Ngày hôm sau đến tận mười hai giờ trưa, Giản Thư mới từ trong mộng tỉnh lại, anh cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn rất nhiều, anh thử cử động tay chân, tuy rằng cả người đau nhức nhưng vì đang nằm nên cũng không thấy khó chịu lắm.
Vừa nghĩ tới Lê Hành, tay của anh đã bị người kéo, Giản Thư nghiêng đầu nhìn, thấy Lê Hành dời ghế ngồi sang bên cạnh giường, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Nếu em còn không tỉnh lại, anh sẽ gọi xe cấp cứu đấy." Hắn nói.
Giản Thư dùng bàn tay bị kéo vuốt nhẹ lòng bàn tay của Lê Hành, nghi hoặc hỏi:
"Em bị làm sao vậy?"
"Em ngủ từ hôm qua đến giờ vẫn không tỉnh dậy, sáng nay bác sĩ có đến."
Giản Thư buông Lê Hành ra, lại đưa tay xoa xoa cánh tay hắn hai lần, trấn an nói:
"Em không có khó chịu chỗ nào cả, anh đừng lo lắng. Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói mấy tháng cuối thai kỳ nên mệt mỏi, nhưng thể chất của em quá kém, cho nên so với người bình thường thì tinh thần kém hơn một chút."
Giản Thư gật đầu, ra hiệu mình chuẩn bị đứng dậy, một tay đỡ lấy vai Lê Hành, tay kia chống lên giường, phối hợp với động tác của Lê Hành, anh dùng một chút lực rồi ngồi dậy trên giường.
Đứa trẻ trong bụng trở mình, nhưng không làm phiền anh.
"Ngày hôm qua em có chút mệt mỏi, sau này chú ý là được." Giản Thư cầm lấy ly nước từ Lê Hành uống hai ngụm, cầm cái ly anh mới nhận ra tay mình không còn sức lực, "Anh đừng lo lắng — gần đây em chỉ thấy anh lo lắng thôi, nếu tiếp tục như vậy sẽ nhanh chóng lão hóa đấy, mười năm sau em phải gọi anh bằng ông mất?"
Lê Hành cười cười như đáp lại lời nói đùa của Giản Thư, hôm nay, hắn đặc biệt nghiêm túc, lời nói cũng ít hơn.
Nhìn thấy hắn như vậy, Giản Thư thở dài, lại hỏi:
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao anh lại mặt ủ mày chau..."
Lê Hành cau mày, ngồi ở mép giường, ôm Giản Thư vào trong lòng, để anh tựa đầu vào ngực của mình, Giản Thư muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng lại bị hắn ngăn lại.
"A Thư, em thành thật nói cho anh biết." Lê Hành trầm giọng nói, "Anh đối với em như vậy, có phải đã khiến em bị áp lực rất lớn không?"
Giản Thư có chút hoang mang, anh bị Lê Hành ôm chặt đến mức không thể cử động, vì vậy anh chỉ có thể nói trong tư thế này:
"Không có, sao anh đột nhiên lại nghĩ như vậy?"
"Lúc em nằm viện để đồng nghiệp của anh đến thăm, lần này em nhất định muốn đi họp lớp. Anh cảm giác em đang ép mình thừa nhận mối quan hệ của chúng ta với mọi người."
Giản Thư nhất thời không nói nên lời, anh không biết phải trả lời câu này như thế nào.
Nếu nói một chút đau khổ cũng không có thì đừng nói đến Lê Hành, ngay cả bản thân Giản Thư cũng không thể tin tưởng, nhưng dù ép bản thân làm một điều gì đó, anh lại không cảm thấy oan ức, trái lại còn có một chút thỏa mãn, dù có lúc nỗi đau giẫm đạp tình yêu đến huyết nhục mơ hồ nhưng nỗi đau đó nhắc nhở anh rằng, những thứ tốt đẹp trước mắt đều là sự thật.
Muốn giải thích rõ những chuyện này quả thực không dễ dàng, Giản Thư còn chưa biết nên nói với Lê Hành như thế nào, anh cảm thấy cánh tay đang ôm mình bị nới lỏng, không cần nhìn anh cũng đoán được, lúc này, khuôn mặt của Lê Hành có lẽ đã viết rõ hai chữ ủ rũ.
"Anh xin lỗi, A Thư. Anh chỉ muốn đối xử tốt với em." Lê Hành nói đến đây đột nhiên cười tự giễu, nói thêm, "Nhưng lại không hiểu được, thực ra đây cũng chỉ là một loại ích kỷ thỏa mãn bản thân mà thôi."
Giản Thư lúc này hoàn toàn sững sờ, ngoại trừ nghẹn lời, còn sinh ra một ít oan ức.
"Cho dù anh đối tốt với em như thế nào, cũng không phải ích kỷ. Nhưng những gì anh nói vừa rồi thật sự rất ích kỉ." Giản Thư biết giọng điệu của mình có chút lạnh lùng, thực ra anh cũng không muốn như thế này, anh càng không muốn nổi nóng với A Hành, nhưng trong lòng tràn đầy bất bình khiến anh không muốn kiềm chế bản thân, "Tại sao anh có thể vì em mà trả giá, vì em mà cả đêm không được ngủ ngon, vì em mà ném công việc sang một bên, vì em mà từ bỏ những mối quan hệ xã giao nhưng lại không cho em vì anh làm một chút chuyện? Em chỉ mới bỏ công một chút anh liền bắt đầu trông trước ngóng sau, anh không cảm thấy đây mới là ích kỷ sao?"
Giản Thư muốn ngẩng đầu nhìn Lê Hành lại hắn ngăn chặn, nhưng lần này Giản Thư rất cứng đầu, đẩy cánh tay đang ôm mình ra, quay đầu nhìn Lê Hành, lại phát hiện trên gương mặt của người phía sau mình có vài vệt nước mắt chưa khô.
Lê Hành khóc. Hắn vẫn ôm anh như vậy là vì không muốn anh nhìn thấy.
Giản Thư chưa bao giờ trải qua cảm giác hoảng loạn như lúc này.
Lúc anh đau đớn nhất, sau này gần như là huyết nhục thối rữa, lần nào Lê Hành cũng chứng kiến, sau đó lấy hết hai trăm phần trăm sự bao dung và yêu thương để giúp anh phục hồi, bây giờ, Lê Hành bất quá chỉ cho anh thấy một chút đau đớn của hắn mà anh lại không biết nên làm gì bây giờ.
"A Hành..." Giản Thư thất thanh gọi.
Lê Hành cười với anh, đưa tay lên che mắt Giản Thư, một lúc sau hắn bỏ tay ra, cúi xuống hôn lên trán anh.
Giản Thư không hiểu ý của hắn, hoặc có lẽ hắn không có ý gì khác, mà chỉ là yêu quá sâu mà hắn lại không thể tìm được hành động thích hợp để thể hiện.
Quá ấm áp - nhiệt độ cơ thể của hắn, nụ hôn của hắn, ấm áp đến mức người ta sợ rằng nó sẽ biến mất.
Đầu óc Giản Thư trống rỗng, chỉ vội vàng dùng đôi môi của mình nghênh đón, anh cảm giác Lê Hành né tránh trong nháy mắt, anh không chút nghĩ ngợi mà ôm chặt lấy vai của Lê Hành, tiếp tục nụ hôn mà không giống nụ hôn này, một chút nhượng bộ cũng không có.
Anh thậm chí còn không biết mình đã giằng co như thế này bao lâu mới nghe thấy tiếng thở dài như có như không của Lê Hành văng vẳng bên tai. Lúc này, trong lòng Giản Thư đột nhiên buông lỏng ra.
"A Thư, lúc học đại học anh yêu đơn phương em cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy." Giọng của Lê Hành chứa đựng sự dịu dàng vô hạn cùng với sự thất lạc và bất lực
"Em biết."
Giản Thư biết. Bởi vì anh và Lê Hành về bản chất là cùng một người - luôn cảm thấy mình có thể trả giá vô hạn, nhưng lại vĩnh viễn lo lắng nếu nhận được nhiều hơn một chút, mình sẽ mất đi tất cả.
Loại tâm tình này sẽ không vì tình yêu vững chắc mà biến mất, nhưng dù lo mỗi ngày đều lo lắng, họ vẫn sẵn sàng tiếp tục yêu mỗi ngày.
Bởi vì – được một người yêu thương – quá hiếm hoi.
"Ngay từ đầu em đã không thích xã giao." Khi Lê Hành mở miệng, hắn đã bình tĩnh lại, giọng nói của hắn cũng vững vàng, "Anh cảm thấy nếu sau này em vẫn không thích cũng không vấn đề gì, anh có thể giúp em ngăn chặn."
Giản Thư đang định nói, nhưng bị Lê Hành lắc đầu cắt ngang, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nghe.
"Anh biết, em muốn vì tình yêu này – nói trắng ra là vì anh – mà trở nên tích cực hơn. Nhưng đối với anh mà nói, chỉ cần em mỗi ngày đều vui vẻ, tự tại hơn hôm trước chính là điều tốt nhất rồi."
Giản Thư nghe xong, cảm thấy ngực mình chua xót, nhưng trong sự chua xót lại dâng lên cảm giác thoải mái.
Từ lúc yêu Lương Tiềm Xuyên, mãi cho đến giây phút này, lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra tình yêu không cần phải vất vả và đè nén như vậy. Nhìn lên đôi mắt của Lê Hành, Giản Thư hiểu rằng, người này đang đợi anh đáp lại.
"Em đói." Giản Thư chui vào vòng tay của Lê Hành, đặt tay lên bụng hắn, thì thầm.
Lê Hành cười rộ lên, cũng thả lỏng.
"Đi ăn cơm, anh hầm canh xương, rất thơm." Hắn vừa nói vừa vuốt ve tấm lưng gầy guộc của Giản Thư, nửa thật nửa giả mà cảm thán, "Ăn nhiều đồ bổ dưỡng như vậy lại bốc hơi hết rồi, nuôi lâu như vậy mà không mọc ra được miếng thịt nào..."
Lễ kỷ niệm thành lập trường qua đi, Giản Thư bị Lê Hành "cấm túc" gần một tuần. Ngoài việc đi dạo bên ngoài với hắn mỗi ngày, Lê Hành hận không thể để người nằm ở trên giường và nghỉ ngơi suốt quãng thời gian còn lại.
Việc không thể ra ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến Giản Thư. Bây giờ em bé trong bụng anh thật sự rất lớn, anh không thể ăn quá nhiều, đi được vài bước đã thở dốc, có lúc thở oxy cũng không hiệu quả lắm. Thắt lưng của anh cũng không làm gì được, anh chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu cho nên ở nhà rất vui vẻ, nếu có thể dựa vào Lê Hành cả ngày mới là thoải mái nhất.
Tuy nhiên, nếu muốn Giản Thư hoàn toàn rảnh rỗi quả thực anh không làm được. Nhân lúc không có việc gì phải làm, Giản Thư liền an tâm ở nhà hoàn thành đề tài nghiên cứu. Anh tựa như trời sinh là làm nhân tài nghiên cứu, Lê Hành tự nhận năng lực chuyên môn của mình cũng xem như tạm được, nhưng khi ở cùng Giản Thư, nhìn những tư liệu khác nhau mà anh trải trên bàn, hắn lại cảm thấy đau đầu, lúc trước thi nghiên cứu sinh hắn vô cùng áp lực, nhưng vị tiến sĩ nhà hắn còn cầm những thứ này xem đến say sưa, giống như làm việc không biết mệt.
Cách Giáng sinh ba ngày, Giản Thư đã nộp tất cả kết quả cho phòng thí nghiệm, dựa vào vòng tay của Lê Hành giả vờ lão làng mà thở dài, "Nhân sinh quả thực quá gian nan."
Lê Hành bị anh chọc cười suốt năm phút đồng hồ.
Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp liên tục, thời điểm đông chí, ở Hồ thành bất ngờ có tuyết rơi. Chỉ trong một đêm, bên ngoài đã mờ mờ ảo ảo, rất vui tai vui mắt. Tuyết ở phía bắc hiếm khi bông mềm, rơi xuống không lâu đã kết thành băng hoặc tan thành nước, đọng trên cành cây, khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi thì lấp lánh và sang trong như pha lê.
Khi Giản Thư thức dậy liền vô cùng kích động muốn đi xem tuyết, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn bình thường. Lê Hành lớn lên ở thủ đô, sau lại sang Đức du học, hắn đã thấy tuyết rơi rất nhiều lần nên ban đầu cũng không có hứng thú lắm, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Giản Thư, hắn mới hiểu được câu nói "Người phương nam ngắm tuyết, người phương bắc ngắm người phương nam" là có ý nghĩa gì, cho nên hắn bất tri bất giác bị lây nhiễm một ít phấn khích, lúc ăn điểm tâm còn thuận miệng trêu chọc Giản Thư vài câu, trong lòng lại vui vẻ.
Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, phần lớn thời gian đều vướng vào đủ thứ rắc rối, dù tình yêu của họ rất chân thành nhưng những niềm vui đơn giản và trẻ con thế này lại có giới hạn.
Ăn sáng xong, Lê Hành cho Giản Thư mặc ấm rồi mới đưa anh xuống vườn hoa dưới lầu ngắm tuyết.
Bởi vì thời gian còn sớm, lại còn là ngày làm việc nên trong vườn hoa không có bao nhiêu người. Đêm qua tuyết rơi lớn, lúc này còn bay lả tả, trên mặt đất đọng lại một lớp tuyết mỏng, vì không có bao nhiêu người dẫm lên nên vẫn là trắng xóa một mảnh. Giản Thư thích vô cùng, anh cẩn thận lắng nghe tiếng tuyết khe khẽ ở mỗi nơi anh bước qua, cảm thấy lòng mình đã lâu không được bình yên như vậy.
Đợi một lúc, Giản Thư cảm thấy không đứng yên được, hai tay lạnh cóng nhưng vẫn lưu luyến cảnh đẹp này. Lê Hành sợ Giản Thư bị cảm lạnh, nhìn bộ dáng tha thiết mong chờ của anh lại thấy đau lòng, trong đầu chợt nảy ra ý định để cho Giản Thư sở hữu một ngôi nhà có mảnh sân nhỏ, ý tưởng này một khi nảy sinh thì không thể quên được, mãi đến tận lúc lên nhà Lê Hành vẫn còn tính toán chuyện này.
Phong tục ở Hồ thành là ngày đông chí phải ăn bánh trôi uống rượu hoa mộc quế. Ý định ban đầu của Lê Hành là mua một ít bánh trôi đóng gói sẵn về nấu, xem như là hưởng ứng phong tục là được rồi nhưng Giản Thư không đồng ý, khăng khăng muốn đích thân cán bột, còn rất có kiêu ngạo mà biểu thị những thứ này anh làm rất điêu luyện.
Ở bên nhau một thời gian dài, có lúc Lê Hành sẽ quên mất quá khứ từng trải của Giản Thư, khi nghe anh biến nặng thành nhẹ nhắc một câu như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, cũng không quan tâm anh phản đối, chỉ nói mình cũng muốn giúp đỡ.
Vốn dĩ Giản Thư định ngắm tuyết xong sẽ về nhà nhào bột nhưng sau khi đi dạo trong sân anh không những không tiêu hóa được thức ăn mà còn cảm thấy bụng càng trướng khó chịu. Khi em bé ở trong bụng không cử động anh còn có thể chịu đựng, nhưng khi em bé cử động, Giản Thư chỉ cảm thấy cảm giác ngột ngạt lan đến tận ngực, vì vậy anh lại phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lê Hành không nỡ để Giản Thư nằm một mình trong phòng ngủ, hắn liền thẳng thắn thay quần áo, leo lên giường làm gối, để Giản Thư dựa vào lòng mình. Cái thai bây giờ đã lớn, khiến nội tạng của Giản Thư bị lệch vị trí, lúc này muốn xoa bụng để anh dễ chịu cũng khó, những biện pháp có thể giúp anh quả thực có hạn, Lê Hành chỉ cố gắng để anh nằm thoải mái một ít, từ từ vượt qua khoảng thời gian này.
Giản Thư nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không nói lời nào cũng không có động tác gì, chỉ kéo tay Lê Hành kề sát bên mặt mình, hơi thở nhẹ nhàng và chậm rãi, không biết là đã ngủ hay vẫn đang thức. Lê Hành chỉ có thể dùng bàn tay còn lại của mình nhẹ nhàng vuốt lưng Giản Thư, hy vọng có thể giảm bớt phần nào khó chịu, động tác này dường như rất hữu dụng, Giản Thư sẽ có lúc ngâm nga khe khẽ, nhỏ đến mức khó mà nghe được, nhưng sắc mặt của anh dần dần tốt lên.
Giản Thư cảm thấy khá hơn rất nhiều, liền mở mắt ra nhìn Lê Hành, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của hắn, đường cong mượt mà mà anh khí, Giản Thư cảm thấy chỉ cần nhìn vào đường nét ấy, anh có thể là phác họa ra dáng dấp của Lê Hành ở trong đầu, mỗi một chi tiết nhỏ hay mỗi một thói quen biểu cảm nhỏ cũng đều khắc sâu trong tâm trí của anh.
Nhìn không biết mệt, cũng không muốn mệt.
Lê Hành cảm nhận được người trong ngực mình cử động, cúi đầu xuống liền bắt gặp ánh mắt của Giản Thư, chiếm được phần tình yêu ấm áp trong mắt của anh.
"Có khá hơn chút nào không?"
"Ừm...tốt hơn nhiều rồi." Giản Thư cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện mình đã nằm như vậy nửa tiếng rồi, không biết chân của A Hành có tê không, "Chắc là do em ăn nhiều quá, không sao đâu."
Nhận thấy Giản Thư đang muốn đứng dậy, Lê Hành dùng chút lực để kéo anh nằm lại, nhẹ nhàng nói:
"Nghỉ thêm một lát nữa, từ từ làm."
"Buổi trưa em vốn định làm bánh trôi rượu cất cho anh, nhưng bây giờ xem ra phải đợi buổi tối rồi." Giản Thư có chút mất mát thở dài.
"Không sao, buổi tối càng tốt hơn, lát nữa anh đi hầm đuôi bò, em uống nhiều một chút."
Giản Thư gật đầu, cầm điện thoại di động không biết đang nhắn tin cho ai, một tay ôm bụng, lúc em bé cử động thì chậm rãi xoa xoa để bớt khó chịu, tay kia chậm rãi gõ phím. Nhìn anh như vậy, Lê Hành có chút buồn cười, liền thay Giản Thư xoa bụng, trêu chọc anh:
"Cầm điện thoại bằng cả hai tay đi, nếu không lát nữa sẽ rơi trúng mặt em bây giờ."
Giản Thư ngoan ngoãn chuyển sang gõ chữ bằng hai tay, hỏi Lê Hành:
"Vậy nếu mặt em bị biến dạng, anh còn cần em không?"
"Cần chứ, dù cho em không cần anh nữa, anh cũng sẽ luôn cần em."
Giản Thư nghi ngờ ừ một tiếng, Lê Hành cho là anh không nghe rõ lời hắn nói, đang định lặp lại thì thấy Giản Thư giơ ngón tay lên trước mặt mình.
"Đứt..." Giản Thư vừa làm nũng vừa như oán giận nói.
Lê Hành nhìn kỹ một chút, quả nhiên ngón tay của anh có một vết cắt rất dài, tuy không sâu nhưng vẫn còn một ít máu, đỏ chói.
"Làm sao vậy? Em có đau không?"
"Em không biết, có lẽ là hôm qua bị giấy cắt trúng...có chút đau..."
Vết thương ngày hôm qua, bởi vì tiểu cầu thấp (*) nên hôm nay vẫn còn chảy ra một ít máu. Lê Hành không nhịn được kéo lấy tay của Giản Thư, cẩn thận nắm ở trong hai lòng bàn tay, như thể đang nắm giữ một bảo vật quý hiếm nào đó.
(*) Tiểu cầu thấp là thuật ngữ y khoa mô tả tình trạng xét nghiệm công thức máu của bệnh nhân có số lượng tiểu cầu thấp hơn mức bình thường trong máu. Bình thường số lượng tiểu cầu trong máu thường vào khoảng 150.000 đến 400.000 tiểu cầu/μl máu (1 μl = 1 mm3), trung bình là 200.000 tiểu cầu/μl máu. Mỗi 1 lít máu sẽ có khoảng 150 – 400 tỷ tế bào tiểu cầu. Chỉ số tiểu cầu thấp là khi số lượng tiểu cầu dưới 150.000 tế bào/μl máu. Khi số lượng tiểu cầu quá thấp thì quá trình đông máu sẽ bị chậm lại, có thể gây chảy máu tự phát bên ngoài, chảy máu bên trong hoặc chảy máu dưới da.
"Anh giúp em bôi thuốc nhé?"
"Không cần đâu." Giản Thư lắc đầu, thu tay lại, "Chỉ là muốn anh nhìn chút thôi."
Nói xong anh lại tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin.
Lê Hành đột nhiên có chút xúc động.
Khi mới bắt đầu chăm sóc Giản Thư, người này đã từng tuyệt vọng cắt cổ tay của chính mình, máu chảy đầm đìa cũng không cảm thấy đau, nhưng bây giờ anh bị giấy cắt trúng một đường cũng muốn cho hắn xem, muốn hắn an ủi anh. Mặc dù trong tiềm thức, người này vẫn luôn nhẫn nại, mà vô luận thế nào trên đời này cuối cùng cũng có người có thể khiến Giản Thư yên lòng mà thể hiện bản thân, không còn chật vật, sợ hãi và cô đơn giãy dụa, có hắn thì Giản Thư có nơi để dựa vào.
Lê Hành cảm thấy, yêu Giản Thư lâu như vậy, lúc chưa có được anh hay lúc đã có được anh rồi, từ đầu đến cuối, hắn cũng chỉ hy vọng có thế.
Sau bữa trưa, hai người bắt đầu làm bánh trôi. Tay của Giản Thư bị thương, Lê Hành không nỡ để anh chạm nước nên chỉ để anh chỉ đạo hắn làm bột, sau đó hai người cùng ngồi vào bàn, lần lượt nặn ra từng viên bánh trôi.
Cuối cùng thành phẩm đủ để hai người ăn nửa tháng. Giản Thư cười nhạo hắn vài câu, sau đó chỉ lấy ra vài cái để vào nồi, còn lại thì để Lê Hành cất vào tủ lạnh.
Giản Thư vô cùng thành thạo chuẩn bị nguyên liệu, vừa làm vừa giải thích cho Lê Hành, ví dụ như muốn hoa quế thơm ngọt thì phải ngâm trong một chút nước nóng, phần nước rượu không thể nấu quá lâu nếu không sẽ bị ngọt, Lê Hành đi theo phía sau, cẩn thận lắng nghe, một tay bảo vệ eo của Giản Thư, cùng anh bận rộn ở phòng bếp.
Ngoài nấu rượu, Lê Hành còn làm thêm bốn món nữa, nhìn bàn ăn trông y hệt như một ngày lễ, tuy Giản Thư không ăn được nhiều nhưng vẫn muốn náo nhiệt. Vào mùa đông, không nói phải làm gì, ăn cái gì, chỉ cần có thể cùng nhau bận rộn, ấm áp tựa sát vào nhau cũng làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Giản Thư nếm hai ngụm rượu, cảm khái cười rộ lên, nói với Lê Hành:
"Hai năm trước tinh thần của em không tốt, không có tâm tư làm những thứ này, làm ra cũng không có ai ăn cùng, em còn nghĩ rằng, đời này sẽ không còn cơ hội làm nữa."
Lê Hành chua xót, kìm lại cảm xúc sắp trào ra, hắn nói với Giản Thư:
"Sau này em muốn làm thì cứ làm, mặc kệ lễ hay không lễ, anh đều thích ăn."
"Đây là tay nghề gia truyền của nhà em, sau này em cũng sẽ truyền lại cho con, có được không?"
"Dĩ nhiên là được, chỉ cần em muốn."
Lê Hành ôn nhu nói.