Giản Thư gần đây đam mê một trò chơi giải mã, mỗi ngày đều dành thời gian được sử dụng thiết bị điện tử nằm trên ghế sofa để nghiên cứu 64 cửa ải.
Ngoại trừ đánh du hí thì Lê Hành không có hứng thú với thể loại game nào nữa, thấy Giản Thư chơi hăng say như vậy hắn liền đến gần xem thử thì thấy không chỉ thao tác game nhàm chán mà phong cách đồ họa cũng rất khó tả, khiến hắn càng không hứng thú.
Giản Thư trìu mến gọi phản ứng này là khuyết thiếu thẩm mỹ.
Hôm thứ Hai, công ty có một cuộc họp dự án rất quan trọng, diễn ra từ 4 giờ chiều đến tận tối, Lê Hành không có cách nào thoát thân, nghĩ đến Giản Thư một mình ở nhà sẽ không thoải mái, vì vậy toàn bộ hành trình đều nhắn tin tán gẫu với đối phương. Thế nhưng trò chuyện được một lúc thì không thấy bên kia hồi âm, Lê Hành đã thành thói quen sinh ra hoảng hốt, may mà cuộc họp cũng kết thúc, sau khi họp xong, Lê Hành một đường cát bay đá chạy mà chạy về nhà, lại phát hiện Giản Thư đang ngồi trên đất trong phòng khách, tựa lưng vào ghế sofa, hết sức tập trung chơi game.
Lần trước phát hiện người này để chân trần chạy trên mặt đất, Lê Hành liền trải thêm những tấm thảm nhung ấm áp ở mọi ngóc ngách trong nhà, kết quả từ khi bày sẵn, Giản Thư liền phóng thích bản thân, không chỉ chân trần đi khắp nơi mà còn trầm trọng hơn là ngồi luôn trên mặt đất, mỹ danh là tận dụng mọi thứ.
Nghe thấy Lê Hành mở cửa đi vào, Giản Thư mới lưu luyến không rời dời mắt khỏi màn hình điện thoại di động, hỏi hắn đã ăn cơm chưa.
Tâm trạng của Lê Hành rất phức tạp, một mặt hắn dở khóc dở cười trước sự sốt sắng quá độ của mình trên đường về, mặt khác hắn lại cảm thấy vui mừng khi thấy Giản Thư vẫn ổn sau một thời gian dài ở nhà một mình.
"Hoàn hồn. Anh đang nghĩ gì vậy?" Giản Thư hỏi lại sau khi thấy Lê Hành đã lâu không trả lời.
"Em...hôm nay em thế nào?"
"Ừm, tôi không sao, không phải anh vẫn luôn gửi tin nhắn cho tôi sao?"
Giản Thư giơ giơ điện thoại lên. Anh đương nhiên có thể hiểu được nhân quả trong lời nói của Lê Hành, không khỏi ấm áp mà cười với hắn một cách dịu dàng.
Câu trả lời này chỉ đúng một nửa. Lúc Lê Hành không có ở nhà, trái tim của anh vẫn như bị đào ra, trống rỗng không thể giải thích được, nhưng không biết có phải vì tin nhắn của hắn liên tục được gửi đến hay không, cứ như thể có người thật sự ở bên cạnh anh. Hôm nay, cảm giác khó chịu ở ngực quả thực không còn nghiêm trọng như lần trước, anh vẫn có thể tìm được việc gì đó để làm để vượt qua thời gian.
Lê Hành nghe câu trả lời của Giản Thư, hắn cũng yên tâm, quần áo cũng không thay, ngồi xuống đất bên cạnh Giản Thư. Với tư thế này hắn có thể thấy rõ cái bụng dưới nhô ra của Giản Thư, hắn luôn cảm thấy gần đây khối tròn nhỏ kia đang phát triển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bây giờ anh mặc đồ ở nhà cũng không thể che được nữa.
"Vậy sao lúc đó em không trả lời nữa?"
"Hả?" Giản Thư sửng sốt một hồi, sau đó lại nhìn di động, "Tôi thấy anh không trả lời, cho nên mới chơi game."
"Kết quả là trong suốt ba mươi bảy phút đồng hồ em không nhắn cho tôi lấy một tin, còn một mình chơi game."
Dứt lời, hai người đều bị ngữ khí giống như oán phụ này chọc cười.
"Lâu như vậy sao?" Giản Thư vừa cười vừa hỏi, "Tôi không để ý..."
"Đúng thế, làm tôi sợ đến nỗi hôm nay còn vượt đèn đỏ, tháng sau nhất định sẽ nhận được hóa đơn phạt tiền!"
Giản Thư dở khóc dở cười, cười nói tiền phạt tháng sau sẽ do anh bỏ ra, anh có quyền bù đắp lỗi lầm của mình.
Lê Hành chưa ăn cơm, trò chuyện được một lúc Giản Thư định đứng dậy nấu món gì đó cho hắn, khi đứng dậy anh đã thấy thân thể của mình có chút cồng kềnh, bụng dưới nhô ra, chính bản thân Giản Thư cũng rất khó chịu, một tay chống trên bàn trà, một tay khác theo bản năng mà đỡ ở sau lưng.
Thấy anh khổ cực, Lê Hành cũng đứng dậy dìu anh. Giản Thư đã rất quen với sự chăm sóc của hắn, cảm thấy phía sau có thêm chỗ dựa, anh liền tự nhiên bớt đi một chút sức lực, điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào bên người Lê Hành. Hiện tại mang thai đã gần bốn tháng Giản Thư còn chưa nuôi ra được mấy lạng thịt, giờ lại được người giúp đỡ như thế này khiến anh càng thêm yếu đuối, mỏng manh.
Lê Hành nhìn thấy mà đau lòng, không nhịn được nói: "Muộn rồi, hay là em đi tắm trước đi? Tôi sẽ tự mình nấu."
"Không sao, cũng không mất bao nhiêu thời gian, cho anh nếm thử thủ nghệ của tôi."
Lê Hành nhìn Giản Thư như người ngoài hành tinh, nhưng không nói lời nào.
"Tôi đã nói với anh rồi, anh ăn xong thì phát biểu ý kiến, lúc đó tuyệt đối đừng cảm thấy mất mặt."
Khi ở trong phòng bếp, Giản Thư không cần sự giúp đỡ của Lê Hành, động tác thành thạo, khéo léo nấu một món đơn giản, bưng lên bàn ăn, chính mình cũng ngồi xuống bên bàn, hứng thú nhìn đối phương ăn.
Ngay khi ăn thử một miếng, biểu cảm khoa trương trên khuôn mặt của Lê Hành đầy giá trị trang trí như anh đã tưởng tượng.
"Đây thực sự là do em làm?!"
"Ừm, trước đây có nói với anh mà."
"Em học được tay nghề như vậy từ khi nào? Tôi không biết." Lê Hành cười.
Giản Thư nghe vậy thì sắc mặt ảm đảm, thấp giọng nói, "Là...tôi học lúc anh không biết."
Lê Hành phản ứng lại, trong lòng chua xót.
Những ngày hạnh phúc dễ chịu khiến hắn gần như quên đi quá khứ vẫn còn đó.
Hai người im lặng một hồi, chỉ có âm thanh Lê Hành giống như dùng cả tính mạng để ăn từng ngụm thức ăn.
"Thực sự rất ngon, nhưng sau này không nấu nữa, được không?" Lê Hành cúi đầu nghịch cái thìa trong bát, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Giản Thư ngạc nhiên nhìn hắn.
"Sau này tôi sẽ học nấu ăn, em chỉ chịu trách nhiệm ăn uống thoải mái." Nói xong, Lê Hành cảm thấy lời này thật ấu trĩ, Lê Hành tự giễu.
Một luồng cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng Giản Thư, vừa tiếc thương cho những ngày sinh hoạt lúc trước, vừa như có như không cao hứng, như thể anh đang chờ đợi một điều gì đó.
Có câu sau cơn mưa trời lại sáng, không biết có phải là loại cảm giác như vậy hay không.
"Nếu anh ở đây, tôi sẽ không nấu. Anh nấu ngon hơn." Câu này nếu nói lúc trước có lẽ là trái với lương tâm, nhưng thời khắc này, Giản Thư thực sự cảm thấy như vậy.