định sẽ đi làm quen với Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm. Và có ta chắc chắn rằng hai người không thể biết được âm mưu của cô ta.
Nhưng sau khi đến, cô ta mới hiểu được những việc này, thoạt nhìn qua hai người trông rất là ân ái.
Không chỉ có hai điểm này thoát ly khỏi cốt truyện, mà ngay cả Lăng Việt cũng thế. Cô ta cảm thấy bản thân mình không nắm chắc được phần thắng. Loại cảm giác lo được lo mất này khiến cho cô ta hoảng hốt, sợ hãi. Bởi vậy cho nên cô ta mới đồng ý với Thẩm lão phu nhân, vạch trần Tề Duyệt, hy vọng sẽ khiến mọi thứ trở lại đúng với cốt truyện.
Chỉ là cô ta không ngờ bản thân sẽ chịu sự nhục nhã như vậy.
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Đúng, Tề Duyệt chính là người làm sai trước, Thẩm Mục Thâm cũng không phải là người tốt lành gì. Cô ta nhất định sẽ khiến cho Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm phải quỳ gối xin lỗi.
Nhất định.
-
Từ trong nhà cũ đi ra, gọi điện thoại bắt taxi, lại trả giá gấp ba lần để tài xế quay lại đón hai người. May là tài xế vẫn đợi xe bên ngoài nhà cũ Thẩm gia, cho nên rất nhanh chóng Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm cùng nhau rời khỏi nhà cũ Thẩm gia.