Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 291: Cuộc chiến diễn ra với sự phấn khích của Tomoe



===================================================


“Đấu với 3 tên xâm nhập…!!”


“Tại sao chúng ta lại bị áp đảo tới mức này chứ?!”


“Hay đúng hơn, đội hồi phục đang làm gì vậy?! Chẳng phải việc của họ là liên tục dùng phép phục hồi sao?! High Heal, Mana Heal, Cure, và cả Circle Heal nữa! Dù sao thì, tôi trông cậy vào các cậu cho đến khi cả các cậu hết ma lực đấy!”


“Bọn tôi đang làm hết sức ở đây rồi! Hay đúng hơn, mấy người, đừng có trì trệ ngay cả khi bọn tôi đang phục hồi  phục cho đấy! Thể lực của mấy người hẳn cũng đỡ nhiều rồi và bọn tôi cũng đã lo tất cả các trạng thái hiệu ứng bất lợi của mấy người rồi!!”


“Kĩ năng phòng ngự và phép tăng cường của chúng ta vốn cũng hoàn hảo nữa, nhưng mà, chúng có sức tấn công không thể tin nổi!!”


Vườn Hồng Trại đang loạn hết cả lên.

Trận chiến phòng ngự là chuyên môn của họ, và hơn nữa họ đang trong sân nhà vốn là căn cứ đầu não. Trên hết lực lượng đối phương đã bị tách ra và họ đáng lí phải đối phó với 3 người; tưởng chừng đây là một thắng lợi dễ dàng, nhưng rồi…


Hmmm, có vẻ như mọi thứ vẫn ổn.


Beren, Hokuto và Shii đang xử lý mọi việc một cách trôi chảy.





Cũng được một thời gian kể từ lúc tôi thưởng thức một tách cà phê hoài niệm đến vậy, và cả mùi hương của trà đào mà tôi có thể thoáng ngửi thấy từ nơi tôi ngồi.


Có cả cà phề trong thế giới này, nhưng nói thế nào nhỉ, thế này hoài niệm thật.


Phải rồi, nó như cà phê đen đóng lon ấy.


Loại uống ngay nhỉ?


Trong khi tôi mải nghĩ điều vô nghĩa như vậy, tôi đã xác nhận tình trạng hiện tại của trận chiến mà đã được chiếu cho xem, và tôi có thể nói rằng một nụ cười đã thành hình trên khuôn mặt mình.

“Noma và Ryoma-san, hai người đang bị kích động quá đó… Sivaf, anh đang đứng cao quá đấy; Clemyu, cậu đang làm gì vậy?! Cậu sẽ không hồi phục kịp mất! Aniki-kun cũng như mọi khi nữa… Mồồồ!”


Và Hitsuna người ở phía đối diện với tôi đang la lên một cách vô nghĩa khi đang nhìn, không phải vào tôi, mà là vào khung hình đang được trình chiếu từ cục diện trận chiến.


Thứ đang được chiếu ra trong giữa khoảng không, nơi không có gì cả, là một khung hình lớn với kích cỡ của một chiếc ti vi 58 inch.


Điều đầu tiên cô gái đó làm khi nhâm nhi tách trà của mình một lần và nói ‘giờ thì’, là hình chiếu này đây.


Vì chị ấy chuẩn bị làm gì đó, tôi đã thử kích hoạt ma pháp của chị ta với [Brid] của chính mình, nhưng vì một số nguyên do nào đó, nó đã không hoạt động.


Tôi đã lén thử kích hoạt nó vài lần rồi, nhưng có vẻ như ma pháp của tôi không được kích hoạt.

Bộ giáp ma lực của tôi còn hiệu lực mà…


Có nhiều sức mạnh của Nhà thông thái mà tôi chỉ là không hiểu nổi.


Những cái tên như Noma và Ryoma là những thành viên của Vườn Hồng Trại à?


Tôi không biết chị ấy đang bắt bẻ ai và để làm gì, nhưng nếu tôi biết được chị ấy đang bắt bẻ về cái gì, nó có thể tiêu khiển đến bất ngờ đây.


Tôi đã thử xác nhận bằng [Sakai] để đề phòng, và có vẻ như đây không nghi ngờ gì là truyền hình trực tiếp luôn.


Trong tình thế hiện giờ mà tôi không thể tấn công Hitsuna-san, tôi đơn thuần là đang theo dõi hình chiếu cùng với chị ấy.


Nhân tiện, nó không được trình chiếu ở đây nhưng, Tomoe và Mio cũng đang chiến đấu ở những chỗ khác.


Tomoe đang chiến đấu với Hakumokuren-san và Ginebia-san; Mio thì đang chiến đấu với Rokuya-san.


Nó hơi khác so với dự kiến, nhưng sự chuẩn bị của chúng tôi đang làm tốt vai trò của nó.

Vậy thì, câu giờ là việc ưu tiên hàng đầu với tôi.


“!! Anh ta có thể lĩnh một đòn trực diện từ Nắm đấm Asura của Ageha-chan ư?! Cái gã Arke đô con đó chỉ là một ninja về bề ngoài thôi sao?!” (Hitsuna)


“Không đâu, kể cả anh ta có trông như thế, anh ta có thể làm được những chuyển động phức tạp đấy, chị biết không? Thấy đằng kia chứ?” (Makoto)


Trong một khoảng thời gian cực ngắn, một lượng sức mạnh khủng khϊếp đã được tụ lại trong một nắm đấm; đòn tấn công nguy hiểm này rất hợp để gọi là một đòn kết liễu đang nhắm vào Shii.


Kể cả là một Lâm Quỷ, đối lập với thể hình nhỏ nhắn của cô, cô ấy là một chiến binh, nhưng tôi nghĩ nó sẽ tệ nếu cô ấy dính đòn tấn công trực diện.


Nhưng Shii đã nhảy lên và tránh được cú đấm, và thay vào đó, người đã hứng trọn đòn tấn công ấy là Hokuto, một Arke, người đã chen vào giữa hai người họ.

Đòn tấn công đó vốn đã không chạm tới Shii, nhưng Hokuto có thể đã nghĩ nên làm điều này đề phòng có một đòn tấn công theo sau từ nhóm khác.


Sử dụng cùi trỏ của mình được bảo vệ chắc chắn bằng giáp trụ, anh ta đã đỡ đòn tấn công của nữ chiến binh dùng cơ bắp mà hình như được gọi là Ageha.


Nghĩ về nó theo lẽ thường, như vậy hẳn sẽ đau lắm, nhưng cô ta đã không cho thấy bất kì dấu hiệu gì là chùn bước, và đang trút vào Hokuto một loạt các đòn tấn công khi cô ấy xoay người.


Thật là một sức mạnh tinh thần đáng sợ.


Tất nhiên là, sức mạnh thể chất của cô ta cũng không thể tin nổi.


“Eh?”


Hitsuna phản ứng với những lời của tôi và nhìn tôi.


Hokuto nhận lấy đợt tấn công của Ageha, làm chệch hướng chúng, tránh né chúng, và điều hướng chuyển động của Shii người đã ‘trốn thoát’ trong không trung.

Tơ nhện.


Với ý định cứu nguy cho Shii đang ở giữa không trung, Hokuto đã buộc một sợi tơ chắc chắn vào cô ấy.


Shii, người đã trốn thoát trong không trung, đang tránh né những đòn tấn công theo sau vốn đang đổ xuống đầu cô với những chuyển động khó tin, và vung vẩy thanh gậy bằng kim loại của mình.


Nó đã gây ra một sự gia tốc bất chợt khi nó được vung xuống, và đòn đánh chứa đầy cục lực này đã giáng xuống một khu vực nơi mọi người tập trung lại.


Hokuto và Shii; một đòn tấn công kết hợp đã được thực hiện với sự phối hợp tuyệt vời.


Trong khi lấy ra trang bị mới hết cái này đến cái khác, Beren đang đỡ đòn những chiến chiến binh giáp nhẹ có chuyên môn về tốc độ và đè bẹp họ; hình dáng của ông ấy cũng rất huy hoàng.


…Không, thay vì gọi những gã đó là những chiến binh giáp nhẹ, họ giống như những sát thủ sở hữu sự khéo léo và hỏa lực cao hơn.

Cụm từ ‘kẻ cướp’ thực sự rất hợp với họ.


Sự hỗ trợ từ hậu tuyến cũng tuyệt vời nữa.


Ngay bây giờ, Beren đang sử dụng những vũ khí trân quý của những già lùn không chút sai sót nào và, không chỉ những mũi tên, thậm chí những ám khí hầu như không có tác dụng, và những đối thủ đang phải đấu với ông ấy trực diện đều gần như nghiêng về né tránh nhiều hơn phòng thủ, họ đang liên tục nhận lấy những đòn tấn công từ thứ vũ khí cùn của Beren vốn có sự chính xác đến kinh ngạc chứa đựng bên trong nó.


Nó là một tiến triển cực kì thích hợp với Beren.


Tận dụng vũ khí của mình tới tối đa khả năng của nó, ông ấy đang xoay chuyển trận chiến theo ý mình.


Đây là một tiến triển mà hầu như được đặc biệt mang đến bởi vì ông ấy là một người lùn.


Kể cả vậy, triệt tiêu những đòn tấn công tầm xa và độ chính xác của ông ấy, cả hai điều đó là nền tảng mà các già lùn đã chú tâm vào sau khi gặp tôi.

Nói cách khác, Beren vẫn còn những trang bị như thế trong chiếc nhẫn của mình.


Tôi đã bắt đầu thấy thương cho kẻ địch theo nhiều nghĩa, nhưng theo một nghĩa nào đó, đây cũng có nghĩa là tôi có thể an tâm rồi.


“Haaah… họ mạnh thật đấy. Nhưng cho dù vậy, thế này thật kì lạ. Bất kể cậu trông nó thế nào thì, sự hồi phục là quá chậm. Có thể nào các cậu đã làm gì đó ư? Nhưng làm điều nguy hiểm như cản trở ma pháp hồi phục vốn sẽ ảnh hưởng cả các cậu nữa là quá sức tưởng tượng…” (Hitsuna)


“…”


Ừm, nếu họ vẫn nghĩ như vậy, thì nó vẫn ổn.


Thay vì hỏi trực tiếp tôi, chị ta đang tỏa ra bầu không khí của một quan sát viên đang tự lẩm nhẩm ấn tượng của bản thân mình khi chị ta theo dõi trận chiến.


Nếu ma pháp hồi phục hoàn toàn không thể sử dụng được, tùy theo cục diện trận chiến, tỉ lệ những cái chết xuất hiện sẽ cực kì cao.

Nếu chúng tôi làm vậy, chúng tôi sẽ cầm đèn chạy trước ô tô mất. Nó sẽ đi ngược với mục đích của chúng tôi.


Hay đúng hơn, tình hình hiện tại của tôi cũng kì lạ nữa.


Tôi chưa từng bị phong ấn ma pháp bao giờ.


Giờ khi tôi nghĩ về nó, trong cuộc sống ở thế giới song song của tôi, tôi chưa từng phải vất vả với những trạng thái hiệu ứng bất thường cả.


Nhưng chắc chắn rằng tôi không thể giải phóng ma lực vào người phụ nữ đang ở trước mặt tôi. Phép thuật của tôi không kích hoạt.


Tôi có thể dùng bộ giáp ma lực của mình như bình thường, và tôi có thể sử dụng [Sakai] nữa mà.


Nó có cảm giác hơi… khó chịu.


Làm gì giờ.


Tomoe và Mio vẫn còn đang chiến đấu.


Tôi không thể nói là họ đang đùa giỡn , hay là kẻ địch thực sự mạnh nữa; kể cả vậy, tôi đã có thể bảo họ, nhưng mà, thông tâm thuật của tôi cũng không hoạt động nốt.

Cũng có thể rằng Tomoe và Mio đang ở trong tình trạng họ không thể cảm thấy tôi.


Chúng tôi là người muốn câu giờ, và hiện giờ chúng tôi có thể làm chính xác điều đó một cách suôn sẻ, nhưng… như dự đoán, thế này khó chịu thật.


“Uhm, Hitsuna-san, em có thể hỏi một điều không?” (Makoto)


Cho dù nó không hiệu quả, tôi vẫn thử hỏi thẳng chị ta.


“Là gì vậy, Makoto-kun?” (Hitsuna)


“Đã được một lúc rồi, em không thể kích hoạt ma pháp. Chị đang làm gì sao?” (Makoto)


Chí ít, là thứ gì đó không phải ma pháp.


Nó có thể là thứ gì đó giống như [Sakai] của tôi, một kĩ năng đặc thù chỉ những người đến từ Nhật Bản có thể sử dụng.


Nhưng dù thế nào, lựa chọn duy nhất tôi có là biến nó thành một trận đấu thể chất.


Nó thực ra có thể là lựa chọn đúng đắn đấy.


Tôi đã luôn dựa dẫm vào [Sakai] rất nhiều cho đến bây giờ, nhưng nghiêm túc đấy, những kĩ năng mà không thể bị phát hiện thực sự rất hữu ích.

…Đó là tại sao, giờ tôi đang tự mình trải nghiệm nó, tôi có thể nói nó khoai đến mức nào…


“Đúng vậy. Takane-kun đã bảo chị rằng hạn chế việc niệm chú của cậu là một trong những điều chị nên làm. Hiện giờ cậu đang ở trong một khu vực an toàn chị đã tạo ra. Đấu với cậu bằng ma pháp sẽ quá sức với chị đó.” (Hitsuna)


Takane huh.


Chủ nhân của cái giọng nói đó ban nãy.


Hẳn là người quản lý của mê cung này.


“Khu vực an toàn à.” (Makoto)


“Đúng vậy đấy. Cho dù là ma pháp hay đòn vật lí, lãnh địa này sẽ không cho phép bất kì kiểu tấn công nào tới những người khác. Đó là kĩ năng đặc biệt của chị.” (Hitsuna)


“…Em cảm thấy như nó là một kĩ năng cực kì không công bằng tí nào.” (Makoto)


Một không gian bất khả chiến bại.


Cái loại có thể cưỡng ép biến một trận đánh thành một trận hòa ư?

Thật quỷ quyệt.


“Sơ qua thì là vậy. Những hạn chế là rất nhiều, nên nó rất khó để sử dụng. Cũng may là lần này chị đã có thể thực sự dựng lên nó. Là như vậy đấy, nên hãy cùng nhau quan sát và thư giãn nhé. Oh?! Bia và Haku đang làm tới nè!” (Hitsuna)





Bia và Haku…


Chỗ của Tomoe.


Không, chờ đã, chỗ đó trông như vẫn rất ổn.


Quan trọng hơn… những hạn chế là rất nhiều à?


Nó khó để sử dụng ư?


Chỉ nghe rằng chị ta có thể tạo ra một lãnh địa mà không cho phép bất kì đòn công kích nào khiến tôi nhìn nhận nó như một kĩ năng cực kì tốt.


Nhưng có vẻ như có lỗ hổng trong nó.


Mình có nên tập trung với [Sakai] để dò xét nó không nhỉ?


Dù sao thì! Ngồi yên như thế này cũng chả làm được gì…


Trong khi tôi giả bộ như mình đang quan sát chiếu ảnh của Tomoe đã được xuất hiện trong căn phòng, tôi đã bắt đầu xem xét những chi tiết đầy đủ của thứ được gọi là Khu Vực An Toàn này.

Đặt gánh nặng lên mọi người… không khiến tôi vui đâu.


Tôi chắc chắn sẽ làm gì đó về điều này, nên, chỉ một chút nữa thôi, tôi trông cậy vào mọi người đấy.


“Gu…nu?!”


“Vũ Cung, Septentrion! Kế-tiếp-là! Chiếu ảnh, Ngọn Thương Basilisk!!”


Khoảnh khắc Tomoe để lộ ra một chút dấu hiệu của việc đặt sức lên đôi chân mình để thu hẹp khoảng cách… Hakumokuren, người mang một chiếc cung cỡ lớn trên lưng mình, làm một điệu nhảy duyên dáng cùng một lúc khi cô ta vung chiếc roi da trong bàn tay phải của mình.


Ngay lập tức, bảy mũi tên xuất hiện giữa không trung ngay trước mặt cô ta, đã tiếp xúc với cây roi, và được bắn đi trên một đường thẳng hướng tới Tomoe.


Với thanh kiếm dài của cô ấy và sự kích hoạt của một kết giới, Tomoe chém những mũi tên với một tốc độ không tưởng và đón nhận chúng. Những mũi tên của vũ công mà cô ấy đã đón nhận chúng  nhanh và mạnh, và trên hết là nó rất sắc nhọn.

Tomoe đã xem những kĩ năng sử dụng cung của Hakumokuren là ở cấp độ cao nhất của một xạ thủ đúng nghĩa.


Thú thực Tomoe đã đánh giá thấp những kĩ năng mà những mạo hiểm giả sử dụng, nhưng những kĩ năng Hakumokuren sử dụng và khả năng của cô với cây cung chị ta đã phô ra không phải là thứ nên xem nhẹ. Sức mạnh lẫn sự phối hợp của chị ta rõ ràng đều là cấp cao cả.


“Tch, kế đến ngươi dùng cung huh. Ây da, ngươi đúng là một người có kĩ năng đấy-ja no!” (Tomoe)


Khoảng cách giữa bọn họ vẫn giữ nguyên như vậy, và trong một khoảng thời gian nhỏ đã được tạo ra từ việc Tomoe làm lệch quỹ đạo của bảy đòn tấn công liên tiếp đó, Hakumokuren đã vào thế với cây cung sau lưng mình và bắn đi bằng nó rồi.


Nhưng một mũi tên đã không bay ra từ trước mặt chị ta.


Thời gian Tomoe mở to mắt ra và bắt đầu di chuyển có lẽ đã không mất đến một giây, nhưng mà, nó không thể gọi là một phản ứng mau lẹ được.

Một mũi tên to bản tiếp cận từ phía sau cô ấy.


Kết giới được đặt ra đã bị xuyên thủng, và trong khi đang tặc lưỡi trong tâm trí mình, Tomoe rút ra thanh kiếm ngắn với tay trái của mình và chém hạ mũi tên đang tới gần.


“Cái gì?! Ugh!!” (Tomoe)


Những chuyển động cơ thể đó và thời gian phản ứng đã dùng để chặn đòn tấn công là ở một cấp độ đáng kinh ngạc.


Cho dù vậy, như thể mũi tên bị chặn lại là một tín hiệu, một mũi tên thứ hai với quỹ đạo tương tự chắc chắn trước đó đã không ở đấy đang bay tới Tomoe.


Đã không có cách nào để xử lí nó nữa rồi.


Cánh tay phải của Tomoe đang cầm thanh kiếm dài trong tay đã có một mũi tên đâm xuyên qua.


Đồng thời, những hiệu ứng suy yếu và tê liệt đang tấn công dồn dập vào cô.


Chỉ với một hơi, Tomoe đã thổi bay hai trạng thái hiệu ứng đó với chính tinh thần chiến đấu của mình.

“Ngươi thực sự đã làm nó… Ngươi… ouch!” (Tomoe)


“Bất kể cô có mạnh mẽ đến đâu, hạ cảnh giác xuống có thể khiến cô mất mạng đấy, biết chứ! [Vòng Xoay Tối Thượng], [Vũ Điệu Thánh Quang]!” (Ginebia)


Một lượng ma lực khủng khϊếp được tích tụ lại trong những nắm đấm của nữ tu sĩ trông như thể chỉ chạm vào ánh sáng đó thôi sẽ biến bạn thành cát bụi rồi.


Ginebia đã tự mình rút ngắn khoảng cách giữa chị ta và Tomoe, và gan dạ cười ở khoảng cách cực gần.


Đây đã thậm chí không còn ở tầm của một thanh katana nữa rồi.


Vậy, ở tầm nào ư? Nắm đấm.


Nó đã khoảng cách cho những nắm đấm rồi.


Tomoe hoàn toàn đã bị bất ngờ, và ngay khoảnh khắc này đã được đem lại cho Ginebia cho phép chị ta sử dụng đòn kết thúc của mình.


(Tệ rồi đây. Cảm giác này y như của Waka—!!) (Tomoe)

Khoảnh khắc người phụ nữ mặc đồ tu sĩ bước tới trước, ớn lạnh đã chạy dọc xương sống của Tomoe và khiến cô rùng mình.


Hoài niệm và sợ hãi; nỗi đau cô đã cảm thấy trong lần gặp mặt đầu tiên của cô với chủ nhân của mình đã hiển hiện trong tâm trí của cô ấy.


Những nắm đấm ánh sáng hướng vào cô.


Cô ấy nên đỡ ở đâu đây?


Với thứ ánh sáng chói chang mà thậm chí còn gây khó dễ để nhìn đòn tấn công tới từ đâu, tầm nhìn của cô ấy đã bị chặn lại hoàn toàn.


Tomoe che chắn đầu mình theo phản xạ, và rồi… cô ấy đã cảm thấy một cơn đau và đòn tấn công mạnh từ bụng mình.


“Guuuuh! Chết tiệt!!!” (Tomoe)


“Nếu chỉ một đòn mà đã xong rồi, thì nó sẽ không được gọi là vòng xoay tối thượng đâu!” (Ginebia)


“Nuuu?! Guuuuh” (Tomoe)


Với xung kích của đòn tấn công đó, một tràng những cú đấm tới từ hai bên đi đôi với lực ly tâm đã bao trùm lấy Tomoe.

Thời điểm những âm thanh dữ dội của những vụ nổ ánh sáng và những cú đấm đã dừng lại, Tomoe đã bị thổi bay xa ra đằng sau, và nằm ngửa mặt lên trên nền đất.


Sau khi thở sâu xong một hồi, Ginebia quay trở về nơi đồng đội mình đứng.


“Hm, làm tốt lắm, Bia.” (Haku)


“Cũng đã lâu rồi kể từ khi mình làm một vũ điệu hoang dã như vậy. Aah, mình đã để lộ ra một cảnh tượng không nên thấy ở một tu sĩ~~.” (Ginebia)


“Hay cậu cứ tự xem mình là một quyền sư đi? Mình cảm thấy những kĩ năng loại Thánh Giá của Bia là rất khác với bình thường, theo nhiều nghĩa luôn.” (Haku)


“Tại sao chứ?! Gia tăng sức mạnh nhân tố thánh của bản thân bằng những lời cầu nguyện và giải phóng một đòn khiến kẻ địch chịu thua. Chẳng phải của tớ cũng y như vậy sao?!” (Ginebia)


“Nền tảng của nó là điều duy nhất gần như tương tự đấy. Maa, đây phải là thứ được gọi là ‘những bí ẩn của từ ngữ’ ha.” (Haku)

“Chỉ để cánh báo cậu thôi nhưng, nó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc đâu đấy nhé?! Đừng hạ cảnh giác xuống, rõ chứ?” (Ginebia)


Với một biểu hiện không hài lòng, Ginebia kêu Hakumokuren để xác nhận tình hình của trận chiến.


“Tớ biết mà. Nếu đây chỉ là một con rồng thượng đẳng, sau khi lĩnh trọn đòn đó, điều còn lại để làm là lượm cái xác, nhưng… đối phương là một rồng thượng đẳng đã lập khế ước với một người Nhật và đã thay đổi hình thể ban đầu của mình. Miễn là nó để lại thương tích cho cô ta thì tốt. Điều này thực sự nhọc quá mà…” (Hakumokuren)


“Ừm.” (Ginebia)


Hai người họ đều chuẩn bị chờ sẵn một kĩ năng và phép, và cả hai tiếp tục thận trọng quan sát Tomoe đang cúi xuống.


“…Ây chà, đây là cảm giác mà ta đã không cảm thấy đã lâu rồi đấy-ja yo. Phải đổ máu mà mình không dự tính làm vậy. Theo lẽ thường, cái sự kết hợp kĩ năng và ma pháp đáng kinh ngạc đó sẽ khiến ta muốn bắt tay đó. Ah, phải rồi-ja. Đây là… cảm giác khi chiến đấu với một kẻ địch nhỉ.” (Tomoe)

“……”


Tomoe đã lên tiếng, đứng bằng đầu gối của mình, phủi chỗ cát bụi trên quần áo của cô, và đứng dậy trở lại.


Cô nhặt thanh kiếm ngắn mình thả ra lúc mình ngã, chậm rãi tra nó vào vỏ, và đánh vào lưng mình với thanh kiếm dài mà cô ấy đã không buông bỏ.


Dùng tay trái của cô ấy để nắm lấy mũi tên đã đâm phần trên cánh tay phải của mình, nó dần biến thành sương và biến mất.


Cùng lúc đó, vết thương của cô cũng khép lại.


Nhổ ra máu tích tụ lại trong miệng cô, cơ thể vốn đã nhận lấy một lượng kha khá đòn tấn công đã không thấy nổi một vết trầy.


Và sau đó, ở đấy, có một điểm đã hoàn toàn khác so với trước; thứ đã xuất hiện trên mặt của Tomoe –đôi mắt đó của cô ấy.


Chúng trông như của một loài bò sát , nhưng có gì đó khác hoàn toàn từ nó; đôi mắt đã giải phóng sức mạnh áp đảo.

Đôi mắt mà chỉ có những kẻ thống trị của những quái thú ảo ảnh sở hữu –không, nó còn hơn cả thế, đôi mắt mà chỉ ít kẻ sở hữu; đôi mắt đó đang tỏa ra sự thanh cao tuyệt đối và tuyệt vọng tới xung quanh nó.


“Uwa, đôi mắt rồng. Cuối cùng cũng vào chế độ chiến đấu hử. Thứ này còn hơn cả long hống thường đây.” (Haku)


Hakumokuren đã phân tích những hiệu ứng mà đôi mắt đó đang biểu thị.


Biểu hiện của chị ta đã không thể hiện sự thảnh thơi như trong thái độ khi nói của mình.


“Nói cách khác, là nó ư? Như khi Frieza-sama biến hình à?” (Ginebia)


“…Có thể cô ta chỉ mới chuyển hóa dạng này thôi?” (Haku) kệ :v, nhiều parody quá rồi t thích dịch thế này :v >


“Vậy thì, chúng ta nên bỏ việc tấn công trực diện. Kể từ giờ, sẽ là lúc cho những mánh khóe và đánh cược thôi. Thấy thế nào, Haku?” (Ginebia)

“Chơi luôn.” (Haku)


Ginebia và Haku đã có mồ hồi chảy xuống mặt mình. Nói chuyện tầm phào mà chỉ hai người Nhật như họ sẽ hiểu, họ nuốt ực một cái.


“Ta công nhận nó.” (Tomoe)


“?”


“Hakumokuren và Ginebia; ta công nhận sức mạnh của hai người. Ta công nhận cả hai là kẻ mạnh. Các ngươi đã không đứng trước mặt ta với sự tự tin đến ngu muội, và thực sự là những người có sức mạnh tương xứng và kinh nghiệm để đứng trước mặt ta.” (Tomoe)


“……”


Tông giọng của Tomoe trầm và… lạnh lùng… nó đã chuyển thành một tông giọng lạnh băng.


Lời lẽ của cô thì đang ca ngợi đối phương, nhưng mà, chất giọng đó tới tai hai người đó đã hàm chứa một lượng áp lực bất thường.


“Ta đã đổ máu điều mà Waka đã không muốn chúng ta phải đổ.” (Tomoe)


Thậm chí khi cô ấy đang vào một thế nửa người, cô ấy chẳng chuẩn bị thanh katana của mình và cầm nó một cách tự nhiên trong tay mình.

Nó rõ ràng là một thế khác xa với những gã sử dụng kiếm mà hai cô gái này đã từng chiến đấu.


“Mái tóc bạc này, là minh chứng cho việc được trao cho sức mạnh phù trợ, đã được hòa vào huyết quản… và đã bị vấy bẩn.” (Tomoe)


Khi cô ấy chạm vào tóc mình bằng tay trái, cát rơi xuống.


Ngay bây giờ, Tomoe ở trong trạng thái cường hóa khi Makoto cung cấp cho cô sức mạnh.


Màu sắc mái tóc thành bạc thay vì lam là minh chứng cho điều đó.


“Fufu, thật tình. Nếu mình lơi là trong một chốc, thì một cảm giác toàn năng lấp đầy cơ thể mình rồi. Mình phải quen với nó hơn một chút bằng không nó sẽ trở thành một thứ lãng phí cho mình mất-ja no. Trở nên ngạo mạn quá dễ dàng và thành ra thế này ngay tắp lự, quả thực thảm hại mà.” (Tomoe)


Có chút phàn nàn với chủ nhân của mình được trộn lẫn trong nụ cười gượng của cô, nhưng thổi bay những xúc cảm đó ngay lập tức, đôi mắt của cô đã hướng về những cô gái đang đứng trước mặt mình mà không hạ cảnh giác của họ.

“Nhưng kể cả như vậy! Cho dù bọn ta trao cho các người mọi thứ, kể cả vị trí có lợi! Bất kể cơ may chiến thắng chúng ta đang tìm có nhỏ đến mức như trượt trên băng mỏng! Sự nhục nhã này là không thể tha thứ được!Sự tức giận này có thể phần nào đó nhắm vào bản thân ta!! Các ngươi không phiền nếu ta đáp trả vì nó, đúng chứ?!” (Tomoe)


Đi cùng những câu từ được tuôn ra từng cái một, sức mạnh ma lực đã được giải phóng như thể công kích vào họ vậy.


Một vài loại phép thuật được niệm chú ngay lập tức, và với hai mạo hiểm giả có nhiều kinh nghiệm, cách kích hoạt đó là mù tịt với họ.


Tomoe đã nói lên những bất lợi của chính mình, nhưng chúng cũng là những điều có thể nói về Ginebia và Haku.


Với họ, như những mạo hiểm giả đấu với một đối thủ mà họ đối mặt lần đầu, biết rõ rằng người đó rõ ràng mạnh hơn, và không thể thoát khỏi nó; mà bản thân nó đã là một việc không thể với họ, giống như việc bảo họ đi chết đi vậy.

Công việc chính của những mạo hiểm giả là sống sót và mang về thông tin của đối thủ, nên bất kể họ được trao cho bao nhiêu lợi thế, có những tồn tại họ nên tránh đối đầu.


Ví dụ như: một thực thể chưa rõ vượt xa cả một rồng thượng đẳng.


“Fuuh… kể từ giờ, chúng ta sẽ gia cố phòng ngự và nhắm đến một đợt phản công…” (Haku)


“Và rồi, khiến nó thành một trận chiến hao sức. Tớ hiểu rồi, Haku. Để việc hỗ trợ cho tớ. Tớ trông cậy vào cậu về hỏa lực và đánh lạc hướng đấy.” (Ginebia)


“Không có ‘có’ hay ‘không’ trong đây đâu. Khi chúng ta vượt qua điều này, rượu sake chúng ta sẽ uống hôm nay chắc chắn sẽ cực ngon cho coi!” (Haku)


Ginebia và Haku đã vào thế chiến đấu với tất cả quyết tâm của họ trong nó.


Kể cả khi nhận lấy áp lực vượt quá tiếng hống của một con rồng, họ vẫn chỉnh đốn để vào thế được.

Điều này đã nói lên họ đã có nhiều kinh nghiệm như mạo hiểm giả và khả năng cao của họ.


“Vậy thì…” (Tomoe)


Tomoe chĩa phần mũi thanh katana của mình, được bao bọc trong thứ ánh sáng màu lam nhạt, tới hai người họ và lẩm bẩm.


Hakumokuren đã chuẩn bị roi da của mình, Ginebia thì là bao tay; cả hai người họ trao đổi những ánh nhìn sắc bén tới Tomoe.


Tomoe cười táo bạo, Haku vàGinebia đều gật đầu cùng một lúc.


“Bắt đầu nào!!”


Với tinh thần cả hai bên bùng nổ, dấu hiệu tiếp tục trận chiến đã được thét lên, và những phép thuật lẫn kĩ năng đều được giải phóng ngay lập tức.


Cái kết đã gần kề; đó là thứ cảm xúc đã được truyền tải một cách sắc sảo từ cảnh tượng này.


Trận chiến giữa hầu cận khác của Makoto và gã sát thủ cũng đã bắt đầu đi đến hồi kết.


================================


Nhớ để lại một sao và một comment


Muốn biết truyện drob hay chưa hãy tham gia nhóm Mio-team để biết thêm chi tiết.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv