Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 45: Thân phận



Mọi người luôn nhạy cảm với những chuyện bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa người đó là người vẫn luôn được người ta chú ý - Thẩm Mục Thâm. Cho nên lúc nữ chính xuất hiện, tất mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Thẩm Mục Thâm cúi đầu nhìn lại tây trang bản thân, sắc mặt đen, cổ áo sơ mi cũng hiện lên vệt ố vàng, sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây nên tội, ánh mắt sắc bén.

"Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý." Tiếng nói Tề Noãn mang theo tia nức nở như muốn khóc.

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nữ chính có thể kích động tất cả nam nhân muốn bảo vệ, bàn tay vàng vô cùng lớn, bất kể là làm chuyện như thế nào, cuối cùng có thể giả bộ như người bị hại, hơn nữa mỗi lần đều có người ra tay cứu giúp, hơn nữa còn có thể thu hoạch được chuyện tốt ngoài ý muốn.

Thẩm Mục Thâm là một người đàn ông, lại còn bị nhiều người vây quanh nhìn như vậy. Nếu trước mặt mọi người gây khó dễ với người phụ nữ như vậy, rất nhanh sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Thẩm Mục Thâm tuy rằng độc miệng có thừa, nhưng vẫn là người có lập trường rõ ràng.

Chỉ là lành lùng liếc mắt lườm Tề Noãn, một câu cũng không nói, đang muốn xoay người rời đi, bạn trai của Tề Noãn lại xuất hiện.

Cháu trai của Mạnh lão gia đi xuyên qua đám người, tới bên cạnh Tề Noãn. Đối với Tề Noãn cười nhẹ, dường như mang theo ý trấn an, sau đó nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.

"Thẩm tổng, ngại quá, bạn gái tôi làm bẩn áo của ngài. Tôi sẽ cho người chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ khác, mời ngài đi thay trước."

Thẩm Mục Thâm lộ ra nụ cười trên thương trường, nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, Mạnh tiên sinh vẫn nên để ý đến bạn gái mình thì hơn. Dù sao chân tay vụng về như vậy, nếu là người khác không phải tôi, mọi chuyện sẽ không "nhẹ nhàng" vậy đâu."

Mọi chuyện nghiêng về phía Thẩm Mục Thâm, hơn nữa đối phương cũng không phải phụ nữ, Đại lão gia độc miệng lập tức mode on "độc mồm độc miệng".

Mạnh Tuyển biểu cảm hơi cứng đờ, cười thân thiện nói: "Thật ngại quá."

Thẩm Mục Thâm cười cười, xoay người hướng về phía Tề Duyệt đi qua.

Tề Noãn lộ ra biểu cảm áy náy, nhìn theo hướng Thẩm Mục Thâm đi, lúc nhìn thấy Tề Duyệt, biểu cảm cứng ngắc.

Người này, vô cùng quen mặt.

Mạnh Tuyển bên cạnh cho rằng Tề Noãn bị Thẩm Mục Thâm khiến tâm trạng không thoải mái, an ủi cô: "Thẩm Mục Thâm trên thương trường vẫn nổi tiếng là độc miệng. Em không cần quá để tâm."

"Thẩm Mục Thâm...?" lúc Tề Noãn ở nghe được tên này, biểu cảm càng không che giấu được kinh hoảng.

"Em có quen biết?" Mạnh Tuyển hỏi.

Tề Noãn lập tức lắc đầu: "Em chưa từng gặp, nhưng từng nghe nói là đối thủ của Lăng thị."

Ánh mắt phức tạp, chú ý đến người mang lại cho cô ta cảm giác quen thuộc, hỏi: "Kia là vợ của anh ta?"

Mạnh Tuyển theo hướng chỉ nhìn qua, gật đầu: "Đúng, là của vợ anh ta."

Tề Noãn chậm rãi "Ồ" lên.

Hóa ra là Tề Duyệt.

Lúc cô ta còn nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, Tề Noãn được đưa đến sống với người bạn của cha sống cùng làng. Vì cùng một dòng họ, có thể nói cha của Tề Duyệt có quan hệ lâu đời với Tề Noãn.

Tề Noãn từ nhỏ đã biết Tề Duyệt, cô được cha mẹ yêu thương, giống như một tiểu công chúa, người xung quanh cũng rất yêu thích cô. Nhưng họ hoàn toàn không biết rằng họ hoàn toàn bị vẻ bề ngoài của Tề Duyệt lừa gạt.

