Thời điểm Trì Nhạc đi tới, Thường A đang ngây người nhìn vào cửa thang máy cách đó không xa.
'Liền đi đôi này đi, ta trả tiền.' Trì Nhạc lấy ra bóp da soạt soạt đưa tiền: ' Coi như là quà gặp mặt đi, là tính chất công việc.'
Thường A quay đầu, trên mặt sạch sẽ rơi đầy nước mắt.
Trì Nhạc có chút ngây ngẩn cả người. Người kia, bất động thanh sắc đứng đây khóc bao lâu rồi?
Như thế nào trên đời này còn có nữ nhân khủng bố như vậy, khóc cũng không ra tiếng vậy?
Cổ họng Thường A nhẹ giọng nức nở gì đó.
'Ngươi nói cái gì?' Trì Nhạc nghe không rõ.
'Ta muốn mang giày cao gót! Ta muốn mang giày cao gót! Ta muốn mang giày cao gót!' Thường A ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, gào khóc lên: 'Ta không bao giờ..... mang giày thể thao nữa, ta mang giày cao gót, ô ô ô ô ô.'
Nói cái gì thích cô gái độc lập tự chủ, ngươi chính là thích cô gái xinh đẹp, cô gái gầy yếu, nàng ngay cả âm nhạc của người mình yêu nhất cũng yêu, vì cái gì ngươi vẫn là không hề có tôn nghiêm chạy theo a? Ngươi trước kia không phải như thế, không phải như thế a.
Thường A ngồi xổm trên mặt đất, vì tình yêu mới của bạn trai mà khóc.
Nàng không phải hận hắn bên ngoài...phản bộ nàng, mà là hận hắn thế mà buông xuống tôn nghiêm cùng lý tưởng của chính mình.
Tuy rằng nàng không thể hiểu được thế giới của hắn, âm nhạc của hắn, giấc mộng của hắn, nhưng nàng thật sự hy vọng, có thể bảo về hắn vì giấc mộng mà lòe lòe sáng. Nàng thực bình thường, từ nhỏ đến lớn, đều không có chuyện gì đặc biệt muốn làm, cho nên thời điểm nàng gặp được hắn, thế giới của nàng rộng mở tươ sáng. Hắn có tài hoa như vậy, có ý tưởng như vậy, khi truy đuổi giấc mộng hai mắt liền sáng ngời, tựa như ngôi sao sáng nhất, trong bầu trời đêm.
Nhưng mà ngôi sao ấy, bởi vì hiện thực mà vỡ tan thành từng vụn thủy tinh.
Trì Nhạc bất đắc dĩ nhìn cô nương ở trước mắt.
Cô nương này cũng quá hý kịch(diễn tuồng), rất kỳ huyễn, hắn từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số nữ sinh, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua loại hình như vậy. Đại tình thánh Trì Nhạc, lần đầu tiên khai quật đến chính mình có lúc cũng không dỗ được con gái, thật sự là thúc thủ vô sách( bó tay không biện pháp).
Sớm biết như thế sẽ không dùng lòng từ bi cứu nàng. Thật sự là phiền toái.
Trì Nhạc đem Thường A một lầ nữa dẫn quay về tiệm áo quần nam nữ.
Thường A giờ phút này không có hứng mua sắm, một mình ngồi trên ghế thử giày thương tâm.
Trì Nhạc thì ngược lại, ở trước hàng giày cùng người bán hàng từng đôi từng đôi tỉ mỉ lựa chọn.
'Các ngươi có loại giày cao gót mà heo cũng có thể mang được không?' Trì Nhạc hỏi.
'Cái gì?' Cô gái bán hàng cười xấu hổ: ' Ý của ngài là?''Chính là mang vào có chút thoải mái, không ma sát với chân, mềm mại một chút, giày cao gót mà nữ nhân ngốc cũng có thể khống chế.' Trì Nhạc có chút không kiên nhẫn.
'Tôi đã hiểu ý tứ của ngài.' Cô gái bán hàng lễ phép cười nói: 'Xin ngài đi bên này, chúng tôi sáng hôm nay vừa mới nhập một mẫu hàng giày đế thấp mới, bốn mùa đều có thể mang, được cắt may bằng da dê, may theo kiểu dáng của Ý, không có gờ nối, sẽ không ma sát chân, thoải mái bậc nhất, người muốn thử mang một chút hay không?'
Loading...
Trì Nhạc đem giày cầm ở trong tay, nhìn không chớp mắt thiết thế có vẻ tầm thường, điệu thấp, trầm ổn, phối hợp, kỳ thực mỗi một chi tiết đều thực xuất sắc. Không tồi, Trì chim to phi thường hài lòng.
Thường A ngây người nhìn những cặp tình nhân ra vào cửa hàng tổng hợp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một đôi giày đế thấp da dê màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
'Thử xem.' Trì Nhạc nhíu mày, đứng ở trước mặt nàng.
'Ngươi ở trước mặt người mình thích, tính tình cũng sẽ đại biến phải không?' Thường A ngẩng đầu, nhìn Trì Nhạc thốt ra.
'Cái gì?' Trì Nhạc nhíu mày, não của người này có phải cùng dạng với hắc động.
'Ta là nói.......' Thường A suy nghĩ một chút, ' Nếu người ngươi yêu, cùng ngươi lý tưởng sống xảy ra mâu thuẫn, ngươi sẽ chọn lựa như thế nào?'
Trì Nhạc hí mắt liếc nàng một cái, cười lạnh hỏi: 'Ngươi đây là muốn nói đến đề tài《ta và mẹ ngươi cùng rơi xuống nước》phải không?'
'Nếu tình yêu cùng lý tưởng không thể lưỡng toàn, ngươi sẽ bỏ thứ nào?' Trên mặt Thường A không hề có dấu hiệu nói đùa.
Vẻ mặt của Trì Nhạc cũng bắt đầu nghiêm túc, ngũ quan anh tuấn giống như phong cảnh đồ sộ bất động.
'Với ta mà nói, không có đề tài lựa chọn như vậy.' Hắn từng chữ từng chữ trả lời, ' Tất cả đề mục cùng hắn tương quan, đều chính là lấp vào chỗ trống.'
Đáp án duy nhất, lựa chọn duy nhất.
Tại nơi khoảng trống ấy, ta chỉ có thể điền ngươi vào.
Nếu không có ngươi, sinh mệnh liền không thể đầy đủ.
Đồng hồ báo giờ trên tường chỉ hướng 8 giờ 15 phút, còn nửa tiếng, phòng này liền kín người hết chỗ.
Năm năm ở Sâm Hải, hằng ngày đều là áp lực cùng khẩn trương như vậy. Chỉ có một đoạn thời gian sáng sớm mới thưa người nhất, cả văn phòng chỉ có mình nàng thuộc loại người có thời gian có thể an nhàn lại thong thả như vậy.
Ánh sáng buổi sáng theo ô vuông của cửa sổ chiếu rọi vào, dây leo xanh trên bàn tản mát ra sinh mệnh tốt đẹp chính là tia hy vọng.
Thường A đem từng kiện từng kiện đồ nữ trang bỏ vào cái rương nhỏ mà nàng mang đến, rương rất nhanh đựng nhiều đồ.
Mở ra ngăn kéo, bên trong toàn là một đống đồ ăn vặt.
Thường A đem đồ ăn vặt ôm vào trong ngực, xoay người đáp thang máy đi vào studio.Ở studio cũng nhất bề yên tĩnh, còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ đi làm, mọi người bây giờ hẳn là đang còn ở trên các loại phương tiện giao thông ngủ gật hoặc kẹt xe.
Thường A lập tức xuyên qua studio, đi tới mở ra một gian cửa.
