Trì Nhạc rất nhanh liền trong một bộ tranh của Lục Tỉ lấy ra một tác phẩm.
Hắn đem bức tranh phóng to lại phóng to hơn nữa, chỉ vào chỗ hở của màu vẽ trong bức tranh: ' Chỗ này nếu in ra có thể sẽ xuất hiện vấn đề, chúng ta cần dùng máy tính xử lý một chút, đem lỗ hổng màu sắc này toàn bộ lấp đầy, nhưng không thể làm hỏng cảm giác hội họa vốn có của tác phẩm.'
Trần Đấu đem đầu nghiêng qua nhìn một chút: ' Bức họa này tương đối phức tạp a, nhiều chi tiết như vậy, đối với thực tập sinh của công ty mà nói, quá mức khó khăn có phải hay không? Hay là, chúng ta đổi một bộ khác đi?'
Trì Nhạc lắc đầu, hắn đối với thiết kế có một loại kiên trì cố chấp, điểm này, Thường A sớm đã thành quen.
Tại công ty đã có nhiều lời đồn không tốt về Trì Nhạc ví dụ như thích kén cá chọn canh, có thái độ không tốt với khách hàng, phần lớn cũng do tính cách của hắn mà ra.
'Thiết kế này có giá trị thương mại.' Trì Nhạc tiếp: ' Bức họa có sự kết hợp giữa trường phái của Yayoi Kusama và Rembrandt, nhưng bản thân cũng có điểm khác biệt, 《giải bào khóa của Đỗ Phổ giáo sư 》lại là bức tranh nổi tiếng của Rembrandt, nghệ thuật vẽ trừu tượng của Yayoi Kusama lại thời thượng, hai loại nghệ thuật hoàn toàn bất đồng đặt cùng nhau, có một loại cảm giác siêu việt về nghệ thuật, đây chính là điểm được đánh giá phi thường của tá phẩm này. Mặc khác.....'
'Mặc khác, thị trường nghệ thuật trong nước ngày càng có khuynh hướng nghiêng về điểm đó.' Trì Nhạc nói đến đây, Trần Đấu đã hoàn toàn nghe hiểu: ' Tác phẩm này không chỉ có chứa phong cách của một mình Lục Tỉ, đồng thời còn có ảnh hưởng phong cách của Rembandt và Yayoi Kusama, cho nên theo góc độ thương mại mà nói, nó càng thích hợp để khai thác trở thành tác phẩm thương mại. Bở vì vô luận là tư nhân hay là lễ vật, tác phẩm này đều phi thường thích hợp.'
Trì Nhạc gật đầu: ' Thời gian ngươi về nước không lâu, nhưng đối với hiện trạng thị trường trong nước, thật ra hiểu biết rất sâu sắc.'
Trong ánh mắt nhìn về phía Trần Đấu, có sự thưởng thức không chút nào che dấu.
'Ngươi nghĩ rằng ta ở nước ngoài mấy năm nay đều chỉ biết du lịch ngắm cảnh thôi sao? Ta là đi có mục đích, tự nhiên sẽ mang theo mục tiêu trở về.' Trần Đấu ngoắc ngoắc khóe miệng, cho Trì Nhạc một cái mỉm cười.
Mạnh mẽ quyết đoán, không một chút boăn khoăn lo lắng, xứng với tươi cười tiêu sái trên mặt, khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Đây là Trần Đấ hắn quen thuộc, là người hắn từng thích qua.
Trì Nhạc gật đầu: 'Tài hoa của ngươi, tương ứng với dã tâm của ngươi.'
Thường A ở một bên vừa ghi chép một bên kích động mà đề nghị: 'Chúng ta có thể đem bức họa này làm thành bưu thiếp, gối ôm, khăn tay linh tinh gì đó, đóng gói tinh mỹ, đồ tặng người, cũng ,có thể là đồ cá nhân a.'
Trần Đấu dựa vào ghế xoay trong chốc lát xoay trái, trong chốc lát lại xoay phải, trong lòng tính toán nhỏ nhặt: ' Theo lệ triển lãm tự nhiên có thể làm, chẳng qua vấn đề thị trường đồng chất hóa vô cùng nghiêm trọng, đối với tính kích thích không lớn, hơn nữa, khách phổ biến khá thấp.'Trì Nhạc khép tư liệu, tung ra một vấn đề: ' Các ngươi cảm thấy địa phương có thể làm bức tranh của Lục Tỉ thu hút người xem là ở nơi nào?'
Loading...
Thường A Trần Đấu hai mặt nhìn nhau.
Thường A: 'Bức trang phong cách độc đáo, có bản sắc riêng, phải để nơi vô cùng lớn?'
Trần Đấu: 'Điên điên khùng khùng. Đặt nơi có thể vui chơi.'
Trì Nhạc lắc đầu, quay đầu nhìn về phiá Lục Tỉ.
Lục Tỉ giương mắt liếc hắn một cái, vẻ mặt hưng trí.
'Gợi cảm.' Trì Nhạc nhìn chằm chằm Lục Tỉ, giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, ánh mắt hắn hơi hơi híp lại, chậm rãi nói: 'Gợi cảm từ bên trong.'( ý anh là ngon từ thịt ngọt từ xương chứ gì)
Lục Tỉ vẫn duy trì tư thế chống cằm vẽ vẽ tranh, chỉ là không chút để ý tặng cho hắn một ánh nhìn xem thường.
Vẻ mặt dày, phong tình vạn chủng.
Trì Nhạc nở nụ cười, đem tư liệu khép lại trả cho Trần Đấu: 'Làm một cái triển lãm táo bạo, đồng thời bán hàng, lấy một đề tài làm kíp nổ, hình thành truyền bá, đánh bóng tên tuổi của Mộng Xuân Vân, thậm chí vừa mới mở một triển lãm có thể khai phá thị trường, trở thành ngành sản xuất NO.1, đây mới thứ ngươi muốn.'
Trên mặt Trần Đấu cuối cùng cũng hiện ra biểu tình vừa lòng: ' Thực là hiểu ta. Chính là có lòng tham như vậy.'
'Có triển lãm táo bạo sao?' Thường A ù ù cạc cạc cố hiểu ý tứ trong lời nói của Trì Nhạc, vẫn như cũ không thể hiểu được: ' Triển lãm tác phẩm nghệ thuật tổng cộng có vài loại hình thức, từ xưa đến nay đơn giản chính là từ tác phẩm xuất ra tâm ý, rốt cuộc cái dạng triển lãm gì mới được tính là triển lãm có điểm táo bạo?'
'Vậy không bằng ngươi thử nghĩ một chút, hiện tại ngươi đang ở một nơi triển lãm tranh, tâm ý bố trí triển lãm có chút khác lạ, cao trào thay nha nổi lên, ngươi đi ra khỏi khu triễn lãm tranh, đi vào ngã rẻ của khu nghỉ ngơi, tại khu nghỉ ngơi cũng có vài tác phẩm, như vậy triển lãm dạng gì, mới có thể cho ngươi cảm giác trước mắt sáng ngời, vỗ tay tán dương a?'
Thường A nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, sau đó vẻ mặt thồng khổ trả lời: ' Không được....... Đầu óc ta chỉ toàn là khăn tay cùng với gối ôm đang bay.....'
'Ngươi a?' Trì Nhạc lại chuyển hướng sang Trần Đấu.
Trần Đấu suy nghĩ trong chốc lát: ' Từ góc độ Đại Thưowfng suy nghĩ về vấn đề này, chính là theo lệ thường mà nói, theo nghĩa rộng lớn của lệ cũ của triển lãm tranh, ý nghĩ này không có vấn đề gì, nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, đây là triển lãm tranh của Lục Tỉ. Triển lãm tranh của Lục Tỉ có phong cách phi thường tươi sáng, tựa như ngươi nói, cái loại gợi cảm mạ khả danh trạng, mà chúng ta phải làm, là xuyên qua đặc tính này, đem hai chữ gợi cảm phát dương quang đại( phát huy), khi bắt đầu triển lãm, liền quay xung quang tag này mà làm, một mạch tương hổ, xuyên suốt đến cuối cùng, đem cao trào mạnh mẽ nhất đặt ở khu triển lãm, như vậy mới kich thích nhiều người tiêu tiền mà xem.'Trì Nhạc khen ngợi mà nhìn Trần Đấu. Cùng Trần Đấu nói chuyện, vĩnh viễn vui sướng mà ít dùng sức như vậy: ' Như vậy ngươi có thể nghĩ đến, đồ vật khêu gợi nhất là gì không?'
'Nước hoa!' Thường A cướp lời.
'Định chế một loại nước hoa mang tên《Lực trực cảm》? Nghe qua cũng không tồi, nhưng thời gian của chúng ta có hạn, không kịp để chế tác cfng sản xuất.'
'Cất ào kho, vận chuyển, đều là vấn đề, không chỉ có vấn đề chỉ có ở khâu chế tác cùng sản xuất. Hiện tại tài nguyên của chúng ta không đủ để chúng ta làm chuyện này.' Nhìn nhận của Trì Nhạc vô cùng kín kẽ, ' Nhưng sáng ý này quả thật không tồi, chúng ta quả thật có thể từ góc độ năm xúc cảm của con người mà có thể thí nghiệm thiết kế. Không chỉ có thị giác, còn có thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác.'
Trần Đấu gật đầu: ' Năm xúc cảm có thể làm thành một ấn tượng rõ ràng và đầy đủ, là một phương án vô cùng có lợi, hiện tại Lục Tỉ đối với cả giới nghệ thuật mà nói, chính là một hiện tượng hoàn toàn mới, chúng ta có thể xem hắn như một đồ sứ trắng, hắn cần được nặn thành một hình tượng càng tươi sáng càng tốt. Nhất là thời điểm lần đầu tiên xuất hiện.'
'Triển lãm của hắn đã có hình tượng tươi sáng rồi.' Trì Nhạc sữ đúng, 'Việc chúng ta phải làm là, thông ua thiết kế năm cảm giác, đem hình tượng của hắn cchuaarn xác tuyên truyền đi ra.'
Trần Đấu nhìn hắn: 'Được được. Ngươi nói đền đúng.'
'Thị giác đối ứng với bức tranh cùng nơi bố trí, thính giác đối ứng với sân âm nhạc, khứu giác đối ứng với nước hoa, vị giác có thể đối ứng với trà cùng điểm tâm, như vậy xúc giác sẽ đối ứng với cái gì?' Thường A vẻ mặt mê muội.
'Tất cả sờ được đều là xúc giác, vấn đề là, nơi thiết kế ở chỗ nào?' Trần Đấu cũng bắt đầu tự hỏi.
'Không bằng ngươi hỏi tiểu điểu nhi một chút, hắn muốn mang cho chúng ta loại xúc giác gì?'
Tầm mắt mọi người đến một người đang vì đầu vẽ vẽ, thủy chung không nói một lời Lục Tỉ.
Giờ phút này Lục Tỉ vẽ đã muốn từ khăn tay trên bàn tác chiến đến tách cà phê bằng sứ hàng ngoại.
Cuối cùng một nét kết thúc công việc, hoàng mỹ, sạch sẽ lưu loát.
Lục Tỉ đem bức tranh trên tách cà phê đưa cho Trì Nhạc.
Một mũi nhọn.
Trì Nhạc nhìn thấy bức tranh, trong ánh mắt hiện lên nỗi vui mừng nhảy nhót, hắn ngẩng đầu, vui sướng nhìn chăm chú vào Lục Tỉ: 'Cảm giác đau đớn.'
Trần Đấu hiểu rõ mà bật cười.
Thường A tuy rằng không hoàn toàn để ý sự ăn khớp rõ ràng như vậy, nhưng trái tim lại bị một kích.
Tất cả cảm giác đều trở về nguyên điểm, tựa như bức tranh của Lục Tỉ, luôn luôn có năng lực đánh trúng lòng người.
'Cái gọi là lực trực cảm, chính là một thứ a.' Trần Đấu nhắm mắt lại, thư ra một hơi.
Thường A che miệng, nhưng lại lại có chút muốn khóc.
