Tù Binh

Chương 23



Hoàn Nhan Sóc ăn xong cơm, đắc ý cười nhìn phía Tố Y nói: “Phụ hoàng ta vừa mới tuyên bố nhất kiện kinh thiên đại sự, trong lòng nhất định không bình tĩnh, phải hảo hảo trấn tĩnh mới phải. Ta từ trước đến nay là kẻ thức thời, sẽ không ở lại quấy rầy nữa.” Lại chuyển hướng Hoàn Nhan Tự nói: “Phụ hoàng, ta rất ít khi thông tình đạt lý như vậy, ngươi cần phải nhớ rõ khi dời đô, đem những thứ ta đã nói chuẩn bị hảo a.” Nói xong xuất ra một bộ dạng đã ăn no, nghênh ngang tiêu sái đi ra cửa.

Hoàn Nhan Tự nhịn không được mà bật cười ra tiếng, đã thấy Tố Y lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: “Cha nào con nấy, con của ngươi cũng thật đáng ghét giống ngươi.”

Hoàn Nhan Tự cười nói: “Ngươi bất quá là bị cái miệng hắn chiếm tiện nghi, trong lòng tức giận cho nên mới nói như vậy thôi. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy Sóc Nhi thực thông minh lanh lợi sao? Hài tử này từ khi sinh ra, trải qua tam tai bát nạn mà không hề gì, không còn mẫu thân nhưng hắn chưa bao giờ khiến trẫm lo lắng, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng tất nhiên là một quân chủ xuất sắc.”

Tố Y không nói, bình tĩnh xem xét, Hoàn Nhan Tự nói đúng, thật hiếm thấy một đôi hoàng thất phụ tử như bọn họ lại có thể ở chung hòa hợp ấm áp như thế, mặc dù đôi bên là tử địch, y cũng không thể vì thế mà không có chút cảm động.

Chính là khi đang trầm tư, Hoàn Nhan Tự đã ngồi ở bên người y, phân phó người mang thức ăn khác lên, ôm Tố Y nói: “Việc dời đô đã chọn được ngày tốt, không lâu sau, ngươi sẽ gặp lại cố hương, nếu ngươi biểu hiện tốt, trẫm còn có thể cho ngươi gặp lại cố nhân, Tố Tố, ngươi vui không?”

Tố Y hừ một tiếng nói: “Nếu ta biểu hiện không tốt ngươi cũng sẽ cho ta nhìn cố nhân, ta nghĩ ta sẽ càng vui vẻ.” Nói xong lại thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới kinh ngạc nói: “Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, thân thế phù trầm vũ đả bình(*). Hoàn Nhan Tự, ngươi để ta gặp lại cố nhân, nhưng gặp thì thế nào? Đại Tề sớm không còn là Đại Tề. Cho dù gặp nhau, đối mặt chính là cảnh còn người mất, bất quá chỉ có cảm thương mà thôi.”

Hoàn Nhan Tự không nói, chính là đem người trong lòng ôm càng chặt. Nghĩ tới sau khi đến được Đại Tề còn áp bức y, liền càng cảm thấy có lỗi đối với con người mang vết thương sâu sắc đáng thương này. Cũng may lúc này thức ăn đã truyền lên, hắn cùng Tố Y đi đến ngồi bên bàn, cười nói “Tốt lắm, không cần suy nghĩ nhiều quá. Về tù binh, trẫm sau khi dời đô sẽ để bọn họ trở lại cố hương, cùng thân nhân đoàn tụ, lại phân cho bọn họ vài mẫu đất vườn, từ nay về sau rời xa chiến hỏa, vĩnh hưởng thiên luân được không?”

Tố Y lặng yên, đánh giá hắn vài lần, thở dài: “Nếu được như vậy tất nhiên là tốt. Ta cũng thay bọn họ cảm tạ ngươi. Lại không biết ta phải trả giá đại giới gì?”

Không ngờ Hoàn Nhan Tự vừa nghe lời này lại trầm tư nhìn y. Tố Y bị hắn nhìn mà trong lòng lo sợ, không biết hắn lại muốn xuất ra chủ ý xấu xa gì, nghĩ từ khi mình bị bắt tới nay, nhiều lần trải qua đau khổ, không sợ nghiêm hình tra tấn mà chính là sợ hắn ra ấn bài tâm tư vô sỉ cùng với không biết là thật hay giả tình giả nghĩa, còn có tùy thời đem đồng bào của mình ra uy hiếp, ba dạng này y thật không có khả năng ngăn cản, y quả thật sợ hãi nhưng cũng đã vì bị tra tấn mà tâm tư lao lực quá độ, thật sự là tái không chịu nổi sức ép.

Chính là khi đang bất an, chợt thấy Hoàn Nhan Tự cười, đứng lên rót một chén rượu đưa cho Tố Y, lại tự rót cho mình một ly, nói: “Đại giới này, tất nhiên là phải có, chẳng qua không phải bây giờ. Tới ngày đó, chỉ sợ điểm ân huệ ấy còn không phải dùng đến. Cũng may nhược điểm lớn nhất của Tố Tố ngươi toàn bộ đều nằm ở trong tay trẫm, đến cuối cùng, người thắng cuối cùng vẫn là trẫm, chuyện ngược lại quả không dễ thực hiện a.”

Tố Y nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, trong lòng kinh nghi bất định, thầm nghĩ hai ngày này hắn cũng không đã động đến chuyện tính dục, chính mình còn tưởng rằng hắn đã dần từ bỏ, thế nhưng lại là đoán sai. Khả nếu là đoán sai, hai ngày này sao hắn lại không ép bức. Huống chi cả Đại Tề đều đã trở thành vật trong tay hắn, ít ngày nữa lại đã dời đô, ngoại trừ việc không thể đáp ứng tâm nguyện của hắn ra thì trên người mình còn có thứ đáng giá gì khiến hắn phải lo lắng.

Ghi chú:

(*)Hai câu thơ trong “Quá Linh Đinh Dương” của Văn Thiên Tường

Quá Linh Đinh Dương

Tân khổ tao phùng khởi nhứt kinh,

Can qua liêu lạc tứ châu tinh.

Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ,

Thân thế phù trầm vũ đả bình.

Hoàng Khủng than đầu thuyết hoàng khủng,

Linh Đinh dương lý thán linh đinh.

Nhân sanh tự cổ thùy vô tử,

Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.

Dịch nghĩa:

Qua biển Lênh Đênh

Cay đắng do từ một sách kinh

Bốn năm quạnh quẽ cảnh đao binh

Bông tung gió: vỡ tan sông núi

Gió đập bèo: chìm nổi kiếp mình

Ghềnh Sợ Hãi kể niềm sợ hãi

Biển Lênh Đênh than nỗi lênh đênh

Xưa nay hỏi có ai không chết

Hãy để lòng son chiếu sử xanh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv