Ăn xong cơm chiều, Lục Tỉ đi vào phòng tắm rửa, Thường A ở phòng bếp rửa chén.
Trần Đấu đem thù lao của Trì Nhạc lấy ra, dặt ở trên giường Lục Tỉ.
Một bộ áo ngủ mới tinh, trên cổ áo có thêu mấy chữ to hiệu'NgươiTM giống như có bệnh'.
Trần Đấu ở một bên giải thích: 'Năm đó làm một xấp y phục bệnh nhân, vốn định nói ba người mỗi người một bộ, cũng nhau mặc đi trên đường có bao nhiêu là diao(cool), không nghĩ tới xong việc nhanh như vậy, hiện tại cũng coi như vật về chủ.' Dứt lời vỗ vỗ bả vai Trì Nhạc, 'Chuyện quần lót, liền giao cho ngươi, khoảng cách khai triển phải làm trong 15 ngày, tiến độ kịp không?'
'Không kịp.' Trì Nhạc nói đúng sự thật.
'Không kịp cũng phải kịp, phương pháp tốt như vậy, không làm thì thứ mất đi đều là tiền a! Nếu giữ ngươi cùng Tiểu điểu nhi chen chúc, hai người các ngươi cùng nhau ngày đêm tăng ca đem chuyện này làm xong đi, coi như là kiến thiết tổ quốc, đền đáp quốc gia, vì tương lai nghệ thuật thương mại ở Trung Quốc mà cống hiến!' Trần Flayer dứt lời, như anh em tốt mà bắt bả vai của Trì Nhạc.
Bất quá khoảng cách của chiều cao, tư thế này thực sự có điểm miễn cưỡng.
Trì Nhạc khẽ cười một tiếng, thưởng nàng một cái hất tay.
'Xem như ngươi thông minh.' Trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.
Lục Tỉ đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn vào khung cảnh hòa hợp của hai người đằng sau cánh cửa.
Bọn họ đã từng chia tay sao? Giống như không có. (nghe chua chua nha)
Mười năm không gặp, vẫn ăn ý như trước, tựa như trở lại ba năm còn yêu nhau kia.
Không có vị trí của hắn.
Trần Đấu đem tay của Trì Nhạc từ trên đầu kéo xuống, nhìn thấy Lục Tỉ đứng ngoài cửa, xoa xoa tay đi qua.
'Tiểu điểu nhi a, cái kia, chỗ trong nhà zang khá chật, người liền phối hợp một chút, chúng ta trước đem triển lãm tranh lực trực cảm nhanh làm.'
'Được.' Lục Tỉ cũng không tỏ vẻ dị nghị.
Cán bộ kỳ cựu Trần Đấu tư thái mà vỗ vỗ bả vai của Lục Tỉ, trên mặt không có biểu tình gì, khấp khởi đi ra.
Lục Tỉ nghiêng người đi vào trong phòng, nhìn thấy áo ngủ trên giường, hạ mắt hỏi Trì Nhạc: 'Ngươi có biết vì sao có ba bộ áo ngủ này không?'
'Cậu như thế nào liền đi ra như vậy.' Trì Nhạc đi tới, thành thạo nhặt khăn mặt trên vai của Lục Tỉ, mềm nhẹ mà giúp hắn lau tóc.
Lục Tỉ mới tắm rửa xong, trên mái tóc đều là nước, thân thể xích lõa, đôi chân nhẵn bóng, chỉ mặc một cái khố quần.
'Đây là thiết kế lúc trước mà cậu làm, vì xứng đôi đồng lòng muốn lấy mốt thiết kế của cậu.'
Trong ba năm Trì Nhạc cùng Trần Đấu yêu đương, đến cuối cùng, người đứng một bên hiểu rõ đoạn tình cảm này nhất, không phải Trì Nhạc, cũng không phải Trần Đấu, ngược lại là Lục Tỉ.Nhìn đến đôi mắt bị giam trong tóc mái ẩm ướt, Trì Nhạc có chút thất thần.
Môi Lục Tỉ mấp máy, một giọt nước xét qua cằm gầy yếu của hắn, sát qua hầu kết khiêu gợi của hắn, hòa với những giọt nước đọng trên xương quai xanh hợp thành một dòng, mãnh liệt lướt qua cơ ngực rắn chắc, cơ bụng của hắn, một đường biến mất ở lưng quần rộng.
Trì Nhạc liếm liếm môi.
Ngày đầu tiên ở chương, thật sự là khảo nghiệm lớn lao.
Lục Tỉ mặt nhăn mày nhíu, đẩy ra Trì Nhạc, ánh mắt đảo qua bộ vị nào đó trên người Trì Nhạc.
'Chính ngươi xử lý một chút.'Dứt lời, thân thủ với tay nắm áo ngủ trên giường.
Loading...
Trì Nhạc từ phía sau đi lên, chân trái đặt giữa hai chân của Lục Tỉ, chân phải dùng một chút lực, tà tà cười đem hắn đặt ở trên giường.
Bốn cái chân thon dài nhập lại cùng một chỗ.
Cánh tay rắn chắc của Trì Nhạc, đùi tráng kiện, dưới lớp lưng quần dài cùng áo sơ mi lộ ra đường cong khêu gợi. Lục Tỉ tuy rằng rắn chắc, nhưng bắp chân so ra kém hơn hắn một thân ngày ngày ra vào phòng tập thể thao. Từ chối một chút, phát giác gông cùm của Trì Nhạc xiết chặt như nhà giam, liền buông tha.
Cánh tay chuẩn bị cởi áo ngủ bị ngăn chặn, thanh âm Trì Nhạc dán vào bên tai.
'Tôi thật sự muốn xử lý xử lý cậu,' hắn cười đáp, 'Như thế nào? Luyến tiếc áo ngủ tình nhân của hai người?'
Lục Tỉ từng chính miệng nói qua hắn thích Trần Đấu, chuyện này, Trì Nhạc cũng chưa từng bị cắm sừng a.
Lục Tỉ nghiêng đầu. Cảm giác bị người ta cố ý dán vào lỗ tai nói chuyện cũng không hề dễ chịu, nhất là người nào đó còn cố ý đè thấp thanh âm, hơi thở hàm nhiệt phun ở bên tai hắn.
Trì Nhạc nhấc nhấc tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của Lục Tỉ.
'Cậu không cần lo lắng.' Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, 'Tôi không có nghĩ nhiều.'
Lời nói thình lình thốt ra, Lục Tỉ có một chút ngây ngốc.
'Tôi biết, cậu khiến tôi trở về, chính là muốn tôi nhặt lại chuyên môn đã hoang phế từ lâu, cũng không có ý tứ gì khác.' Thanh âm của Trì Nhạc thực bình tĩnh.
Ánh mắt Lục Tỉ buông xuống chuyển chuyển, mệt mọi mà hợp lại cùng nhau.
'Hai chúng ta, cần nhiều thời gian.' Trì Nhạc dán vào tai hắn, dùng một loại ngữ khí nghịch ngợm của trẻ con nói.
'Ngươi để ta đứng lên!' Thanh âm Lục Tỉ, lại khôi phục bình tĩnh như ngày thường.
'Cậu không chảy thoát được đâu, tiểu điểu nhi.' Khóe miệng Trì Nhạc gợi lên nụ cười tình thế bắt buộc: 'Cậu đời này, trừ bỏ theo ta dây dưa chuyện này, cũng chỉ có thể theo ta dây dưa chỗ này, ta đã định, không dự định, cho ngươi, lựa chọn nào khác!'
Đang nháo, cửa không hề dự liệu bị mở ra.
Hai người duy trì tư thế dây dưa ngẩng đầu.
Trần Đấu chỉ nhìn đến một chữ viết kép phía sau lưng shi.
Cùng với, ánh mắt một chút cũng không hiền lành kia của Trì Nhạc.
Suy nghĩ tạm dừng hai giây, cơ trí như Trần Đấu, ngay tức khắc vươn hai tay, xoay người khinh bỉ, làm bộ chính mình đang mộng du, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Trì Nhạc nhạy bén mà cảm nhận được người dưới thân tức giận ngày càng tăng, vì thế đứng dậy cười hì hì nói: 'Tôi đi tắm rửa trước.'
Nói xong, đem đồ vật này nọ từ túi áo khoác và quần ném lên bàn, cầm lấy bộ áo ngủ để trên giường Lục Tỉ, liền chạy ra ngoài.
Lục Tỉ cũng từ giường đứng lên, tóc bị vò đến hỗ độn không chịu nổi, khuất khởi một cước, nắm cằm chính mình phát ngốc.