Nàng giống như lần đầu tiên mở được mấu chốt, rốt cuộc hiểu được thế giới mị lực của những người tự xưng là 'Nghệ thuật' này. Cũng dần dần bắt đầu hiểu được, lúc trước bạn trai vì cái gì lại trầm luân trong đó như thế.
'Không cần bất luận logic dài dòng gì, đơn giản nhất của lực trực cảm, chính là cảm giác đau. Giống như mũi nhọn đâm vào da, gần như là một loại phản xạ có điều kiện của sinh lý!' Thật sự rất lớn. Cái lớn ấy không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Thường A chấn kinh rồi.
Trần Đấu vỗ vỗ bả vai của nàng: 'Ngươi khóc cái gì a.'
Thường A lúc này mới phản ứng lại, thân thủ sờ sờ lên mặt mình, vẻ mặt lỗi ngạc: 'Ta khóc?'
'Ha ha ha ha. Thời điểm ta lần đầu nghe biểu diễn live của Ngọc Trí Hạo, cũng cùng với một người đức hạnh như ngươi.' Trần Đấu lấy khăn tay trên bàn, đưa qua cho Thường A: 'Hoan nghênh đến với thế giới nghệ thuật gia tuyệt vời.'
'Chúng ta nhất định sẽ thành công!' Thường A ra sức xì một phen nước mũi, trong tiếng khóc nức nở tràn đầy kiên định.
Nàng chưa bao giờ có cảm giác dũng khí cùng tin tưởng tràn đầy trong ngực giống như hôm nay như vậy.
Cũng chưa bao giờ mãnh liệt muốn hoàn thành một sự kiện giống như hôm nay như vậy.
'Tận tình vui vẻ một phen đi.' Trần Đấu một đôi chân dài gác lên trên bàn hội nghị, hai tay gối ra sau đầu. Đối với thắng thua, nàng thực ra lại rất thoáng, 'Thành công chính là chuyện thuận theo mà đến.'
Trì Nhạc đem bức tranh mũi nhọn của Lục Tỉ giao cho Trần Đấu: 'LOGO của lực trực cảm.' Hai ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn, 'Qùa tặng triễn lãm, làm khái niệm giới hạn.'
'Thật không hỗ là song tử tinh của the FIT từ trước đến nay.' Trần Đấu huýt sáo, trêu chọc nói.
Lục Tỉ thoáng duỗi thắt lưng, đứng dậy muốn rời khỏi phòng họp.
Trì Nhạc thấy thế cũng muốn cùng đi ra ngoài, Trần Đấu kéo hắn lại.
'Ngươi từ từ, triển lãm rốt cuộc làm cái gì, chúng ta còn chưa quyết định đâu.'
Lục Tỉ đi tới cửa, nhìn thấy đồ vật này nọ trên mặt đất, xoay người lại nhặt. Quần bò buộc quanh vòng mông với tỉ lệ hoàn mỹ cùng đôi chân dài.
Tầm mắt của Trì Nhạc lưu luyến không rời ở cái mông đầy đặn của hắn, rõ ràng mà chậm rãi nói ra hai chữ: 'Quần lót.'
'Thảo.' Trần Đấu một chưởng đánh ở trên bàn, 'Triển lãm tranh bán quần lót! Thực con mẹ nó là tuyệt! Trì Nhạc, ngươi cũng thật được!'
Lục Tỉ vẫn duy trì tư thế xoay người, quay lại thân nhìn Trì Nhạc liếc mắt một cái.
Nếu ánh mắt có thể mắng chửi người, giờ phút này lời kịch trong mắt của Lục Tỉ hẳn là —— không biết xấu hổ
Hắn nghĩ rằng sau lưng hắn không có mắt, sẽ không biết hắn nói hai chữ đó hay sao?
Lục Tỉ đem son môi trên mặt đất nhặt lên, để ở giữa Trần Đấu cùng Thường A. Nhìn Trì Nhạc liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi văn phòng.
Trì Nhạc khóe miệng câu lên một mạt cười, lắc mình cũng đi theo ra ngoài.
'A! Son môi Nico tặng!' Thường A sờ sờ cái ví: 'Bị rơi khi nào a.'