Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 240: Dàn Xếp Tạm Lắng Thì Lại Toé Lửa.



Chương 229: Dàn Xếp Tạm Lắng Thì Lại Toé Lửa.

Một khoảng thời gian căng thẳng cực độ đã trôi qua từ lúc bắt đầu cuộc họp, nó khác một trời một vực với những lần tập trung thường lệ của các thương nhân.

Cuộc thảo luận chưa thực sự đi đến một kết quả cụ thể nào, bọn họ liên tục chuyển từ hết chủ đề này sang chủ đề khác… nói một cách đơn giản, càng nghe bao nhiêu thì tâm trí tôi càng trống rỗng bấy nhiêu.

Phải, từng phút giây đứng giữa họ thậm chí còn nhức đầu hơn bất kì trận chiến nào tôi từng tham gia trước đây.

Nhìn vào mảnh giấy ghi nhớ trên tay, đây là những thông tin tôi đã viết lại trong tuyệt vọng về tất cả mọi thứ nghe được từ họ trong trạng thái đầu óc còn đang trên mây. Ai nói gì đều được viết đầy đủ trong đây.

"Thật đúng như mong đợi… ở những cá nhân đã làm nên tên tuổi tại Tsige. Họ tài thật đấy" (Makoto)
Dù cũng phải kể đến sự có mặt của Sairitz-san và một số người ngoài.

Ít ra thì tôi đã kịp ghi lại đặc điểm và lời giới thiệu bản thân của họ rồi.

Nhìn chung, đa số là tôi mới gặp lần đầu, vậy nên tôi phải cố gắng ghi nhớ sớm nhất có thể.

Bên cạnh đó… cách mạng ở Aion và độc lập của Tsige.

Tôi không ngờ là bao nhiêu thứ như thế đang lần lượt xảy ra ngay trước mũi mình.

Hơn nữa, những sự kiện có tôi góp mặt đều mang quy mô lớn dần lên rồi.

"Mặc dù vẫn không thể thay đổi sự thật rằng đó là hành động liều lĩnh, mình biết họ có cơ may thành công. Hôm nay cứ như vậy đi đã. Tôi về rồi đây~~" (Makoto)

"Waka! Mừng ngài quay về!"

Tôi ghé qua cửa hiệu đầu tiên của Thương đoàn Kuzunoha nằm bên trong cửa hàng lớn của Rembrandt-san.

Thấy cảnh mọi người làm việc hăng hái ngày qua ngày luôn khiến tâm trạng tôi phấn khởi hơn nhiều.
Tôi nhận được lời chào đến từ bốn nhân viên của cửa hàng.

Họ đồng loạt gọi "Waka" bằng chất giọng khá cao, vì vậy khách hàng lập tức quay sang nhìn tôi. Mỉm cười đáp lại họ, tôi hướng đến khu vực dành cho nhân viên.

Khi vừa tới nơi, ở phần đằng sau văn phòng, tôi thấy các Lâm quỷ tộc và các Gorgon đang chăm chỉ làm việc của họ.

Diện tích của cửa hàng tuy không được lớn cho lắm, nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi phải thu hẹp văn phòng ở đây cho vừa vặn.

Thực ra, trông hai người họ đang khá bận rộn.

"Waka-sama, mừng ngài quay về!"

"Tôi chỉ tới kiểm tra một lát ấy mà. Đừng để tâm đến tôi. Cứ tiếp tục đi" (Makoto)

Nhận ra sự hiện diện của tôi, họ vội vàng ngừng tay để chào hỏi, nhưng vì không muốn cản trở công việc của mọi người, tôi bảo họ hãy tiếp tục.
Dù vậy, khi ngồi xuống cái ghế mình không hay dùng, một Gorgon vẫn mang cho tôi cốc nước.

Thế là, chỉ vì đã tới đây, tôi đã sơ ý khiến họ để tâm đến mình.

Tôi muốn nói với họ là không cần đâu, nhưng cuối cùng tôi chỉ giữ yên lặng.

"Cảm ơn" (Makoto)

"Xin đừng khách sáo ạ. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị nghỉ tay một lát để uống trà rồi"

"Nơi này đang làm ăn khấm khá hơn đấy chứ. Tôi đã đọc một số báo cáo ghi rằng kể từ lúc kinh tế của Tsige đột ngột tăng trưởng mạnh, lượng khách hàng và số sản phẩm bán ra cũng tăng liên tục. Nhưng với góc nhìn của người trong cuộc, cô nghĩ sao?" (Makoto)

"Vâng, dĩ nhiên, bên cạnh việc báo cáo lại những con số cụ thể, đây là công việc không hề nhàm chán một chút nào. Ngoài khách đến mua trực tiếp từ cửa hàng, chúng tôi đã hoàn thành rất nhiều những cuộc hẹn và đơn đặt hàng khác nhau. Sắp tới có lẽ chúng tôi sẽ phải đề nghị cấp trên mở rộng kho lưu trữ và tuyển thêm thợ thủ công"
Trữ lượng trong kho và thợ nghề.

Vấn đề này trước đây đã phát sinh một số lần rồi.

Bất kể tôi có xử lí bao nhiêu, sẽ luôn xuất hiện thêm những yêu cầu mới, dẫn đến gần đây, tôi đã cho tạm dừng để khảo sát tình hình.

Cũng khá lâu rồi tôi mới có thời gian đi dạo một vòng quanh Tsige thế này, cùng với thay đổi lớn trong lối suy nghĩ nữa.

Không phải chỉ mình Thương đoàn Kuzunoha là đang tăng lên về doanh thu và lợi nhuận, cả thị trấn này đang phát triển với tốc độ ngoài sức tưởng tượng.

Mỗi lần tôi ghé thăm là y như rằng nó lại thay đổi, mà vụ này không phải phóng đại đâu đấy. Tsige hiện tại đã là một thị trấn vô cùng nhộn nhịp rồi.

… Cô nhân viên cũng đã nói: "công việc không hề nhàm chán" đó thôi.

Dựa vào biểu cảm của cô ấy, đấy không phải những lời lẽ với ngụ ý mỉa mai hay bất bình gì cả.
Nghe được điều đó làm tôi vui hơn là trông thấy sự bận bịu của họ.

"... Liệu chỉ tuyển thêm thợ nghề thì có đủ không? Ví dụ, với con số như bây giờ, mọi người vẫn có thể vận hành cửa hàng chứ?" (Makoto)

"Trong những ngày lượng khách ghé qua tăng đột biến, chúng tôi cũng hỗ trợ họ một phần, vì vậy thêm nhân công chưa thực sự cần thiết, nhưng… liệu có thể…"

"Được, tôi sẽ xem xét" (Makoto)

"Thực sự rất cảm ơn ngài!"

Tại cửa hàng ở Rotsgard, khách đến mua cũng rất đông đúc, nhưng từ trước tới giờ, tôi chỉ giao chi nhánh ở Tsige cho người khác quản lí là chính.

Tôi nên suy nghĩ lại về chuyện này.

"Trước tiên, tôi cần cân nhắc số lượng cần thêm phù hợp với thực tế. Tôi cũng muốn nghe thêm về tình hình hiện giờ để nắm bắt một cách tổng thể, vì vậy… liệu cô có thể giao cho ai đó thu xếp những tài liệu liên quan rồi bảo người đó đến gặp tôi sau bữa tối không?" (Makoto)
"V-Vâng!"

Tôi đã bàn bạc trước với Shiki và dùng báo cáo hàng ngày của phía Rotsgard để tham khảo, bây giờ tốt nhất là chưa nên ra quyết định chi tiết vội.

Nghĩ đến tham gia những cuộc họp do Rembrandt-san đề xuất, tôi nghĩ đây sẽ là thời điểm tốt để gia tăng doanh thu thêm một mốc nữa.

Nơi này không phải một nhà hàng, nhưng dân thường và mạo hiểm giả lại rất hay ghé qua, cả ngày lẫn đêm. Hiếm thấy cửa hàng nào làm được như chúng tôi.

Cho đến tận bây giờ, Thương đoàn Kuzunoha vẫn giữ được vị thế và khách hàng đông đảo.

Tuy có thêm một lợi thế nữa là số khách hàng đến với Thương đoàn Rembrandt, điều này vẫn thực sự ấn tượng.

"Được rồi, xin hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ. Tôi chỉ ghé qua đây một lát thôi, giờ tôi sẽ về. Nhờ cô lo liệu bản báo cáo" (Makoto)
"Chúc ngài có một ngày tốt lành!"

Sau khi liếc nhìn một lượt, tôi không hề cảm thấy sự miệt thị nào trong cửa hàng chỉ vì các nhân viên đều là bán nhân.

Rembrandt-san đã khuyên tôi nên nghiêm túc cân nhắc về lựa chọn tuyển thêm hân tộc làm nhân viên.

Tôi đã suy nghĩ về điều này, phòng khi có vấn đề phát sinh, nhưng nếu thuê hân tộc ở Tsige…

Nếu chỉ là một biện pháp ứng phó, tôi có thể nhờ Rembrandt-san điều đi một người của phía ông ấy là được thôi mà.

Nếu bắt buộc phải có hân tộc, tôi có thể chọn phương án cứ để người đó đứng nguyên một chỗ và không cần làm gì cả, như bù nhìn ấy. Thành thật mà nói, thế là tốt nhất.

Tôi không yêu cầu người đó phải có trình độ hay đã qua rèn luyện.

Nếu áp dụng phương châm như mọi khi, chúng tôi có thể huấn luyện cư dân Asora rồi cho họ làm việc trong cửa hàng, do đó, không cần thiết phải thuê hân tộc rồi lại nuôi họ bằng cơm của mình.
Thế giới này không tồn tại thứ gì gọi là tổ chức tạo việc làm, bởi thế nên nó cũng gây khó khăn cho chúng tôi.

Chuyện thuê nhân công tạm thời là học sinh ở Rotsgard -nói cách khác là làm việc bán thời gian - dường như bị nhìn nhận là một điều rất kì lạ.

Nhưng bên đó lại đang ở giữa quá trình tái thiết, hơn nữa người dân cũng không muốn nghiêm trọng hóa mấy vấn đề như vậy. Thật may là sự phản đối không nhiều như tôi dự đoán.

Bởi đó là những học sinh tôi đang trực tiếp dạy dỗ, công đoạn giới thiệu họ với vai trò bán thời gian diễn ra khá ổn thỏa.



Tôi hay có một thói quen là mỗi khi nghĩ đến một chuyện gì đó, tâm trí tôi lại bắt đầu tách ra làm nhiều phần nhỏ, điều này luôn khiến vấn đề trở nên phức tạp hơn cần thiết.

Người ta đã nhiều lần khuyên tôi hãy nghĩ đơn giản, nhưng đây vẫn là một cái tật khó bỏ.
Tạm thời, tôi phải phân loại tất cả những thông tin được lĩnh hội, hãy quay về Asora thôi nào.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Với cái bụng no căng sau bữa tối, tất cả các tùy tùng giờ đang tập trung trong phòng tôi.

"Thương đoàn Milliono và Thương đoàn Eleor. Cả hai đều là những tổ chức phát triển vượt bậc ở Tsige. Họ đồng thời cũng là xương sống của thị trấn trước cả khi thương đoàn của chúng ta thành lập, tôi vẫn còn nhớ họ luôn song hành cùng Tsige qua mọi thăng trầm và không dựa vào ai khác" (Shiki)

"Hmph, ra vậy. Đây mới chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng tôi có thể khẳng định họ là những con người phi thường. Hai đại diện đó khá thân thiện với mọi người, họ đã tạo được một ấn tượng tốt. Thương đoàn Milliono chỉ cung cấp duy nhất những nguyên liệu thô lấy từ vùng đất hoang, còn phía Eleor chuyên buôn bán đất đai và các công trình. Thật may là họ không cạnh tranh trong cùng một hình thức kinh doanh với chúng ta. Tôi thiết nghĩ hai bên có thể tạo dựng mối quan hệ bằng hữu với nhau" (Makoto)
Nhắc đến nguyên liệu thô, Tomoe và Mio có đôi chút liên quan đấy.

Trên thực tế, đại diện Thương đoàn Milliono đã gửi lời cảm ơn đến tôi và hai người họ, chủ yếu là vì sự hỗ trợ trong công đoạn vận chuyển nguyên liệu.

Nhưng phía họ chỉ mua lại từ những nơi bán vật liệu thô, vì vậy họ gần như không có mối liên hệ trực tiếp nào với chúng tôi.

Ấn tượng ban đầu của tôi về người đàn ông đó là sự nghiêm chỉnh.

Liên quan đến Thương đoàn Eleor, nếu tôi nhớ không nhầm, những mẫu đất dành riêng cho các cửa hàng được họ cung cấp qua lời giới thiệu của Thương Hội.

Đúng là Shiki có khác ha.

Anh ta biết về cả hai thương đoàn này.

"Hm… Eleor. Nếu em nhớ đúng thì…" (Tomoe)

Hình như Tomoe đang cố lục lọi gì đó từ bộ nhớ của cổ.

À, nhắc mới nhớ, hồi đó tôi đã giao cho Tomoe vụ mua đất mà.
"Cô biết họ sao?" (Makoto)

"... À, vâng. Người chủ đất bán lại cho em lúc đó đã trò chuyện với ai đấy, chắc là một người tới từ thương đoàn có cái tên như vậy" (Tomoe)

"Người chủ đất? Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu" (Makoto)

"... Đúng vậy. Mà, kể cả khi họ sở hữu khá nhiều đất đai, chưa từng có vấn đề nghiêm trọng nào xảy ra, phía chúng ta cũng không cần hỗ trợ họ bao giờ" (Tomoe)

"Thế thôi sao?" (Makoto)

Tôi có cảm giác vẫn còn nữa nên mới hỏi thử.

"Chắc là thế ạ. Nhưng giờ đó là tất cả những gì em còn nhớ" (Tomoe)

Rốt cuộc tôi chỉ nhận được một câu trả lời không rõ ràng.

"Họ đã khuyên tôi nên mua một mẫu đất từ Thương đoàn Eleor. Chỗ chúng ta sở hữu nằm ngay cạnh khu đó. Ông ấy đã nói: 'Thương đoàn của cậu đang làm ăn phát đạt, sau này có thể cậu sẽ muốn mở thêm cho mình một cửa hiệu nữa đấy, mong cậu sẽ dành chút thời gian xem qua nơi này'  " (Makoto)
Ông ta đúng là chuyên gia trong lĩnh vực của mình.

Cứ thuê mãi một căn phòng ở chỗ Rembrandt-san sẽ chỉ khiến ông ấy gặp phiền hà, và tôi đã có sẵn một khu đất dành cho mục đích này.

Nếu nơi đó nằm ở xa, tôi sẽ từ chối ngay, nhưng nếu nó giáp với chỗ thuộc quyền sở hữu của chúng tôi, cửa hàng sẽ có thêm điều kiện để mở rộng.

Phải chăng lí do ông ta nghĩ tôi chưa xây thêm cửa hàng là bởi tôi sẽ mua lại toàn bộ khu đất xung quanh nữa sao?

Thật khó mà tin rằng phía họ lại "tình cờ" còn dư một mẫu đất ngay cạnh chúng tôi như vậy.

Trong quá khứ, đã từng có một cửa hàng ở đó. Nhưng kể từ khi chủ tiệm rời đi nơi khác, khu đất đã bị bỏ trống, kì lạ thật.

Tôi có linh cảm hình như cái túi tiền của mình đang bị nhắm đến thì phải.

Tôi đưa cho Tomoe thông tin chi tiết về mẫu đất vị đại diện giới thiệu.
Giá đất ở Tsige cực kì đắt luôn đấy.

Tôi biết là nó đắt, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra tiêu chuẩn để xác định giá trị thực của nó.

Tôi chỉ nắm được đại khái thôi hà.

Nhìn chung, tôi có biết về một số mô hình kiểu: những nơi nằm gần với những tòa nhà trọng điểm trong khu vực thường rất đắt đỏ, còn ở vùng sâu vùng xa thì dễ thở hơn nhiều.

Và vì thế, tôi mới giao cho Tomoe và Shiki xem xét, lắng nghe ý kiến của họ trước khi quyết định.

Bởi lẽ, tạm gác lại những thứ đã đem ra thảo luận hôm nay có thực sự đi vào hoạt động hay là không, Thương đoàn Eleor đang lên kế hoạch mở rộng thêm phần tường ngoài thị trấn; nói cách khác là mở rộng lãnh thổ Tsige.

Đó là lí do ông ta cần một lượng tiền lớn để chi trả cho vùng diện tích mới đó.

Có lẽ ông ta chính là người đứng ra mua đất - hoặc đúng hơn, mặc cả - và đã đóng góp một phần công sức để xây dựng tường ngoài.
Tức là, nhiều khả năng mẫu đất tôi được giới thiệu đang rao bán với giá cắt cổ.

"Đây…" (Shiki)

"Fumu" (Tomoe)

Vừa nhìn vào tờ giấy, mắt hai người họ mở to.

Ngạc nhiên lắm à?

Vậy... chuyện này chỉ có thể rơi vào hai trường hợp, hoặc là quá đắt, hay là khá rẻ?

"So sánh với toàn bộ Rotsgard và cân nhắc kĩ lưỡng khu vực này, tôi dự kiến giá cả sẽ rất cao, nhưng còn hai người?" (Makoto)

Mức giá của thị trấn này tất nhiên không thể đem ra so đo với thị trấn khác được.

Nhưng với cùng một số tiền, tôi có thể mua một mẫu đất rộng gấp 10 lần ở Rotsgard.

Dường như giá đất ở Tsige cao hơn hẳn những nơi khác, nhưng thật sự thì, không biết mức chênh lệch cụ thể giữa chúng là bao nhiêu đây?

Khu vực chúng tôi mua lại khi trước vẫn giữ nguyên diện tích, nhưng hiện giờ nó lại đắt gấp 5 lần giá gốc.
Tôi nghi ngờ là mình đang bị ăn cướp trắng trợn.

Bất kể họ có tạo ấn tượng tốt thế nào, tôi không nên tin vào mọi thứ các thương nhân mời chào.

"Thật bất thường" (Shiki)

"Umu. Có vẻ phía đối tác thậm chí còn không định mở giao dịch nữa rồi" (Tomoe)

Eh?

Tomoe và Shiki lần lượt đưa ra những nhận xét đáng ngạc nhiên.