NICO thân mình nho nhỏ đang ngồi xổm bên trong thu thập đồ đạc.
'Biết ngay ngươi ở trong này mà.' Thường A nở nụ cười
Nico quay thân qua: 'Ta thu thập chút đồ đạc.'
'Ngươi không phải đã thăng chức lên làm nhà hóa trang sao, như thế nào lại còn làm công việc của cấp bậc trợ lý này a?'
'Không nghĩ lại đến sớm như vậy, liền để ý một chút.' Nico vỗ vỗ tay, có chút ngại ngùng nở nụ cười.
Thường A đem đồ ăn vặt trong ngực đưa cho Nico: 'Cho ngươi.'
Nico ôm một đống đồ ăn vặt có chút há hốc mồm: 'A? Đây là?'
'Ta từ chức.' Thường A hướng Nico tuyên bố nói.
Hai người ngồi trên sô pha ăn Pocky.
'Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi?' Nico có chút lo lắng nhìn Thường A.
'Ân.' Thường A gật gật đầu, 'Vốn dĩ ta sẽ do dự, chính là một khắc thu dọn đồ đạc kia, ta mới phát hiện, tâm tình mình vô cùng bình tĩnh.'
Nico cắn một ngụm Pocky, nghiêng đầu nhìn Thường A.
Thường A: 'Ta ở Sâm Hải ngây người năm năm, nguyên lai đều không có tích góp chút cảm tình gì, với ta mà nói, Sâm Hải chỉ có hai người là có độ ấm, một người là Trì Nhạc, người còn lại chính là ngươi. Còn nhớ rõ ngày đầu tiên đến làm gặp chuyện xấu hổ gì không?' Thường A dứt lời, quay đầu hướng Nico trừng mắt nhìn: 'Thời điểm kia, thật sự cảm ơn ngươi, Nico.'
Tình nghĩa giữa bọn họ chính là từ tạo hình Hepburn thất bại kia mà bắt đầu.
Thường A một thân hỗn độn, Nico giúp nàng thay một bộ y phục nhẹ nhàng, đang định mở cửa đi ra ngoài, Nico gọi nàng lại.
'Ta giúp ngươi tẩy trang đi.' Thanh âm của Nico thực ôn nhu.
Tẩy đi lớp trang điểm như là vẽ loạn trên mặt Thường A, thủ pháp của Nico rất thành thục.
'Là con gái phải biết bảo vệ làn da của chính mình, kỳ thật dưỡng ẩm hằng ngày cho da làm nền tảng là được rồi, như vậy tuổi thọ của làn da sẽ cao hơn một chút.' Nico vóc dáng nho nhỏ, tính cách hướng nội, nhưng khi nói đến chuyện trang điểm lại thao thao bất tuyệt.
'Ngươi là nhà trang điểm phải không?' Thưởng A ngẩng đầu hỏi. Nàng không hiểu sao lại rất thích tiểu nam sinh văn tĩnh( dịu dàng ít nói) trước mắt này.
Người cỡ nào ôn nhu a, hắn cũng không nói gì về đồ trang điểm kém chất lượng của nàng, cũng không bình phẩm cách trang điểm của nàng có bao nhiêu bất ổn, hắn chính là ôn nhu nói với nàng, là con gái a, phải đối với chính mình tốt một chút mới được.
Nico mang theo khẩu trang, có chút ngại ngùng nở nụ cười: 'Bây giờ còn không phải, chỉ là một tiểu trợ lý mà thôi.' Hắn đem bông tẩy trang vứt bỏ, đem một lọ sữa rửa mặt đặt trong tay nàng: 'Chẳng qua, một ngày nào đó sẽ là như vậy. Đi vào trong đó rửa mặt đi, quay lại thoa một chút kem.'Nico nhìn Thường A trước mắt, nàng không còn là tiểu cô nương mặc cho người ta bắt nạt năm năm trước, nàng vẫn thật thiện lương, không thích tranh cường háo thắng, nhưng so với trước kia càng kiên cường, càng lạc quan hơn. Nico nở nụ cười: ' Ngươi có gặp chuyện gì xấu hổ sao? Ta chỉ nhớ được ngươi được Trì Nhạc anh tuấn nhất công ty chúng ta anh hùng cứu mỹ nhân.'
Thường A có chts ngượng ngùng: 'Nếu không có Trì Nhạc, có thể nhân sinh của ta đã khác. Con người ta, không có gì đặc biệt, cũng không có ưu điểm gì, cũng không thích hợp với giới này, hiện tại một việc duy nhất ta có thể làm là, làm tiểu trng khuyển của Trì Nhạc.'
Nico nhìn Thường A: 'Ngươi cũng có thể có lý tưởng của riêng ngươi. Ta tin tưởng tất cả mọi cố gắng sẽ có một ngày được đền đáp.'
'Kỳ thật từ nhỏ đến lớn ta đều thật thích xem truyện tranh biếm họa, có lẽ với ta mà nói, lý tưởng lớn nhất, chính là cùng một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, cùng nhau làm một bộ truyện tranh biếm họa.' Thường A nâng đầu lên, thần tình đều là hào quang của giấc mộng.
'Nico, ta có một loại dự cảm, giấc mộng này, lập tức sẽ được thực hiện. Mặc dù ở nơi này, ta thực nhỏ bé, cũng thực bình thường, nhưng ta tin tưởng chính mình nhất định cũng có thể thay đổi địa vị.Cho dù là giúp bọn họ quét tước phòng, làm cơm hộp, nhưng được tham gia vào đó, ta cũng cảm thấy thực hạnh phúc! Có người trời sinh thích hợp đứng trên sân khấu, ta nghĩ ta a, có thể chính là trời sinh thích hợp đứng ở phía sau tấm màn sân khấu đi.'
Nico ôn nhu mà theo hòm hóa trang lấy ra một cây son môi, nhét vào trong tay Thường A: ' Ngươi nếu đã nghĩ kỹ rồi, ta còn có cái gì để khuyên đâu? Rời đi Sâm Hải tuy rằng thoạt nhìn có chút đáng tiếc, nhưng là nhận xét giá trị của mấy thứ này, cũng không ở chỗ điều kiện, mà là ở tại lòng ngươi. Ngươi hiện tại, thoạt nhìn giống như thật vui vẻ.'
'Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.' Nico đứng lên, hướng Thường A vươn tay.
Kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ 30 phút sáng, còn 15 phút cuối cùng, một ngày của Sâm Hải, vừa muốn bắt đầu.
Thường A từ dưới bàn lấy ra một cái thùng lớn hơn nữa, đem đồ đạc còn lại toàn bộ nhét vào trong, thùng lớn cùng cái rương nhỏ, chồng thành một độ cao hơi lớn, làm cho nàng có điểm không thấy đường đi trước mắt mình.
Thường A bước hai bước, đang lo lắng có nên phân hai lượt để khuân mấy thứ này hay không, bỗng nhiên sức nặng trên tay nẹ đi một nửa, thùng lớn nặng trịch trên tay bị lấy đi.
Thường A ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Nhạc cao lớn, ôm hai thùng, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn mình.
'Đừng dùng dằng, đi thôi!'
Trì Nhạc dứt lời, chân dài liền hướng phía ngoài bước ra.
Thường A sửng sốt trong chốc lát: ' Sao ngươi lại đến đây?'
Trì Nhạc không để ý nàng, lập tức đi đến trước cửa thang máy, 'Lại đây ấn thang máy!'
Thường A nở nụ cười, mang đôi giày đế thấp đã năm năm ở hành lang chạy đến tạo nên thanh âm đát đát.
Trì Nhạc nghe tiếng quay đầu: 'Cô nương khác chạy giống nai con, ngươi chạy, liền giống hà mã.'
Thường A đem mặt trầm xuống: ' Ngươi có phiền hay không, không cho ta giả béo cũng là ngươi, cả ngày nói ta là heo cũng chính là ngươi!'
'Giảm cái gì béo a?' Trì Nhạc tựa như phụ thân ghét bỏ con gái nhà mình: ' Hà mã tốt xấu gì, so với nai còn đáng giá hơn!'
Cửa thang máy mở, hai người cười đùa đi vào thang máy.
Cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, truyền ra tiếng Đại Thường hầm hừ một câu: 'Ta nói cho ngươi biết, lúc trước ta không giảm béo, có 180 cân!'
Cho nên a?' Trì Nhạc chọn mi.
'Cho nên hiện tại ta muốn thưc gầy! Ngươi hẳn cảm ơn ta đã giảm béo mới đến Sâm Hải, bằng không lúc trước ngươi bế công chúa, có thể phế đi hai tay ngươi!'
'Ngươi còn rất kiêu ngạo a!' Trì Nhạc nhìn Thường A, lộ ra nụ cười không hề phòng bị khó gặp.
Cửa thang máy đóng lại.
Thang máy bên cạnh tới tầng trệt, kim đồng hồ chỉ rõ 8:45 phút sáng, nhóm model của Sâm Hải, từ lúc cửa thang máy mở thứ tự đi ra, nối đuôi nhau bước vào phòng làm việc như ngày thường.
Ai cũng không phát giác hôm nay cùng ngày hôm qua có gì bất đồng.
Cái bàn trống rỗng góc sáng sủa, giống như chưa bao giờ có người ngồi qua.
Tạm biệt, Sâm Hải.
Tạm biệt, năm năm của ta.
Tại ga ra, Trì Nhạc đem hai thùng đồ lớn của Thường A nhét vào phía sau xe, xoay người mở ra cửa xe ngồi vào chỗ người lái.
Thường A đã ngồi ở ghế phó lái thắt dây an toàn cẩn thận.
'Ông chủ.' Nàng quay đầu qua, vẻ mặt đứng đắn hỏi: ' Đáp án mảnh ghép lấp đầy chỗ trống của ngươi, là Lục Tỉ sao?'
Trì Nhạc đem chìa khóa cắm vào lỗ chìa khóa, một cước nhấn chân ga lên đường.
'Đáp án tất cả đề mục của ta, đều như vậy.'
Thường A nghiêng đầu nhìn Trì Nhạc, trên khuôn mặt anh tuấn cương nghị hơi hơi tỏa ra khí chất lưu manh, mặt mày tuấn lãng, hai mắt hữu thần. Nhất là đôi mắt có điện chính xác đào hoa, nếu bị hắn nhìn chăm chú không nhúc nhích năm phút đồng hồ, đại khái không có mấy cô gái có thể trụ vững chính mình mà không lâm vào bể tình đi.
'Ngươi không phải đáp án mật mã tất cả tài khoản ngân hàng, mật khẩu máy tính, đều là Lục Tỉ đó chứ?'
Trì Nhạc quay đầu nhìn nàng.
'Không phải.'
Nhưng tất cả các đáp án hắn trả lời, đều là Lục Tỉ.
Ví dụ như: Bạn học tiểu học của ngươi tên là? Lục Tỉ.
Bằng hữu tốt nhất của ngươi tên là? Lục Tỉ.
Người cùng ngươi sánh đôi tên là? Lục Tỉ.
Trì Nhạc mỗi lần đều là nhìn cũng không thèm nhìn, tùy cơ sàng chọn ba vấn đề.
Rất nhanh điền vào tên Lục Tỉ.
Không có lý do, chính là một loại thói quen.
Thật giống như là, năm trước hắn ở ngoài đi dạo ngoài ý muốn gặp được ông đồ, thuận lý thành chương liền viết xuống tên này.
Ngươi là đáp án tất cả các vấn đề của ta.
Lục Tỉ.