Tề Duyệt khi ở riêng tính khí không khác một tiểu ác ma. Lúc cô ta đến ở nhờ Tề gia, người khác vì đồng tình với cô, cho nên đối xử với cô rất tốt. Điều này khiến cho "Tề Duyệt" ghen tị, khắp nơi gây khó dễ, khi dễ cô ta.

Đương nhiên đây là dưới ánh mắt của nữ chính nhìn lại hoàn cảnh không nơi nương tựa của mình.

Tề Noãn chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân vì sao "Tề Duyệt" từ nhỏ đã chán ghét cô ta.

Lần đầu tiên vì búp bê Barbie xảy ra tranh cãi với "Tề Duyệt", lúc khóc lóc ủy khuất, "Tề Duyệt" bị cha mẹ phê bình, còn cô ta lại được cha mẹ an ủi.

Trí nhớ hồi nhỏ của Tề Noãn, luôn suy nghĩ đến bản thân bi thảm khi còn nhỏ. Nhưng vấn đề này không phải là vấn đề cô ta quan tâm nhất, điều cô ta quan tâm nhất chính là chuyện một tháng trước.

Thời điểm một tháng trước, trong đầu Tề Noãn bỗng nhiên xuất hiện một loại trí nhớ không thuộc về cô ta. Hoặc chính là nói, cô ta biết bản thân đang ở trong một cuốn tiểu thuyết. Vì thế cô ta làm rất nhiều điều để kiểm chứng những điều trong trí nhớ trong cuốn tiểu thuyết. Kết quả đều vô cùng ăn khớp, Tề Noãn thật sự không thể tin được điều này.

Cô ta biết bản thân chính là nữ chính cuốn tiểu thuyết, biết rõ ràng tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, cũng như biết làm thế nào để tránh những điều bất lợi cho bản thân.

Cô ta cũng biết ở nơi này sẽ gặp Lăng Việt, anh ta sẽ đem cô ta sủng lên trời, đặt trong lòng bàn tay coi như trân bảo.

Cô ta cũng rõ ràng Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm không phải là người tốt đẹp gì.

Tề Duyệt giả mạo thân phận của cô ta đi vào Thẩm gia, Thẩm Mục Thâm không nể mặt mà chế giễu cô, đồng thời còn hao hết tâm tư đối phó Lăng Việt, muốn lật đổ Lăng Việt.

Cho nên cô ta nỗ lực xin vào Lăng thị, khiến Lăng Việt chú ý đến cô ta. Cô ta cũng sẽ trợ giúp cho Lăng Việt, cô ta biết tất cả biện pháp để đối phó với Thẩm thị.

Tuy rằng rõ ràng Thẩm lão gia và ông cô là bạn cũ, nhưng Tề Noãn cũng không có ý định đi làm quen. Dù sao người Thẩm gia cũng không có ai có kết cục tốt, cô ta cũng không có ý định dính dáng tới.

Tề Noãn xoay người, ánh mắt nhìn thấy Lăng Việt, vẻ mặt ủy khuất trên người biến mất. Gương mặt lộ ra ý cười, nhưng nụ cười này không duy trì được bao lâu khi nhìn thấy ánh mắt địch ý của Hải Lan. Giống như nhìn lén Lăng Việt bị phát hiện, vẻ chột dạ vẫn còn trong ánh mắt.

***

Thẩm Mục Thâm đi tới trước mặt Tề Duyệt, Tề Duyệt đứng lên, nhìn nhìn vết bẩn trên người hắn, hỏi: "Bây giờ anh định làm thế nào?"

Thẩm Mục Thâm bờ môi lộ ra một chút đắc ý cười, đương nhiên nói: "Có cớ rời đi, tội gì bỏ qua?"

Nhìn tâm tình của hắn, dường như không tệ.

Sau khi cùng chủ nhật bữa tiệc chào hỏi, Tề Duyệt vẫy tay với Hải Lan, sau đó cùng Thẩm Mục Thâm rời khỏi yến tiệc.



Sau khi ngồi trên xe, Tề Duyệt vẫn chưa phản ứng lại được khi gặp nữ chính.