Khiến cho nam nhân này một lần nữa can thiệp vào thế giới của hắn, là chuyện rất nguy hiểm, hắn rõ ràng biết.
Bên trong của hai người, người cố gắng bảo vệ đường biên ngang, thủy chung là hắn.
Hắn còn nhớ rõ đoạn thời gian bọn họ mới quen nhau kia, Trì Nhạc đi đến chỗ nào đều thích mang theo hắn, gặp người sẽ giới thiệu, đây là em trai của tôi. Cùng với bạn học trong ngành cũng nói như vậy, cùng với đại thẩm trên đường cũng nói như vậy, cùng ông chủ hàng cá ở chợ cũng nói như vậy, ước gì chiêu cáo thiên hạ, Lục Tỉ chính là em trai của hắn.
Trì Nhạc là người rất đơn giản, hắn nói hắn vẫn rất muốn có một đứa em trai, liền thật sự chính là vẫn rất muốn một đứa em trai mà thôi.
Thời điểm ban đầu, ai cũng đều không có mơ mộng dư thừa, Lục Tỉ chẳng qua cảm thấy, người nọ là người thích khống chế em trai,hơn nữa vô sỉ lại vô lại mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Nhạc luôn phô ra bộ mặt đào hoa để lừa lọc, làm cho các học sinh thích hắn, nữ hài tử thích hắn, các thầy cô phóng túng hắn, miệng hắn ngọt, da dày, suy nghĩ linh hoạt, mắt chuyển cũng không chuyển, trong nháy mắt có thể nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Từ nhỏ đến lớn, hắn thu ít nhiều sách bài tập của Lục Tỉ, sửa thành tên hắn, liền hướng lớp trưởng giao, ngay cả chép cũng lười chép.
Lục Tỉ cũng không cùng hắn so đo những thứ đó, càng không tính toán, Trì Nhạc lại càng lớn gan. Một người càng mặc kệ, một người lại càng nghĩ muốn khiến đối phương chú ý. Dần dần, ràng buộc giữa hắn cùng Trì Nhạc càng ngày càng nhiều, sẽ mạc danh ky diệu nổi giận, sẽ có ý thức cách ly tiếp xúc của hắn cùng người khác.
Ích kỷ giữ lấy trói buộc không kẽ hở bành trướng lớn dần.
Nhưng mà trong mắt của Trì Nhạc, hết thảy đều là đương nhiên.
Trì Nhạc khi đó, chính là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, tự cho mình là đúng.
Bọn họ đều không nhớ rõ, thời điểm bắt đầu là khi nào, thời điểm Trì Nhạc giới thiệu hắn, không hề sử dụng xưng hô em trai nữa. Hoặc là nói, Trì Nhạc không thích đem Lục Tỉ giới thiệu cho người khác.
Có một đoạn thời gian như vậy, Trì Nhạc hình như là có ý thức muốn tránh đi chính mình. Hắn cùng nam sinh khác ra ngoài chơi bóng, cùng nhóm nữ tử thường xuyên đi hẹn hò, mỗi tuần, người con gái đứng bên người hắn đều không giống nhau, thời điểm tan học, Trì Nhạc không hề thu thập tập vở chờ hắn, mà rất nhanh vác lên túi sách, biến mất nơi cửa phòng học.Thẳng đến một ngày, Lục Tỉ thay đổi đường về nhà, ở đường giao bọn họ đã từng tách ra, thấy được Trì Nhạc một mình ngồi chồm hổm bên đèn đường.
Hắn thoáng để ý, liền phát hiện Trì Nhạc cơ hồ mỗi ngày đều tới nơi này, ngồi xổm xuống đường, cái gì cũng không làm.
Hắn mỗi ngày dây dưa ở nơi này đã được bao lâu rồi? Lục Tỉ rất hiếu kì.
Vì thế mỗi ngày, hắn núp ở một góc, cùng Trì Nhạc cùng nhau ngồi xổm đến khi Trì Nhạc rời đi mới thôi.
Thời gian trên chiếc đồng hồ biểu hiện là 10 giờ tối. Cùng với thời gian bọn họ nói lời tạm biệt hằng ngày không sai biệt lắm.
Lục Tỉ đi đến dưới cây đèn đường mà Trì Nhạc vừa mới rời đi kia, trên bản quảng cáo được dán trên đèn đường, bị người ta dùng chữ viết rất nhỏ, tràn ngập LXLXLXLXLXLXLXLXLXLXLXLXLXLX.......(Ai không nhớ thì đây là tên viết tắt của em thụ)
Trì Nhạc cử chỉ điên rồ. Nhưng mà thời điểm Lục Tỉ ý thức được, hắn sớm đã hãm sâu trong đó.
Bọn họ đều từng cố gắng thoát ra khỏi bẫy tình không bình thường này, Trì Nhạc đã từng, hắn cũng đã từng.
Hắn cũng từng thực cố gắng cùng Trì Nhạc bảo trì khoảng cách.
Chẳng qua, bọn họ đều thất bại.
Lục Tỉ còn nhớ rõ, thời điểm đại học, từng có một cô gái cùng hắn tỏ tình.
Trong phòng vẽ tranh trống không không người.
Cô gái với đôi môi thực mềm mại được son lên một lớp son môi màu nhạt, nàng hỏi: 'Anh đã từng hôn qua chưa?'
Lục Tỉ không có lên tiếng.
Cô gái đi tới, đè lên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, muốn hôn hắn.
Cô gái có hơi thở ngọt ngào tiến vào xoang mũi, vị nước hoa lỗi thời, có chút đặc hơn.
Trước một khắc đôi môi kia tiến nhập, Lục Tỉ thân thủ, đẩy nàng ra.
'Làm sao vậy?' Cô gái hỏi, ' Chúng ta đều năm bốn, có một cái hôn thôi mà, không tính là gì a. Kỳ thật em vẫn rất thích anh.'
Lục Tỉ giương mắt nhìn nàng, nữ sinh xinh đẹp, ánh mắt rất to, cái mũi khéo léo cao thẳng, điển hình cho khí chất quỷ linh của nữ sinh hệ nghệ thuật.
Hắn quay đầu đi, dùng thanh âm không có cảm xúc nói: 'Ta không thích hôn môi.'
'Rât vô tình a.' Nữ hài tử nở nụ cười, ' Chúng ta lập tức sẽ mỗi người đi một ngả, đây chính là trước lễ tốt nghiệp, đây chính là lời tỏ tình cuối cùng.'
Lục Tỉ không đáp lời.
Nữ hài tử hỏi lại: 'Ngươi không phải thật sự chưa từng nhận hôn môi đi? Cả bốn năm đại học, đều không có thấy ngươi yêu nữ sinh nào.'
Lục Tỉ đem mặt quay lại đến, mặt không chút thay đổi đáp một câu: 'Đã từng.'
'Wow!' Cô gái nhún vai. 'Kinh ngạc nha!' Nàng nở nụ cười, bộ dáng cười rộ lên rất đẹp.'Anh hình như không thích em đứng ở nơi này, em đây đi ra ngoài trước vậy.'
Nàng nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thanh âm nức nở rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Lục Tỉ nhìn đến bút vẽ chính mình nắm trong tay.
Kế tiếp phải tô vẽ màu gì, hắn đã quên.
Nội tâm phiền muộn giống như không thể áp chế, cắn nuốt tâm của hắn.
Đối tượng lần đầu tiên hôn môi, là người thanh mai trúc mã cao lớn lại ngây thơ đến không được kia, nụ hôn mang theo hương vị của cồn cùng nước mắt, thực đắng. Kia hẳn xem là cưỡng hôn đi, tuyệt đối không phải là một trải nghiệm vui sướng gì.
Nhưng mà hắn......cũng không cảm thấy chán ghét.
Hắn nghĩ đến chẳng qua chỉ là một cái hôn, hắn cũng không phải nữ nhân, nên không đặt nặng tình tiết nụ hôn đầu.
Cho nên đối vơi nam nhân mà nói, nhận một cái hôn, không cần tính là đại sự kinh thiên động địa gì.
Hắn nghĩ đến, hắn có lẽ là cùng ai cũng có thể hôn môi, cho nên không có để ý nụ hôn kia của Trì Nhạc như vậy.
Thẳng đến khi cô gái xinh đẹp dâng lên đôi môi đỏ mọng ngon miệng đến, hơi thở hương vị ngọt ngào chui vào hô hấp của hắn.
Hương vị đến từ một người xa lạ.
Hắn cơ hồ phản xạ có điều kiện mà đẩy nàng ra, như sự bài xích tự nhiên của thân thể, cho dù hắn cố ý tìm vài giây, dùng đại não đi thuyết phục thân thể, nếm thử nụ hôn này.
Nếm thử qua, hắn mới có thể biết, cùng người khác hôn môi, cùng Trì Nhạc hôn môi có gì bất đồng.
Nhưng mà hiện tại, hắn rốt cuộc biết được, nguyên lai hắn không thể cùng người khác hôn môi.
Mùi vị của người xa lạ, giống một loại xâm lược, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Nụ hôn ý tứ xâm lược hàm xúc của Trì Nhạc, lại mang theo hương vị quen thuộc của hắn, chỉ làm cho hắn cảm thấy đau lòng, cùng hỗn loạn.
Dùng một ngàn lý do để thuyết phục chính mình, lại để một nụ hôn chân thật, mang đến một chấn động chân thật nhất.
Lục Tỉ ngẩng đầu, nhìn thấy những vật nhỏ Trì Nhạc đặt trên bàn, một cây pháo bông nho nhỏ, một cái thăm bị cắt một nửa, liền bị một đống chìa khóa cùng bao di động vây xung quanh như vậy.
Hắn thật sự mỗi ngày đều tùy thân mang theo pháo hoa.
Liền bởi vì hắn từng đối với Trì Nhạc nói qua một câu, ta muốn bắn pháo hoa.
Ngày 4 tháng 4 năm 2009, giữa học kỳ năm bốn, thanh minh trước ngày dự chuẩn thi đấu. Lục Tỉ cùng Trì Nhạc lần đầu tiên nói đến pháo hoa.
'Tôi còn chưa ngủ.'
'Ta muốn bắn pháo hoa.'
Đầu tháng 3 năm 2015, cũng chính là không lâu, trướ khi Trần Đấu trở về, Trì Nhạc liền thân cận nói chuyên với hắn, lúc ấy Trì Nhạc ngồi trên ghế dựa ở trước giường hắn, thật lâu mới nói ra những lời này.
'Tôi ngủ không được, chúng ta ra ngoài bắn pháo hoa đi.'
'Cũng không phải lễ mừng năm mới, lấy đâu ra pháo hoa.'
'Tôi mua rất nhiều, là năm trước mua đó.'
'Ngươi không phải có bệnh, Trì chim to.'
'Cậu có nhớ hay không, một năm thanh minh, cậu muốn bắn pháo hoa, tôi không mua được, nên về sau, mỗi dịp mừng lễ năm mới, tôi đều tích trữ rất nhiều pháo hoa.'
Tôi còn chưa ngủ, cho nên, thời điểm cậu cần gì, tôi đều có thể thanh tỉnh chạy đến.
Lục Tỉ thật sâu thở ra một hơi, như xuân vũ nhuận vật, giống như nước, thẩm thấu vào tứ chi trăm mạch của hắn, ăn mòn mỗi một ngụm khí trong phổi của hắn, cho nên hắn mới có thể, ngay cả hô hấp đều cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ta có cái gì, có thể cho ngươi đâu?
'Trở về đi.Một lần nữa làm thiết kế trang phục của ngươi.'
(Chuyện quá khứ, ta đã muốn buông xuống)
'Cậu muốn tôi trở về không?'
(Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không?)
'Muốn a.'
(Muốn cho ngươi giải thoát)
'Tôi có thể giúp cậu nuốt ngàn cây kim.'
(Không cần đối chính mình nói dối)
(Cũng không cần ép buộc chính mình đón nhận ta)
(Nhưng ta vẫn thực là cao hứng)
'Ta không có đang nói dối. Trở về đi, chúng ta đều trở về.'
(Đây là quyết định của chính mình ta)
(Chúng ta đều trưởng thành rồi, buông tha chuyện trước kia, sống tốt đi)
'Tôi không trở lại. Bởi vì tôi chưa bao giờ rời đi.'
(Ngươi có thể cả đời cũng không tha thứ cho việc ta làm)
(Mà ta, là sẽ không rời đi)
(ta vẫn đều ở những địa phương mà ngươi có thể nhìn thấy)
(Ta ngay tại nơi này, liền trông coi ngươi như vậy, Lục Tỉ)