Tiêu Triết nhìn về phía Tề Duyệt và Hải Lan phía sau bức tranh, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Các cô xem không hiểu bức tranh này, thật ra tôi nhìn cũng không hiểu. Tôi còn định hỏi chú tôi, ý nghĩ của bức tranh này, chú ấy còn nói đây là nghệ thuật, người như tôi khẳng định không lĩnh hội được."
"Vậy à, tôi lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh, còn tưởng rằng là đại dương. Nhưng vừa thấy đề mục, lại ghi là bầu trời xanh."
Tiêu Triết gật đầu, nói: "Tôi nhớ được chú ấy còn treo một bức tranh còn huyền bí hơn nữa. Nền tranh đen tuyền, điểm một vài vệt trắng. Các cô nghĩ đó là gì?"
Tề Duyệt và Hải Lan nhìn nhau, liếc mắt một cái.
Tề Duyệt nói: "Ánh trăng?"
Tiêu Triết lắc lắc đầu, nhìn về phía Hải Lan.
"Ánh đèn?"
Tiêu Triết vẫn là lắc lắc đầu, thú vị nói: "Mạch não của chú tôi khác người bình thường, các cô tuyệt đối không nghĩ ra được là chú ấy vẽ cái gì trên đó. Lúc đầu tôi tự hỏi không biết chú tôi vẽ cái gì, bèn vẽ thêm một vài cái nữa cho đủ bộ. Các cô đừng nói cho chú tôi biết, ông ấy mà biết chuyện này kiểu gì cũng nói với mẹ tôi."
Tiêu Triết lời nói hài hước, Tề Duyệt và Hải Lan đều bị cậu chọc cười.
Buổi triển lãm có một hành lang treo đầy những bức tranh, một đường đi, Tiêu Triết đều đi chung với các cô.
Tiêu Triết là cháu ngoại của Cách Liệt Phất tiên sinh, tuy rằng không theo con đường nghệ thuật nhưng cũng có con mắt nhìn tranh. Cũng biết một chút về kiến thức hội họa, cho nên cả ba người coi như có chung đề tài để tán gẫu.
Xem tranh được một nửa đường, Tiêu Triết bị người khác gọi đi, Hải Lan nhìn bóng lưng của Tiêu Triết, giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Tớ hoài nghi không biết có phải anh ta bị bệnh không. Lúc cậu đóng cửa bế quan một tháng, anh ta liên tục hỏi tớ về thông tin của cậu. Anh ta mới gặp cậu một lần, tích cực như vậy, khẳng định đã coi trọng cậu rồi."
Tề Duyệt liếc mắt nhìn Hải Lan, lạnh lùng uy hiếp, "Lần sau cậu lại loạn ghép đôi tớ với người khác, cậu tự gánh lấy hậu quả."
Nói vừa dứt, Tề Duyệt ngẩn người, giọng điệu cô từ khi nào lại giống Thẩm mặt lạnh kia vậy?
"Chờ cậu và Thẩm gia giải trừ quan hệ, tớ sẽ làm mối cho cậu."
"... Cảm ơn, không phiền Hải Lan tiểu thư quan tâm."
Hải Lan hướng tới Tề Duyệt nhíu mi, chế nhạo: "Nhưng mà cậu có nghĩ liệu chúng ta có bắt gặp chồng trước của cậu không. Sau đó chồng trước của cậu dấm chua vang khắp nơi."
"... Cậu đừng có miệng quả đen." Tề Duyệt trừng mắt Hải Lan, còn không quên nhìn trái phải xung quanh.
Cô thật là sợ cái mồm quạ đen của Hải Lan thành sự thật.
Thấy động tác cẩn thận của Tề Duyệt, Hải Lan vô cùng không phúc hậu nở nụ cười, "Cậu sợ hãi Thẩm Mục Thâm như vậy, hẳn là do anh ta là nhân vật phản diện đi. Nhưng dù sao cũng là tội phạm có tiền án, sau này vì đối phó với nam chính đi vào con đường phạm pháp."
Tề Duyệt liếc mắt lườm Hải Lan, nhàn nhạt nói: "Vậy trên thực tế, ai mỗi lần gặp anh ta đều chạy nhanh nhất? Ai mỗi lần để bạn nhảy vào hố lửa rồi chạy mất hút?"
Hải Lan giơ tay, hơi chột dạ nói: "Tớ."
Tề Duyệt cười lạnh một tiếng, Hải Lan hoàn toàn thuộc loại chuyên bắt nạt kẻ yếu điển hình. Gặp gỡ người dễ bắt nạt, cô ấy so với bà bán cá ngoài chợ còn bưu hãn [1] hơn, nhưng gặp kẻ mạnh, cô ấy chạy còn nhanh hơn cả cướp.
[1] 彪悍 --- dũng mãnh.
Nếu nói đến nguyên nhân Thẩm Mục Thâm đi lĩnh cơm hộp, Tề Duyệt trầm tư suy nghĩ. Trải qua một tuần ở chung này, Tề Duyệt cảm giác đối với con người Thẩm Mục Thâm, ngoài trừ ngoài miệng không buông tha ai, đối với ai cũng lạnh lùng, lãnh đạm, còn đặc biệt tự cho mình là đúng. Nhưng hắn đối với công việc luôn đạt đến trình độ điên cuồng, một người nghiêm túc trong công việc như vậy, cô thật sự không nghĩ ra, cuối cùng vì sao lại phạm tội đi vào con đường bất hợp pháp.
Nhìn ra suy nghĩ của Tề Duyệt, Hải Lan nhún vai, nói: " Còn sao nữa, do tác giả an bài chứ sao."
"Lấy nam chính và nữ chính làm trung tâm của câu chuyện, chính nghĩa luôn luôn chiến thắng. Còn đối với nhân vật phản diện, nếu thay đổi cái nhìn thì mọi nhân vật đều bị đảo lộn."
Hải Lan gật đầu: "Ở trong mắt tớ, Lăng Việt chính là nam chính cặn bã nhất. Vì để cho nam nữ chính có kết thúc hoàn mỹ, khiến cho tớ thê thảm như vậy."
Tề Duyệt nhàn nhạt cười cười: "Ý trời rồi."
Trong tiểu thuyết Hải Lan và Tề Duyệt kết cục không mấy ai yên ổn.
Nguyên văn "Tề Duyệt" không chỉ muốn Thẩm Mục Thâm, mà còn muốn tiền của Thẩm gia. Tác giả lúc an bài cho nhân vật chính, cũng đã nghĩ tốt ra kết cục cho cô như thế nào rồi.
Khi điểm yếu của Thẩm Mục Thâm bị lộ ra bên ngoài, rồi bị phán mười lăm năm tù vì tội buôn bán hối lộ. Thẩm lão gia không chịu nổi đả kích này bèn qua đời, Thẩm gia cũng vì thế tuột dốc không phanh, từ một trong số đại gia tộc của Khang Thành biến mất không một dấu vết.
Tác giả thật sự vô cùng chán ghét Tề Duyệt đi, cho nên rõ ràng "cô" có thể có được mọi thứ trong tay nhưng rồi cướp đi toàn bộ, không chiếm được thứ bản thân muốn "Tề Duyệt" hoàn toàn phát điên. Sau đó "Tề Duyệt" bắt cóc nữ chính, "cô" cho rằng tất cả những bất hạnh này đều do nữ chính ban tặng, rồi dễ dàng hủy "cô" trong lòng bàn tay, cho nên muốn đồng quy vu tận với nữ chính. Nhưng nhân vật chính mãi mãi mang hào quang của nhân vật chính, vào thời khắc trọng yếu nhất, nữ chính được nam chính cứu, còn "Tề Duyệt" lựa chọn táng thân bên trong biển lửa.
"Mặc kệ mọi chuyện sẽ phát sinh cái gì, chúng ta đã bị biến thành nữ phụ, căn cứ theo hiệu ứng bươm bướm mà nói, mọi việc xảy ra đều đã thay đổi, chúng ta không cần để ý đến kịch bản ban đầu."
Từ trước đến nay, Tề Duyệt đều thật sự muốn quay trở lại cuộc sống hiện thực.
Lúc cô vừa mới tới đây, thứ duy nhất cô không tiếp nhận được chính là từ một cô gái độc thân, trực tiếp trở thành một người phụ nữ đã kết hôn, nhưng lại dùng thân phận giả mạo nữ chính kết hôn với nhân vật phản diện.
Vạn nhất bị phát hiện, cô thật sự không biết có cô có thể chịu đựng được tai tiếng từ dư luận không. Khả năng mọi chuyện còn chưa kịp bị phanh phui, liền truyền ra tin tức chuyện cô lừa hôn.
"Nội dung câu chuyện của chúng ta đã được thay đổi, nhưng chuyện Thẩm Mục Thâm hối lộ khả năng vẫn xảy ra. Đến lúc đó có khi cả cậu và Tiểu Bảo Bảo cũng bị liên lụy vào."
Tề Duyệt lắc lắc đầu: "Thật ra tớ vẫn còn chưa nghĩ ra được rằng là, một người tự tin đến mức tự phụ như Thẩm Mục Thâm sao lại phạm vào loại tội này."
"Vẫn là câu nói kia, tất cả đều do tác giả an bài."
Tề Duyệt nhàn nhạt cười cười, tuy rằng nói như vậy, nhưng hiện tại ở đây đã phát triển thành một thế giới riêng biệt, rất khó để nói rằng không có nguyên nhân nào khác ở giữa tham gia vào.
Đang muốn kết thúc đề tài này, đến khúc cua của hành lang, hai người đều không hẹn mà dừng bước.
Tề Duyệt: "..."
Miệng Hải Lan, quả nhiên là xứng đáng với ba từ "miệng quạ đen".
Ở cuối hành lang, Thẩm Mục Thâm giống như mọi lần, mặc một thân tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ. Mang theo hơi thở lạnh lùng xa cách xuất hiện trước mặt Tề Duyệt.
"Thẩm tổng, nếu mà ngài coi trọng bức tranh kia, không cần nói nhiều, tôi sẽ trực tiếp mua tặng cho ngài." Chú của Hải Lan và Thẩm Mục Thâm từ một đầu hành lang khác đi tới.
Thẩm Mục Thâm nhìn thấy Tề Duyệt, hơi ngừng bước chân lại, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, dường như có linh cảm, không có chào hỏi, nghiễm nhiên chỉ bắt gặp nhìn qua, không trao đổi nhiều.
"Tôi sẽ suy nghĩ lại." Thẩm Mục Thâm nâng bước chân lên, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà khéo nhất chính là, lúc Thẩm Mục Thâm vừa muốn rơi đi, đúng lúc Tiêu Triết quay lại, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của Thẩm Mục Thâm, hướng Tề Duyệt vẫy tay gọi: "Tề tiểu thư."
Nghe được ba chữ "Tề tiểu thư", lại nhìn thấy Tiêu Triết từ sau đi đến chỗ Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm vừa mới định nâng lên bước chân lên lại thả xuống, ánh mắt trở nên có chút sắc bén.
Cái ánh mắt kia, Tề Duyệt vừa nhìn liền hiểu.
- - Nói trước khi công bố ly hôn sẽ không giao lưu quan hệ đối với người khác phái, cô đây là định bội ước?
Hải Lan hơi động bước chân, ý đồ cách xa Tề Duyệt ra một chút, cô hiện tại muốn nhất chính là làm người vô hình trước mặt Tề Duyệt.
Cô chưa từng có nghĩ tới miệng mình vậy mà sẽ hiển linh như vậy! Mô Phật!
Lúc Tiêu Triết đến gần, sau khi thấy được Thẩm Mục Thâm, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi biến mất, không còn dáng vẻ như vừa rồi, mặc dù vẫn đang cười, nhưng mà trong mắt mang theo tia địch ý.
"Thẩm tiên sinh, trùng hợp như vậy à?"
Tiêu Triết còn chưa quên ở bữa cơm lần trước, hắn còn tưởng là lúc đưa Tề tiểu thư trở về có thể tán gẫu nhiều thêm một chút, nhưng vị Thẩm tiên sinh lại đem ý tưởng tốt đẹp ấy bóp chết từ trong trứng.
Thẩm Mục Thâm gật gật đầu, vẻ mặt đạm mạc, "Xem tranh."
Triển lãm tranh tổng cộng trưng bày một tuần, hôm nay là ngày cuối cùng. Bởi vậy cho nên mọi người đều tụ tập lại, làm cho người ta đau đầu không thôi.
Tề Duyệt mặc dù trong nháy mắt đó có kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định. Gặp được Tiêu Triết chính là cái ngoài ý muốn, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là nói với nhau vài câu, cô cũng không có bội ước, căn bản không cần suy nghĩ nhiều.
"Thẩm tiên sinh." Tiêu Triết đi lên phía trước, Tề Duyệt cũng không thể làm bộ như nhìn không thấy, chỉ đành đánh tiếp đón.
Thẩm Mục Thâm gật gật đầu, lập tức nhìn Tiêu Triết và Tề Duyệt, liếc mắt một cái, như là lơ đãng hỏi: "Hai vị cùng hẹn nhau đến xem tranh à?"
Một bên muốn làm người tàng hình, Hải Lan lập tức lắc đầu.
"Không phải, chúng tôi chỉ là vô tình gặp mặt." Có lẽ do vữa này Hải Lan từng có ý định ghép đôi cho Tề Duyệt. Nên hiện tại lúc này đặc biệt chột dạ, Tề Duyệt biểu hiện vô cùng bình thường, không một tia hoảng hốt.
Bầu không khí tràn ngập sự khẩn trương, dường như tất cả mọi người có thể nhận ra, nhưng ngoại trừ chú của Hải Lan.
Chú của Hải Lan cười hề hề nói: "Hôm nay thật là đúng dịp, nếu không phải Cách Liệt Phất tiên sinh hôm qua đã về nước trước. Hôm nay có thể gặp mặt đông đủ."
Nói xong cúi đầu nhìn đồng hồ coi thời gian.
"Sắp mười một giờ, vừa vặn rất nhanh đến giờ ăn cơm trưa. Tôi biết ở gần đây có nhà hàng bít tết của Ý ăn cũng rất được. Nếu mọi người có thời gian, có thể đi thử một lần cho biết."
Tề Duyệt lắc lắc đầu: "Đã làm phiền mọi người rồi, cháu và Hải Lan còn có việc phải đi."
Chú của Hải Lan biết Tiêu Triết có ý với Tề Duyệt, mà Tiêu Triết lại là cháu ngoại của Cách Liệt Phất tiên sinh. Lúc trước bản thân đồng ý cho Hải Lan mang bạn tới cũng đã nói là Tề Duyệt còn độc thân, cho nên cũng muốn hợp tác hai người thành đôi. Chú của Hải Lan lập tức nói: "Không phiền, không phiền. Thêm một người lại càng náo nhiệt, đúng không Thẩm tiên sinh?"
Đề tài lại ném tới Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt căng thẳng đến mức nhắm chặt mắt lại, không biết Thẩm Mục Thâm sẽ trả lời như thế nào.
"Phiền toái?" Thẩm Mục Thâm hơi nhếch khóe miệng, không mang theo ý cười nói: "Tôi tạm thời còn chưa thấy phiền toái."
Những người khác đều khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy lời này có chút kỳ quái, nhưng lại nói không biết kỳ quái chỗ nào, chỉ có Tề Duyệt hiểu rõ lời nói ẩn chứa sau câu nói của Thẩm Mục Thâm.
- - Quả thật là cái phiền toái, nhưng phiền toái bây giờ không phải là tôi.
Tề Duyệt thật sự không nghĩ ra, vì sao người luôn độc miệng như Thẩm Mục Thâm lại có thể đem Thẩm thị phát triển đến mức đó.
"Chú à, chúng cháu thật sự không muốn quấy rầy mọi người. Chúng cháu tùy tiện ăn một chút là được rồi, buổi chiều còn có thể tiếp tục đi coi triển lãm."
Một bên Tiêu Triết không chịu im lặng, nói tiếp: "Vậy các cô giữa trưa muốn ăn gì, tôi mời."
Hải Lan: Chúng tôi cái gì cũng không ăn, đừng hỏi!
Tiêu Triết nói xong lời này, Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn hắn, hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Mục Thâm không nhanh không chậm mở miệng: "Bữa này cơm, tôi mời."
Tề Duyệt thoáng sửng sốt, Thẩm Mục Thâm ngay sau đó còn nói: "Đương nhiên, hi vọng các cô nể mặt."
Tề Duyệt khẽ nhíu mày, cô vô cùng hiểu rõ, Thẩm Mục Thâm không phải là người tốt tính, hắn mà tốt tính lên đều là những lúc có lợi cho hắn. Nhưng hiện tại, tình huống này mang được lại lợi ích gì cho hắn?