"Nghĩa là nó rẻ ư?" (Makoto)

"Vâng. Rẻ đến nỗi em khó mà tin được đây lại là con số Thương đoàn Eleor đưa ra" (Tomoe)

"Tsige là một thị trấn với tốc độ tăng trưởng nhanh. Giao dịch lần này còn phụ thuộc vào thời điểm họ mua lại mẫu đất, nhưng với giá cả như trong đây, phía Eleor sẽ không kiếm được chút lợi nhuận nào hết. Để tiến hành mua đất, người ta còn phải tính kĩ đến chuyện giấy tờ, quản lí, và mức thuế dư sau khi mua nữa" (Shiki)

"Vậy thì… tôi có tính đến việc mở thêm cửa hàng, nhưng chúng ta có nên coi đây là một phi vụ đáng tham gia không?" (Makoto)
Nên mua không nhỉ?

Tôi đã sử dụng chút tiền cho mấy vấn đề của Kaleneon, nhưng hiện tại, nếu có một thứ chúng tôi không hề thiếu, đó là tiền.

"... Nhưng việc này…. Tomoe-dono" (Shiki)

"Hmm. Đúng là có chút kì lạ-ja na. Waka, trước mắt chưa thể quyết định ngay được đâu, chúng ta nên bàn bạc thêm với phía đối tác. Càng sớm càng tốt, ngay khi em và Shiki có thời gian. Em phải xác nhận một điều trước tiên" (Tomoe)

"... Được rồi" (Makoto)

"... Waka-sama, em đã để ý đến cái tên Thương đoàn Eleor trong khá nhiều yêu cầu từ Mạo Hiểm Hội. Thu thập vật liệu thô, săn tìm một số lượng cố định nguyên liệu quý hiếm; những yêu cầu kiểu kiểu vậy đó. Dựa theo số yêu cầu và giá trị phần thưởng, em đoán họ là một thương đoàn khá có tiếng" (Mio)

"Nếu Mio còn nhớ, vậy chắc chắn phía họ đã đề xuất một lượng lớn các yêu cầu liên quan đến nguyên vật liệu. Người đại diện của họ đã gửi lời cảm ơn đến Tomoe và Mio. Ông ta nói nhờ hai người mà số nguyên liệu lấy từ vùng đất hoang đã tăng đáng kể" (Makoto)
Cả hai vị đại diện của hai thương đoàn này đều biết dùng lời lẽ rất khôn khéo.

Họ cứ luôn miệng khen ngợi đối tượng cần nhắm tới là chúng tôi.

Tôi biết Tomoe và Mio đã đóng góp nhiều vật liệu cho việc kinh doanh của họ, nhưng những người cất công mang chúng về là những cá nhân như Toa và tổ đội của cô ấy.

Thế mà ông ta chỉ cảm ơn bên tôi thôi sao?

Đúng là lời khen chẳng mất tiền mua nhỉ.

"Gần đây em không còn theo sát các mạo hiểm giả nữa, nhưng… nếu Tamaki giữ vai trò trông nom Asora, những người khác sẽ có thêm thời gian làm việc của họ, cậu chủ có cần em tới đó không?" (Mio)

Qua giọng của Mio thì không có vẻ gì là đang nói đùa cả.

Hình như những lời khen đã cho thấy tác dụng chúng đem lại.

"Chúng ta sẽ không biết tới cụm từ 'thời gian rảnh' trong ít lâu đấy. Dù sao cũng không thể bắt Tamaki tự gánh vác mọi vấn đề ở Asora được" (Tomoe)
Có vẻ Tomoe cũng đang nghĩ tích cực về việc hỗ trợ các mạo hiểm giả.

Cả cô nữa sao?

Ừ thì, biết rằng hai người họ được khen cũng làm tôi khá phấn khởi.

Cô gái vu nữ gần đây đã trở thành tùy tùng của tôi, Tamaki. Nếu cô ấy học việc nhanh, người đầu tiên được trút bớt gánh nặng sẽ là Shiki, nhưng sau đó sẽ đến Tomoe và Mio, giúp họ toàn tâm toàn ý tập trung vào các mạo hiểm giả.

"Tôi sẽ cố hết sức để tạo ra thời gian cho hai người" (Tamaki)

Tamaki trả lời chúng tôi bằng một nụ cười.

"Phải. Hiện giờ chưa xảy ra vấn đề với những cánh cổng liên kết ngôi đền với thị trấn. Nhưng từ giờ trở đi, cô sẽ cần bao nhiêu người để duy trì mấy tòa nhà đó? Chưa nói đến quy mô, ở đây không có ai biết về đạo Shinto, vậy nên…" (Makoto)

"Tạo được một con đường đi lại giữa thị trấn và ngôi đền đã rất thuận tiện rồi ạ. Chúng em dự kiến sẽ bắt đầu cuộc thảo luận việc xây dựng với cư dân sinh sống tại thị trấn vùng biển. Còn về những ai sẽ giúp việc trong đền Shinto…" (Tamaki)
Tamaki bắt đầu báo cáo.

Tôi vừa gật đầu, vừa lắng nghe.

Dù nơi đây không tồn tại Thần linh, đền Shinto là nơi thờ các vị thần, thế nên thay vì nhân công bình thường, cô ấy cần những người có tiềm năng làm tu sĩ trong đền.

Tôi có thể hiểu được.

Chấp nhận.

Kế tiếp, về kiến thức liên quan đến đạo Shinto, Tamaki nói muốn được sử dụng một số cuốn sách trong kí ức của tôi do Tomoe biên soạn.

Chấp nhận.

Khi được dẫn vào kho cất trữ, cô ấy đã thật sự ngạc nhiên. Khuôn mặt khó nhìn thấu thường ngày của Tamaki bỗng thay đổi trong chốc lát. Tôi thấy rất rõ niềm đam mê của cô ấy trong lúc trò chuyện cùng Tomoe.

Nếu muốn biết thêm về thế giới của tôi, sách là con đường ngắn nhất, và để đề phòng, tôi và Tomoe sẽ kiểm tra lại một lượt toàn bộ nội dung, hai chúng tôi đã có thể chắc chắn là sẽ không nảy sinh vấn đề.
Asora những ngày gần đây, đã có thêm một số người muốn thử tham gia vào việc bếp núc, sau đó, liên tiếp những nghề chưa từng có trong ý niệm của các chủng tộc lần lượt xuất hiện.

Cá nhân tôi thấy khá vui về chuyện này.

"Nhờ lễ hội do Makoto-sama tổ chức, ấn tượng của mọi người đã chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn, và dù sao tôn giáo cũng chưa bao giờ là điều ép buộc lên ý niệm con người" (Tamaki)

Có vẻ không còn một ai suy nghĩ tiêu cực về sự xuất hiện đột ngột của những ngôi đền nữa rồi.

Cá nhân tôi không thực sự muốn sử dụng chúng để giáo dục cư dân Asora hay gì cả.

Thật tuyệt khi mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy.

Bắt đầu bằng vai trò là hỗ trợ Shiki, cô ấy cũng sẽ đỡ thêm một phần công việc cho Tomoe và Mio. Chúng tôi sẽ quan sát khả năng của Tamaki ở nhiều khía cạnh, nhưng có vẻ cô ấy định tiếp thu không thiếu một cái gì luôn.
Biết cách hoàn thành công việc được giao nhanh chóng và chuẩn xác cũng tuyệt lắm chứ.

Tất nhiên, chúng tôi vẫn phải theo dõi để xem cô ấy có thể đảm đương bao nhiêu việc cùng một lúc.

Nếu chúng chất đống lên Tamaki đến nghẹt thở, chắc chắn nó sẽ dẫn đến thất bại.

Bản thân tôi đã trải nghiệm điều đó không ít lần.

"Đó là toàn bộ những gì em cần nói. Ngoài ra, sau khi được ngài xác nhận rằng em đã làm tốt phần việc của mình, em có thể trợ giúp thương đoàn bằng cách nghiên cứu cùng Shiki-san…" (Tamaki)

"Không cần phải làm thế. Một mình Shiki đang làm tương đối ổn rồi. Tamaki sẽ chỉ tập trung vào các vấn đề của Asora. Tôi cần cô trao đổi ý kiến với mỗi bộ tộc, không kể là trên cạn hay dưới biển" (Makoto)

Hiện tại, tôi có giao cho Tomoe và Shiki nhiệm vụ trông nom thị trấn được xây dựng đầu tiên ở Asora; còn một thị trấn khác đang trong quá trình xây dựng ở bờ biển, tôi sẽ để Mio và Shiki phụ trách là chủ yếu.
Tamaki coi như sẽ hỗ trợ cả hai nơi và giảm bớt gánh nặng cho Shiki.

"Em hiểu. Em đã đi hơi xa. Xin lỗi ngài" (Tamaki)

"Không sao, tôi luôn sẵn lòng lắng nghe ý kiến của cô. Mong cô từ giờ sẽ tiếp tục việc đó. Tiếp theo, về chuyện lúc trước tôi bảo anh… Shiki. Tôi đang suy nghĩ sẽ mở rộng kho lưu trữ của cửa hàng tại Tsige. Chứng kiến sự nhộn nhịp của thị trấn, chất lượng không phải thứ quá quan trọng, nhưng… theo anh thì bao nhiêu là đủ?" (Makoto)

Chuyển ánh mắt từ Tamaki sang Shiki, tôi lái sang chủ đề khác.

Nhưng rồi, trước khi Shiki kịp trả lời, ai đó đã gõ cửa.

"Tôi xin phép được vào ạ"

Bóng dáng của một người lùn trẻ với khuôn mặt lo lắng xuất hiện, anh ta nói bằng một giọng lộ rõ sự khúm núm.

… Anh ta bước đi bằng cách cử động tay trái và chân trái cùng lúc và ngược lại.
Lần cuối tôi thấy cách đi này là ở buổi tập diễu hành hồi tiểu học.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một người làm như thế vì quá lo lắng.

"Cảm ơn vì đã lặn lội tới đây. Tôi có vài thứ muốn hỏi anh. Xin hãy ở lại một lát" (Tomoe)

"V-Vâng!!"

Tomoe cầm lấy tập tài liệu rồi nói vài lời với anh ta.

Tôi đã bảo với mọi người trong phòng từ trước là sẽ có một nhân viên của cửa hàng tới đây, vậy nên sẽ không có vấn đề gì đâu.

"... Đừng luống cuống như thế chứ. Nếu anh muốn, hay là uống một ngụm Sake cho đỡ khô họng nhỉ? Nó sẽ giúp anh nói dễ hơn đấy" (Tomoe)

"Tôi không sao ạ!!"

Nhưng trông sắc mặt của anh có ổn tí nào đâu?

Tôi nhìn sang các tùy tùng, họ cũng nghĩ y chang vậy.

Chẳng lẽ bảo phía họ cử một nhân viên tới đây là điều không nên làm?
Họa chăng các nhân viên đã đùn đẩy công việc này và biến nó thành một trò chơi đánh đố nhau để quyết định xem ai sẽ phải đi?

Hình như Rembrandt-san cũng có mặt khá thường xuyên ở cửa hàng, có lẽ đã tốt hơn nếu tôi nhờ ông ấy giao cho ai đó.

Tuy nhiên… có cần phải lo lắng đến thế không?

Có lẽ Tomoe đang nghi ngờ tâm trạng căng thẳng của anh ta sẽ dẫn đến cứng họng, và cô ấy đã chọn một thứ đồ uống pha thêm chút cồn.

Một thứ nước màu xanh lục được Tomoe rót vào chiếc cốc, người lùn nhận lấy nó bằng cả hai tay đang run rẩy và nốc trong một hơi.

Theo tiêu chuẩn của người lùn, loại rượu này là đồ uống khá nhẹ, nhưng chí ít vẫn có mùi thơm, và kể cả nếu anh ta có uống hết cũng không gục được đâu mà lo. Tuy nó chưa đủ để xoa dịu anh ta, người lùn vẫn giải tỏa được một chút, hoặc là tôi thấy thế.
"Vậy… tôi xin phép được g-g-g-giải thích nội dung trong t-t-t-tài liệu"

Xem ra không ổn rồi.

Cốc nước đó chẳng phát huy tác dụng gì cả.

"Đợi một lát. Tập tài liệu ở đây đã được sắp xếp rất cẩn thận. Chúng tôi sẽ hỏi, anh chỉ cần trả lời thật rõ ràng" (Tomoe)

… Tomoe đề xuất một biện pháp cứu cánh.

Oh, cái này đáng để học hỏi nè.

"Thông tin cũng được ghi lại chi tiết nữa. Có vẻ người viết toàn bộ chỗ này là Yumemi của tộc Gorgon. Cô gái đó thực hợp với công việc bàn giấy" (Shiki)

"Đúng như ngài đã nói ạ, Shiki-sama!"

Gorgon.

Ừ nhỉ, tôi nhớ là họ có một người làm việc trong văn phòng như một thư kí.

Yumemi.

Nghe thấy cái tên đó, tôi bắt đầu nhớ ra rồi.

Đó chính là cô gái Gorgon thứ ba được phân công đến Tsige.

Giờ cô ấy trông hăng hái hơn trước nhiều lắm, nhưng… cô ấy làm tôi nhớ đến tộc Gorgon trong kí ức của mình.
Phái nữ có thể thay đổi bằng bất cứ cách nào họ muốn, đồ trang điểm, quần áo, cả trang sức nữa.

Tôi xem qua tập tài liệu được mang đến.

Những người khác đều đã kiểm tra rồi.

Hể~, chữ viết rất thanh thoát, lại còn dễ đọc nữa này.

Tôi hoàn toàn hiểu lí do họ luôn hết lời khen ngợi nó.

Trong đây cũng ghi lại đầy đủ các số liệu để so sánh, chúng sẽ giúp tôi nắm bắt tình hình và tìm ra nguyên nhân dẫn đến yêu cầu lần này.

… Còn tập tài liệu… tôi nên giữ lấy làm một hình mẫu tham khảo.

"Vậy, liên quan tới số lượng nhân công hiện nay của Thương đoàn Kuzunoha…" (Tomoe)

Tomoe bắt đầu đặt câu hỏi, đôi lúc Shiki cũng thêm thắt vài thứ. Người lùn chỉ ngồi trả lời họ.

15 phút trôi qua…

Anh bạn người lùn đã hoàn thành nhiệm vụ, anh ta rời khỏi căn phòng và không thể giấu nổi sự mệt mỏi.
Như thể đến cả tâm hồn anh ta cũng rũ rượi hết rồi vậy.

Sau đó, chúng tôi dành ra chút thời gian để cùng nhau chấp thuận một con số cụ thể và quyết định rằng cửa hàng sẽ tiếp tục hoạt động với số lượng mới, bắt đầu từ ngày kia.

Và bây giờ, cuối cùng cũng vào vấn đề chính đây.

"Phải, sắp tới cửa hàng của Tsige sẽ tiếp tục phát triển hơn nữa. Phù… giờ thì, về cuộc cách mạng ở Aion và hướng đi của Tsige…" (Makoto)

"Nếu Rembrandt đã khẳng định nó sẽ xảy ra, vậy có nghĩa đây là tương lai không thể tránh khỏi đối với Aion" (Tomoe)

"Tôi đồng ý" (Shiki)

"Tôi cũng vậy" (Mio)

"..."

Chỉ trừ Tamaki, hai người còn lại muốn đi theo ý kiến của Tomoe.

Dù sao Tamaki cũng chưa biết gì về hoàn cảnh và tình hình bây giờ, cô ấy giữ im lặng cũng dễ hiểu thôi.

"Thế, mọi người nghĩ sao về quyền tự trị của Tsige? Chừng nào chúng ta còn để thương đoàn của mình hoạt động trong thị trấn, không ai có thể đứng ngoài cuộc được" (Makoto)
"Nếu người đàn ông đó, Rembrandt, thực sự muốn tiến hành chuyện này, tình hình sẽ biến động rất lớn. Nhưng, em nghĩ mọi thứ vẫn sẽ diễn ra đúng như cách nó được sắp đặt thôi" (Tomoe)

Có vẻ Tomoe cũng nghĩ giống tôi.

Để mà nói thì, chính Rembrandt-san là người chỉ đạo quá trình, vì vậy tôi dự đoán kế hoạch nhiều khả năng sẽ thành công.

"Cho tới giờ phút này, thay vì coi Tsige thuộc về vương quốc Aion, em thấy nó phải là cửa ngõ vào vùng đất hoang mới đúng. Nếu Aion không đem lại lợi ích gì cho thị trấn, không phải lạ nếu họ muốn giành lấy quyền tự chủ" (Mio)

Mio nói lên ấn tượng của cô ấy về Tsige, dưới góc nhìn là một thị trấn.

Nhưng tôi cũng nghĩ đó chính là cách mọi người nhìn nhận từ thực tế.

Có thể Tsige không phải một cứ điểm quan trọng, nhưng nó vẫn nằm ở vị trí quá thuận lợi về nhiều mặt.
Kể từ lúc tôi mới đặt chân đến Tsige, mối quan hệ giữa người dân và vương quốc đã lỏng lẻo lắm rồi.

"Nếu họ đã có sẵn phương án để tự phòng thủ, giành độc lập sẽ chỉ mang lại ích lợi. Nhưng…" (Shiki)

"Nhưng sao?" (Makoto)

"Tính riêng đến lớp phòng thủ cho cả thị trấn, như chúng ta đã biết trước, họ gần như phải dựa vào sức mạnh danh nghĩa của Aion, đây là một vật cản rất lớn. Nhưng, bất kể là Tsige hay Rotsgard, mỗi thị trấn có mặt Waka-sama đều trở nên nhộn nhịp hẳn" (Shiki)



Đ-Đó chỉ là trùng hợp thôi.

"... Theo em thì cuộc cách mạng sẽ trở thành thời cơ tốt để giành lấy quyền tự chủ. Nhưng Tsige là một thị trấn ẩn chứa không ít mối lo ngại. Aion và Lorel; hai cường quốc này, họ sẽ không cho phép sự ra đời của một bộ máy tự quản lí thuộc về một đất nước nhỏ trong lãnh thổ của mình" (Tamaki)
Tamaki bày tỏ quan điểm về những khó khăn mà cuộc cách mạng đang đối mặt, dựa vào địa thế và kinh tế của nó.

Và ngay từ đầu, làm gì có chuyện Aion dễ dàng vứt bỏ nguồn lợi nhuận chủ chốt như vậy được.

"Nhưng Rembrandt-san và những người có ảnh hưởng xung quanh ông ấy đã sẵn sàng đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm rồi" (Makoto)

"Vâng, nếu như vị thương nhân tên Rembrandt này sở hữu những kĩ năng mà thậm chí Tomoe-san cũng phải thừa nhận, ông ấy sẽ không thể làm qua loa được. Vì thế em mới nghĩ viễn cảnh tự chủ có khả năng thành công, nhưng còn việc họ có thể duy trì tình cảnh đó trong bao lâu, em chưa khẳng định được, nhưng nó sẽ không mấy khả quan. Hân tộc vẫn đang đứng giữa cuộc chiến tranh với quỷ tộc, xảy ra mâu thuẫn nội bộ chắc chắn sẽ rất tiêu cực. Hơn nữa, chúng ta còn chưa biết rõ liệu phía Limia hoặc Gritonia có đang âm thầm quan sát hay không" (Tamaki)
"Cô nói phải" (Makoto)

Có khả năng quỷ tộc sẽ lợi dụng sơ hở trong lúc mọi thứ trở nên hỗn loạn, bắt nguồn từ cuộc nổi dậy ở Aion và giữa lúc Tsige tuyên bố độc lập.

Nếu kẻ thù để lộ điểm yếu, chỉ khoanh tay đứng nhìn sẽ gây cho phía quỷ tộc tổn thất lớn.

Một khi nó đã xảy ra, Tsige sẽ biến thành tâm điểm của sự chỉ trích từ mọi quốc gia.

Như thế thì sao gọi là thành công nhỉ?

Tôi chỉ thấy tương lai họ sẽ lâm vào tình trạng khó khăn bộn bề mà thôi.

"Vả lại, cho dù là bí mật đi nữa, một câu hỏi lớn là tại sao phía Liên Minh Lorel lại tiếp tay cho kế hoạch của Tsige? Em không thể hiểu được nguyên nhân là do đâu. Nếu kế hoạch đổ bể, chẳng phải họ chỉ cần chuyển danh nghĩa từ Aion sang Lorel sao?" (Tamaki)

"Lí do Sairitz-san đưa ra là bởi Tsige đã hỗ trợ họ khá thường xuyên" (Makoto)
Trong quá khứ, đã từng xuất hiện một đám mây tím được cho là tới từ vùng đất hoang, nó là một hiểm họa gây thiệt hại nặng nề cho Lorel.

Vụ việc sau đó đã được giải quyết bằng liên lạc từ Lime và sự trợ giúp của tôi, hoặc đúng hơn, chính tôi đã xử lí nó. Nhưng thông tin được lan truyền khắp nơi thì lại nói rằng, đó là kết quả đến từ sự ứng phó kịp thời của Hibiki-senpai, chị ấy đã ngăn được nó một cách thần kì.

Khi ấy, Liên Minh Lorel đã kêu gọi sự giúp đỡ của Aion, và rốt cuộc lại tới tai Tsige. Rembrandt-san là người đã trực tiếp chỉ đạo phương án đối phó, ông ấy đã đóng góp nhiều công sức vào sự thành bại của kế hoạch, theo lời cô ấy là vậy.

Và đây là cách họ cảm ơn.

Giờ nghĩ lại mới thấy, sự hợp tác của Lorel trong chuyện này tồn tại nhiều rủi ro hơn là ích lợi.
Dù sao thì, Tamaki đang cân nhắc về lí do khiến Lorel nhắm đến Tsige.

Cũng có thể, nhưng…

"Dù mọi người đều biết đây là chỉ thị từ chính vị nữ hoàng của Lorel, đây vẫn là một lí do quá kì lạ cho một cường quốc nhúng tay vào" (Tamaki)

"Tamaki, cô chưa từng ra ngoài, một lần cũng không, thế mà cô vẫn nói như thể mình biết rõ về cách thế giới vận hành vậy-ja na" (Tomoe)

"Tôi chưa nhận được sự cho phép để bước chân ra thế giới bên ngoài, nhưng để bù đắp, tôi đã đọc qua tất cả các ghi chú từ trước tới giờ. Dĩ nhiên, tôi chưa đi vào từng phần cụ thể, vì vậy nếu có sai sót, tôi sẽ rất mừng nếu cô chỉ ra chúng" (Tamaki)

"Hoh~, cô cũng đam mê học hỏi ha-ja no" (Tomoe)

"Tôi muốn trở nên có ích với Makoto-sama, dù chỉ nhanh hơn một hoặc hai ngày cũng được" (Tamaki)

… Mấy tia lửa lại bay tán loạn rồi.
Cả hai người họ đều nở một nụ cười nham hiểm, tôi thấy hơi sợ rồi đấy.

Nhưng chỉ mới xem qua những tài liệu và ghi chép, Tamaki đã đoán đươc ngần ấy thứ. Thật sự xuất sắc.

Phải rồi nhỉ. Tamaki đã bày tỏ quan điểm riêng trong khi chưa biết bất cứ thông tin gì về Tsige, Aion, Lorel hay Rotsgard.

Biết được điểm này, tôi cần nhanh chóng chỉ ra những chỗ cô ấy hiểu sai.

"Thôi nào. Tomoe và Tamaki, ngừng lại đi. Kế hoạch chi tiết về cuộc cách mạng vẫn chưa được hé lộ trong cuộc họp, tôi sẽ cố gắng hỏi họ thêm một số thứ. Khi nào tôi cần mọi người đi cùng, sẽ rất tuyệt nếu mọi người thu xếp thời gian sao cho phù hợp" (Makoto)

Tính đến vấn đề trước mắt, đây là khoảng thời gian coi như chỉ dùng để thu thập thông tin.

Ngoài ra… phải.

Tsige phải tự phòng thủ sao?

Trong hoàn cảnh bây giờ, phía Aion không hề gửi đến thị trấn một lực lượng chiến đấu nào cả.
Có lẽ tôi không cần quá lo về điểm này.

Tôi đã nghĩ tất cả sẽ ổn thôi bởi điều đó sẽ không thay đổi quá nhiều so với hiện tại.

Nhưng, danh nghĩa 'Vương quốc Aion' vẫn đóng vai trò như một lớp phòng thủ vô hình cho Tsige, và tôi chưa tính tới chuyện đó.

Một thị trấn thịnh vượng nằm dưới sự cai quản của một cường quốc, so với một thị trấn tương tự nhưng phải tự quản lí.

Nếu người ngoài có ý định can thiệp, tất nhiên cái thứ hai sẽ là mục tiêu dễ ăn hơn rồi.

Tsige cung cấp số lượng lớn nguyên liệu thô không thể nào thay thế với bên ngoài, và nó còn chứa đựng những thông tin giá trị nhất về vùng đất hoang đầy nguy hiểm, nhưng điều đó không phải yếu tố mang tính quyết định.

Ngược lại, sẽ dễ hiểu hơn nếu những thế lực có ảnh hưởng muốn chiếm lấy nguồn tài nguyên quý giá này.
Thay vì cứ mãi hợp tác hoặc giao thương, nếu có cơ hội, rõ ràng lựa chọn hàng đầu là chiếm đoạt tất cả để mang về số lợi nhuận khổng lồ.

"Xin cứ hỏi chúng em bất cứ điều gì ngài muốn" (Tomoe)

Ba người còn lại cũng gật đầu đồng tình.

Cảm ơn mọi người.

Những từ ngữ xuất phát từ sự biết ơn sắp sửa thoát ra khỏi miệng tôi, nhưng vì nghe có hơi ngượng nghịu, tôi chỉ thầm nhủ chúng trong lòng.

Suy nghĩ của Rembrandt-san, kế sách của Sairitz-san.

Thật khó để dự đoán trước rằng họ muốn dấn sâu tới mức độ nào trong vấn đề này.

Dành thời gian tự suy nghĩ cũng là một cách để học hỏi mà.

Lời tuyên bố độc lập của Tsige. Sẽ là nói dối nếu tôi bảo mình không hứng thú về cách Aion đối phó với cuộc cách mạng.

Bên cạnh đó, một thị trấn giáng đòn đầu tiên bằng cách cố gắng loại mình ra khỏi sự bao bọc của một cường quốc; đây rõ ràng là xích mích giữa các hân tộc với nhau.
Nữ thần có lẽ cũng không muốn nhúng tay vào vụ việc lần này, mà kể cả nếu mụ ta có muốn đi nữa, hoàn cảnh hiện giờ không cho phép mụ ta hành động bất cẩn.

Chúng tôi tạm thời sẽ không phải lo về con Bọ đó nữa.

Trong vòng mấy tháng trở lại đây, tôi đã chu du nay đây mai đó rồi, nhưng lúc này tôi sẽ phải tạm ngưng chuyến đi ít lâu đây.

Phải, để mọi thứ lắng xuống và…

Hm?

Mà ngay cả khi tôi xử lí xong mấy vụ cách mạng cách miếc này… tôi vẫn còn phải tiếp tục công việc của một giáo viên ở Rotsgard, và tôi cũng không thể bỏ mặc cửa hàng tại đó được. Chưa kể, từ giờ trở đi tôi sẽ phải tới quan sát tình hình ở Kaleneon liên tục.

Vậy tức là… tôi vẫn sẽ bận rộn như mọi khi thôi.

"Dù sao đi nữa, Waka, tới giờ chúng ta vẫn chưa sắp xếp được thời gian đến thăm Liên Minh Lorel. Việc "chinh phục" bốn cường quốc có lẽ phải để lại cho lần sau rồi. Tuy có hơi tiếc thật, nhưng khi thời điểm đến, xin hãy để em đi cùng cậu chủ" (Tomoe)
"Nào nào! Khoan đã, Tomoe-san, cô tự dưng lại nói gì thế hả?! Cái đó gọi là cầm đèn chạy trước xe ngựa đấy! Bỏ qua Tamaki mới đến đang bị cấm ra ngoài và tên Shiki được nhờ cậy quá đáng, hai chúng ta nên nói chuyện thật rõ ràng và để tôi đi chứ!" (Mio)

… Tôi nhờ cậy Shiki quá đáng bao giờ?

Mio còn nói thêm "bị cấm ra ngoài" nữa kìa. Làm như Tamaki là một đứa trẻ không bằng.

Mio không khoan nhượng đánh đòn tâm lí, dù tôi biết cô ấy không hề có chủ ý gì khác.

"Cô muốn nói gì thì cứ nói, nhưng người đi chuyến này sẽ là tôi-ja na. Tôi nghe nói Lorel là một nơi kế thừa nền văn hóa của Waka và tiếp nối chúng từ rất lâu về trước. Hiển nhiên Waka và tôi mới phải đến những nơi như vậy rồi!" (Tomoe)

… Ah.

Miệng thì nói không phiền nếu muốn trò chuyện, nhưng sau đó thì lại 'tôi mới là người sẽ đi' ?. Chẳng phải điều đó thật sự mâu thuẫn sao?
Thế chẳng phải mỗi người một kiểu hả?

Tuy nhiên, Tomoe cũng không định nhường bước lần này.

Tôi không hề biết là cô ấy gắn bó với Lorel đến mức như vậy.

Hm, đúng là tôi từng chu du khắp một số đất nước lớn, vì vậy không thể nói rằng tôi không có cảm giác như đang đi du lịch được.

Nhưng gọi nó là 'dễ chịu' thì thật đau lòng đấy.

Trong mỗi chuyến đi, tôi đều tương đối nghiêm túc trong mọi chuyện, nhưng trong lòng tôi cũng run lắm chứ bộ!

"Được thôi. Cùng nhau TRÒ CHUYỆN nào!" (Mio)

"Chuẩn ý tôi rồi đấy!" (Tomoe)

Cứ làm những gì mấy cô muốn đi.

Bởi nếu họ có 'trò chuyện', khả năng cao tôi sẽ trở thành tâm điểm của những tia lửa bắn ra, nhưng bản thân tôi cũng chẳng hơi đâu để ngăn họ lại.

Shiki và Tamaki dường như cũng không định xen vào mà chỉ đứng quan sát.
Dù cho các tùy tùng có nhiều lên, dù cho cơ hội Tsige giành được tự chủ tăng theo từng ngày, Asora sẽ vẫn mãi như cũ thôi.

-------END CHAP--------

Hôm qua nhậu quá say... Hôm nay mới đăng đc... Ae thông đít.... Á nhầm, thông cảm cho nhé... :))


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv