Từ Bi Thành

Chương 66: Kết Thúc



Khi mùa xuân đến, bụng Mộ Thiện đã rất nặng nề.

Một ngày đầu tháng tư, cô và Diệp Vi Nông ngồi trong vườn hoa của ngôi biệt thự phơi nắng. Bởi vì ngôi nhà này Trần Bắc Nghiêu đã sang tên cho cô từ lâu nên sau khi cảnh sát đến khám xét một hồi, nơi này khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.

Lúc Mộ Thiện phát hiện ra giấy tờ sở hữu nhà đất, cô còn thấy cả chứng nhận ly hôn của cô và Trần Bắc Nghiêu. Không biết Trần Bắc Nghiêu chuẩn bị từ bao giờ, vì vậy Mộ Thiện chỉ bị gọi đi thẩm vấn một lúc rồi được Diệp Vi Nông đón về.

Thế nhưng hơn bốn tháng trôi qua, Mộ Thiện chưa từng gặp Trần Bắc Nghiêu một lần. Thành phố Lâm liên tục xảy ra sự kiện long trời lở đất, nhiều đại ca xã hội đen bị bắt giữ, cảnh sát tịch thu hàng ngàn khẩu súng bất hợp pháp. Thành phố Lâm, thành phố phát triển nhất, thế lực hắc bang lộng hành nhất khu vực Tây Nam cuối cùng cũng trở nên an toàn và yên bình như những thành phố khác.

Trần Bắc Nghiêu vẫn không trở về.

Ánh nắng gần đến buổi trưa hơi gay gắt. Mộ Thiện nằm trên ghế tựa, Diệp Vi Nông ở bên cạnh quan sát sắc mặt cô, cười nói: "Tối qua cậu ngủ ngon chứ?"

Mộ Thiện mỉm cười gật đầu: "Thằng bé đêm qua không nghịch ngợm, đến tầm sáng mới đạp mạnh tớ vài cái." Mộ Thiện xoa bụng, bác sỹ quen đã cho cô biết, đứa con trong bụng là con trai.

"Đúng là một cậu bé ngoan." Diệp Vi Nông cười tươi.

Mộ Thiện bất giác nhớ đến lúc cô mới mang thai, cô và Trần Bắc Nghiêu thảo luận giới tính của con. Lúc đó Trần Bắc Nghiêu dành mọi sự quan tâm và chú ý đến cô, anh tỏ ra rất bình thản về sự chào đời của đứa bé. Một lần Mộ Thiện hỏi Trần Bắc Nghiêu thích con trai hay con gái, anh trả lời: "Sao cũng được."

Bắt gặp ánh mắt thất vọng của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu mỉm cười hôn lên trán cô, chữa lại: "Con gái."

"Tại sao?" Cô hỏi với giọng hiếu kỳ.

Trần Bắc Nghiêu trả lời ngắn gọn: "Con gái sẽ đáng yêu giống em."

Mộ Thiện ngây người. Đây là câu tình cảm ngọt ngào nhất mà cô từng nghe qua về giới tính của em bé.

Nghĩ đến đây, tim Mộ Thiện xót xa. Tuy không thể gặp mặt Trần Bắc Nghiêu, nhưng thông qua Diệp Vi Nông và các mối quan hệ khác, cô biết Trần Bắc Nghiêu đang bị tạm giam ở Tổng cục công an tỉnh. Mộ Thiện bỏ một khoản tiền lớn, định "chạy" trên tỉnh nhưng bị trả lại. Điều này khiến cô rất bất an.

Mộ Thiện xem nhiều tin tức về trại tạm giam ở trên báo chí và internet. Tuy cô không đến mức bi quan cho rằng trong đó tăm tối không phân biệt ngày đêm, nhưng trong đầu cô luôn mường tượng cảnh Trần Bắc Nghiêu mặc bộ đồ tù nhân sọc trắng xanh, mặt mũi tiều tụy, râu ria đầy cằm. Diệp Vi Nông bảo Mộ Thiện cứ yên tâm nhưng làm sao cô có thể yên tâm cơ chứ?

Chuyện xảy ra sau khi Trương Ngân Thiên bị bắn chết vào ngày hôm đó nằm ngoài dự liệu của Mộ Thiện. Trần Bắc Nghiêu vốn không hề chống đối, nhưng khi nghe một thuộc hạ thông báo về cái chết của Châu Á Trạch, anh gần như phát điên. Có ba người cảnh sát áp giải anh, vậy mà anh nhanh như tia chớp đoạt súng của một người, quay lại bồi thêm một viên đạn vào thi thể Trương Ngân Thiên.

Đây rõ ràng là hành vi phản kháng, làm cả đám cảnh sát xông vào trấn áp anh. Hình ảnh cuối cùng Mộ Thiện nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu, là anh bị cảnh sát đè xuống đất, khẩu súng bị tước mất. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm Trương Ngân Thiên bằng ánh mắt căm thù. Chứng kiến bộ dạng của Trần Bắc Nghiêu lúc đó, Mộ Thiện đau đớn vô ngần. Một người luôn bình tĩnh và lạnh lùng như Trần Bắc Nghiêu cũng có lúc nổi điên, chứng tỏ tình cảm giữa anh và Châu Á Trạch tốt đến mức nào. Cô không hề hoài nghi, nếu Trương Ngân Thiên không chết, anh cũng sẽ trả thù ông ta bằng bất cứ giá nào, kể cả bị khuynh gia bại sản.

Một tin tức gây chấn động cho Mộ Thiện vào ngày hôm đó là cái chết của Đinh Hành. Lúc bấy giờ Mộ Thiện bị cảnh sát đưa đi, cô không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra với Đinh Hành. Mộ Thiện chỉ nghe nói chiếc xe áp giải Đinh Hành bị nổ tung. Cảnh sát kết luận do đàn em của Trương Ngân Thiên gây ra. Bởi vì những chiếc xe khác cũng bị tấn công ở mức độ nặng nhẹ khác nhau. Riêng xe của Đinh Hành đúng lúc đi qua nơi đặt thuốc nổ ở trên cầu nên rơi xuống sông. Xe đã được vớt lên nhưng những người ở trong xe, bao gồm cả Đinh Hành đều không tìm thấy xác.

Lúc nhận được tin, Mộ Thiện bùi ngùi rơi nước mắt. Cô nói với Diệp Vi Nông: "Đinh Hành rõ ràng đã quyết tâm ngồi tù. Anh ấy còn nổ súng cứu thị trưởng Tuần, không ngờ anh ấy xấu số như vậy."

Diệp Vi Nông nói: "Mộ Thiện, sự việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Tiểu Trần nhà cậu sạch sẽ hơn bất cứ lão đại hắc bang nào. Còn Đinh Hành, anh ta là trùm ma túy lớn nhất khu vực Tây Nam, cậu nghĩ chính quyền sẽ tha cho anh tay hay sao?"

Mộ Thiện nghe xong rùng mình. Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi Diệp Vi Nông: "Nếu Châu Á Trạch còn sống, chắc cũng bị nặng lắm phải không?"

Diệp Vi Nông gật đầu: "Châu Á Trạch dính đến mười mấy vụ án giết người, tội của anh ta cũng không nhẹ đâu."

Trong lòng Mộ Thiện rất buồn. Cô nhớ đến đám tang Châu Á Trạch, nhìn gương mặt bất cần đời qua tấm ảnh trên bia mộ, chứng kiến cảnh Sweet vừa từ Panama trở về ôm nấm mồ Châu Á Trạch hết khóc lại cười, nhớ đến nụ hôn cuối cùng của Châu Á Trạch, tim Mộ Thiện đau như bị dao cứa.

Chuyện cũ đã qua. Bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con cô, chờ đợi Trần Bắc Nghiêu không biết ngày nào mới trở về.

"Trưa nay cậu muốn ăn gì?" Diệp Vi Nông đứng dậy hỏi.

Mộ Thiện mỉm cười: "Bắt đường đường phu nhân thị trưởng ngày nào cũng xuống bếp nấu cơm cho tớ, tớ thật sự rất ngại. Cậu làm món gì cũng được, tớ đều ăn hết." Biết Mộ Thiện sắp đến kỳ sinh nở, Diệp Vi Nông dọn đồ đến ngôi biệt thự sống cùng cô.

Hai người đứng dậy đi vào nhà, Diệp Vi Nông xuống bếp, Mộ Thiện ngồi ở ghế salon đọc sách. Một lúc sau, điện thoại di động của Diệp Vi Nông trên bàn uống trà đổ chuông, cô vội chạy ra bắt điện thoại, thần sắc vô cùng dịu dàng. Mộ Thiện nghe cô nói: "...Anh về rồi à? Không, em không về đâu, Mộ Thiện sắp sinh rồi...Được, tối nay anh đến đón em, chúng ta cùng đi ăn..."

Chứng kiến bộ dạng ngọt ngào của Diệp Vi Nông, Mộ Thiện vừa mừng cho bạn, vừa cảm thấy ngưỡng mộ. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô cũng reo vang. Cô đột nhiên nghĩ thầm, không biết đến bao giờ cô mới nhận được điện thoại của người cô yêu.

Màn hình hiển thị số điện thoại lạ, Mộ Thiện bình thản bắt máy: "Alo! Xin chào!"

Đầu kia im lặng.

Mộ Thiện lại hỏi: "Ai đó?"

Đầu kia vẫn không có tiếng trả lời mà chỉ truyền đến nhịp thở bình ổn. Tim Mộ Thiện đập mạnh, cô liếc mắt về phía Diệp Vi Nông đang gọi điện thoại ở cửa nhà bếp rồi đứng dậy đi vào thư phòng cách xa nhà bếp nhất.

"Anh/chị không nói, tôi cúp điện thoại đây." Ở đầu bên kia, tiếng thở càng dồn dập hơn.

"Mộ Thiện, là tôi đây." Đến lúc này người đó mới nói nhỏ.

"A..." Mộ Thiện xúc động reo lên: "Anh..."

Người đó cười: "Tôi vẫn chưa chết!"

Tâm trạng Mộ Thiện xao động, cô cũng mỉm cười: "Thế thì tốt quá."

Hai người im lặng vài giây, anh lại hỏi: "Em đã sinh chưa?"

"Chưa, theo lịch còn hai ngày nữa."

"Con trai hay con gái?"

"Con trai."

"Ừ...tôi tưởng là con gái, nhưng con trai cũng tốt."

"...Tại sao?"

Đinh Hành trầm mặc trong giây lát mới trả lời: "Giống em."

Sống mũi Mộ Thiện cay cay, cô im lặng vài giây rồi mở miệng hỏi anh: "Anh còn trở về đây nữa không?"

Đinh Hành không trả lời, đầu bên kia chỉ còn tiếng u u. Trong lúc tưởng anh sẽ buông điện thoại, Mộ Thiện chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: "Mộ Thiện, mỗi ngày ngắm trời biển ở đây, tôi thường nhớ tới em."

"...Vâng"

"Em có biết tôi luôn hy vọng, em có thể ở bên cạnh tôi?"

"...Vâng"

Nước mắt chảy dài trên gò má Mộ Thiện, cô không kìm được tiếng nấc nghẹn. Đinh Hành dường như ngừng thở, giọng nói của anh trở nên khô cạn: "Mộ Thiện, vĩnh biệt."

Tim Mộ Thiện nhói đau: "Anh..."

Đinh Hành dường như nhận ra lời cô muốn nói, anh từ tốn trả lời: "Đúng vậy, Mộ Thiện, tôi sẽ không liên lạc với em nữa."

Mộ Thiện biết anh gọi cuộc điện thoại này là một mạo hiểm lớn. Anh muốn từ biệt không chỉ là người xưa, mà còn là tình cảm của anh.

"Tạm biệt." Mộ Thiện nói dịu dàng: "Đinh Hành, chúc anh hạnh phúc."

Đinh Hành chỉ "ừ" một tiếng rồi im lặng, nhưng anh không cúp điện thoại.

Anh trầm mặc rất lâu, bên tai Mộ Thiện chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của anh. Cuối cùng, anh nói một câu: "Mộ Thiện, tôi yêu em."

Giọng nói Đinh Hành hơi nghẹn ngào. Không đợi Mộ Thiện kịp phản ứng, anh liền cúp điện thoại.

Mộ Thiện nắm chặt điện thoại, cô thẫn thờ đứng trước cửa sổ. Bên ngoài là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Đúng lúc này, bụng Mộ Thiện nhói đau. Cô vẫn chưa kịp định thần, lại một cơn đau khác dội tới. Mộ Thiện cảm thấy bất ổn, vội vàng ngồi xuống ghế, nhìn đồng hồ treo trên trường và nhẩm tính thời gian. Rất nhanh, từng cơn đau lúc chậm lúc dồn dập theo chu kỳ dội đến, Mộ Thiện lập tức gọi Diệp Vi Nông. Diệp Vi Nông chưa sinh con bao giờ nhưng cô hành động rất quyết đoán, gọi tài xế đưa Mộ Thiện vào bệnh viện.

Mộ Thiện đau suốt một ngày, cổ tử cung mới chỉ mở bảy phân. Đến tầm chạng vạng tối, nước ối cuối cùng cũng bị vỡ. Bác sỹ phụ sản giỏi nhất của thành phố Lâm bảo Mộ Thiện không cần cố rặn mà phải tiếp tục nhịn. Diệp Vi Nông ở bên cạnh động viên cô.

Mộ Thiện đau đến mức đầu óc quay cuồng, cô chỉ cảm thấy những cơn đau liên tiếp như sóng lũ nhấn chìm bản thân. Từ trước đến nay cô vốn là người mạnh mẽ và giỏi chịu đựng, vậy mà lúc này cô không thể kiềm chế tiếng rên la. Trong lúc mơ hồ, cô cuối cùng cũng nghe thấy bác sỹ nói: "Được rồi, mở đến chín phân rồi. Tôi giúp cô, cô có thể gắng sức rặn đẻ rồi."

Mộ Thiện như trút gánh nặng, nhắm mắt ra sức rặn. Nhưng những ngày này cô vì chuyện của Trần Bắc Nghiêu lo lắng không yên, sức khỏe suy yếu đi nhiều. Lại bị cơn đau hành hạ suốt một ngày, bây giờ cô chẳng còn một chút sức lực. Theo lời dặn của bác sỹ, Mộ Thiện cố gắng hết sức nhưng thai nhi hình như vẫn không nhúc nhích.

Bác sỹ không biết có phải cố ý dọa Mộ Thiện: "Cô cố thêm một chút nữa, nếu không thai nhi bị kẹt ở bên trong, thời gian lâu sẽ không ổn đâu."

Mộ Thiện nghiến răng lại tiếp tục rặn đẻ, dù cô ướt đẫm mồ hôi, dùng hết sức lực nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Cũng may bác sỹ khẳng định sự tiến bộ của cô, bà sờ tay vào bên trong và gật đầu: "Cố lên, cách cô rặn không sai chút nào, đã có thể thấy đỉnh đầu của thai nhi rồi."

Cổ họng Mộ Thiện khô rát, cô muốn uống nước để bổ sung thể lực. Nhưng khi ngẩng đầu cô không thấy bóng dáng Diệp Vi Nông, Mộ Thiện không nghĩ ngợi nhiều quay sang cô y tá ở bên cạnh: "Tôi khát quá." Cô y tá gật đầu, một lát sau đem vào một cốc nước ấm bên trong cắm ống mút đưa đến miệng Mộ Thiện. Mộ Thiện nói "Cám ơn". Đang định nhổm đầu uống nước, cô chợt nhìn thấy một bàn tay trắng trẻo lấy cốc nước từ trong tay cô y tá.

Mộ Thiện cứng đờ người, một thân hình cao lớn hiện ra trong tầm mắt cô. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, đưa ống mút vào miệng cô. Mộ Thiện quá khát nên lập tức ngậm ống mút uống ừng ực. Người đó cười nói: "Dữ như vậy...xem ra em vẫn còn khỏe lắm."

Giọng nói ấm áp quen thuộc khiến Mộ Thiện hóa đá. Cô ngẩng lên liền bắt gặp gương mặt sáng ngời của Trần Bắc Nghiêu, anh nở nụ cười dịu dàng, khóe mắt ẩn hiện một giọt lệ.

"Anh...anh..." Mộ Thiện xúc động, nhất thời quên mất cô đang trong quá trình lâm bồn. Cô chống tay xuống giường định ngồi dậy, làm các bác sỹ và y tá đứng bên cạnh hoảng hồn, vội đỡ cô nằm xuống.

"Thiện Thiện, em vất vả rồi." Trần Bắc Nghiêu mặc một cái áo sơ mi trắng bình thường, gương mặt anh gầy rộc nhưng tinh thần rất tốt. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, nói dịu dàng: "Những chuyện khác tính sau, em hãy tập trung đi."

Mộ Thiện có trăm ngàn lời muốn nói với anh, nhưng vào giây phút này cô ngoan ngoãn gật đầu. Nắm tay anh, phảng phất như có một sức mạnh truyền vào người cô. Đúng lúc này, lại một cơn đau dội đến, Mộ Thiện hít một hơi sâu, ra sức rặn...Cảm giác đau đớn như xé toạc thân thể bao trùm toàn thân cô. Cô hét lên một tiếng: "A...", sau đó một thứ gì trôi tuột khỏi cơ thể cô. Mộ Thiện mở to mắt, bắt gặp gương mặt xót xa của Trần Bắc Nghiêu, tay anh càng siết chặt tay cô.

"Oa...oa..." Tiếng khóc của trẻ sơ sinh đột ngột vang lên, mấy người y tá bận rộn đi lại. Trần Bắc Nghiêu chỉ đưa mắt qua bên đó rồi lại quay về Mộ Thiện: "Em giỏi lắm."

Bác sỹ bế một trẻ sơ sinh toàn thân vẫn còn đỏ máu đến trước mặt hai người: "Trần tổng, là một bé trai rất xinh xắn." Mộ Thiện quay sang nhìn, thấy một em bé nhỏ xíu có gương mặt nhỏ và đôi mắt to tròn lấp lánh đang nhìn cô.

Bác sỹ đưa em bé đi tắm rửa. Mộ Thiện ngước nhìn Trần Bắc Nghiêu và cất giọng khản đặc: "Sao anh..."

"Diệp Vi Nông giúp đỡ." Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống trước mặt cô, anh giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, hôn nhẹ lên môi cô: "Anh đã từng nói, anh sẽ ở bên cạnh em, chứng kiến con của chúng ta chào đời."

Khi em bé được quấn tã lót và được bọc trong một cái chăn mỏng, cô y tá lại đưa đến cho hai người. Trần Bắc Nghiêu đứng dậy, cẩn thận ôm con vào lòng. Lúc này anh mới nhìn kỹ con trai, cậu bé có đôi mắt to tròn, ngũ quan thanh tú. Trần Bắc Nghiêu đưa em bé đến trước mặt Mộ Thiện: "Con giống em."

Chứng kiến cảnh Trần Bắc Nghiêu dịu dàng ôm con, Mộ Thiện nghĩ dù có chết cô cũng cam lòng.

Vào ngày đầy tháng con trai Mộ Thiện, Diệp Vi Nông dọn khỏi ngôi biệt thự, bởi vì Mộ Thiện đã có người chăm sóc.

Trần Bắc Nghiêu đã trở về.

Do "lập công lớn trong vụ án quan trọng", Trần Bắc Nghiêu được giảm án xuống còn ba năm, được hoãn thi hành (Việt Nam gọi là "tù treo", vẫn thụ án nhưng được tại ngoại, không phải ngồi tù)

Trong lòng Mộ Thiện hiểu rõ, sở dĩ Trần Bắc Nghiêu không phải đi tù, không đơn giản vì anh "lập công lớn diệt trừ phần tử khủng bố nguy hiểm Trương Ngân Thiên", mà do anh đã gián tiếp cứu Tuần Vực.

Bởi vì thành phố Lâm đạt được thành quả quyết định trong công cuộc quét sạch các thế lực xã hội đen, chủ tịch Tuần được thăng chức, nhưng không phải lên tỉnh mà về thẳng Bắc Kinh. Tuần Vực kiên quyết đưa ra ý kiến giảm án cho Trần Bắc Nghiêu tại cuộc họp thường vụ tỉnh ủy. Trên thực tế, Tuần gia cũng biết chuyện Trần Bắc Nghiêu cứu Tuần Vực. Vì vậy, chỉ nhờ một câu nói của một nhân vật nào đó trên Trung Ương, Trần Bắc Nghiêu được giảm từ bảy năm tù xuống còn ba năm tù treo.

Kết quả này hơi nực cười, nhưng Mộ Thiện hoàn toàn hài lòng.

Hôm Trần Bắc Nghiêu về nhà, Mộ Thiện đã có thể xuống giường. Nghe tiếng động cơ ô tô, cô lập tức ôm con xuống tầng một, đứng im lặng ở cửa chờ đợi. Khi xe dừng trước cửa, có mấy người đàn ông cùng Trần Bắc Nghiêu xuống xe. Trần Bắc Nghiêu lần lượt ôm mấy người đàn ông rồi cả đám mới tiến về phía cô. Trong số đó có Lưu Minh Dương, Tầm với nụ cười bất cần quen thuộc, thậm chí có cả Lý Thành.

Trần Bắc Nghiêu rất điển trai trong bộ trang phục đơn giản gồm áo sơ mi trắng, quần tây đen. Trông anh như vừa đi làm về chứ không phải vắng nhà gần nửa năm. Anh đi đến trước mặt Mộ Thiện, không nói một lời nào, chỉ ôm chặt cô vào lòng.

Nước mắt Mộ Thiện làm ướt đẫm áo sơ mi của Trần Bắc Nghiêu. Anh nâng mặt cô, cúi đầu nói: "Đừng khóc nữa, anh yêu em."

Mộ Thiện lau nước mắt, Trần Bắc Nghiêu nói tiếp: "Sẽ không bao giờ có lần sau."

Mộ Thiện hiểu ý anh, cô gật đầu: "Được."

Trần Bắc Nghiêu ngắm con trai trên tay Mộ Thiện: "Em đã đặt tên cho con chưa?"

Lúc cô sinh nở, anh chỉ ở trong bệnh viện mười mấy phút rồi phải đi ngay, hai người vẫn chưa nói với nhau chuyện gì. Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện đi vào nhà, cô cất giọng dịu dàng: "Tên Á Trạch được không anh?"

Trần Bắc Nghiêu dừng bước, anh nhìn cô mỉm cười: "Trần Á Trạch? Cám ơn em."

Trần Bắc Nghiêu đi tắm. Mộ Thiện dỗ con ngủ, cô một mình ngồi trên giường, trong lòng vừa ngọt ngào vừa sầu lắng.

Cô nhớ lại những chuyện trước kia.

Cô nhớ đến Đinh Hành anh tuấn và phong độ, nhớ đến Trần Bắc Nghiêu như một bức họa, nhớ đến Châu Á Trạch phóng đãng bất cần, nhớ đến Lý Thành âm trầm lão luyện, nhớ đến Tầm, tên sát thủ có tính cách trẻ con. Thậm chí Mộ Thiện còn nhớ đến Đinh Triệu Ngôn nho nhã, Diệp Vi Nông dịu dàng chu đáo, Lữ Hạ khí chất phi phàm, Điền Điềm hoạt bát đáng yêu...Từng câu chuyện cũ, từng cố nhân phảng phất hiện ra mắt trước mắt cô. Đến nay vật vẫn ở đó mà người không còn như xưa, rốt cuộc ai đúng ai sai?

Có lẽ bọn họ cũng chẳng có ai sai, chỉ là trong thời đại vật chất tư lợi này, có kẻ buông thả trầm luân, có người kiên trì giữ vững nhân cách dù bần hàn. Dù tuổi còn trẻ nhưng bọn họ có người vẫn sống tốt, có người trở về với cát bụi, có người tiếc nuối cả đời.

Cuối cùng, Mộ Thiện nghĩ đến Trần Bắc Nghiêu, người duy nhất cô yêu trong cuộc đời này. Anh là tất cả của cô, là linh hồn của cô.

Bây giờ anh đã trở về, toàn thân anh gột sạch máu tanh, anh chỉ là một người đàn ông chân thành và si tình như cậu thiếu niên năm đó.

Cô và anh chưa bao giờ bỏ lỡ, cũng chưa từng cách xa. Sinh mệnh và thời gian của họ vẫn phơi phới như thủa nào.

Bởi cuộc đời mới của cô và anh vừa bắt đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv