" Công chúa, phò mã có mạch tượng của độc. " Tên Thái Y hốt hoảng, để hộp dụng cụ chuyên dụng lên đất, hắn hết bắt mạch lại làm rùm beng lên, đừng hỏi nàng vì sao nàng không lo lắng, vì sao á?
Nàng không còn sức để lo nữa rồi! Thái Y này tên là A Thiên do phụ hoàng, mẫu hậu phái đến nên nàng cũng không có bài xích gì nhiều. Chỉ có Y với tướng lĩnh của bộ binh nàng rất có khả nghi.
" Kêu A Thiển đến. "
" Công chúa, công chúa vì sao kêu hắn đến? " A Thiển giật nảy, dừng việc chữa trị, thật ra y cùng hắn hôm qua có chút xích mích, phụ thân hắn không đồng ý y, lại thêm mẫu thân hắn, vì vậy hai người họ bảo nếu hắn cưới y phải nạp thiếp. Thế là xích mích rùm beng với nhau một trận.
" Chuyện của bổn cung, liên quan gì đến ngươi? " Nàng cười trộm, hai tên này dễ thương, chỉ có nếu Tề Thịnh tỉnh dậy cũng tốt, hắn nằm như vậy ba ngày rồi, mắt nàng cũng thâm đen một mảng rồi.
" Công chúa, Thương Tướng Quân cầu kiến. "
" Lệnh hắn vào. " A Thiên thấy vậy chu môi, quay mặt vào trong tiếp tục công việc không thèm cãi lý nữa.
" Bái kiến công chúa. "
" Đứng lên đi. "
Thương A Thiển đứng lên, hắn mặc một bộ áo giáp sắt, uy phong, thấy A Thiên liếc liếc, nàng cũng chỉ có thể lắc đầu chịu thua, người ta vừa đến đã lăm le!
A Thiển nhìn về bên A Thiên thấy hắn quay đi không thèm ngoảng mặt lại, đau lòng không thôi. Buồn buồn nhìn nàng.
"..." Có gì đáng để buồn à? Nàng cũng chỉ có thể chấm cơm chấm vi en thôi đấy!
" A Thiển, hôm trước người nói xem, ai ám sát Vương Gia? " Nàng nghiêm đốn lại, âm trầm hỏi một tiếng. " Công chúa, hình như là ám vệ của hoàng thượng. "
" Ngươi chắc chắn? " A Thiên đến giờ phút này cũng không còn e ngại hẳn, dứt khoát từng động tác, hắn cũng không còn lườm nữa.
" Cho người theo dõi bên Lục Trắc Phi đi, bổn cung muốn ngươi giám sát chặt chẽ một chút. "
" Phải rồi, A Thiển. "
" Công chúa có gì phân phó? "
" Ngươi nói xem, ngươi có thầm mến vị cô nương nhà nào không? Ngươi thấy A Lệ tốt chứ? "
" Công chúa! Vi thần.."
" Phốc "
A Thiên khó chịu, xiết chặt cây dao nhọn trong tay, y khó chịu! Rất khó chịu! Trước mặt y lại rao bán phu quân y? Nằm mơ!
" A Thiên, ngươi không sao chứ? " A Thiển vừa liếc mắt đến đã lo lắng, hắn phóng như bay về phía y. Hôm qua, y cùng hắn xích mích làm hắn đau lòng không thôi, hôm nay y bị thương, tâm trạng của hắn càng thêm lo lắng, bùng phát đến nơi rồi.
A Thiên vừa tỉnh hồn lại đã thấy nụ cười thâm sâu của nàng.
" A Thiên, ngươi là Thái Y chút chuyện nhỏ cũng không làm được,cút đi cho bổn cung. " Nàng làm ra vẻ khó chịu, nhăn nhăn mặt đuổi y đi.
A Thiên hơi mím môi, tạo vẻ ủy khuất. Y thấy ý cười đầy trong mắt nàng kia kìa, chỉ có tên ngu ngốc kế bên vẫn chưa nhận ra thôi!
A Thiên cùng nàng kẻ tung người hứng, dọa A Thiển sợ đến hốt hoảng.
" Công chúa, A Thiên không cố ý...người đừng trách phạt A Thiên. "
" Lui hết đi, đừng để bổn cung lại thấy hai người các ngươi. "
" Nhi thần cáo lui. "
A Thiển vừa nghe xong đã như được ân xá, kéo y cao chạy xa bay. Nàng bình tĩnh ngồi lên bên cạnh giường, nhẹ vuốt lên mặt hắn, sau đó vân vê ngón tay hắn. Ừ? A Thiên băng bó kiểu gì mà ngón tay hắn đỏ táy lên thế! " A THIÊN " Nàng tức giận gào to.
A Thiên ở xa nghe được cũng chỉ có thể cười trừ, hắn không cố ý đâu, tin hắn đi!
" A Lệ chuẩn bị nước nóng để ta hầu hạ Vương Gia. "
A Lệ nhanh chóng mang lên một thùng nước ấm để nàng lau người cho hắn. Cứ mỗi lần lau đến chỗ vết thương mà lỡ tay một chút chỉ thấy mặt hắn hơi nhăn lại, tay cũng hơi nắm lại nên nàng cũng chỉ có thể chầm chậm lau người hắn thôi.
" Vương Phi, vì sao người chưa bao giờ khóc? "
" Vì sao? A Lệ, là một đại tiểu thư ngươi không được khóc, là một Vương Phi lại càng không, Một công chúa càng không có quyền để khóc! "
" Vương phi, nô tỳ có lỗi. "
" Ừ, lui đi. " Nàng vung tay, để đám nha hoàn này lui hết đi, ồn ào!
Nàng bước lại bên giường hắn, tìm vị trí thích hợp, nhẹ nhàng nằm kế bên hắn, lựa chỗ không có vết thương, nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn chìm sau vào giấc ngủ.