Giản Thư xưa nay là người tính tình lãnh đạm, năm đó ở kí túc xá, mọi người ai cũng cười đùa, cãi nhau đến nỗi suýt nữa thì lật nhà, còn anh chỉ ở một bên im lặng, cười nhìn. Có lẽ vì tính cách của mình mà anh không giỏi ăn nói, lại càng không thường bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chuyện này, bạn bè của anh đã quen thuộc.
Cho nên, buổi tối hôm đó, Giản Thư rơi nước mắt dưới ánh đèn đường mờ ảo đã khiến Lê Hành luống cuống tay chân. Nói xong câu kia, anh không mở miệng nữa, nhưng nước mắt vẫn như cũ không ngăn được, trong hơi thở ngột ngạt tựa như lũ lụt không tiếng động mà trào ra. Giản Thư liên tục đưa tay lên lau, trong động tác có chút hoảng loạn và che giấu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó và mong muốn được bù đắp. Lê Hành nhìn, cảm thấy tim mình như bị đâm một cái.
Sau khi khóc xong, Giản Thư đã kìm chế bản thân đến mức mất hết sức lực, hai mắt mờ mịt, chân mềm nhũn, cơn đau ở bụng dưới gần như đã bình phục lại bị khơi lên. Lúc này Lê Hành không thể quản được cấm kỵ hay không, nửa ôm nửa giữ mà đỡ anh, vẫn đưa anh trở về căn hộ nơi anh từng ở cùng Lương Tiềm Xuyên.
Đồ của người khác đã được dọn trống từ lâu, nhưng Giản Thư vẫn không biết sắp xếp lại đồ của mình thế nào, tủ giày trống một nửa, bên cạnh cốc nước của anh vẫn có một cái giá để cốc nước khác, những khoảng trống kia không chút lưu tình thông báo một loại mất mát nào đó, vừa lạnh lẽo vừa tang thương. Ở cửa ra vào có thêm một cặp chìa khóa, móc khóa mô hình ô tô thể thao trên đó cũng không bị lấy đi. Lê Hành nhớ năm ấy bọn họ tốt nghiệp đại học, Giản Thư dành hơn nửa ngày để chạy đến cửa hàng mô hình thủ công duy nhất trong thành phố để mua, tay nghề của thợ rất tốt, đối với Giản Thư khi đó mà nói, giá trị của chiếc móc khóa này không nhỏ. Nhưng đợi đến lúc giờ ăn cơm, anh đưa nó cho Lương Tiềm Xuyên, ánh mắt của anh tràn đầy mong đợi nhìn gã nhưng anh chỉ khiêm tốn nhận được hai từ cảm ơn. Lê Hành cũng nhớ rõ, lúc đó một người bàng quan như hắn lại cảm thấy phẫn nộ tột cùng và bất bình cho Giản Thư, nhưng trong đôi mắt đen láy của anh lại không hề có chút trách cứ hay thậm chí là bất mãn nào, mà chỉ có một loại xấu hổ.
Lê Hành luôn biết Giản Thư xấu hổ và tự ti, còn Lương Tiềm Xuyên lại không có đạo lý gì mà không cảm giác được, nhưng có vẻ như gã rất giỏi làm như không biết.
Ngồi trên sô pha một hồi, Giản Thư rốt cuộc cũng lấy lại được sức lực, vừa quay mặt lại đã thấy Lê Hành đang nhìn chằm chằm mình, vẻ lo lắng trong mắt hắn cơ hồ muốn bốc cháy, vậy mà anh lại hồn nhiên không biết.
"Cậu...cậu nghĩ...nghĩ thoáng một chút, chuyện này..." Lê Hành nhịn nửa ngày mới khô khan nói được một câu như vậy.
"Ừm." Giản Thư thử cử động khóe miệng, cảm thấy phải tiết kiệm đủ khí lực mới có thể gượng cười, "Không phải là thất tình thôi sao, không có chuyện gì ghê gớm. Cậu mau về đi, muộn lắm rồi."
Lê Hành sững sờ vài giây rồi mới lắp bắp hỏi: "Cậu, bản thân cậu không sao chứ? Nếu không, tôi, ừm, đêm nay ở lại đây đi..."
Đêm nay, Giản Thư đã thấy sự thất thường của Lê Hành, hắn không có khí thế thường thấy của một tinh anh xã hội, đến khi y nhận thức được thì anh mới đại khái hiểu được cảm xúc của mình đã ảnh hưởng đến hắn.
"Tôi có thể có chuyện gì," Giản Thư giả vờ thoải mái nói, "cậu cũng đừng ở đây nháo thêm, còn muốn tôi chiêu đãi cậu sao?"
"Ồ...vậy thì thôi, nếu cậu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi."
Giản Thư gật đầu, xem như đồng ý.
Lê Hành ngơ ngác bước ra khỏi cửa, Giản Thư cũng đi theo sau tiễn hắn. Cất bước trên hành lang, Lê Hành quay đầu lại liếc nhìn Giản Thư đang dựa vào khung cửa tạm biệt mình, trong lồng ngực lại ngột ngạt vô cớ, mơ hồ cảm thấy lần ly biệt này rất quan trọng, nhưng hắn không thể nói được quan trọng chỗ nào, hắn chỉ nghĩ là chính mình uống quá nhiều, nên mới sinh ra hỗn loạn.
Sau đó, khi nhớ lại ngày này, Lê Hành mới kinh ngạc phát hiện, đó có lẽ là một điềm báo từ trong cõi u minh.