Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 279: Món quà từ Dragon Slayer đã ra đi



"Anh đang nói về những cô gái đó?" (makoto)

Tôi hơi bối rối.

Vấn đề mà Rokuya-san đang nói liên quan rất nhiều đến tôi.

Điều đó đã xảy ra cách đây không lâu.

Vào thời điểm tôi có cuộc nói chuyện đàng hoàng đầu tiên với Shougetsu-san và nhóm của ông ấy, tôi đã bị tấn công bởi những kẻ trông giống như gián điệp của Đế chế.

Và thật ngạc nhiên, ba người họ là những cô gái tôi từng thấy trước đây.

Vào thời điểm tôi đến thăm Gritonia, những cô gái đó đã đề nghị tôi giao Tomoe cho tomoki . Tất cả bọn họ đều đã sẵn sàng hiến dâng cơ thể để đề nghị được chấp thuận. Họ không phản đối sự thật rằng họ đang bị đối xử như đồ vật.

Tôi nghe từ Tomoki rằng trình độ của họ khá tốt.

Ngay cả khi gần đây tôi biết rằng họ được đào tạo qua một khóa học sát thủ, thì tôi có thể nói một điều sau khi nhìn vào đôi mắt đó rằng nó đã quá muộn.
Đó là lý do tại sao tôi loại bỏ cả ba người họ.

Tuy có một số người ở đó ngoài tôi, thì họ vẫn xử lí được một cách điêu luyện, nhìn vào những chuyển động sắc bén mà ba người thể hiện khi họ tấn công tôi, họ có thể trở thành mối đe dọa cho Shougetsu-san và nhóm của ông ta.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nghĩ rằng đó là lựa chọn chính xác khi đã nhanh chóng tiêu diệt cả ba người bọn họ.

Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng... có thể có một vài người quen hay thậm chí là bạn thân của họ ở sâu trong nơi này .

Điều đó thực sự khó chịu, vì nó có vấn đề.

Nói cách khác, ấn tượng mà nhóm mạo hiểm giả đầu tiên để lại cho tôi có lẽ là tồi tệ nhất.

"Có lẽ vậy. Tôi nghe nói cậu đã nghiền nát đầu của các cô gái ấy?" (Rokuya)

"Tôi có làm vậy à? Nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã bẻ gãy cổ một người... à nhớ rồi, tôi cũng đã nghiền nát đầu của một người. Người cuối cùng, tôi đã khoét một cái lỗ trên ngực cô ấy." (Makoto)
Tôi không nhớ lắm mình đã làm gì vào lúc đó, nhưng có lẽ mọi thứ đã diễn ra như thế.

Tôi đã kích hoạt phép thuật rào chắn của mình và khóa chuyển động của bọn họ, sau đó tôi đã kết thúc họ với Bird.

Hmm, có lẽ vậy.

Dựa vào những điều mà mình nhớ được từ ký ức của mình, tôi trả lời câu hỏi của Rokuya-san.

Bây giờ khi nghĩ về nó tôi không cảm thấy gì cả có lẽ vì đã quen với những điều này rồi, tôi đã có thể thể trả lời những cuộc trò chuyện kiểu này ngay cả khi tôi đang trong một bữa ăn.

"Cậu đã bị tấn công bởi một nhóm cấp cao có tên là Shadowless, vì vậy tôi không nghĩ rằng cách xử lý tình huống của cậu là đáng trách. Nhưng phần đó, có vẻ như nó có liên quan đến một nhóm... thật khó để chấp nhận nó. Fumu, đã được một lúc kể từ khi tôi ăn những món ăn ngon như vậy. Cậu tìm thấy ở đâu thế?" (Rokuya)
Rokuya-san bao che cho hành động của tôi.

Trong vấn đề này, tôi nghĩ bất cứ ai có quan điểm của một nhà thám hiểm sẽ có thể hiểu tôi.

Người bị gϊếŧ là một người bạn thân, và trên hết, cô ấy đã trải qua những khó khăn trong việc tách người bạn thân của mình ra khỏi nhóm người bạn đồng hành của mình và kéo cô ấy đi khắp nơi để điều trị, nhưng trong một giây sơ suất, người bạn đó đã trốn thoát, và ngay sau đó, sự cố này đã xảy ra.

Nó không giống như kiểu tôi không hiểu cô ấy vì không muốn chấp nhận nó.

"Tôi rất biết ơn khi nghe điều đó. À, bento hôm nay được chúng tôi làm tại bếp của khách sạn, Rokuya-san." (Makoto)

"Nó là đồ tự làm của thương đoàn Kuzunoha huh." (Rokuya)

Rokuya-san đột nhiên im lặng và nhìn những người ngồi bên cạnh tôi.

"Vậy à, cụ thể là ai?" (Rokuya)
Anh ấy hỏi tôi với một nụ cười.

Hình như anh ta thích nó.

Không ai ngoài cư dân Asora được nếm thử thực đơn các món ăn theo phong cách Nhật Bản được làm từ những thứ như nước tương và dashi.

Tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ gây khó chịu, nhưng có vẻ như điều không cần thiết.

Vì sự khôn ngoan của vương quốc Lorel, văn hóa Nhật Bản ở đây nhiều hơn ở các nước khác, tuy nhiên, vì một số lý do, thức ăn bị nhấn mạnh theo phong cách Trung Quốc.

Ở đây có một loại gia vị khá giống nước tương, nhưng nếu phải nói về nó thì tôi cho rằng chúng không giống nhau.

Trừ điểm đó ra thì khả năng tái tạo lại nguyên liệu gốc của Asora cao hơn rất nhiều.

Đây không phải là quan điểm một chiều, tôi nghĩ rằng là nó sẽ như thế.

"Phần lớn được làm bởi Mio và Shii cũng đã giúp đỡ rất nhiều." (Makoto)
"Hoh, Mio-dono. Xin thứ lỗi cho tôi một chút." (Rokuya)

Rokuya-san, đang ngồi bên trái tôi, di chuyển sang phía bên phải nơi Mio đang ngồi, và khi anh ấy đưa mặt lại gần vai cô và anh ta đột nhiên ngửi gì đó từ cô ấy.

Tôi có thể thấy rằng mũi anh ta đang co giật.

"Quả là một mùi thơm hay thậm chí có chút hoài cổ." (Rokuya)

Khuôn mặt vô cảm của Mio ngay lập tức nở một nụ cười mỉm và cô đứng dậy. 

Tôi vội vàng đặt một tay lên vai cô ấy và ngăn cô ấy lại. 

Với một chút sức mạnh, tôi đã cho cô ấy ngồi lại xuống. 

Sẽ là một vấn đề nếu đó là trong một cuộc trò chuyện thông thường, nhưng bạo lực ở giữa bữa ăn sẽ gây rắc rối.

"Rokuya-san, sao anh lại đột ngột làm vậy?" (Makoto)

Tôi hỏi ý định của anh ta.

Nó không giống như anh ta đột nhiên muốn một người vợ giỏi nấu ăn.
"Thật khó tin, đây là món dashi tuyệt vời, xin thứ lỗi cho tôi vì đã làm vậy theo bản năng. Nhưng đúng như tôi nghĩ, cô là một đầu bếp tuyệt vời. Cô có hương thơm đặc trưng của nhiều thành phần và gia vị mà đầu bếp giỏi sở hữu. Thật lộng lẫy." (Rokuya)

"Hương thơm, phải không?." (Makoto)

Thật sự thì Mio có mùi hương đó sao? 

Đáng buồn thay, tôi đã không ngửi thấy được mùi gì cả. 

Nhưng khi nói về hương thơm của Mio nó gợi lên sự tò mò của tôi. Phải chăng nó là một mùi hương tuyệt vời?

Yeah.

"Ara. Bỏ qua một bên rằng quý ngài đây là một người thô lỗ, nhưng có vẻ như ngài lại là một người hiểu biết. Nếu đó là một hành động để khẳng định kỹ năng nấu ăn của tôi, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ lần này." (Mio)

Sự tức giận của Mio đã được dập tắt ngay lập tức. 
Có lẽ bởi vì không có nhiều cơ hội để cô ấy nấu ăn cho người bên ngoài và nhận được những lời khen ngợi

Trên thực tế, các kỹ năng của cô đã tăng lên khá nhiều, và nếu cô được một cơ hội để thể hiện chúng, chắc chắn cô ấy sẽ được khen ngợi rất nhiều.

Ở mức nào đó, cô ấy trông có vẻ hạnh phúc. 

Cảm giác như, lúc này cô đã nới lỏng cảnh giác và biểu cảm của cô cũng nhẹ nhàng hơn.

"Không, tôi đã bất lịch sự khi làm điều đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cô đã tha thứ cho tôi. Tuy nhiên Raidou-kun có vẻ thích mùi hơi mạnh, thay vì kombu, thì cậu loại thuộc loại katsuobushi hơn huh. Được một người như cô ấy sẽ nấu những thứ mà mình thích. Cậu thực sự là một người đàn ông may mắn." (Rokuya)

Rokuya-san thể nhìn về phía tôi và thể hiện sự tốt bụng trong đôi mắt của mình.
Anh ta đang muốn nói điều gì đó trong khi nhìn thẳng vào tôi.

Điều đó đúng, nhưng...

"Vâng, tôi đã rất biết ơn." (Makoto)

Bây giờ tôi lại nghĩ về nó, Rokuya-san tự gọi mình là một sát thủ.

Tôi cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ chào đón chúng tôi bằng thứ gì đó nguy hiểm như một quả bom nổ đêm qua, tuy nhiên, tại sao anh ấy lại mang lại cảm giác êm dịu như vậy?

Đó có phải là một đặc điểm nghề nghiệp của họ?

"Cậu thấy đấy trong nhóm của tôi không ai có kỹ năng nấu ăn tốt cả. Chúng tôi thường tự mình nấu ăn cho bản thân nhưng, nhưng những điều cơ bản là thực sự quan trọng sau khi tất cả ..."(Rokuya)

'...'

Nó có lẽ là một chủ đề mà tôi không nên trả lời.

Trong nấu ăn, những điều cơ bản luôn quan trọng để nấu cho bản thân.

Nếu không, những điều đáng sợ có thể xảy ra.
Nó giống như nhà hàng Nabes.

Nabe ngon, đồ ngọt thì ngon, kem thì ngon; mặc dù vậy, điều đó không có nghĩa là kết hợp cả ba sẽ giúp nó tốt hơn.

Đó không phải là cách nó hoạt động.

Đó không phải là một sự cải tiến.

"Bây giờ, hãy để vấn đề của tôi sang một bên. Dù sao, thật buồn khi nói, nhưng cô gái có bạn thân bị gϊếŧ bởi cậu - tên là Pione, do đó - cô ta đang lên kế hoạch trả thù cậu. Vì vậy, người thiết kế mê cung này, Marikosan, và các thành viên Picnic Rosegarden đang tập trung lại để hòa giải điều này." (Rokuya)

"Tôi hiểu rồi." (Makoto)

Một số nhà thám hiểm có cấp độ như Rokuya-san, người thiết kế ngục tối và Mariko-san... hãy để những người đó sang một bên. Vì chúng tôi đã đến đây với một mục tiêu, nên chúng tôi không thể gϊếŧ nhóm lính đánh thuê đó.

Tuy nhiên, khả năng nó sẽ kết thúc trong một cuộc chiến không thể tránh khỏi là rất cao.
Hah... không ai thấy rằng điều này khá khó khăn sao? Theo nhiều nghĩa.

Pione-san, tại sao cô lại ở trong một nơi quan trọng như vậy vào lúc này chứ? Thật là.

"Cô gái tên là Pione đã thực sự giúp đỡ nơi này rất nhiều khi Doma đột nhiên biến mất. Raidou-kun, cậu đã được sinh ra như một ngôi sao kém may mắn." (Rokuya)

Doma biến mất và rất nhiều chuyện đã xảy ra?

Điều đó có nghĩa là, Sofia chính là nguyên nhân của tất cả những điều này.

Gunununu, cô ta thực sự chỉ làm những việc không cần thiết.

"Con nhỏ sofia chết dẫm." (Makoto)

"Sự hiện diện của cô ta đem lại cảm giác giống như của Root. Cậu có quen cô ta không?" (Rokuya)

"Cô ta đã tấn công tôi, hai lần. Nó sẽ không xảy ra nữa nếu có lần sau." (Makoto)

"Tôi hiểu rồi. Vào lúc cô ta nuốt chửng Doma, cô ta đã có được sức mạnh của một số rồng siêu cấp khác, tuy nhiên Raidou-kun đã đánh bại cô ta." (Rokuya)
"Cũng giống như vấn đề của Shadowless, cô ta là người gây chiến trước, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác." (Makoto)

"Tất cả là do cô ta tự chuốc lấy, một người phụ nữ đáng thương. Nếu cô ta đã chết, thì tôi sẽ cầu nguyện cho hạnh phúc của cô ấy ở thế giới khác." (Rokuya)

"Ngài quả là người tốt bụng, Rokuya-san." (Makoto)

Cho dù là Doma bị gϊếŧ hay bị nuốt chửng, nó vẫn để lại rất nhiều vấn đề, tuy nhiên, anh ấy vẫn thương tiếc về cái chết của Sofia?

"Đợi đã." (Tomoe)

"Hm? Có chuyện gì vậy, Tomoe-dono?" (Rokuya)

"Tại sao anh lại biết tên Root, và tại sao anh lại nói ra như thể đó là điều tự nhiên? Sẽ tốt hơn anh nên trả lời tôi về điều đó phải không?" (Tomoe)

"Fumu, thực sự thì nó không phải cái gì đó đáng để giấu cả. Tôi không phiền khi nói rằng tôi là người quen của cô gái đó, Root." (Rokuya)
"Cô gái đó?" (Makoto)

Tôi vô tình cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Root thường ở dạng của một cậu nhóc là chủ yếu.

Anh ta nói với tôi rằng nếu tôi cởϊ qυầи áo, anh ta sẽ trở thành phụ nữ bất cứ lúc nào tôi muốn. Nhân tiện, tôi không có ý định làm điều đó trong đời.

Nhưng... Root đã thật sự trở thành một người đàn ông 'trong một thời gian ngắn', theo khái niệm thời gian của một con Rồng siêu cấp.

Nói cách khác.

"Có vẻ như ngài đang có mối qua hệ mật thiết với với con rồng vạn sắc Root - ja na. Trong trường hợp đó, tôi tự hỏi có bao nhiêu truyền thuyết về những mạo hiểm giả nguyên bản là sự thật. Tôi muốn nghe ngay bây giờ." (Tomoe)

"Những gì Shougetsu đã nói với các cậu, là sự thật. Fufu, tôi tự hỏi sẽ ra sao, khi các cậu đến tầng 20, chúng ta có thể sẽ đụng độ với nhau, rất có thể đó sẽ là một cuộc chiến bất lợi đối với nhóm cậu, và dường như mối quan hệ của chúng ta sẽ không kéo dài lâu. Đó là suy nghĩ của tôi, nhưng hiện tại, một phần trong trái tim tôi tự tin về điều gì đó: 'chúng ta sẽ tiếp tục mối quan hệ với Raidou-kun, bây giờ và trong tương lai'. Thật bí ẩn." (Rokuya)
"Chúng tôi cũng không có ý định thua. Bất kể tình huống nào, chúng tôi có kế hoạch đưa nó vào một cuộc đàm phán." (Makoto)

"Ngay cả khi thấy sự liều lĩnh đó, thì một phần trong tôi cũng đang mong chờ nó, và điều đó thật đáng ngạc nhiên. Trong trường hợp đó, tôi cũng sẽ trả lời theo cách tốt nhất có thể. Tất nhiên, tôi cũng sẽ trả lời câu hỏi của Tomoe-dono ngay bây giờ." (Rokuya)

Và rồi, Rokuya-san nhâm nhi tách trà sau khi kết thúc bữa ăn.

Câu chuyện về những nhà thám hiểm nguyên bản.

Họ thực sự đã làm những gì trên thế giới, Rokuya-san trước mặt chúng tôi lúc này thực sự là ai.

Thời gian uống trà sẽ giải quyết khá nhiều chủ đề của cuộc trò chuyện.

Tôi quyết định lắng nghe những gì Rokuya-san sắp kể.

==================================

Trans: Chủ nhật đi chơi nên hôm nay đăng chap, tất cả là nhờ thanh niên edit làm việc cật lực, đừng chết chú ơi, ở lại edit cho tui.
Edit: dịch chap này điên máu thật sự, ngày mà dịch xong chap này tui đã phải qua phòng gym lấy bao cát ra tưởng tượng mặt thằng ryou gì gì đó quên rồi và đấm cái bao cát không thương tiếc.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv