Đến sân bay.
Đang làm thủ tục bay thì lại có một cuộc gọi tới cô nhìn thì thấy là Du Du gọi cô bắt máy thì nghe thấy một giọng nói trách móc
"Này sao cậu đi mà không rủ mình. Mình không muốn ở đây một mình đâu."
"Không phải có Alex ở đó với cậu sao. Mà cậu dậy từ khi nào vậy, đã gọi cho Alex chưa?"
"Tớ mới dậy được 15 phút thì mới để ý tờ giấy trên bàn cậu để lại. Tớ liền gọi cho cậu ngay đâu rảnh đâu mà gọi cho anh ta làm gì."
"Tôi thấy em đang rất là rảnh với vui vẻ mà sao không gọi cho tôi."- Alex nói
Bỗng dưng sau lưng cô phát ra giọng nói khiến cô rung người, nghe thấy cô lập tức tắt điện thoại quay người lại liền thấy một người đàn ông. Đó là Alex, cô nhìn anh ta đáng sợ đến mức mà nói lấp
"Sao a...a...anh lạ..lại ở đây?"
"Tại sao tôi không thể ở đây. Đây vốn dĩ là nhà của tôi mà."
"Ờ...ờ...ờ thì là nhà của anh nhưng đi vào ít ra phải có tiếng động chứ."
"Tôi đi bình thường mà do em nói chuyện điện thoại to quá nên không nghe thấy thôi."
" Ừm... ờ vậy hả, vậy tôi đi trước đây anh ngồi đây hay đi đâu thì tùy anh."
"An đi rồi. Em cũng sẽ rời khỏi đây giống như cô ấy đúng không."
Trong khi cô đang cố chốn đi thì nghe được anh nói như vậy liền quay lại đáp:
" Tôi không đi khỏi đây đâu, sau này mà có kết hôn tôi muốn lấy một người giàu hơn anh nếu không thì tôi ở đây ăn bám không đi. Còn nữa, An có viết trong giấy là sẽ có quay lại, cậu ấy không bỏ chúng ta đâu."
Thật ra ba người gần như là không còn gia đình người thân nữa. Ông của Alex là người thân cuối cùng của anh ấy đã qua đời, Du Du là được ông của Alex nhận nuôi từ bé, còn An là được Alex cứu mang về. Và cũng từ lúc đó họ đã coi nhau là gia đình, không muốn một ai trong ba người phải rời đi, chỉ muốn ở bên nhau không rời. Du Du nói:
"An sẽ nhanh về thôi. Nếu cậu ấy không về thì chúng ta lôi cậu ấy về phạt cậu ấy dọn nhà một năm được không? Nên anh đừng suy nghĩ về việc rời đi nữa."
Nghe được những lời đó anh vui vẻ và nói :
" Ừ. Tôi biết rồi."
Thấy anh phấn chấn lại rồi cô lại nói:
"Được rồi. Tôi đi lên lầu đây. Dừng việc suy nghĩ tiêu cực của anh lại đi."
Nói xong với anh cô chạy một mạch lên lầu, để lại anh một mình ở lại phòng khách. Anh thầm nghĩ " ước gì em mãi hồn nhiên ở bên tôi như vậy mãi "
Ờ sân bay thành phố B
Tự dưng bị cúp máy đột ngột Từ An An cười nhẹ, vì cô đoán có lẽ khi Du Du đang chuẩn bị nói xấu Alex thì bị anh ta phát hiện nên đang cố gắng chạy chốn đây mà. Thấy cô nhìn điện thoại rồi cười Ngan Anh hỏi:
"Du Du gọi cho cô hả."
"Ừ là cô ấy."
"Chắc bây giờ cô ấy đang gào thét đây mà."
"Chạy chốn rồi bị Alex bắt gặp khi đang chuẩn bị nói xấu anh ta."
"Haha! Đáng đời."
Thông báo sân bay phát
"Tình...tinh...tinh."
"Mời tất cả các hành khách của chuyến bay có số hiệu MD-315 bay đến thành phố A, xin hãy di chuyển đến cổng số 4 để kiểm tra vé và di chuyển lên máy bay."
Nghe thấy thông báo thuộc hạ nói :
"Đến chuyến của chúng ta rồi. Đi thôi."
"Ừ. Đi thôi, giấy tờ tùy thân mới chuẩn bị xong hết rồi chứ."
"Đã hoàn thành."
Hai người vừa đi vừa nói và tất cả đều được người đàn ông phía sau theo dõi. Anh ta lấy điện thoại ra nhấp vào một dãy số rồi nhắn tin vào đó
"Họ đã lên máy bay đi thành phố A rồi."
" Tốt. Tôi đã đặt vé cho anh rồi bám sát theo họ cho đến khi tới thành phố A. Đừng để mất dấu."
"Rõ thưa sếp."
Bên kia Hạ Tư Hằng sau khi đọc xong tin nhắn liền bỏ điện thoại xuống tiếp tục nghe báo cáo cuộc họp và mọi hành động của anh đều bị Hạ Đình nhìn thấy hết. Sau 30 phút kết thúc cuộc họp, Hạ Đình đi theo Hạ Tư Hằng vào phòng làm việc, anh nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại rồi đi đến ghế ngồi xuống nhìn anh họ của mình thấy anh bắt đầu cười từ khi bắt đầu buổi họp cho đến bây giờ anh tò mò hỏi :
" Anh có chuyện gì vui hay sao mà cười hoài vậy? Chỉ hôm nay anh cười còn nhiều hơn tổng số lần anh cười trong năm ngoái nữa."
Hạ Tư Hằng nghe được những lời hỏi tò mò của Hạ Đình thì nhìn anh cười và nói :
"Ồ. Vậy sao."
"Còn " ồ vậy sao" nữa. Rốt cuộc anh có chuyện gì vui mà cười hoài vậy, nói ra đi anh em ta cười chung cho vui."
Anh nhìn khuôn mặt tò mò của Hạ Đình thì suy nghĩ có nên nói cho cậu em họ này của mình biết hay không. Nhưng rồi anh vẫn quyết định lấp lửng nói cho cậu biết
"Người anh muốn tìm. Bây giờ tìm thấy rồi."
Hạ Đình nghe vậy thì nghệch mặt ra
"Chỉ vậy thôi sao?"
Hạ Tư Hằng nói :
" Ừm. Chỉ có như vậy thôi."
"Vậy em cứ tưởng chuyện gì to tát lắm mà cứ làm anh cười hoài. À mà người anh muốn tìm là ai? nam hay nữ."
"Không tò mò nữa. Thôi anh đi đây."
"Này sao em thấy không công bằng cho lắm. Em đã kể cho anh nghe người em đang theo đuổi rồi mà, sao anh không kể cho em nghe người anh muốn tìm. Có phải người đó là người mà anh thích nên mới không muốn kể cho em nghe đúng không."
"Ừm. Thứ nhất anh không bắt em kể nên em có quyền giấu không kể cho anh nghe. Thứ hai là anh không muốn kể cho em nghe nên đừng hỏi nữa."
"Vậy suy ra là em đang nhiều chuyện đó hả?"
" Ừm. Em thử đoán xem."
Nói xong Hạ Tư Hằng rời khỏi phòng bỏ lại Hạ Đình vẫn đang bàng hoàng ở lại đó. Anh nói :
" Từ giờ không nên nhiều chuyện nữa. Đặc biệt là nhiều chuyện với anh họ."
Lúc này, Hạ Tư Hằng đi xuống hầm để xe vừa đi anh xem ảnh chụp của một cô gái. Đó là ảnh của Từ An An, mặc dù chỉ là chụp trộm chất lượng ảnh không cao nhưng anh có thể thấy cô đang cười nói rất vui vẻ.
"Tìm được em rồi không biết em còn nhớ tôi không. Chứ tôi thì nhớ em rất rõ."
......................
20h30 phút. Tại sân bay thành phố A, Từ An An cùng Ngan Anh đang di chuyển ra khỏi cổng trước đến đó đã có xe đợi sẵn cô và Ngan Anh trực tiếp lên xe di chuyển về nhà. Cô nói :
"Khi nào mọi thứ bắt đầu vào việc."
"Ngày mai cô sẽ đến trường đại học để nhập học."
Cô nghe Ngan Anh nói vậy liền quay sang nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu nói :
"??? Tại sao tôi phải đi học."
"À. Alex có nói cho dù cô đến đây để tìm kiếm thông tin của mẹ mình như cô không thể hoàn thành chương trình học thạc sỹ của mình được và Alex cũng làm thủ tục trao đổi nghiên cứu sinh tạm thời là 2 năm cho cô đến đây để dễ dàng trong việc cô muốn làm. Điều này cũng có nghĩ anh ta cho cô thời gian 2 năm để hoàn thành việc mà cô muốn làm."
Khi biết được những việc mà Alex sắp xếp cho cô, thì cô im lặng một lúc không nói. Cô đang nghĩ " anh đang sợ tôi bỏ đi hay sao mà lại làm như vậy"
xong cô liền lấy điện thoại gọi cho Alex. Đầu dây bên kia bắt máy cô liền nói :
"Đã nói là sẽ về mà sao anh làm quá lên như vậy. Còn làm thủ tục trao đổi học tập gì đó nữa chứ."
Alex nghe thấy tiếng trách móc của Từ An An thì liền đáp :
"Tôi chỉ muốn em học xong thôi. Đến lúc đó em về đây không phải tốn thời gian học lại."
Cô nói:
"Anh đang sợ phải không?"
Nghe cô hỏi vậy anh như bị nói trúng tim đen mà im lặng
" Alex à. Tôi sẽ về mà. Nên đừng sợ chúng tôi vẫn ở đây bên anh mà và quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại và hãy quên đi những lời mà họ nói. Họ chỉ đang khiêu khích anh thôi nên đừng sợ nữa."
"Không tôi không sợ và tôi cũng quên hết rồi. Tôi chỉ lo cho việc học của em thôi. Mà em ăn cơm chưa đừng bỏ bữa lại đau dạ dày đó. Thôi tạm biệt."
Nói xong anh trực tiếp cúp máy, anh mở họp tủ lấy thuốc uống. Đúng anh sợ, anh sợ rồi và bệnh của anh cũng đang có dấu hiệu trở lại rồi.
Từ An An sau khi gọi xong liền nói với Ngan Anh :
" Kêu Triệu Anh đến khám tâm lý cho Alex đi và cũng kêu Du Du để ý anh ấy nữa. Đặc biệt là kêu Triệu Anh kiểm tra lại thuốc trong hộp tủ của anh ấy tránh lạm dụng thuộc. Tìm phương pháp trị tận gốc bệnh của anh ấy đi."
Ngan Anh nghe xong trả lời:
"Rõ! Tôi sẽ làm ngay."
Cùng lúc đó xe dừng lại đã đến nhà mới của cô. Và cũng chính lúc này mọi thứ sẽ bắt đầu thay đổi.