Thứ bảy, cả hai ngủ đến trưa mới dậy.
Lúc hơn tám giờ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua rèm cửa, phòng ngủ sáng sủa hơn rất nhiều, Giản Thư bị chói mắt, thức dậy rất nhanh, mơ màng muốn ngồi dậy làm điểm tâm. Lê Hành vươn tay kéo người vào lồng ngực, vô thức đặt tay lên eo và bụng của Giản Thư, thay anh xoa chỗ này bóp chỗ kia.
"Còn sớm, ngủ tiếp..." Lê Hành buồn ngủ lẩm bẩm.
"Sáng quá, không ngủ được."
Giản Thư tuy ngoài miệng nói vậy nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chui vào chăn.
Lê Hành dùng một tay che lên trán Giản Thư, lại lẩm bẩm, "Ừm... che lại, sẽ không sáng..."
Giản Thư bật cười, kéo tay hắn xuống một tí, che mắt mình lại.
Khi cả hai thức dậy vào buổi trưa, Giản Thư kể lại chuyện này cho Lê Hành nghe, nhưng Lê Hành thề thốt phủ nhận, biểu thị mình không có như vậy.
Giản Thư ngồi dựa nửa lưng vào gối, nhìn Lê Hành đã ngủ cả buổi sáng, màu xanh nhàn nhạt dưới mắt vẫn không có biến mất, cảm thán một câu: "Em liên lụy anh cả đêm."
Lê Hành cười nói, đây là lười biếng cuối tuần trong truyền thuyết.
Thực ra, Giản Thư biết, tối hôm qua bản thân đau nhức cả người, bị dằn vặt đến hơn nửa đêm, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cảm giác khó chịu cứ ray rứt lúc nóng lúc lạnh càng thêm hành hạ người. Ban đầu anh có thể tự mình chịu đựng, nhưng cuối cùng chỉ có thể dựa vào việc lăn qua lăn lại không ngừng để giảm bớt cơn đau kéo dài và lo lắng như lửa đốt trong lồng ngực, cuối cùng thì anh vẫn đánh thức Lê Hành, quấy nhiễu hắn ngủ không ngon.
Gần đến cuối năm, ngày nào Lê Hành cũng bận rộn với công việc còn phải bận tâm trạng thái tinh thần của anh, hắn lại không không dám rời khỏi anh để đến công ty, cho nên chỉ có thể ở nhà làm việc qua điện thoại, tự dưng mà gia tăng rất nhiều khối lượng công việc không cần thiết, không thể không tăng giờ làm việc để bù đắp hiệu suất bị hạ thấp. Lý trí nói với Giản Thư rằng, anh nên thuyết phục Lê Hành quay trở lại công việc và sinh hoạt bình thường, nhưng mỗi khi định nói ra miệng, dù chỉ là một ánh mắt hay một cái chạm nhẹ lúc lơ đãng của Lê Hành đều khiến Giản Thư không có cách nào nói lời trong bụng ra khỏi miệng.
Anh hận mình quá ích kỉ, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
Lê Hành ngồi xếp bằng trên giường trả lời tin nhắn công việc hết nửa tiếng, sau đó ném máy tính bảng lên gối, tự giận mình mà nói: "Ai, lười nấu ăn quá!"
"Chúng ta ra ngoài ăn đi?" Giản Thư nâng cái cốc ở trên bàn đầu giường, thuận miệng nói.
"Được đó, em muốn ăn gì? À đúng rồi, em còn nhớ nhà hàng Ấn Độ gần cổng trường không? Anh cảm thấy đồ ăn ở rất ngon, môi trường cũng tốt, người cũng không nhiều, em muốn đi không?"
Giản Thư liếc nhìn Lê Hành, cảm thấy trên mặt hắn tựa như còn mang theo một nụ cười như ý, nội tâm rất bất đắc dĩ nhưng lại rất ấm áp.
"Anh đã nghĩ xong rồi, còn hỏi em làm gì?"
Lê Hành bị lật tẩy cũng không để ý, vẫn cười nói: "Trước kia em không phải rất thích, có muốn đi không?"
Anh đã biết bộ dáng đã liệu trước được của Lê Hành, giống như Lê Hành luôn biết anh thích cái gì và mong đợi cái gì.
Giản Thư nhìn chằm chằm Lê Hành một lúc, cuối cùng gật đầu nói: "Được."
Thật ra, không nói lười hay không lười, nhưng vì sợ chế độ ăn uống thất thường sẽ khiến Giản Thư không thoải mái, Lê Hành vẫn cho nấu cho anh một bát trứng nhỏ, cơm gà xì dầu, còn nấu canh mướp thành một bữa ăn đơn giản, còn mình thì dùng nước sốt pha sẵn trộn với một bát lớn cơm gà xì dầu.
Gần đây Giản Thư phát hiện kỹ năng nấu nướng của Lê Hành ngày càng phát triển theo chiều hướng 'bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa', cơm nước bưng lên trông đẹp mắt mỹ vị nhưng mùi vị lại hoàn toàn không hợp với nhan sắc của chúng.
Lê Hành không thể nhịn cười trước bộ dạng càng ăn càng ghét bỏ của đối phương sau khi ăn xong.
Giản Thư đặt bữa ăn đang ăn dở xuống, cau mày hỏi: "A Hành, nhà chúng ta gần đây thiếu tiền muối sao?"
"À, không có, huyết áp của em không hạ xuống được, cho nên em phải ăn thanh đạm." Lê Hành nói thẳng.
"Rõ ràng là trù nghệ không đủ..." Giản Thư lẩm bẩm.
"Nếu nấu quá ngon thì không thể làm nổi bật bữa tiệc lớn tối nay rồi."
Lần đầu tiên Giản Thư biết, hóa ra da mặt của bạn trai mình lại dày như vậy.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Lê Hành lái xe, để Giản Thư nằm ở ghế sau, thậm chí hắn còn mang theo hai chiếc gối dựa, lý do là Lê Hành cho rằng, lần này về quê bệnh cũ của A Thư tái phát là bởi vì anh bị ngồi xe làm hại. Giản Thư chỉ cảm thấy người này càng ngày càng ấu trĩ, cuối cùng nhất định muốn ngồi ở ghế phụ cùng với Lê Hành, chỉ là để lưng ghế hạ xuống ngang một chút, lấy gối kê sau thắt lưng.
Dọc đường đi, Lê Hành không quá tập trung, đợi vài giây đèn đỏ, hắn không thể khống chế được mà nhìn Giản Thư chăm chú. Đường cong tự nhiên của môi, bàn tay mảnh khảnh vô thức vuốt ve bụng, mái tóc hơi dài ở sau gáy của anh... Dáng vẻ quen thuộc này như tạc vào xương tủy của hắn, là người dù thế nào cũng không khiến hắn nhàm chán.
Giản Thư bị Lê Hành nhìn đến không dễ chịu, có chút lúng túng thốt lên:
"A Hành, nếu anh cứ nhìn chằm chằm em như vậy, em sẽ mang thai..."
Nói xong, hai người đều sửng sốt một chút, liền cùng nhau cười ha hả.
Sợ Giản Thư đi đường không thoải mái nên Lê Hành lái xe rất chậm, càng đến gần điểm đích thì Giản Thư càng ít nói chuyện, hai người gần như im lặng đi hết nửa đoạn đường còn lại, đến lúc gần tới nhà hàng, những con đường xung quanh đã lần lượt lên đèn.
Từ bãi đậu xe phía sau nhà hàng có thể nhìn thấy thư viện lớn nhất đại học Z, bên ngoài tường kính, ánh sáng rực rỡ bên trong không bị cản trở mà chiếu ra ngoài, tạo cho người ta cảm giác yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Lê Hành tắt máy định xuống xe lại bất ngờ bị người bên cạnh túm lấy tay, đặt lên cái bụng căng phồng.