Nữ chính vào tập đoàn Lăng thị chỉ làm một người nhân viên phổ thông bình thường, về phần tại sao cô ấy lại xuất hiện ở yến tiệc giới thượng lưu này, căn bản không cần điều tra.

Cô bé lọ lem đều còn có thể xuất hiện bên cạnh vương tử trong yến tiệc, không cần nói đến hào quang cường đại của nữ chính, điều này vô cùng thiếu logic.

Cô càng nghĩ càng không hiểu.

Thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, tâm tình phức tạp khó diễn tả bằng lời.

Cô không nghĩ ra, lấy tình huống vừa xảy ra, đây chính là lần đầu tiên nữ chính và Thẩm Mục Thâm gặp mặt. Lần đầu tiên gặp mặt đã huyên náo như vậy, sau này nếu nữ chính thích Thẩm Mục Thâm thì làm thế nào?

Tề Duyệt hơi hơi nhìn thoáng qua sườn mặt Thẩm Mục Thâm.

Bởi vì gương mặt này sao?

Bằng không Tề Duyệt thật sự không thể lý giải được loại người xấu tính như Thẩm Mục Thâm làm sao có người để ý đến được.

Sau khi dừng đèn đỏ xe lại, Thẩm Mục Thâm quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt: "Nhìn tôi làm cái gì?"

Tề Duyệt cũng không có né tránh, mang theo tia tò mò, hỏi: "Anh cảm thấy cô gái đêm nay thế nào?"

Trong tiểu thuyết Tề Duyệt chỉ nhớ rõ ràng Tề Noãn rất thích Thẩm Mục Thâm, cô cũng chỉ nhớ rõ nội dung rằng người chạy ta đuổi, cô cũng không biết Thẩm Mục Thâm có thích Tề Noãn hay không.

Dù sao cũng không phải ngữ văn tiểu học, đây chính là tình tiết một cuốn tiểu thuyết, khi đọc ai nhớ được nhiều như vậy. Tề Duyệt nhớ được kết cục của câu chuyện cũng đã rất tốt rồi.

Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, nhìn Tề Duyệt trong ánh mắt mang theo tia khó hiểu.

"Chỉ là một người râu ria, vì sao tôi phải phí tâm tư đi suy nghĩ xem cô ta như thế nào. Cô ta có gì đáng giá tôi phải lãng phí thời gian?"

Tề Duyệt khóe miệng giật giật, miệng này quá độc.

Nữ chính cũng dám oán giận, thật mệt với kịch bản nhân vật phản diện si tình, nếu không giờ phút này chính là cách nhà xác không còn xa.

"Cô vì sao đột nhiên lại chú ý đến một người xa lạ?" Hiển nhiên, Thẩm Mục Thâm cũng đã nhận ra phản ứng của Tề Duyệt.

Tề Duyệt nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: "Cô ta chính là cháu gái bạn cũ của ông nội."

Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày.

"Cô ta nhận ra cô?"

Tề Duyệt lắc đầu: "Tôi không biết cô ta có nhận ra hay không. Dù sao tôi cũng nhận ra."

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Thẩm Mục Thâm khởi động xe, tầm mắt nhìn về phía trước.

Dùng giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Nếu nhận ra, vẫn rất nhanh sẽ có kịch hay để coi."

Tề Duyệt nhíu mày: "Anh không phải nói chuyện này sẽ không xảy ra sao?"

Thẩm Mục Thâm giọng nói có vẻ nhẹ nhàng "Cô ta không chủ động tố cáo, thì cũng có người tới cửa giúp cô ta. Chẳng lẽ cô không tò mò rốt cuộc đến cùng sẽ là ai tìm tới cửa?"

"Thẩm lão phu nhân?"

Bờ môi Thẩm Mục Thâm hiện lên một chút cười lạnh, cũng không có cùng Tề Duyệt nói rõ ai là người có khả năng ra tay trước.

"Sự việc này cô cũng đừng quản, bên kia nhà cũ nếu gọi cô về, nói cho tôi biết là được."

Tề Duyệt nhàn nhạt lên tiếng "Được."

Về nhà, Tề Duyệt ở trước cửa phòng Thẩm Mục Thâm nói lời từ biệt "Ngày mai gặp lại."

Sau đó lấy chìa khóa ra, mở khóa, đang muốn vào cửa, phía sau truyền đến tiếng nói gần gũi, trầm thấp của Thẩm Mục Thâm.

"Không phiền nếu tôi vào ngồi một lúc?"

Âm thanh gần trong gang tấc, Tề Duyệt vừa quay đầu, liền nhìn thấy cổ áo sơ mi một mảng vết bẩn.

Thoáng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách hai người ra, nhìn phía sau cửa vẫn đóng chặt, sau đó nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.

"Anh lại không mang chìa khóa à?"

Thẩm Mục Thâm nhún vai: "Cô đừng nghi ngờ một người đã không dùng chìa khóa để mở cửa trong vài năm, họ thường quên rằng cửa nhà họ cần chìa khóa."

Quên lấy chìa khóa còn có thể nói được hợp tính, hợp lý như vậy cũng chỉ có thể là Thẩm Mục Thâm. Tề Duyệt buồn cười xoay người mở hoàn toàn cửa ra.

"Trước tiên vào lại nói tiếp."

Thẩm Mục Thâm chuyển đến nơi này được hơn nửa tháng, tổng cộng Tống thư ký đã đến đây sáu lần, thợ mở khóa đã đến đây năm lần. Hắn nhớ được số lần mang chìa khóa có thể đếm trên đầu ngón tay, đây là lần đầu tiên Thẩm Mục Thâm thấy bản thân không đáng tin.

Tề Duyệt cầm cho hắn một ly nước ấm, nhìn nhìn thời gian, hoài nghi nói: "Cũng sắp mười giờ rồi, thợ sửa khóa có lẽ sẽ không tới được, anh vẫn nên gọi cho Tống thư ký đi."

Có lẽ bởi vì biết bản thân dễ dàng quên mang chìa khóa, Thẩm Mục Thâm cũng đã để lại một chìa khóa dự phòng ở chỗ Tống thư ký. Cho nên mỗi lần Thẩm Mục Thâm quên mang chìa khóa, nếu về sớm sẽ là bảo vệ gần đây đến mở khóa, nếu muộn sẽ là Tống thư ký đến mở.

Thẩm Mục Thâm gọi hai cuộc qua, đều không có người nhận máy.



"Tống thư ký không nhận điện thoại?"

Thẩm Mục Thâm buông tay, "Rõ ràng, nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải là chuyện Tống thư ký không nhận điện thoại, mà là tôi cần phải thay bộ quần áo này ra."

Người mắc bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ như Thẩm Mục Thâm, vết bẩn trên quần áo, lại còn có mùi nước chanh từ yến tiệc về nhà, hắn đã chịu đựng một tiếng đồng hồ.

Lập tức đứng lên, cởi tây trang trên người, sau đó cởi bỏ từng nút thắt trên áo sơ mi.

Tề Duyệt vội nói: "Anh chờ một chút!"

Hành động đương nhiên, thật sự coi đây là nhà mình!!!

Tề Duyệt trở về phòng, lục tung trong đống đồ hành lý lúc rời đi, cầm một chiếc áo T-shirt đi ra.

Lúc cầm áo ra đến phòng khách, nhìn thấy người hoàn toàn không sợ lạnh, Thẩm Mục Thâm cởϊ áσ lộ ra cơ bụng tám múi.

Sắc mặt Tề Duyệt nhất thời vừa thẹn, vừa đỏ, ánh mắt không nhìn vào Thẩm Mục Thâm, đưa áo qua nói "Áo đây, anh mau mặc vào đi."

Thẩm Mục Thâm nhìn về phía chiếc áo T-shirt đỏ trên tay Tề Duyệt, biểu cảm ghét bỏ.

"Ý của cô là để cho tôi mặc chiếc áo xấu xí này? Dùng từ ngữ bình thường cũng khó hình dung được đây là chiếc áo."

Tề Duyệt trực tiếp ném tới trên người hắn, nhìn về phía hắn, chỉ vào mặt hắn, tức giận không kìm nén được.

"Anh không mặc không cần phải nhiều lời, đi ra ngoài cho tôi." Giọng điệu Tề Duyệt cường mạnh, không có nửa điểm thương lượng.

Tuy rằng bên trong phòng có mở máy sưởi, nhưng ai lại không có việc gì trong mùa đông đóng cửa không mặc áo đi lại trong phòng, sao hắn không có một chút tự giác nào vậy!

Giằng co một phút đồng hồ, Thẩm Mục Thâm lạnh mặt đem áo Tề Duyệt cầm lên tay, vừa mặc áo vừa nói khẽ: "Cô làm tôi lần đầu tiên cảm nhận được câu nói "Dưới mái hiên nhà người ta không thể nào không cúi đầu"."

Thấy hắn đem quần áo mặc vào, Tề Duyệt nhìn nhìn, có chút buồn cười nhưng lại không dám cười.

Trên quần áo không có bất kỳ hoa văn gì, nhưng màu sắc lại rất nổi bật. Người từ trước đến giờ vẫn luôn lãnh đạm với hai màu đen trắng như Thẩm Mục Thâm, sau khi mặc vào, nói là sinh viên đại học cũng không quá đáng.

"Để cho anh nhìn trẻ hơn mười tuổi, không phải rất tốt sao?" Khóe miệng Tề Duyệt khẽ nhếch lên.

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của Tề Duyệt, im lặng không nói lại.

Tề Duyệt cầm lấy điều khiển từ xe, đem nhiệt độ chỉnh cao hơn, để tránh mặc áo mỏng như Thẩm Mục Thâm bị cảm lạnh.

Thẩm Mục Thâm cúi đầu nhìn áo mặc trên người, máy nhíu lại, hoàn toàn viết hai chữ "bất mãn" trên mặt.

"Anh gọi lại cho Tống thư ký đi, có lẽ vữa này Tống thư ký có việc bận nên không nghe được."

Thẩm Mục Thâm cầm lấy di động, hít một hơi thật sâu, tiếp tục gọi qua cho Tống thư ký, nhưng máy nhíu lại càng chặt hơn.

"Vẫn không ai nghe điện thoại à?" Tề Duyệt hỏi.

Thẩm Mục Thâm đem di động ném lên ghế sofa, không vui nói: "Tống thư ký tắt điện thoại rồi."

Tề Duyệt sửng sốt, "Vì sao Tống thư ký lại tắt di động, không phải anh ta luôn đợi mệnh lệnh hai tư trên hai tư giờ sao?"

Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Ngày mai lúc đi làm, tốt nhất anh ta nên cho tôi một lời giải thích hợp lý."

Tề Duyệt không nói gì, đi trở về phòng ngủ, nửa ngày sau ôm một chiếc chăn bông và gối ngủ, đi tới phòng khách.

"Nếu Tống thư ký không nhận điện thoại, tôi có thể cho anh ngủ một đêm. Dù sao trước kia anh cũng cho tôi ở một tháng."

Thẩm Mục Thâm nở nụ nói: "Vậy tôi còn phải thật sự cảm ơn cô."

Tề Duyệt bất đắc dĩ: "Nếu lời cảm ơn của anh có thành ý một chút, tôi chắc sẽ tin đó."

***

Sáng sớm hôm sau, người của công ty làm khóa đến mở khóa, sau một hồi Thẩm Mục Thâm thay quần áo, vẫn là một nhân vật phản diện soái khí bức người.

Thay quần áo xong, qua căn phòng đối diện, đem chìa khóa đưa cho Tề Duyệt.

"Chìa khóa này để chỗ cô, dù sao cơm chiều mỗi ngày đều phải đến chỗ cô. Lúc đó tiện thể tôi có thể lấy chìa khóa ở chỗ cô."

Tề Duyệt còn có thể nói cái gì?

Không thể, sợ hắn lại quên chìa khóa lần nữa. Cô nghĩ cô vẫn nền cầm chìa khóa của hắn thì hơn, bằng không lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như đêm qua.

Sau khi Thẩm Mục Thâm đi làm, khi quá 12 giờ, Tề Duyệt đang nằm trên sofa nhận được thông tháo từ Wechat.

- - Tề Noãn muốn kết bạn với bạn.

Chấp nhận | Bỏ qua

Tề Duyệt sửng sốt, Tề Noãn đã nhận ra cô, nhưng vì sao lại muốn liên hệ với cô.

Thoáng suy tư một chút, Tề Duyệt bấm chọn bỏ qua.

Cô là Tề Duyệt, nhưng cũng không phải nữ phụ chân chính. Không cần thiết phải có quan hệ với nữ chính, vây xung quanh cô ta như rada.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv