Hiệu suất làm việc của Thẩm Mục Thâm, ngoài trừ trên giường, mặc kệ là công việc hay trong cuộc sống hàng ngày, đều vô cùng hiệu suất, không chỉ làm việc nhanh, còn đảm bảo uy tín.
Sau khi công bố di chúc, nhưng chỉ qua bốn ngày, đã tự mình thay bà Thẩm ly hôn với Thẩm Mạnh Bách. Không những vậy, yêu cầu duy nhất của Thẩm Mục Thâm đối với người cha trên danh nghĩa của mình đó là sau này không thể nhận được một phân tiền nuôi dưỡng.
Khó có khi dỗ Tiểu Mộ Tề ngủ, Thẩm Mục Thâm nằm trên ghế sofa, Tề Duyệt nằm trong khuỷu tay của anh, nghe được anh nói buổi sáng mẹ anh và Thẩm Mạnh Bách ly hôn, có chút kinh ngạc.
"Thuận lợi ly hôn như vậy?" Vừa nghe đến bà Thẩm và Thẩm Mạnh Bách ly hôn, Tề Duyệt có chút khó có thể tin được.
Thời gian công bố di chúc mới có mấy ngày, tốc độ nhanh như vậy.
"Ai đề xuất ly hôn vậy?"
Thẩm Mục Thâm nhìn cô, cười như không cười, "Em cảm thấy là ai?"
Tề Duyệt chần chờ trong giây lát, "Anh đề xuất?"
Nếu không phải là anh đề xuất, sao có thể thuận lợi ly hôn như vậy. Nhưng chuyện thuận lợi ly hôn này, đã nằm trong dự kiến của anh. Ông nội hiện tại vẫn trong trạng thái hôn mê, mà người phụ nữ bên người Thẩm Mạnh Bách cũng không phải là người dễ bắt nạt. Sinh con trai, thế nào cũng phải đòi chút lời, cho dù bản thân không phải là con dâu Thẩm gia.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, "Rõ ràng là anh đề xuất. Nếu anh không đề xuất, em cảm thấy mọi chuyện có thể nhanh như vậy?"
Nhìn anh đắc ý kìa, nếu giờ cô còn khen nữa, chẳng phải cái đuôi sẽ vểnh lên trời sao?
"Hiện tại Thẩm gia ngoại trừ ông nội và bà Trần chưa ly hôn, những người khác đều đã ly hôn, bảo gồm cả anh và em."
Chưa từng thấy nhà hào môn nào "rủ nhau" ly hôn như cái nhà này. Ông nội và bà Trần, chờ tới khi ông tỉnh lại, đoán chừng cũng nhanh thôi.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm lóe sáng, nhìn về phía Tề Duyệt, "Nói như vậy, em quyết định tái hôn với anh rồi?"
Tề Duyệt:...
Tái hôn...?
Hiện tại, xem như anh đang cầu hôn với cô à?
Nhưng cầu hôn sao có thể tùy tiện vậy được, cô vẫn còn chút cốt khí, không thể tùy tiện đồng ý như vậy được.
Trực tiếp quay mặt đi, lạnh giọng nói, "Em chỉ lo lắng thanh danh Thẩm gia không tốt, sau này sẽ ảnh hưởng tới Tiểu Mộ Tề cưới vợ thôi."
Tề Duyệt qua thật vì Tiểu Mộ Tề có chút lo lắng trong đó. Nếu cô sinh bé gái, cô tuyệt đối sẽ không đem con gái gả đến gia đình có truyền thống ba đời đều ly hôn.
Nhưng càng đáng ghét hơn là người đàn ông này, ngay cả một câu "Em gả cho anh đi" cũng không nói.
Quả nhiên, lúc trước cô không dễ dàng đồng ý với anh là sáng suốt. Nếu không sẽ giống như Hải Lan nói, qua một đoạn thời gian, đàn ông sau khi đã chiếm được đều là đại móng heo, chiếm được rồi sẽ không quý trọng nữa.
Thẩm Mục Thâm mâu quang khẽ câu, khóe môi gợi lên ý cười, dường như đã nhìn thấu Tề Duyệt, nhưng anh không nói.
Cánh tay dưới eo Tề Duyệt bỗng nhiên dùng sức, đem Tề Duyệt trực tiếp ôm lên ghế sofa, sau khi thành thông, khóe miệng khẽ cười, nụ cười này còn rất có phong thái của nhân vật phản diện...
"Chuyện hai mươi mấy năm nữa, em lo lắng có phải dư thừa quá không. Không bằng quan tâm chuyện hiện tại một chút."
Vừa thấy tình huống không ổn, Tề Duyệt đã vội nói, "Đợi một chút, anh không phải nói sẽ bận rộn nhiều việc sao? Sao hiện tại anh còn ở trong nhà?"
Là ai nói trong khoảng thời gian này sẽ rất bận, kêu cô chăm sóc Tiểu Mộ Tề thật tốt?
Hiện tại nhìn tình huống này, anh một điểm cũng không bận sao?
Thẩm Mục Thâm cười khẽ một tiếng, "Ngoài dự kiến của anh vô cùng đơn giản. Anh đã xem trọng bà Trần rồi. Hiện tại đã không có chuyện gì, hết thảy sẽ kết thúc sau khi phân chia tài sản."
"Hết thảy...? Còn có chuyện gì khác sao?" Nghe giọng điệu của anh, không giống như chỉ có mỗi chuyện của bà Trần.
"Hiện tại xem, chúng ta đã bao lâu rồi chưa làm cùng nhau. Em còn muốn hỏi nhiều như vậy làm gì." Tay ở bên hông bắt đầu hướng lên phía trên, tiếng nói vô cùng trầm thấp, trong giọng nói còn mang theo tia khàn khàn, còn có chút...gợi cảm.
Tề Duyệt:...
Trước khi ly hôn, cô không hiểu rõ con người Thẩm Mục Thâm, cho rằng anh chính là hoa lĩnh chi, đối với mọi người lạnh lùng xa cách. Nhưng sau khi ly hôn, Tề Duyệt cuối cùng mới hiểu rõ, Thẩm Mục Thâm chính là cầm thú hàng thật giá thật.
- --
Thẩm gia, bởi vì tranh đấu gia tộc, còn có chuyện ly hôn, không chỉ trở thành chuyện cười cho giới hào môn, còn trở thành tin tức bài báo tiêu đề Khang Thành.
Tuy rằng trở thành truyện cười, nhưng đối với người Thẩm gia mà nói, không một ai để ý, dường như cũng đã chết lặng. Thẩm Mục Thâm là người lạnh lùng, ngoại trừ những người anh để trong lòng, còn lại rất ít chuyện có thể lay động được anh.
Ngày phân chia tài sản, toàn bộ mọi người tụ tập ở nhà cũ Thẩm gia.
Thẩm thị tuy rằng đã mục nát, lúc Thẩm Mục Thâm rời đi, nếu không có gì thay đổi, có lẽ có thể kéo dài hơi tàn tám đến mười năm. Nhưng công ty nằm trong tay Thẩm Mạnh Cảnh, không ngừng dùng tiền của công ty để đánh bạc, không những vậy đem tài chính công ty chạy mất. Hiện tại Thẩm gia, cũng chỉ còn mặt ngoài. Đã như vậy, căn bản cũng không còn bao nhiêu tài sản.
Nhưng tài sản qua thế hệ của Thẩm lão gia vô cùng nhiều, nếu đem đổi ra thành tiền, bà Trần có thể lên tới trăm triệu.
Ở trong nhà cũ, dường như mọi người bất động thanh sắc, nhưng dưới đáy lòng đã có mưu tính.
- --
Mọi chuyện đã được sắp xếp, tám giờ đêm, ngoài cửa hàng Nhật Bản.
Luật sư của Thẩm lão gia từ trên xe bước xuống, nhìn phía sau, không có phát hiện chiếc xe khả nghi nào đi theo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới chậm rãi bước vào trong đại sảnh.
Sau khi báo lịch hẹn với người phục vụ, sau đó người phục vụ mang ông đến phòng riêng.
Gõ gõ cửa, từ trong phòng truyền ra hai tiếng "Mời vào."
Cửa được kéo ra, bên trong phòng có Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký.
Luật sư ngồi xuống nệm nói, "Thẩm tiên sinh, tất cả dựa theo chỉ định của ngài. Hiện tại tài sản đã được đứng tên danh nghĩa bà Trần."
Khoé miệng Thẩm Mục Thâm hiện lên ý cười, cầm lấy bình rượu, hướng vào trong cốc luật sư rót rượu, "Đã làm phiền luật sư rồi."
Luật sư vội vã cầm lên chén rượu, nói, "Không không, tôi hẳn phải cảm ơn Thẩm tiên sinh mới đúng. Nếu không phải có ngài đã sớm đoán ra được mưu kế của Thẩm lão phu nhân kêu con tôi chuẩn bị an toàn, cũng không dễ dàng để bọn bắt cóc bắt lại. Sau đó xúi giục bọn họ, phối hợp với chúng ta diễn trò."
Từ lúc Thẩm Mục Thâm đào hố Thẩm Mạnh Cảnh, cũng đã cho người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm lão phu nhân. Tuy rằng không đoán được được chuyện Thẩm lão phu nhân làm với ông nội, nhưng đã bà biết bà dùng không ít tiền thuê những người ở Mỹ lai lịch không rõ. Tuy không biết mục đích là gì, nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn cho người chú ý hơn.
Bởi vì những người đó và đối phương năng lực không kém, cũng không dám mạnh mẽ đến gần. Nhưng biết được bọn họ chú ý tới chỗ con trai luật sư học ở Mỹ.
Thẩm Mục Thâm trí nhớ không kém, anh một năm trước từng nghe Thẩm lão gia nhắc tới chuyện con trai luật sư xuất ngoại du học ở đâu. Trong nháy mắt đó, Thẩm Mục Thâm bèn đoán ra được ý định Thẩm lão phu nhân muốn làm là gì.
Bởi vậy cho nên anh mới nhắc nhở luật sư, nói cho ông ấy biết, con trai ông ấy dường như gặp chuyện phiền phức.
Căn cứ theo báo cáo bác sĩ Hà kiểm tra toàn thân cho ông nội, có thể biết được, thân thể của Thẩm lão gia thật sự có vấn đề.
"Bây giờ còn chưa tới bước cuối cùng, chúng ta không thể khinh địch."
Luật sư gật đầu, "Tôi đã hiểu rõ, bên kia Thẩm lão phu nhân vội vàng bán căn hộ, giá cả thấp hơn thị trường rất nhiều, nhưng muốn tất cả đổi ra tiền mặt. Tôi tính toán muốn chút, có lẽ toàn bộ trong một tuần sẽ xong."
Thẩm Mục Thâm cười cười, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, đặc biệt lạnh lùng.
"Như vậy, còn phải nhờ luật sư phối hợp một đoạn thời gian."
"Việc tôi phải làm."
Sau khi cơm tối xong, luật sư Lý rời đi, Tống thư ký hỏi, "Vậy kế tiếp, chờ tới khi Thẩm lão phu nhân muốn ra nước ngoài, chúng ta báo cảnh sát sao?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Chuyện bên kia không sớm thì cũng muộn, hiện tại chúng ta cần phải xử lý chuyện Thẩm Mạnh Bách trước."
Tống thư ký sững sờ, ý của ông chủ là, anh chuẩn bị đối phó với người không chỉ có quan hệ huyết thống, mà còn có quan hệ cha con?
"Vậy ông chủ tính toán mọi chuyện thế nào?"
Thẩm Mục Thâm quay đầu, mỉm cười với Tống thư ký, "Không tính toán làm gì cả, chỉ là cho ông ta biết thế là địa ngục."
Rõ ràng đang mỉm cười, nhưng lại khiến Tống thư ký lạnh sống lưng.
Nụ cười này, nếu nhìn kỹ lại, có thể khiến cho người khác nổi da gà.
"Cho người tìm tình nhân kia của ông ta, lấy thân phận bí mật nói cho bà ta biết rằng ông ta đã biết ý định của bà ta. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cách hai ngày, lại nói cho người đàn ông của bà ta mọi chuyện."
Tống thư ký:....
Lại tới nữa, ông chủ nhà anh ta giày vò người khác vừa nham hiểm, lại vừa giang hồ.
"Chờ tới hai ngày như đã nói, đem chứng cứ giao đến tay Thẩm Mạnh Bách."
Trong nháy mắt Tống thư ký hiểu rõ, Thẩm Mục Thâm muốn làm chuyện gì, gật đầu, "Tôi lập tức cho người đi làm."
Những chuyện "nham hiểm" thế này, anh ta đã trở thành phụ tá đắc lực của Thẩm Mục Thâm.