Lê Hành sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Giản Thư, thấy đối phương cũng đang nhìn hắn.
"A Thư, cái này, cái này hình như vẫn còn sống... ờ, không, không, ý anh là, dường như nó đang động đậy..."
"Ừm." Giản Thư đặt tay mình lên mu bàn tay của Lê Hành, gật đầu nói, "Hôm qua nó cũng chuyển động, bác sĩ nói đây là bình thường."
Lê Hành vừa kinh ngạc vừa kích động không kiềm chế được, nhất thời không biết nên nói cái gì, ngơ ngác nhìn Giản Thư một hồi, hắn mới đột nhiên phản ứng lại hỏi:
"Ngày hôm qua? Anh, sao anh không biết?"
"Lúc đó anh còn chưa về. Sau đó... em quên mất..."
Lê Hành vẫn còn hồn vía lên mây, gật đầu và nói với Giản Thư:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
"Anh hỏi bác sĩ phải làm gì..."
"Không có việc gì, anh bình tĩnh đi." Giản Thư kịp thời túm lấy người đang định đứng dậy lấy điện thoại, trong giọng nói mang theo ý cười, "Hôm qua em có hỏi, bác sĩ nói đây là chuyện bình thường, sau này bé con sẽ thường xuyên chuyển động như vậy, chúng ta cũng có thể 'giao lưu' với nó, xem như giới thiệu bản thân."
Lê Hành vừa nghe đã rất phấn khích:
"Vậy sau này chờ bé con ra đời có phải nó sẽ trực tiếp nhận thức được chúng ta không?"
"Ừm, nếu con là thần đồng thì có khả năng. Thậm chí ngày hôm sau con còn có thể tự đi lại nữa." Giản Thư bình tĩnh trêu chọc hắn.
Lê Hành xấu hổ cười cười, nói: với chỉ số thông minh của chúng ta, có lẽ sẽ sinh ra được một thiên tài như vậy.
Trong lúc nói, tay hắn vẫn không ngừng chọc chọc vào bụng của Giản Thư, nhưng đứa nhỏ bên trong dường như đang ngủ say, không chịu nhúc nhích nữa khiến hắn không khỏi có chút mất hứng.
Thật ra hôm qua, lần đầu tiên cảm nhận được hành động đầu tiên của sinh mệnh nhỏ này, Giản Thư cũng đã tưởng tượng ra phản ứng của Lê Hành sau khi nghe tin, nhưng bây giờ thực sự nhìn thấy, anh vẫn cảm thấy cảnh tượng này quá đáng yêu, khiến anh không dời mắt nổi. Vì vậy, anh cũng không ngăn cản, tùy ý để hắn tiếp tục chơi đùa với bạn nhỏ trong bụng mình.
Sau nhiều lần cố gắng không có kết quả, Lê Hành cuối cùng cũng dừng tay, thất vọng nói: "Nó không động đậy..."
"Lần sau con cử động em sẽ báo cho anh đầu tiên." Giản Thư nghiêm túc hứa.
Lê Hành gật đầu, lại nói:
"Lớn nhanh như vậy... Em có mệt không?"
"Có một chút, dạ dày có chút khó chịu, nhưng lát nữa là ổn rồi." Giản Thư không giấu giếm.
Lê Hành cau mày lo lắng, hỏi anh có muốn quay lại phòng ngủ nằm một lát không.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Giản Thư vừa nói vừa kéo tay Lê Hành ôm lấy hông của mình, "A Hành, hiện tại em có thể tự lo cho mình được, anh không cần phải căng thẳng như vậy."
Lê Hành chưa kịp trả lời, anh đã nhỏ giọng nói thêm: "Anh ở bên cạnh em là được rồi."