Đứa bé nho nhỏ ở bên trong không biết là đang lật người hay duỗi cái eo mệt mỏi.
Lê Hành cho rằng Giản Thư không thoải mái, lo lắng nhìn sắc mặt anh, nhưng thấy Giản Thư đang ngẩn người nhìn chùm sáng trong thư viện cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh.
"Lúc em mới đến đây thì được một chị đồng hương khóa trên mời đi ăn tối, một bàn ăn lớn rất đông người chính là ăn ở đây." Giọng điệu của Giản Thư rất bình tĩnh, anh nắm lấy tay Lê Hành, chậm rãi xoa xoa trên bụng của mình.
"Khi đó, nhìn các tiền bối, em cảm thấy họ rất tươi tắn và trưởng thành; các món ăn ở đây... em cũng nhớ là rất ngon. Lúc ấy, em chợt nghĩ, một ngày nào đó mình sẽ trở thành tiền bối, nếu có thể cũng sẽ đưa các bạn học mới đến đây ăn liên hoan, như vậy là tốt rồi. Có phải đó là một mục tiêu rất ngốc không?"
Lê Hành yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.
"Sau này, em không biết tại sao, mục tiêu này lại có tí thay đổi, thành một chấp niệm vô cùng ám ảnh rằng 'Mình thực sự muốn ăn ở nhà hàng này'."
"Đáng tiếc đến cuối cùng em không mời ai đến đây ăn cả, chờ đến khi em kiếm được tiền thì lại bởi vì đủ loại sự tình mà không thể đến."
"Thực ra em có đề cập chuyện này với Lương ca mấy lần, nhưng em cũng cảm thấy loại yêu cầu này chỉ có con gái mới làm, cho nên sau khi hắn cự tuyệt, em cũng không tiện mở lời nữa."
"Em từng nghĩ có lẽ hắn không thích ăn, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể là hắn... không để tâm."
Giản Thư nhanh chóng cau mày, không biết là do hồi ức hay là do cái thai trong bụng làm anh đau đớn.
"Hôm nay... để em mời anh nhé, được không, bạn học Lê Hành?"
Lê Hành như muốn phát tiết mà ôm lấy Giản Thư, lại mạnh mẽ hôn lên đỉnh đầu anh, nói được.
"Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui." Giản Thư cười nói.
Lê Hành không thể giải thích được cảm xúc của chính mình.
Bác sĩ tâm lý đã dặn hắn phải đưa Giản Thư tiếp xúc với thế giới bên ngoài, để phòng ngừa anh tự phong bế bản thân dẫn đến bệnh trầm cảm chuyển xấu, hắn vất vả suy nghĩ đến một nơi như thế, nói là muốn cho Giản Thư kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đối với Giản Thư mà nói hiện tại có khác gì một loại dằn vặt?
Lê Hành đột nhiên không muốn làm "điều đúng đắn" này.
Chuyển biến xấu thì thế nào, ít nhất là ở thời điểm này, A Thư của hắn không cần phải trả giá cho những nỗi đau sau này, không phải sao?
Có lẽ là bởi vì quá lâu không có động tĩnh, Giản Thư có hơi nghi hoặc, vỗ vỗ cánh tay Lê Hành nhắc nhở: "Đi thôi."
"Không đi." Lê Hành quyết đoán nói, "Em muốn ăn cái gì, anh làm cho em, hoặc là mua cho em ăn, chúng ta không đi nữa."
"Nhưng em muốn đi, em thực sự đói rồi..." Giản Thư vùi đầu vào khuỷu tay của Lê Hành, giọng nói rầu rĩ.
Anh thực sự muốn đi, cho dù môi trường xung quanh ầm ĩ và quá trình mang thai ngày càng khó che giấu khiến anh tuyệt vọng, nhưng anh thực sự muốn thay đổi để trở nên bình thường, như vậy mới có thể xứng đáng với A Hành.