Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 378: Sấm sét của tông đồ



Đã có chuyện xảy ra.

Đó là điều duy nhất tôi có thể nói.

Thứ gì đó tồi tệ đối với Tomoe – đồng nghĩa với việc nó cũng tồi tệ đối với tôi.

Đáp lên đỉnh bức tường phía ngoài bằng một cú nhảy, tạo ra các chỗ đứng trên trời khi nhảy lên cao hơn.

Với khoảng cách như vậy khi bắt đầu khom người xuống, tôi tạo ra những điểm tựa, đồng thời xác nhận chính xác vị trí cũng như tình trạng Tomoe và Ema.

Cả hai đều bị thương, và dường như không di chuyển nhiều.

Người thứ ba gần đó là kẻ địch… chỉ một thôi sao?

Chỉ với một người mà có thể khiến cả hai bọn họ bị thương?

Bên trong lồng ngực tôi đang dần dịu lại khá nhanh, dù nó chỉ vừa mới bị kích động vài giây trước.

Đó không phải là thứ cảm giác mà tôi thích, nhưng khi bất giác đề phòng trước đối thủ, cảm giác đó sẽ tự nhiên xuất hiện. Có thể không theo ý muốn, nhưng chính xác thì tôi đang tận dụng nó theo nhiều cách khác nhau.
Đột nhiên, tôi nhớ lại lúc đó trong khi đang hối hả phóng đi… là vụ nổ ở Asora đã xảy ra thương vong.

Chậc…

Tôi vốn đã biết. Tôi sẽ không để điều tương tự xảy ra nữa.

Fuuh…

Cẩn thận ẩn giấu ma lực cũng như sự hiện diện của mình.

Tôi tạo điểm tựa tiếp theo và bật nhảy khỏi nó, thu hẹp một nửa khoảng cách kể từ lúc bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện của 3 người kia.

「Với Ema, thay vì chỉ là một vết thương, dường như cô ấy đang bị thương khá nặng. Mình phải để cô ấy quay về càng sớm càng tốt. Có vẻ khá hiếm khi thấy Tomoe bị thương, nhưng hiện cô ấy sở hữu tốc độ hồi phục cao… 」〈Makoto〉

Trong lúc di chuyển, tôi nắm bắt được thông tin cần thiết nhờ [Sakai].

Đúng vậy, lượng kinh nghiệm tôi có được đã khác với lúc đó.

Tôi quan sát những tia chớp đỏ đáng sợ kia đang dần lan rộng như thể cố gắng muốn bao phủ cả bầu trời.
Khá chắc rằng kẻ thù chính là Tông đồ của Nữ thần.

Kẻ mà Rembrandt-san từng yêu cầu tôi giải quyết.

Một đối thủ chúng tôi dự định sẽ phải đối mặt trong trận chiến này.

Tùy vào mối liên hệ và tình huống chạm trán nhau, tôi có thể hiểu Tomoe và Ema đã mất cảnh giác như thế nào.

「… Hiểu rồi. Vậy ra con át chủ bài mà Tông đồ của mụ Bọ Chết tiệt đó sở hữu chính là sấm chớp. Tạm lơ đi lý do tại sao nó có màu đỏ như thế, cuối cùng thì cũng biết đặc tính của nó, huh. Và vì thế, điều trước tiên mình nên làm là…」〈Makoto〉

Giờ nghĩ lại, ngay từ đầu tôi đã phải cân nhắc rất nhiều về danh tính của mụ Bọ đó.

Hình dạng toàn bộ lục địa hay như bầu khí quyển nơi này đều giống với Nhật Bản, nên tôi đã nghĩ đến những thứ như Ame-no-Uzume, Benzaiten, Seioubo; truyền thuyết phương đông, những giai thoại được viết trong sách, và những thần thoại.
Sau khi tiếp xúc với Daikokuten-sama, Susanoo-sama và Athena-sama, tôi đã thu hẹp chúng lại – thành Thần thoại phương Tây và Hy Lạp, nhưng gần đây tôi để ý đến hai cái tên.

Không cần biết Athena-sama có phải là Thần Chiến tranh hay không, tôi cảm thật điều đó thật kỳ lạ khi ngài ấy xuất hiện.

Đó là lý do tại sao tôi nghĩ đó là Aphrodite hoặc Artemis. (Cá nhân tui thấy Artemis có vẻ hợp lí vì bà là con của thần tối cao, cộng thêm cái vòng nguyệt quế trên đầu, lạnh lùng, cao ngạo và mấy thứ liên quan. Còn Aphrodite thì lại kiểu vui vẻ hoà đồng và là nguồn gốc của mại dâʍ nên chắc sẽ không hợp lí.)

Tôi cho rằng con mụ Bọ chết tiệt ấy là một trong hai người đó.

Tôi không biết nhiều về thần thoại, nên không thể thu hẹp phạm vi lại, nhưng cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu thấy tự tin về giả thiết đó.
「Chà, kẻ trông giống Tông đồ đang cầm một cái lưỡi hái khá lớn. Bộ ngươi là Tông đồ của Hades hay gì à? Hay là nông dân? Geez, sai quá sai rồi. Con bọ chết tiệt kia, mụ đang gia tăng số lượng lý do tại sao ta không được phép thua đấy.」〈Makoto〉

Chỉ tưởng tượng việc thua mụ ta với cây cung trên tay… thật không thể chịu nổi.

Trong lúc nghĩ vậy, tôi lấy cây cung Azusa yêu quý ra, nhắm vào đầu Tông đồ… Không, vào bàn tay đang cầm lưỡi hái kia. (Ơ kìa, nhắm lại vào đầu đi mày.)

Sẽ khá là khó đây.

Với cơ hội mà Tomoe tạo ra thì hành động nên làm nhất lúc này phải là một nước đi quyết định chiến thắng của chúng tôi.

Tôi tiến vào trạng thái tập trung bằng phương pháp mới khi đã luyện tập trước đây cùng Hibiki-senpai.

Một tư thế bắn cung nhìn thoáng qua có vẻ không tồn tại khả năng phòng thủ, tôi có cảm giác sự câm lặng kéo dài này hoàn toàn lạc quẻ trên chiến trường.
Nếu cố gắng đảm bảo độ cao ổn định trên bầu trời nơi không bị bất cứ điều gì làm gián đoạn, tôi có thể giảm đáng kể khuyết điểm này xuống một chút.

Tôi từ từ kết nối không gian giữa tôi và Tông đồ, và thu hẹp phạm vi lại.

Nắm bắt và hiểu rõ các yếu tố như gió trời cùng độ hanh khô của môi trường, những cái cây đứng sát nhau, các nguyên tố khác, và đám Tinh linh… và lược bỏ chúng đi.

Mọi thứ đều tan biến vào hư vô, ngoại trừ tôi và mục tiêu chính là… Tông đồ.

Tôi khép đôi mắt lại và không nhìn thấy gì từ chúng nữa.

Đây là một kỹ thuật khác hoàn toàn với logic cơ bản trong kỹ thuật bắn cung. { ai nói anh chỉ nhìn bằng mắt – main said xD }

Không còn gì khác ngoài mục tiêu, khiến phát bắn không thể trượt.

Giống như xoá bỏ đi quá trình của nó vậy.
「… Được rồi.」〈Makoto〉

Tôi mở mắt ra.

Mọi giác quan đang mách bảo tôi rằng mọi thứ đã xong xuôi.

Cử động của Ema khá mơ hồ.

Tomoe vẫn còn sung sức hơn vẻ bên ngoài.

Với sự tập trung được duy trì, vào khoảnh khắc rời khỏi tay tôi, mũi tên biến mất.

Tốt.

Nhiều lúc, dù đã thực hiện tất cả các thao tác, chúng còn không dẫn đến kết quả như thế này.

Không biết do sự tập trung của tôi không đủ, hay vì tôi đã lỡ suy nghĩ logic về cách nó vận hành nữa.

{ ý là cung thuật chỉ phát tán ý thức đến đối phương xong bắn, không được phân tâm, ở đây anh main còn dành não để nghĩ đến cách nó hoạt động nên không đạt được 100% uy lực }

Khá bí ẩn đấy.

Vậy thì, đi thôi.

Giữ nguyên tư thế với cây cung một lần nữa, tôi hoà mình vào làn sương mù.

◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆◇◇◆◆
Tomoe’s POV.

Quân đội Aion đang bị chà đạp bởi những con mamono tới từ vùng đất hoang.

Vậy thì tốt.

Vấn đề ở đây là có một con Gấu Asora lẫn ở trong.

Ema và tôi đã hoang mang vì điều này.

Hơn nữa, con gấu Moon Grizzly to lớn và hoang dã dường như đang tức giận. Nó đang gặt và xé nát từng con mamono và cả những con người bất kể phe phái.

Chắc hẳn là một mạo hiểm giả nào đó đã đến Thị trấn Sương mù và tình cờ bắt được nó, nhưng… Ema và tôi đã nhanh chóng trấn áp con gấu mà không do dự. Chúng tôi ném cơ thể to lớn đó vào Asora, và chuẩn bị quay lại vị trí của mình, đến điểm cần phát sóng của ngày hôm nay.{ để truyền hình trực tiếp về văn phòng main }

Tuy nhiên, một tiếng nổ đùng đùng như sấm vang lên, và cuối cùng tôi phải nhìn lên phía trên ngay lập tức.
Một tia chớp đỏ đang bao phủ bầu trời, và một cú va chạm mạnh tấn công chúng tôi.

Bằng cách nào đó, chúng tôi đã quay trở lại điểm phát sóng, nhưng lại mất cảnh giác.

Thật đau lòng.

Khi tôi nhìn vào Ema, tôi có thể thấy rằng cô ấy đã bị thương nhẹ, nhưng có vẻ như không có vấn đề gì-ja.

Tôi đã đánh giá rằng đó là một tình huống hơi tồi tệ-ja, nhưng vào lúc nghĩ đến việc di chuyển ra xa…

「Đó là kĩ năng dịch chuyển… tức thời sao? Thấy ngươi rồi. Ngươi giấu Alpine ở đâu?」

Một người phụ nữ.

Nếu cô ta đang nói về Alpine, điều đó có nghĩa là cô ta có ác cảm với Toa?

Nhưng đó không phải việc của tôi.

Kaah, tôi cuối cùng cũng đã bị nhiễm thói quen của Waka rồi.

「Google không tính phí.」〈Tomoe〉

「Vậy à.」

Tia sét xuyên qua Ema và tôi cùng lúc từ bầu trời và hai bên.
「!」

「Uuh!」

Nhanh quá!

Và mạnh nữa!

Cô ta hẳn đã hoàn tất một vài sự chuẩn bị, hay đó là công năng của một trang bị đặc biệt nào đó?

「Tomoe-sama, các rào chắn hoàn toàn không thể chống lại đòn tấn công này. Tôi sẽ cầm chân cô ta ở đây, vậy nên xin hãy rút lui để chuẩn bị biện pháp đối phó !! 」〈Ema〉

「Ema!」〈Tomoe〉

Tia chớp đỏ nuốt chửng Ema như một cơn lốc xoáy và xé xác cô như thể nó đang vắt kiệt sức lực của cô.

… Khó chịu thật đấy.

Nó không phải là một ảo ảnh hay một cái gì đó được hình thành từ sự kết hợp của một vài nguyên tố. Cô ta đang sử dụng sấm sét như một ma thuật nguyên tố.

Bản thân nó tự phát sáng.

Tốc độ của nó không phải là thứ có thể theo dõi bằng mắt.

Sức mạnh khác nhau tùy theo tình huống, nhưng hiện chúng tôi có thể chịu đựng nó.
「Ara, khá phết đấy chứ, Lợn. Ngươi kéo dài được những 2 giây cơ đấy.」

Cô ta cười nhạo.

Ema đã bất tỉnh.

Cô ấy chưa chết, nhưng cô ấy đã bị đánh rất mạnh.

Ái chà. Đúng là, nó là một ma pháp đáng sợ và tôi rất ấn tượng về nó, nhưng tự mãn thì không tốt chút nào đâu.

「Hm?」

「Đúng là trò lừa phỉnh đáng xem đấy-ja, nhưng thứ lỗi, ta đang vội.」〈Tomoe〉

Tôi bao phủ xung quanh trong sương mù, và sau đó tạo ra khoảng 10 ảo ảnh mang sự hiện diện của cả Ema và tôi.

Trước hết, tôi phải đưa Ema trở lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Nếu các rào chắn không hoạt động, có khả năng chúng tôi sẽ tắm trong các đợt tấn công từ chỉ một phía.

Nếu điều đó xảy ra, nó thậm chí sẽ không phải là một trận chiến.

「Alpine đâu?」

Ngay cả vậy, con đĩ này…
… Có đôi mắt vô cảm một cách kì quặc, hoặc là, khá giống những lần mà Mio nghiêm túc đấy.

Chỉ là cô ta đã nếm trải nỗi ô nhục gì dưới tay Toa và nhóm của cô ấy vậy?

Tôi – theo một nghĩa nào đó, là một trong những người thầy của họ, vì vậy nếu đó là một sai lầm từ các đệ tử của tôi, không hẳn là nó không có chút hig liên quan đến tôi.

「Đã bảo là ta không biết.」〈Tomoe〉

「Ta không nghĩ rằng có một kỹ năng đặc biệt như thế này ở bất cứ đâu. Ta chắc chắn sẽ khiến ngươi phải phun nó ra.」

「Fumu, ngươi không muốn cái ma thuật của bản thân được biết đến tới mức nào vậy?」

「Kể cả khi con lợn yếu nhớt đó sắp chết, chỉ mình ngươi biết là quá đủ nguy hiểm rồi.」

「Sự thiếu kiên nhẫn sẽ ngăn cản ngươi đến với thành công, ngươi biết đấy, con Đàn bà Sấm chớp à.」〈Tomoe〉
Ema, ta sẽ mang cô về Asora ngay khi có thể.

Waka sẽ rất buồn nếu có chuyện gì xảy ra với cô.

Tôi chuẩn bị cổng sương mù trong tình cảnh không có chút tầm nhìn nào, và mang theo Ema.

〖Khai Hoa, 【Manzhushahua】〗
chapter content

{ có nghĩa là hoa của bầu trời, một bông hoa lớn màu đỏ, là một trong bốn vận may trên trời theo quan niệm Phật giáo }

「Gì vậy-ja?」〈Tomoe〉

Ả lần đầu niệm một thứ giống như tên của một ma pháp.

Một đóa huệ tây đỏ. { chính là bông trên kia, nhưng cái câu niệm là bằng tiếng Phạn }
Trong khi nghĩ đến điều đó, tất cả sương mù đều đã tan biến.

Nó thậm chí có thể xoá sổ được cả cánh cổng.

Hơn nữa, tia sét đỏ còn xuyên thủng mọi thứ trông giống chúng tôi bất kể đó có phải là ảo ảnh hay không, hết cái này đến cái khác.

Tệ rồi đây!

Lấy cô ta làm trung tâm, bông hoa huệ tây sấm sét màu đỏ nở rộ, và mỗi lần như thế, tia sét lại chính xác xuyên qua.

Với một đòn tấn công, nó sẽ phân tán sương mù, với một đòn nó xóa bỏ ảo ảnh, và với một đòn, nó xuyên qua chúng tôi như thể không có chúng tôi nào ở đây cả.

Hẳn đây là điều được gọi là xấu tính-ja.

Trước khi đám sét liên hoàn ngưng lại, tôi không còn đủ sức để nói nữa.

Tôi đang hồi phục cho Ema và bản thân mình trong lúc đó.

Tôi không biết nó đang hoạt động với cái logic gì, nhưng ít nhất, mọi nguyên tố và rào chắn mà chúng tôi sử dụng đối với nó không khác tờ giấy là bao, và chúng tôi không thể tránh được nó.
Nó giống như phiên bản ma thuật cung đạo của Waka-ja na.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy-ja?

Đường truyền suy nghĩ đang bị hạn chế nên sẽ hơi mất thời gian, nhưng tôi phải báo cáo việc này.

Sử dụng thanh katana của mình như một cây gậy, và cúi đầu xuống, tôi duy trì sự im lặng vì bằng cách nào đó tôi đã có thể báo cho Waka biết tình hình bằng cách truyền tải suy nghĩ.

Ema… chưa chết, nhưng để phòng hợp xấu nhất, chúng tôi có thể cần đến Shiki.

Giờ thì, những gì còn lại là… câu giờ-ja na.

Từ những gì tôi biết, người phụ nữ này có lợi thế tuyệt đối trước ma thuật.

Rốt cuộc thì cô ta cũng thận trọng hơn về mặt các Kĩ năng.

Trên cơ thể cô ta cũng có một số biến đổi cho thấy việc đã tự ép bản thân ăn trọn những Kĩ năng kia để có thể chịu đựng chúng ở một mức độ nhất định.
Ra vậy.

Với một thứ như cô ta ở cùng một phe, ngay cả khi kẻ địch bị dồn đến một mức độ nhất định, chúng vẫn có khả năng xoay chuyển tình thế-ja na.

Nếu đang hành động như một chiến thuật gia, cô ta cũng có một cái đầu thông minh đấy.

Nhưng nếu cô ta đang ở đây, dù tốt hay xấu, Aion đã tới giới hạn của chúng.

Người trợ giúp của họ đang lập kế hoạch, và thậm chí phải ra tiền tuyến.

Có thể nói rằng với tư cách một cường quốc, mặt trời phía họ đã lặn rồi.

Người trợ giúp họ; Tông đồ của Nữ thần.

Nguyên tố Lôi là như vầy hả… tính toán của mình có chút sai lệch đấy-ja.

Làm rối loạn và khai thác các điểm yếu là chiến thuật mà bản thân tôi chuyên sâu.

Nếu được, tôi muốn chiến đấu bằng kiếm, nhưng nếu tôi được hỏi liệu có thể đánh bại Waka, Mio, Shiki hay Tamaki chỉ bằng kiếm, câu trả lời sẽ là không.
Nó chẳng khác với khi bị trói cả hai tay là bao nhiêu.

Tôi thỉnh thoảng sử dụng nó vì nó tiện lợi.

Aah, tôi thực sự vui mừng vì đã liên lạc được với Waka.

Nếu số má tôi đen tới mức thực sự phải dựa dẫm vào Mio, ai biết được về sau cô ấy sẽ châm chọc tôi về điều này đến mức nào.

Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, Mio sẽ chỉ nghiền nát mọi thứ mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Cô ấy có lẽ sẽ không gặp khó khăn.

Mặc dù đó là vấn đề về sự thấu cảm (giữa hai bên), tôi thựựựựccc sự không ưa điều đó.

「Ta biết ngươi vẫn chưa chết. Các đòn tấn công bất ngờ sẽ không có tác dụng với ta đâu.」

「Chính kẻ gây ra một đòn tấn công bất ngờ lại đi nói với ta điều ấy. Chà, không thể thấy gì ngoài một kẻ ngu ngốc ở đây-ja no.」〈Tomoe〉

Tôi không hề giả chết hay gì cả.
Ta đã so sánh cô với phiên bản ma thuật của Waka, nhưng là bản yếu hơn của yếu hơn của yếu hơn của nó đó-ja.

Thực tế là, thậm chí sau tất thảy những đòn tấn công kia, khả năng hồi phục của tôi vẫn dễ dàng theo kịp, cho thấy rõ đâu mới là bên thắng thế.

「Sấm chớp của thần thánh là thứ tuyệt mật. Những ai đã trông thấy nó phải chết. Những kẻ bị sấm chớp của thần đánh là đáng chết, và là những kẻ mà Nữ thần xét xử rằng không cần thiết đối với thế giới. Nếu ngay cả một chút đức tin vẫn còn trong ngươi, nhà ngươi nên cúi đầu xuống ngay lập tức và nhận hình phạt thiêng liêng của mình. Thật là đáng trách.」

「Tuy nhiên, nó đang phát sáng rực rỡ trên bầu trời. Ngươi cũng sẽ tàn sát người của Aion sao? Ngươi cũng sẽ ném nó xuống tất cả mọi người sao?」〈Tomoe〉
「Chỉ cần không xem nó như một vấn đề là xong. Nếu điều này làm giảm đi đức tin của Aion vào Nữ thần, ta thậm chí sẽ cho phép họ truyền lại nó như một phép màu. Nhưng đối với những kẻ ràng buộc ta và điều đó vì nguyên tố Lôi, ta sẽ khiến họ phải chết.」{ bại não cmnr}

「… Nhân tiện, tên ta là Tomoe và là thành viên của một công ty có cửa hàng ở Tsige và Rotsgard, nhưng ta thực sự không biết gì về ngươi và Alpine. Tông đồ của Nữ thần quả là một thứ sinh vật vô lý, không sai chứ?」〈Tomoe〉

「Không đời nào một con rồng đội lốt một con người và mang theo một con orc kỳ dị lại là một công dân thuần túy. Ta cho phép những kẻ không phải hân tộc có niềm tin tôn giáo vào Nữ thần, nhưng số lượng lại không bằng những hân tộc. Nhà ngươi thậm chí không thể hiểu được những nguyên tắc cơ bản như vậy mặc dù đã ở lại trong thế giới này… con Rồng Thượng đẳng ngu xuẩn kia.」{ Ema của bố màyy }
「…」

Ả có con mắt khá ấn tượng khi nhìn thấu sự thật rằng, tôi không chỉ là rồng, mà còn là Rồng Thượng đẳng trong lần gặp mặt đầu tiên của cả hai.

Ả lảm nhảm nhiều quá.

Tôi cũng cạn lời luôn.

Nữ thần và thứ kia chắc chắn cảm nhận được rằng những hân tộc nhận được sự yêu quý của họ – là những tồn tại tối cao của thế giới này.

Nhà thờ đôi khi nói về đức tin để thu về lợi nhuận, nhưng đây là một trường hợp đặc biệt-ja.

Đức tin của cô ta dành cho Nữ thần được khắc sâu trong thâm tâm rồi.

Đó là lý do tại sao cô ta không thích những con Rồng Thượng đẳng đã tồn tại trên thế giới này ngay từ đầu, huh.

Có qua có lại nhỉ-ja no.

Tôi không ưa Nữ thần và các Tinh linh.

「Root, tên hiệp sĩ kỳ lạ đó, và cả Alpine. Ta đã tự hỏi tại sao không có bất kỳ liên lạc nào từ Aion trong một thời gian, vì vậy ta đã kiểm tra mọi thứ, và lần này, đó là các người và Tsige! Các người thật sự liều lĩnh hành động một cách tuỳ ý đó.」
「Root… ta hiểu rồi. Vậy là ngươi đã chiến với Root rồi. Tên biếи ŧɦái chết tiệt đó; thi thoảng mới làm tốt việc của mình, và loại bỏ kẻ đơn thuần chỉ là Tông đồ của Nữ thần. Hắn ta vô dụng, vô dụng một cách nghiêm túc.」〈Tomoe〉

「‘Đơn thuần chỉ là’ cơ à. Ngươi dám nói ra những lời đó. Với việc ta được trang bị đầy đủ khí giới, thì có là con Rồng Thượng đẳng bất kính và nhơ nhuốc đó cũng chẳng phải là đối thủ của ta.」

Cơn giận dữ của ả, tức tia chớp đỏ, lại một lần nữa tung hoành xung quanh, chúng đâm xuyên qua và giày vò chúng tôi.

「Có thể điều này khá kì lạ khi một kẻ đã mất cảnh giác đang bị đả thương như ta nói ra, nhưng ngươi là một kẻ khá bần tiện đó-ja no.」〈Tomoe〉

「…Alte Barrette; ít nhất hãy nhớ lấy tên của kẻ đã đánh bại ngươi.」〈Alte〉
「Alte, huh. Ta sẽ ghi nhớ.」〈Tomoe〉

Tôi tra thanh katana đang dùng làm gậy vào thắt lưng, và ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Hồi phục thì theo kịp, nhưng cái gì đau thì vẫn đau.

Nó đã trở thành một cơn đau.

「? Điều đó thật đáng ngưỡng mộ đấy.」〈Alte〉

「Có mặt vừa đúng lúc hử. Nó đôi lúc là một đặc điểm của những anh hùng trong những thời khắc bi kịch đấy-ja no.」〈Tomoe〉

Alte, huh.

Nếu không mò tới đây, cô ta chắc chắn có thể sống lâu thêm chút nữa. {vì kiểu gì anh main cũng đi săn Tông đồ}

「? Ngươi sợ quá hoá điên đấy à?」〈Alte〉

「Đòn tấn công bất ngờ OK đấy chứ?」〈Tomoe〉

Mũi tên của Waka xuyên qua cánh tay đang cầm chiếc lưỡi hái loè loẹt của Alte {RIP}

Như không hề bay tới, nó chỉ đơn giản là tức khắc xuyên qua cô ta.

Và sau đó, như thể được bắn đi mạnh mẽ từ đường chân trời, nó xé nát cánh tay của cô ta từ khuỷu tay trở xuống, và găm nó xuống đất. (Schwarzer: đù)
Tất nhiên, cả cây lưỡi hái được cầm trên cánh tay đó nữa.

「Hả?」〈Alte〉

Tôi hiểu cảm giác đó, tôi hiểu mà. =))

Tôi cũng từng không hiểu nó lắm – lần đầu tiên nếm trải cảm giác sợ hãi thật sự về cái chết.

「…」

Sương mù chỉ xuất hiện trong giây lát, và Waka đáp xuống từ đó.

Ngài ấy đã ở tư thế sẵn sàng với cây cung của mình.

Alte vẫn không thể phản ứng với mũi tên đã được bắn.

Cô ta có lẽ vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc khi cánh tay của mình bị lìa ra.

Cô ta chắc chắn được ban phước cho lượng ma lực và ma thuật mạnh mẽ, nhưng có vẻ như kinh nghiệm thực chiến của cô ta thật nông cạn.

Ồ.

Tôi nghĩ chắc mũi tên đó sẽ xuyên qua đầu cô ấy, nhưng nó đi chệch hướng một chút và sượt qua chiếc vương miện ưa thích mà Alte đã trang bị ở đó, và phá hủy nó.
「Tông đồ của Nữ thần, đúng chứ?」〈Makoto〉

「Có vẻ là vậy.」〈Tomoe〉

「Xin lỗi vì đã đến muộn, Tomoe. Hai người có thể trở về Asora ngay bây giờ và nghỉ ngơi.」〈Makoto〉

「?! Nhưng mà… 」〈Tomoe〉

「Không sao đâu. Bất kể người này nhìn thấy hay yêu cầu điều gì, sẽ không có vấn đề gì cả.」〈Makoto〉

「… Theo ý ngài.」〈Tomoe〉

Ngài ấy đã có ý định đó, huh.

Vậy tôi không còn lựa chọn nào ngoài gật đầu rồi.

Tôi muốn được xem nếu có thể, nhưng khi ngài ấy nói điều đó rõ ràng ra… Đó có phải là điểm yếu của tình yêu?

「Đừng lo, tôi sẽ bắt cô ta trả giá. Với những gì đã làm với những người quan trọng của tôi.」〈Makoto〉

「… Xin hãy cẩn thận với sấm chớp. Tôi sẽ đợi ngài trở về.」〈Tomoe〉

Hiếm khi thấy Waka nói với một giọng điệu mạnh mẽ.
‘Đừng nói gì, cứ để đó cho tôi’, đó là điều tôi cảm thấy ngài ấy ngầm bày tỏ trong đó.

Trời ạ, tôi không thể trêu Mio được nữa rồi. =))

Tôi cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự rồi. =))))))))

Nóng quá.

Nhờ có Waka, tôi có thể trở về Asora an toàn mà không gặp vấn đề gì với Ema trong vòng tay của mình.

================END CHAP================


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv