Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 245: Những Mẫu Chuyện Ngắn Vào Mùa Hè



Phụ Chương 2: Những Mẫu Chuyện Ngắn Vào Mùa Hè

Jin Roan cùng đám bạn đã tham gia vào những buổi giảng tại lớp của giáo viên thời vụ Raidou, tận dụng kỳ nghỉ hè này nhằm đạt được phong cách chiến đấu phù hợp với chính họ và tự châu dồi thêm kinh nghiệm thực chiến.

Bọn họ đã định hình ra một bức tranh sơ bộ về lý tưởng của riêng mình và đang cố gắng hiện thực chúng.

Tình cảnh mỗi người thì có khác nhau đấy. Nhưng hai trong số đám học sinh này lại phát sinh những chuyện riêng - hai cô công chúa của thương gia giàu có tại Tsige, Rembrandt: Sif và Yuno.

Trong kỳ nghỉ hè vừa qua, hai chị em họ đã hạ quyết tâm hoàn thành tốt các bài học nâng cao mà bằng cách nào đó, đã thuyết phục được Raidou chấp nhận huấn luyện riêng cho từng người, thế nên hai chị em chưa muốn trở lại Tsige.
Trớ trêu thay, Rembrandt và Raidou là những thương nhân có quen biết nhau, hơn nữa, Raidou dường như rất thân với Rembrandt.

Quá dễ để khước từ yêu cầu trở về Tsige của cha, nhưng khi nhắc đến ân nhân Raidou, người đã giúp họ thoát khỏi lời nguyền, thật khó - mà không đâu, không thể từ chối được.

Với sự việc ngoài mong đợi này, Sif cũng như Yuno cuối cùng đành ngậm ngùi trải qua nửa sau kỳ nghỉ hè tại quê nhà.

Trước tình cảnh ấy, hai chị em cảm thấy bản thân thua thiệt, mà khả năng cao là do việc thay đổi cách sinh hoạt từ đầu hè đến nay, nếu ở Rotsgard sẽ tốt hơn cho họ. Điều này lý giải vì sao việc cha đã làm đi ngược lại lợi ích của hai cô con gái.

Giá như, Raidou nhẹ nhàng lựa chọn từ ngữ để khuyên bảo hai chị em trở về Tsige nhằm tránh gây rắc rối cho người cha thân yêu thì hay biết mấy.
Đáng buồn thay, cụm từ 'đã hiểu' phát ra từ miệng hai cô gái cứ như một phản ứng và biểu cảm trên gương mặt là dấu hiệu rõ ràng của việc bức xúc.
Raidou, kẻ đã hoàn thành sứ mệnh với Rembrandt, phải giấu đi nụ cười cay đắng khi tiễn Sif cùng Yuno đi và thầm nghĩ: 'chà, mọi việc rồi sẽ ổn thôi ha'.

"Đây là Tsige, phải vậy không?"

"Ừm. Đây là điểm dịch chuyển cuối cùng rồi. Thế nên.... có lẽ vậy."

Sau vài ngày đi đường, khi hai chị em Rembrandt vượt qua cổng thành tại quê nhà, cả hai phải trợn tròn đôi mắt.

Phải có ai đấy đón tiếp họ, nhưng trước khi trông thấy kẻ ấy, họ đã bị đóng băng.

Xa Lộ Vàng là một trong những tuyến đường thương mại xuất phát từ thị trấn Tsige tới các vùng lân cận.

Thị Trấn Tsige rất đặc biệt khi nằm ở vùng biên giới tiếp giáp vùng đất hoang.
Không hề tồn tại một vòng tròn dịch chuyển nào bên trong thị trấn. Nếu muốn di chuyển giữa thị trấn và vùng đất hoang, bạn phải đi qua cổng thành.

Thế mới nói, nơi các chị em đang đứng, không khác gì việc đứng trước một nhà ga.

Một nơi rất dễ để nhận ra sự phát triển của một thị trấn.

Vì những ngày qua hàng hóa lưu thông dày đặc, sự hối hả và nhộn nhịp của nơi đây dường như bất tận.

"Từ nơi này có thể quan sát thấy, chỉ mỗi con phố Rezo là trông còn quen thuộc..."(Sif)

"Một biển người. Khi chúng ta rời đi đến Hàn Lâm trấn, đã tồn tại quá đông người rồi, nhưng ... chuyện này thật đáng kinh ngạc."(Yuno)

Tuyến đường dễ thấy nhất kéo dài từ Xa lộ vàng vào thẳng trung tâm thị trấn, khu phố Rezo, không hề thay đổi về diện mạo.

Nhưng hầu hết những tòa nhà mọc san sát ven hai bên đường thì lại  không hề quen thuộc với họ, hơn nữa, người dân hay như xe ngựa tràn ngập trên đường phố khác xa so với cái thị trấn trong trí nhớ của hai chị em.
Cứ như thể sức sống nơi đây còn cao hơn rất nhiều so với Học viện Trấn vậy.

Sau một thời gian xa quê, một lần nữa lại nhắc họ rằng việc thâm nhập vùng đất hoang đang ngày càng khởi sắc hơn, tình trạng kinh doanh buôn bán cũng ngày càng phát triển hơn tại Tsige, chúng thật đã áp đảo cả hai chị em.

"Sif-ojosama, Yuno-ojosama!"

"Chúng con đã về rồi."(Sif)

"Morris à!" (Yuno)

"Chào mừng đã quay về. Những khuôn mặt thân thương, và như dự đoán, quá kinh ngạc phải không nào?"(Morris)

"Ừm, thật vi diệu. Dù chưa được bao lâu, tuy nhiên, thị trấn đã trở nên rất tuyệt..."(Sif)

"Quá sốc! Đừng báo với tôi ngôi nhà của chúng ta cũng đã thay đổi rồi đấy nhé?!"(Yuno)

"Các công trình kiến trúc quanh khu này cũng chỉ mới hoàn tất dạo gần đây thôi, đến ngay cả tôi còn chưa bắt kịp nhịp sống như thế mà. Yuno-ojosama này, nơi sinh sống của chúng ta chưa hề thay đổi kể từ khi tiểu thư chuyển đến Hàn lâm trấn đâu."(Morris)
Một giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng hướng đến Sif và Yuno. Morris, người quản gia phục vụ khá lâu trong gia đình Rembrandt.

Hay tin hai cô gái đã trở về, ông ta được cử đi để đón họ.

Dù đã cao tuổi, ông ta vẫn giữ cho mình một tư thế đứng thẳng hoàn hảo.

Bóng dáng không thay đổi của Morris đã xoa dịu hai người.

Trên thực tế, Rembrandt đã lên kế hoạch tự mình đi đón, nhưng vì giữa chừng xuất hiện một cuộc đàm phán kinh doanh đột ngột, ông ta không còn lựa chọn nào khác.

Ông đã cố gạc bỏ cuộc thảo luận kinh doanh sang một bên, nhưng vợ và quản gia vội vàng ngăn ông lại, thế là công việc đón tiếp hai người được chuyển đến Morris.

"Ra vậy. Và hình như xuất hiện rất nhiều nơi đáng để đi kiểm tra. Mặc dù nơi đây là thị trấn con sinh ra và lớn lên, nhưng cảm giác thật quái lạ. Ngoài ra, cứ ngỡ cha sẽ là người đi rước, nhưng phút cuối lại là Morris, điều đó cũng lạ nốt."(Sif)
"Ah! Đúng rồi, là cha! Thật nham hiểm khi sử dụng Raidou-sensei! Em đã nghĩ đến việc sẽ phàn nàn với ông !!"(Yuno) 

"Một cuộc hội thảo kinh doanh đột nhiên chen ngang, nên tôi đã đến đây thay ông ấy. Nếu hai tiểu thư muốn làm một chuyến dạo chơi, tôi sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết, thế nên việc đầu tiên, vui lòng lên xe ngựa. Chúng ta hãy về nhà cái đã trước khi muốn làm bất cứ việc gì."(Morris)

"Chắc mẹ và ông Morris phải vất vã lắm. Đôi khi, con tự hỏi làm cách nào cha lại có thể trở thành một thương gia nắm trong tay một thương đoàn lớn như vậy."(Sif)

"... Vì đấy là cha mà chúng ta đang nói đến, em nghĩ ông ấy sẽ hủy bỏ buổi thảo luận ngay, nhưng có vẻ ông vẫn còn một chút trách nhiệm trên vai của một người đứng đầu thị trấn." (Yuno)

Một cuộc hội thảo kinh doanh đột ngột.
Chỉ vài từ ấy, Sif hiểu ngay được phần nào tình hình, còn Yuno lại tự tin đưa ra một tuyên bố chắc nịch đối với cha cô.

Mẹ của hai cô nàng cùng Morris phát ra một tiếng cười khô khốc, kế đến hướng dẫn hai cô lên chiếc xe ngựa có chạm khắc phù hiệu của thương đoàn.

Mặc dầu tuyến đường bị ùng tắt khủng khϊếp, cỗ xe vẫn di chuyển trơn tru khi biển người hay như mọi vật cảng trên đường dần tách ra như sóng rẽ nước.

Một cảnh tượng khẳng định vị thế của thương đoàn Rembrandt tại Tsige.

~~~~~~~~###~~~~~~~~

"Và như thế, mình đã cố tình đến Thám hiểm Hội, nhưng..." (Yuno)

Yuno Rembrandt đưa tay lên dụi mắt.

Thám hiểm Hội ngay trước mặt cô.

Không tồn tại một trụ sở nào tại Rotsgard, nhưng nơi này lại là địa điểm quen thuộc cho những thám hiểm gia lui tới thực hiện các yêu cầu.
Các con phố đã gia tăng thêm cũng như những tòa nhà được xây mới khiến cô bối rối rất nhiều, nhưng bằng cách nào đó cô đã đặt chân đến nơi này.

Thoạt trông thì chẳng có gì to tát lắm, nhưng cảm giác khi cô hoàn thành quảng đường ấy một cách kỳ dịu cứ như đã đạt được một điều gì đó thật chông gai. Vậy đấy, nhưng...

"Sao lại có tận hai Guild?" (Yuno)

Thật vậy. Trước mặt Yuno, hai tòa nhà với cấu trúc na ná đang đứng sừng sững cạnh nhau. Cả hai đều mang biểu tượng của Thám hiểm Hội.

Một vấn đề nan giải.

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy sự khác biệt, nhưng Yuno chỉ đơn giản là dụi mắt và liếc sơ qua, nên không một chút do dự, cô bước về phía Hội bên trái.

'Một khi nghi ngờ, hãy tiến về bên trái', một trong những cách giải quyết của cô nàng.

"Uh" (Yuno)

Một sức nóng khủng khϊếp bao trùm Yuno.
Vì lượng người quá đông, cô không thể nhìn thấy bàn tiếp tân.

Yuno từng đến đây khá nhiều lần, nhưng chúng vẫn khiến cô bối rối.

"Cô bé đang đứng chắn lối đi đấy, di chuyển nhanh nào."

"Đừng đứng chắn ngay lối vào chứ!"

"Ah, xin lỗi."(Yuno)

Bị hét vào mặt, Yuno theo phản xạ xin lỗi và nhảy sang một bên.

Nếu là trong quá khứ, trước khi bị bệnh, chắc có lẽ cô đã sử dụng cái tên Rembrandt của mình để hành hạ bọn họ.

Khả năng cao bọn họ sẽ khinh thường cô vì điều ấy, nhưng hành động ấy chứng tỏ cô đã chín chắn hơn rồi.

Với Morris, người đang lặng lẽ quan sát trong bóng tối mà Yuno vẫn không hề hay biết, đã ứa nước khi trông thấy cảnh tượng này.

"...Ra vậy. Chi nhánh Hội bên này chỉ dành cho những ai tiến vào vùng đất hoang hử. Mình không thể tiến vào vùng đất hoang. Hình như mình đã chọn sai rồi."(Yuno)
Sau một hồi khảo sát xung quanh, Yuno hiểu tình hình.

Trong quá khứ, những yêu cầu có dính dán đến vùng đất hoang và những yêu cầu khác chỉ được ngăn cách nhau bởi các tấm bảng. Giờ đây, có lẽ số lượng yêu cầu tăng cao, chúng đã được tách riêng theo các tòa nhà.

Cô lặng lẽ rời sang phía bên này công Hội.

Khá đông người đấy, nhưng không tạo ra bầu không khí hỗn loạn như phía bên kia.

Yuno cảm thấy nhẹ nhõm trước bầu không khí quen thuộc và gim ánh mắt về phía mục tiêu.

Cô tiếp cận bàn lễ tân và chống khuỷu tay lên quầy.

"Rất vui khi tiếp đón! Tôi có thể giúp gì ch-chờ chút, Yuno! Gì thế này! Cậu quay về khi nào vậy?! Cũng khá lâu rồi nhỉ!"

"Yeah yeah. Thật đáng khâm phục khi cậu đang làm tốt công việc của mình đấy."(Yuno)

"Chém gió với tớ trên một cái bục như thế này, huh ~. Mà sau tất cả thì đây vẫn là công việc của tớ, nên hiển nhiên phải thực hiện cho đàng hoàn rồi. Không quá tất bật như bao công việc khác, nhưng vẫn là một việc làm khó nhai trong cái thị trấn này." 
"Cũng đã được khá lâu khi tớ quay về lại đây, và Guild lại tăng lên thành con số hai. Sốc thiệt. Còn thị trấn biến đổi hoàn toàn, cứ như một nơi khác vậy."(Yuno)

"Gọi là một nơi hoàn toàn khác thì chém gió quá rồi đấy ~. Ah, nhưng những thám hiểm gia trở lại nơi này sau vài tháng, thậm chí có những lúc bọn họ đề nghị cần một ai đó hướng dẫn họ cơ." 

Trong ánh mắt Yuno là một người bạn thời thơ ấu của cô.

Cảm giác vui thích khi tái ngộ người bạn cũ, cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện ngẫu hứng.

Không có nhiều nhà thám hiểm đến gần quầy lễ tân, nên tình huống này là thỏa đáng, nhưng cả hai chẳng hề bận tâm.

"Chúng đổi thay khá nhiều, tớ có thể hiểu được. A-chan, khi nào cậu sẽ hoàn tất công việc trong ngày hôm nay vậy? Cậu nhận làm công việc này cũng nhờ sự quen biết mà, không thể chuồn ra được à?"(Yuno)
"Để xem nào, khoảng một tiếng nữa thôi. Mà khoan, cậu lặn lội đến tận đây chỉ để gặp tớ thôi à? Công chúa nhỏ Rembrandt? Mà, đừng gọi là chỗ quen biết chứ. Tớ đang làm việc rất nghiêm túc như cậu thấy đấy."

"Chỉ là một sự tình cờ thôi. Tớ đến đây để kiểm tra xem có yêu cầu nào mình có thể thực hiện được hay không, và đã trông thấy cậu, nên tớ đến bắt chuyên luôn. Cũng không vội để nhận một yêu cầu vào lúc này, nên cần thiết phải ưu tiên cho người bạn cũ rồi."(Yuno)

Yuno dễ dàng đảo mắt sang hai bên.

"Thốt ra hai tiếng tình cờ thật dễ dàng quá đấy... Thôi thì, trông lúc chờ đợi hãy tìm xem các nhiệm vụ đi. Tớ sẽ hướng dẫn cậu đến những địa điểm phổ biến dạo gần đây. Tớ sẽ chăm sóc cho riêng cậu." 

"Eh ?! Tớ chỉ vừa mới quay về thôi, thế mà chăm sóc đặc biệt cho tớ rồi hả?!"(Yuno) 
"Hình phạt cho lời tuyên bố trước đó của cậu, khi thể hiện sự thiếu hiểu biết về trái tim của một người thiếu nữ đấy."

Yuno lẩm bẩm phàn nàn, nhưng, có lẽ muốn quyết định thực hiện mục tiêu ban đầu của mình, cô bắt đầu lục tìm những nhiệm vụ. Rời khỏi bàn tiếp tân, cô hướng đến bảng yêu cầu.

Bọn họ là những người bạn học cũ ở trường, nhưng cũng là đối thủ của nhau. Nói cách khác, một người bạn khiến ai đó phải cảnh giác. Nhưng với Yuno, cô gái ấy cũng là một người bạn thực sự khiến cô có thể thư thả mở lòng mình. Nếu phải so sánh chúng với những người bạn khác, cô ta sẽ được liệt vào danh sách những bạn bè cởi mở đây. 

Chắc vì như thế nên Yuno, người được giáo dục khá tốt, có thể trở thành bạn với cô gái ấy khá dễ dàng mà không trở nên quá kiêu căng.
"Hmm, một yêu cầu cho riêng một cá nhân đạt cấp độ trên 70 hoặc tổ đội gồm những người cấp 50 à." (Yuno)

Yuno lật lên quan sát sấp danh mục nhiệm vụ mà cô đã mượn được trong lúc liếc nhìn vào bảng yêu cầu.

Cô đã quay về quê nhà, nhưng không có ý định chần chừ.

Các yêu cầu đã được thu hẹp lại, cô ưu tiên kinh nghiệm hơn phần thưởng.

Yuno Rembrandt vẫn chưa tìm ra phong cách chiến đấu của riêng mình. Cô cảm thấy còn thiếu hụt một điều gì đó.

Thế nên cô nghĩ cần nắm bắt ngay bất kể đấy là thứ gì.

"Chúng khiến mình phải nóng lòng cứ mỗi khi trông thấy Jin-senpai đã tiến nhanh theo phong cách song kiếm. Cách dùng thương của Shiki-san lại chủ yếu tập trung vào phép thuật, và thuật bắn cung từ Raidou-sensei quá không bình thường."(Yuno) 

Tiếp nhận những lời chỉ dạy của Raidou, Yuno đã tiến khá xa trên con đường vận dụng ma thuật, nhưng đấy không thể xem là phong cách chiến đấu riêng được.
Trong trận chiến, sử dụng chính vũ khí của mình mới là quan trọng nhất.

Cô đã đăng ký như một thám hiểm gia trong Hội và đạt được một cấp độ phù hợp với bản thân. Lẽ dĩ nhiên, cô cũng tích góp một số lượng lớn các kỹ năng đặc biệt, vì vậy nếu áp dụng chúng vào thực chiến, vẫn có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Nhưng Raidou cũng đã khuyên họ đừng phụ thuộc quá nhiều vào các kỹ năng, đặc biệt là những ai dễ dàng ngâm chú thuật và chia tách chúng ra.

Phong cách là nền tảng cho các kỹ năng, điều thường thấy đối với các thám hiểm gia gắn liền với những cuộc chiến hay như nhiều sinh viên tại Học viện vẫn chiến đấu theo cách này. Vậy nên Yuno cảm thấy vô cùng quái lạ với chỉ dẫn ấy, nhưng hiện tại cô đã hiểu rõ.

Các kỹ năng - đặc biệt là những kỹ năng phải ngâm xướng chú thuật để tạo ra - buộc cơ thể phải di chuyến theo một cách cưỡng bức. Lấy ví dụ: High Slash khá phổ biến với những chiến binh hạng nhẹ. Một kỹ năng bạn có thể áp dụng khi chân tiếp xúc mặt đất, và chúng khiến bạn bật nhảy cao hơn nhằm loại bỏ bớt mục tiêu. Chúng ta không thể di chuyển tự do cho đến khi hoàn tất đòn công kích. Trong tình huống bị lỡ đà, một lỗ hỏng chết người sẽ được hình thành.
Tất nhiên, bạn sẽ đạt được sức bật nhảy vượt qua khả năng thông thường, và sở hữu lợi thế riêng đấy, vì vậy, tùy vào cách áp dụng, chúng sẽ hữu ích thôi.

Yuno đã giải thích những lời chỉ dẫn từ Raidou kiểu như 'hãy học cách di chuyển cơ thể của chính bạn trong thực chiến trước tiên để phát huy tốt nhất các kỹ năng bạn có'.

Dù vậy, đến khi cô phải áp dụng những kỹ năng ấy, chúng đã chứng tỏ điều đấy khá khó khăn.

Trong suốt một thời gian dài Yuno đã được che chở dưới sự tiện lợi của những kỹ năng, nhưng giờ đây, cô bắt đầu lo lắng về phong cách chiến đấu của chính mình và hiện đang trải qua những ngày nổ não.

Nhân tiện, Raidou không hề sử dụng một kỹ năng đơn lẽ nào.

Ngay cả khi cậu ta có một vài lựa chọn với những nhiệm vụ cấp thấp, thì cũng bởi chỉ là cấp 1, nên chẳng có lấy một yêu cầu nào.
Tất cả các công việc mà Root đã thiết lập trên hệ thống Guild, bạn không thể tìm thấy bất kỳ yêu cầu nào nếu ở cấp 1.

'Tôi không thể chỉ dạy những điều mình không biết', Raidou thật tình đã phát biểu lý do củ chuối như vậy đấy. Nhưng mọi thứ trên thực tế thật tình quá bi thảm.  

Những hiểu lầm đôi khi tạo ra phép lạ quá hư cấu.

Jin không thể vận dụng các kỹ năng vào giải đấu, thế nên anh ấy cảm thấy kiểu như bọn họ đang nhắc nhở anh phải luyện tập mà chưa hề sở hữu một kỹ năng nào như lúc khởi đầu, và anh đã thực hiện việc ấy rất chăm chỉ.

Một trong những lợi ích từ Thám hiểm Hội là giúp đạt được những kỹ năng thực chiến.

Cũng tồn tại vài nơi mà việc sử dụng chúng bị cấm đấy, ví dụ như: trong các sự kiện cạnh tranh về võ thuật.
Dĩ nhiên, Raidou thì không biết chút gì về nó rồi.

Đến phút cuối, Yuno chẳng thể tìm thấy được yêu cầu tốt đẹp nào, và rời khỏi Hội cùng cô bạn của mình ứng với thời gian đã định trước.

~~~~~~~~###~~~~~~~~

Yuno đã trải qua một buổi tối vui vẻ cùng người bạn biệt danh A-chan của mình, Ates.

Tuy nhiên, đêm nay cấp độ nguy hiểm sẽ vượt xa hơn rất nhiều những gì cô mong đợi, chỉ tiếc một điều, cô sẽ không hề hay biết cho đến khi chính mình bị cuốn vào rắc rối ấy đâu.

"Ch-chúng ta phải làm gì đây?" (Ates)

Yuno đang suy nghĩ điều tương tự khi đứng cạnh Ates.

Hầu hết các vấn đề sẽ được giải quyết bằng cách hô to cái tên Rembrandt, nhưng có những trường hợp ngoại lệ - trong tình huống bọn chúng có thái độ thù địch với Thương đoàn Rembrandt, hay như khi không thể đàm phán.
Đêm nay đã là đêm thứ hai rồi.

Say xỉn.

Yuno rất cứng cựa, nhưng đấy chỉ là tiêu chuẩn của đám sinh viên.

Cô nhớ người đàn ông này vì hắn ta đã hét vào mặt cô ngay khi bước chân vào nhầm Hội, nhưng nếu đặt câu hỏi liệu cô có thể chống trả lại hắn ta không, câu trả lời sẽ là không.

Lựa chọn giải quyết vấn đề trước mắt bằng một cuộc đàm phán hòa bình ngay khi đụng độ hắn ta thì không vấn đề gì. Nhưng hắn cũng say mèm.

Thậm chí dù đã say rượu, hắn vẫn là một mạo hiểm giả đã hoàn thành không ít các yêu cầu trong vùng đất hoang. Yuno vẫn chưa đủ tiêu chuẩn như thế trong khả năng của mình. Hắn ta không phải một đối thủ mà cô có thể áp chế.

Những người có mặt xung quanh hoặc là không quan tâm hoặc đứng yên quan sát.

(Lựa chọn khôn ngoan trong tình huống này là tạo ra một cuộc huyên náo để ai đó quen biết có thể giúp mình thoát ra bên ngoài. Hình như việc lẽn một mình ra khỏi nhà đã hại mình rồi.) (Yuno)
Trong tình huống như thế, Yuno vẫn bình tĩnh suy xét về một giải pháp, nhưng...

"Kya! Kugh!"(Yuno)

Trong chớp mắt, tại thời điểm khi cô đang đảo mắt xem xét có người quen xung quanh hay không, ánh nhìn ấy của cô đã khiến hai kẻ gây rối khó chịu, Yuno bị một bàn tay tóm chặc cổ họng và nhấc bổng lên.

Một động tác sắc bén đến từ một kẻ say.

Khi quay sang xác nhận trạng thái của cô bạn, có vẻ người đàn ông còn lại cao hơn hẳn một cái đầu đang dùng cả hai tay giữ chặc cô bạn kia trên mặt đất.

Cô muốn làm gì đó, nhưng hiện đang bị tóm chặc cổ họng và bị nhấc bổng lên, nên tình trạng này thậm chí cô còn không thể thở được.

(Phải làm gì trước đây. Ah geez. Đây là quê nhà của mình, nhưng cái an ninh ở thị trấn này quá tệ) (Yuno)

Thật khó nhọc, nhưng Yuno vẫn không hề rơi vào hoảng loạn.
Một khi cái tên Rembrandt không hoạt động, chẳng còn cách nào đối phó với các thám hiểm gia đã trải qua những cuộc chiến tại vùng đất hoang. Nhưng mặt khác, điều này theo lệ thường nghĩa là không một nhà thám hiểm nào trong thị trấn này mà Yuno không thể đối phó.

Và trên thực tế, số phận của hai kẻ thám hiểm hiện đang khống chế Yuno và bạn của cô đã bị phong tỏa.

Bất luận có hành động như thế nào từ bây giờ, bọn họ đã khuấy động cơn thịnh nộ của người đại diện Thương đoàn Rembrandt, và khả năng cao sẽ biến mất khỏi thị trấn này vào ngày mai.

Nhưng điều ấy chẳng thể giải quyết được vấn đề hiện tại.

Ngay lúc này kỳ tích nào sẽ cứu cô...

"Kế đến, hãy giữ nguyên vị trí."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong đám đông ở quán bar.

Mặc dù khoảng thời gian này chỉ để cho người ta đấm mình vào rượu chè nhằm giải tỏa mọi mệt mỏi trong ngày, vẫn xuất hiện một người đàn ông trong bộ đồ quản gia.
Ông ta bước ra cắt ngang phân cảnh của Yuno, Ates và hai người đàn ông đang đứng đó, tiếp đến, như chẳng hề bận tâm, ông nhẹ nhàng đánh vào phần khuỷu tay phải của gã đang bóp cổ Yuno.

"Ah? Mi ... Mi có biết ta là ai - Uoah ?!"

Tuy ông không ra tay quá mạnh, gã đàn ông đô con thả Yuno ra và co rúm tay lại.

Gã thở hổn hển và quá bất ngờ.

Thế nhưng người quản gia chẳng thèm quan tâm. Ông bế Yuno lên tay và hướng ánh nhìn về phía nạn nhân còn lại.

'Thứ lỗi vì sự đường đột này nhé', khi ông sửa lại gọng kính.

"Ates-sama, Banzai." (Morris)

"Hả?" (Ates)

"Nâng cao cả hai tay." (Morris)

"Ah, được thôi." (Ates)

"Eh, mi đang làm gì đấy, con nhóc này?"

Gã đàn ông trung niên phải thốt ra sự bất ngờ khi nhận thấy điều quái lạ, Ates giật nãy người trong tư thế giơ hai tay theo lời chỉ dẫn. 

Khi cô hoàn tất động tác ấy, gã đàn ông cao hơn cô bị đánh bật ra.
Mọi ánh nhìn đều tập trung vào gã trung niên, khiến hành động này trở nên khả thi hơn.

Người quản gia bí ẩn nở một nụ cười.

"Chà, tiếp theo, thúc mạnh đầu gối với hết sức bình sinh nào." (Morris)

"Đầu gối hả? Như thế... ?! Này à"(Ates)

"Gagh !!"

"Ah." (Ates)

"Hoàn hảo. Giờ thì, lại đây nào."

Tung hết sức thúc gối, phút cuối cô đã hiểu kết quả. - Đầu gối của cô đập ngay vào đũng quần gã kia. Và chẳng có lấy một chút kiềm chế nào, cô chỉ đơn giản thực hiện theo chỉ dẫn.

Khi cảm thấy gã đàn ông nới lõng sức mạnh, Ates vội vàng lũi ra sau lưng người quản gia đã cho cô lời khuyên.

Gã đàn ông đáng thương chỉ còn biết thốt ra những từ ngữ khó hiểu, không khác gì tiếng gào khóc trong đau đớn, và miệng hắn bắt đầu sùi bọt mép cũng như đôi mắt trắng giã ra.

"M-Morris-san! Tôi rất sợ ~ !!"(Ates)
"An toàn rồi, những cô gái. Ates-sama, Yuno-ojosama, không sao rồi."(Morris) 

"Ah, vâng."(Ates)

"Ugh * khụ * khụ * ... Cảm ơn nhé, Morris."(Yuno) 

"Yuno-ojosama, tôi đã run rẩy khắp người khi chẳng tìm thấy tiểu thư ở đâu. Tôi sẽ giải quyết vấn đề này tức khắc, vì vậy chúng ta hãy trở về nhà ngay nào...... Milady đang chờ đấy."(Morris)

Cụm từ Milady mà Morris thêm vào phút cuối khiến Yuno rêи ɾỉ.

Cô hiểu những gì đang chờ đợi mình phía trước sẽ là những lời quở trách.

Morris cởi bỏ áo khoác và sửa lại chiếc nơ trên cổ áo trong lúc tiến gần gã đàn ông đã tóm cổ Yuno.

"Đồ khốn! Ta là một mạo hiểm giả lăn lộn tại vùng đất hoang, mi biết không?! Ta có thể làm mọi cách để thông báo đến Trụ sở Ando, một vấn đề lớn đấy!! Mi có hiểu việc đó sẽ thế nào không?!" 

"Ando, cơ sở xếp thứ hai à, không phải chứ. Nếu nửa năm trước, tôi sẽ không ngần ngại vỗ tay tán thưởng cho anh về việc đó đâu, nhưng vào lúc này đây, tôi xin thông báo rằng chẳng còn nghĩa lý gì hết. Chẳng còn một cấp bậc nào mà không khϊếp vía trước Rembrandt."(Morris) 
"Ha! Đừng tưởng rằng chỉ là một thương gia mà có thể hùng mạnh mãi mãi! Mi biết đấy, cấp độ của ta là một trăm ba-Buagh!"

Chân phải mỏng manh của Morris khoan sâu vào bụng gã đàn ông to lớn.

"Thật xấu hổ khi trình độ của tôi không cao. Nó chỉ khoảng 300 thôi."(Morris)

Nói đoạn, người quản gia già dồn sức mạnh vào chân trái còn lại. Yuno trông thấy cảnh ấy thì đã bị hớp hồn.

Khoảnh khắc tiếp theo, chân trái Morris rời khỏi mặt đất, cả cơ thể ông xoay một vòng tinh tế. Kế đến ông giải phóng sức mạnh dồn nén ấy, tung một cước bằng chân trái nghiền nát hàm dưới của gã đàn ông.

Nhanh như chớp, chân phải của ông đang lúng vào bụng gã kia cũng tách ra và Morris xoay một vòng trong không trung trước khi hạ cánh.

Ông bình thãn phủi bụi khỏi tay áo.

Những động tác nhào lộn hết sức tinh tế. Cách chuyển động mà bạn sẽ không thể nghĩ là một lão già sẽ thực hiện được.
"Buồn thiệt chứ. Cứ mỗi khi đám thanh niên trẻ trâu gia tăng, thì số lần cơ thể già nua này phải hành động lại tăng lên, và chúng thật phiền hà."(Morris)

Như hưởng ứng theo những lời của Morris, âm thanh tiếng reo hò và tiếng thủy tinh va chạm nhau vang vọng khắp quán bar.

Đêm nay, quán bar quá nóng.

Ates cũng hét theo 'kya ~!' khi ôm chặc Yuno và nhảy tưng tưng.

Cùng lúc ấy, Yuno đang hướng ánh mắt đến Morris với những tia sáng lấp lánh.

"Giờ thì, Yuno-ojosama. Chúng ta hãy quay về thôi."(Morris) 

"... Tôi tìm thấy rồi. Chính là nó!"(Yuno)

'Ojo-sama?'(Morris)

"Chính là ông đấy Morris !!"(Yuno)

"Hả? Cái quái gì thế?"(Morris)

"Hãy dạy cho tôi những thứ ông đã trình diễn như lúc nãy ấy!"(Yuno)

"... Hả?"(Morris)

Yuno cảm tưởng toàn thân mình run bắn lên.

Người quản gia già phục vụ cho gia đình cô, lão Morris. Ông luôn bên cạnh họ từ thưở còn bé xíu và xét về cơ bản thì ông không khác gì người nhà của cô.
Cô từng nghe nói rằng ông ta rất xuất chúng, nhưng chưa bao giờ trông thấy vũ khí hay như cách ông ta chiến đấu cả.

Rõ ràng quá ngạc nhiên khi trông thấy Morris dễ dàng bán hành cho một thám hiểm giả từng lăn lộn trong vùng đất hoang, và ông ta vẫn đứng hiên ngang tại đó cứ như đang đùa giỡn với đám trẻ vậy. Nhưng hết thảy, điều khiến Yuno run sợ chính là kỹ năng vật lý quá vi diệu.

Với Yuno, người đang nỗ não với việc tận dụng kỹ năng thương và cung chẳng thể biết nên phát triển theo hướng nào, những chuyển động mà Morris thể hiện cứ như một chân trời mới dành cho cô vậy.

Cô hiểu trong khả năng của mình sẽ có thể dung hợp được những điều ấy. Sở trường của cô vẫn là tận dụng hết mọi loại vũ khí ở mức độ khá. Thế mạnh của chúng là áp dụng tất cả mọi thứ, nhưng điều ấy cũng khiến chủ nhân của chúng phải xoay sở trăm bề.
Và, Yuno đã tìm thấy ánh sáng trên con đường cô đã chọn.

Những kỹ thuật này sẽ đóng vai trò cốt lõi trong việc sử dụng nhiều loại vũ khí.

Đến cuối cùng, cô đã gặp được tuyệt kỹ nhằm phục vụ cho phong cách chiến đấu linh hoạt của riêng mình.

Vào thời khắc này đây, lần đầu tiên cô thằm cảm ơn cha mình đã yêu cầu hai chị em trở về Tsige.

Nữa sau kỳ nghỉ hè của Yuno chuyển biến theo cách như thế đấy.

---------END CHAP---------

Say sml các bác à... mai đăng tiếp nhé... tui lé cmn rồi :v


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv