Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 236: Vũ Điệu Của Miko.



Chương 225: Vũ Điệu Của Miko.

Đất đá bị hất văng và tung toé khắp nơi.

Điều dễ hiểu khi tác động một lực quá mạnh từ đôi chân xuống mặt đất.

Cảnh tượng tôi đang chứng kiến lúc này đây không hề bình thường chút nào cả.

“Thậm chí Tomoe và hai người kia cũng phải ngạc nhiên hả. Tuyệt thật đấy” (Makoto)

Cùng lúc đó, giáp ma lực của tôi vẫn đang hứng chịu những đòn tấn công liên tiếp kể từ lúc bắt đầu trận chiến.

Uy lực và cách ra đòn thay hình đổi dạng sau mỗi một lần như vậy, tôi có thể nhận thấy rằng ý định của đối phương là làm lộ chân tướng lớp phòng ngự của tôi.

Đến mức như thể cô ấy đang ngầm nói với tôi đó là mục đích thật sự từ đầu đến lúc này vậy.

Touda à.

Mới đầu, cứ ngỡ cô ấy chỉ là một con búp bê mô phỏng hình dạng một vu nữ, nhưng phút giây này đây, người trước mặt tôi có vẻ đang bộc lộ khá thoải mái tính cách của mình.
Trong khi trận đấu đang diễn ra, thái độ của cô ta cũng thay đổi theo.

Hai chúng tôi rốt cuộc cũng có điểm chung đấy chứ.

Tuy vậy, với tốc độ tung chiêu mà đến tôi cũng khó lòng theo kịp lại không hề lỗi nhịp một giây nào.

Bằng thứ tốc độ nằm ngoài tầm hiểu biết ấy của tôi, cô ta tiếp tục ra đòn, hệt như một vòng lặp vĩnh viễn không có điểm dừng.

Quả là một thứ năng lực vượt qua lí lẽ thông thường.

Nhưng…

“...Fuh… đến lượt mình ra tay rồi nhỉ” (Makoto)

Dù không thấy được bằng mắt, vẫn còn rất nhiều cách đối phó với kiểu tấn công này.

Trước một đối thủ đang gia tăng sức mạnh không ngừng, tôi cũng có hơi chút lưỡng lự, nhưng tôi sẽ chuyển [Sakai] từ cường hóa sang cảm quan.

Thấy rồi.

Cô ấy không dừng lại ở một vị trí cố định, nhưng bất cứ chuyển động nào cũng sẽ bị kĩ năng của tôi đánh dấu lại.
Trong khi đó, từng đòn tấn công nhắm đến tôi, tất cả đều ngùn ngụt sát khí, không chút do dự.

Tất nhiên tôi chẳng thể thu hẹp tầm ngắm nếu cứ như thế này được.

Thật tình.

Nói trắng ra, định vị được một mục tiêu di chuyển với tốc độ đó là không thể.

Vậy nên tôi sẽ không ngắm bắn nữa.

Mỗi vị trí đã được đánh dấu của cô ấy đều lấy tôi làm mục tiêu trung tâm.

Tôi tiếp tục tìm kiếm phạm vi phù hợp.

Khoảng cách xa nhất từng được tạo giữa Touda và tôi.

“Cô chỉ vừa giới thiệu bản thân và tôi lại mất dấu cô lần nữa. Tình hình này đúng là không khả quan rồi” (Makoto)

Tôi dùng ma thuật lửa thiêu rụi hết những vị trí mình cảm nhận được.

Thứ ánh sáng đi kèm với nhiệt độ cao đã bao phủ toàn bộ khu vực này trong phút chốc. Nó còn lan đến tận chỗ Tomoe đang đứng quan sát.
Phép này khá đơn giản bởi tôi không cần đến một giây nào để niệm chú.

Tôi giải phóng chúng trong khi cố gắng không cho thấy bất cứ dấu hiệu cử động nào xuất phát từ cơ thể mình.

“Fufufu, thật không ngờ ngài lại dùng lửa để tấn công sau khi em vừa giới thiệu tên mình là Touda”

“Mãi tôi mới thấy được mặt cô lần nữa đấy, Touda. Lửa là lựa chọn tồi sao?” (Makoto)

“Quyệt Hỏa Tướng Quân… đó là cách gọi khác của Touda, thưa Chủ Nhân” (Touda)

Vậy sao.

Bởi cô ấy tự nhận mình là Touda, tôi đang thắc mắc liệu nó có phải Enda-san hay không, hoặc có lẽ đây là tên một vị thần chăng?

Vừa tỏa ra sát khí dữ dội, vừa nở một nụ cười dịu dàng như lúc còn trong đền.

“Hình như cô khá quen với việc gϊếŧ chóc rồi hả?” (Makoto)

Cá nhân tôi không nhớ mình đã làm việc gì đến mức bị ghét như vậy.
Chẳng nhẽ cô gái này thuộc loại người sẽ thực hiện mọi thể loại ám sát chỉ vì được ra lệnh sao? Cô là vu nữ phương nào vậy?

“Em thấy Chủ Nhân cũng quen với việc bị tấn công rồi. Lí do là ngài vẫn giữ được thái độ bình tĩnh. Hơn nữa, có vẻ ngài đang duy trì một lớp phòng ngự khổng lồ em chưa từng thấy bao giờ. Em không hề biết ngài làm được như vậy” (Touda)

Dường như cô ấy chưa phải hứng chịu chút sát thương nào.

Vừa rồi chỉ đủ làm nóng người thôi à.

Thú vị lắm.

“Vì vài lí do nhất định, mấy năm trở lại đây, tôi hay coi việc bị tấn công như một chuyện thường ngày rồi. Quan trọng hơn…” (Makoto)

“Sao vậy ạ?” (Touda)

“Các vị thần đã kể cho cô nghe về cung thuật của tôi chưa?” (Makoto)

Sau khi quan sát chuyển động của Touda, tôi đã đi đến kết luận duy nhất này.
Tất nhiên cô ấy cũng phải biết tương đối rõ về độ chính xác của tôi.

Cô gái này đã học qua bao nhiêu thứ rồi không biết?

Nhưng nếu đã làm đến thế, tại sao vẫn chưa nhắc đến Sakai, cả giáp ma lực nữa?

Dù không đến mức làm dấy lên sự nghi ngờ, nó vẫn đủ để khiến tôi chú ý.

“Em được biết ngài sở hữu một tài năng hiếm có. Nhưng còn chi tiết…” (Touda)

“À, thế hả” (Makoto)

Đối phương không thể trả lời câu hỏi này.

Cô ấy biết về khả năng bắn cung của tôi, nhưng Sakai thì không.

Hiện giờ, dựa vào trải nghiệm, tôi nghĩ phong cách chiến đấu của Touda có nhiều điểm tương đồng với Hibiki-senpai.

Chính xác hơn, thay vì gọi là giống, cả hai người họ đều tập trung vào tốc độ là chính.

Sự khác biệt duy nhất có lẽ là senpai không di chuyển nhiều đến mức thế kia, và chị ấy cũng không quá thận trọng với những đòn tầm xa của tôi như Touda đang thể hiện.
Bên cạnh đó, sự thật rằng mọi đòn đánh từ Touda nhanh đến độ vô hình càng làm cô ấy trở thành một đối thủ khó nhai.

“Giờ thì…” (Touda)

“Sao thế?” (Makoto)

“Hãy trở lại với phần gϊếŧ chóc thôi nào” (Touda)

Hình bóng Touda lại biến mất lần nữa - hoặc không phải.

Cô ấy tạm thời chuyển sang đứng yên một chỗ, và từ hai bàn tay đó, lần lượt xuất hiện những sợi dây thừng mang màu sắc của kim loại nóng chảy.

Người điều khiển chúng đã ngừng di chuyển, nhưng không để tôi phải đợi, giờ lại đến lượt mấy sợi dây đó vụt khỏi tầm mắt.

Đó không phải dây thừng mà là dây roi!

Tôi chợt cảm thấy một loại tác động khác xa lúc trước truyền trực tiếp đến giáp ma lực.

Hiểu rồi. Nguyên nhân Touda làm như vậy là bởi tôi đang bị thử thách.

Hể~.

Tôi cũng bắt đầu nóng người lên rồi đây.
◇◆◇◆◇◆◇◆

“...”

Trong lúc trận đấu giữa Makoto và cô gái vu nữ tự xưng là Touda đang diễn ra ác liệt, ba người tùy tùng còn lại đang lặng lẽ theo dõi.

Với vai trò khán giả, không hẳn là họ chưa cảm thấy gì.

Từng người trong số các tùy tùng của Makoto đều có những suy nghĩ riêng.

(Cô ta thực sự giỏi. Nếu trước khi lập khế ước đã mạnh ngang chúng ta, có lẽ Mio và mình sẽ không thể bì kịp cũng nên-ja. Đối đầu với Waka, luồng sát khí từ cô ta vẫn tuôn trào không ngừng, hơn nữa, cậu chủ đang bị đem ra thử nghiệm. Tuy tính khí khó lường, nhưng cô ta không phải một kẻ hèn nhát. Nếu trở thành một tùy tùng của Waka, cô ta hoàn toàn có đủ khả năng trợ giúp trong cuộc chiến với Nữ thần) (Tomoe)

Tomoe chăm chú quan sát từng hành động của người vu nữ đang tấn công Makoto dồn dập bằng những sợi roi lửa.
Ám khí, giáo, dao găm; một bộ vũ khí cực kì đa dạng.

Điều khiển ma pháp của bản thân một cách thuần thục, chưa kể còn thay đổi vũ khí liên hồi mà không mắc sai lầm.

Một cá nhân bình thường sẽ không bao giờ thực hiện được những điều này.

(Biểu cảm của cô ta khác hẳn với Root, đó không phải niềm vui. Nhưng mình cũng không cảm thấy hận thù hay tức giận. Ngay khoảnh khắc thấy cô ta lần đầu tiên, linh tính mách bảo mình rằng đã xuất hiện một cảm giác nào đó. Là cái gì mới được đây? Chắc chắn nó không chỉ là tưởng tượng-ja ga) (Tomoe)

Cách ăn nói, cách hành xử, cả thái độ cũng vậy; tất cả đều không trùng khớp với khoảnh khắc ngắn ngủi Tomoe cảm nhận được.

Chính điều này đang khiến Tomoe nghi ngờ về người mang thân phận vu nữ.

Mặt khác, trên chiến trường, nhiều luồng gió đang bao phủ Makoto, hình thành một cơn lốc xoáy chạm đến tận trời xanh.
Thêm vào đó, ngọn lửa từ dây roi hòa làm một với cơn lốc, biến đổi thuộc tính của nó và tạo ra một thứ với sức hủy diệt trên phạm vi lớn.

(Không chỉ Waka-sama, hình như cô ta còn muốn mình và hai người họ lên tiếng. Ngay từ lúc đầu, việc chưa có tên không thể dùng làm cái cớ nhằm tránh phải giới thiệu bản thân được. Bởi lẽ cô ta chỉ cần nói thẳng với Waka-sama chuyện đó là xong. Còn bây giờ, đột nhiên cô ta lại nghĩ ra một cái tên vào ngay thời điểm này. Cứ như thể mọi hành động của cô ta đều tập trung vào mục đích thử thách cậu chủ và chúng ta. Mình thật không ưa nó chút nào) (Mio)

Mio thấy không hài lòng trước con mắt như muốn khảo sát Makoto cùng với ba tùy tùng, và đồng thời, mỗi bước di chuyển của Touda chẳng khác nào đang kiểm tra họ.

Đúng là từng lời nói ra đều nghe rất trung thực, tuy nhiên, Mio cũng đã nhận ra một dấu vết mờ nhạt trong suy nghĩ của cô, về một ấn tượng khác với Touda. Điều này cũng phần nào ảnh hưởng đến cảm giác chung của Mio.
(Lạ ở chỗ cô ta đặc biệt quan tâm đến Shiki. Nhưng đó không phải ánh mắt hướng đến người mình thương mến. Không nghi ngờ gì, chúng là con mắt của một người đang cảnh giác. Thậm chí đến cả bây giờ, cô ta vẫn chưa từ bỏ mong muốn được chứng kiến sức mạnh của Waka-sama. Đúng là một người phụ nữ nhơ bẩn-desu wa. Rốt cuộc cô ta đang mưu tính cái gì chứ?) (Mio)

Theo dõi tiến trình trận chiến, Mio không tỏ vẻ ấn tượng nhiều về những gì Touda có thể làm.

Bởi đó là điều vô nghĩa một khi cô đang đứng ở phía trên cơ.

Mio biết chắc Touda không phải một tồn tại vượt qua cả Makoto.

Đó là lí do cô chỉ thấy không ưa nổi cái thực tế rằng Touda đang như muốn thử thách Makoto. Mio chưa bao giờ quan tâm đến năng lực của đối phương.

Cơn lốc bị xé tan từ bên trong, và giáp ma lực của Makoto đã hiện nguyên hình.
Nhưng không hề có dấu hiệu lớp giáp đã vỡ do phép thuật của đối thủ.

Chẳng tốn một giây chần chừ, Touda kiềm chế sự ngạc nhiên rồi tiến đến bước hành động tiếp theo.

Thu hẹp khoảng cách nhanh chóng, cô vung một nhát bằng thanh katana bên hông.

Lớp giáp ma lực đã cản trở quỹ đạo của đường kiếm, nhưng lưỡi gươm ngay lập tức đóng băng bề mặt nó chạm vào.

Nhận phải hàng loạt các nhát chém, giáp ma lực dần đông cứng tại chỗ.

(Vừa khó bắt kịp bằng mắt thường, vừa sở hữu tốc độ nhanh đến nỗi chẳng thể đoán định được vị trí chính xác của cô ta, và chỉ vài phút trước, cô ta lại chuyển sang tấn công trực diện. Mục đích là để kiểm tra Waka-sama ư? Thật ngu ngốc. Nhưng… cô ta không để tâm nhiều đến Tomoe-dono và Mio-dono, còn mình và Waka-sama thì lại khác. Làm như vậy có ý nghĩa gì? Phương thức tấn công đầu tiên cô ta sử dụng là lựa chọn dựa trên hiểu biết về thế mạnh của Waka-sama, nhưng có vẻ giáp ma lực nằm ngoài hiểu biết của người phụ nữ đó. Thật không thể hiểu nổi, không thể… nhưng tối thiểu, mình biết chắc rằng cô ta rất mạnh. Nếu Waka-sama mong muốn có thêm trợ thủ, năng lực cô ta sở hữu là hoàn toàn chấp nhận được) (Shiki)
Có lẽ Shiki chính là người hiểu ánh mắt của người vu nữ hướng đến anh ta hơn bất kì ai.

Bởi lẽ chuyện đó không còn lạ lẫm gì với kiểu người như Shiki.

Khảo sát.

Con mắt của một người muốn đánh hơi ngay cả lượng thông tin nhỏ nhất có thể.

Đó không khác nào một mối quan tâm trái ngược với tình yêu.

Vì đã nhìn thấu ý định của đối phương, Shiki dễ dàng từ chối hành động bất thường của Touda.

Theo dõi trận đấu của chủ nhân mình, Shiki chắc mẩm đối thủ của Makoto là một cá nhân đặc biệt mạnh mẽ.

Touda có nói bản thân cô là một sự gửi gắm của các vị thần đến từ thế giới khác, nhưng thực tế, cô lại ‘không có lấy một bằng chứng nào để xác thực nguồn gốc của mình’. Vì vậy Shiki chỉ còn cách dự đoán danh tính và suy nghĩ của Touda mà chưa đi đến một kết luận nhất định.
Anh ta vô tình cắn chặt môi.

Nguyên nhân khiến Makoto mong muốn được mạnh mẽ hơn.

Câu trả lời rất đơn giản, vì cậu ta cần đảm bảo họ, cũng như Asora, được an toàn.

Makoto đang cố gắng chống đối Nữ thần.

Tuy nhiên, cậu cũng không hề muốn hy sinh người thân của mình.

Do đó, sẽ tốt hơn nếu lực lượng của Makoto có thể tiếp tục mở rộng, hội tụ những cá nhân mạnh mẽ.

Shiki không rõ Tomoe và Mio sẽ trả lời ra sao, nhưng nếu được hỏi rằng liệu anh ta có đủ tự tin rằng mình sẽ quay về lành lặn sau cuộc chiến giữa Makoto và Nữ thần, Shiki đến giờ vẫn chưa thể gật đầu ngay được.

Anh ta cảm thấy thật sự hổ thẹn với chính mình.

Nếu như Shiki đủ mạnh để tuyên bố rằng Tomoe, Mio và anh ta có thể đồng hành cùng Makoto, sát cánh bên cậu đối mặt với Nữ thần, để rồi sau đó trở về; có lẽ Makoto đã không nghĩ đến việc chấp nhận cô gái vu nữ kia. Shiki cảm thấy như vậy.
(Giá mà mình làm chủ được 13 bước…) (Shiki)

Shiki cố cười lên như để trách móc sự yếu đuối của mình.

Từ tận nơi Makoto đang đứng, vô số những làn sóng dữ dội liên tục lan đến Shiki và hai người còn lại, làm tóc và quần áo họ phe phẩy.

Lí do họ vẫn chưa bị ảnh hưởng gì chủ yếu là vì được bảo vệ bằng một lớp kết giới.

Trận đấu - tâm điểm của mọi chuyện - dần gia tăng cường độ với áp lực chóng mặt.

Makoto điều khiển cánh tay của giáp ma lực đang đông cứng bắn ra một Cú Đấm Tên Lửa.

Sau một chú pháp ngắn, ánh sáng trắng hội tụ trên lòng bàn tay của Touda, cô phóng nó tới cú đấm.

Luồng sáng phá tan mục tiêu và tiếp tục nhắm vào Makoto, ngay lúc chỉ cách cậu có một ngón tay, nó bỗng đổi thuộc tính thành bóng đêm, bao trùm tầm nhìn của Makoto.

Shiki nhìn sang hai tùy tùng.
Tomoe vẫn đang đứng nguyên đó.

“Tomoe-dono, chúng ta cho dừng được rồi chứ?” (Shiki)

“Hm, anh nói phải-ja na. Dường như cô ta hội tụ đủ điều kiện để lập khế ước. Nên kết thúc chuyện này trước khi Waka không giữ sức được nữa” (Tomoe)

“Đúng, cứ đà này, Waka-sama…” (Shiki)

“Anh nói huyên thuyên gì thế, Shiki? Cả Tomoe-san nữa. Waka-sama đang tận hưởng mà, cứ để cậu chủ kết thúc trận đấu và tiếp tục im lặng quan sát thôi” (Mio)

“Mio, ý cô là không cần phải quan tâm cho dù Waka có dấn thân vào thú vui gϊếŧ chóc hay sao? Không, hiển nhiên đó chưa bao giờ là vấn đề đối với cô” (Tomoe)

Khuôn mặt Tomoe biến sắc.

Còn Mio chỉ thể hiện sự ngạc nhiên.

Tomoe và Shiki đã tận mắt chứng kiến điều xảy ra khi Makoto triệu hồi cánh cổng, và họ lo rằng cậu ta sẽ tái hiện lại viễn cảnh đó.
Shiki cũng gật đầu đồng tình.

“Thú vui gϊếŧ chóc? Cô nói cái gì vậy?” (Mio)

“Chuyện này có liên quan đến cánh cổng xuất hiện vài hôm trước-ja. Thứ đó đã khiến Waka nổi giận” (Tomoe)

“À, cô kể rằng khi ấy cậu chủ đã mỉm cười đó hả?” (Mio)

“Phải-ja. Nhưng bản thân ngài ấy lại không tự ý thức được điều đó. Nếu đây là điềm báo cho thấy cậu chủ đang dần lấy gϊếŧ chóc và phá hủy làm sở thích…” (Tomoe)

“Ý cô là Waka-sama hiện giờ có dấu hiệu như thế sao?” (Mio)

Tomoe và Shiki cùng nhau gật đầu.

Makoto vẫn đang bị bóng đêm che khuất.

Tuy nhiên, những quả Brid đang lao đến Touda với tốc độ và sự chính xác cao.

“Pu...ufu...ufufufufufu” (Mio)

Trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hai người họ, Mio cười lớn.

“Sao tự dưng lại bị gì thế?” (Tomoe)

“Chuyện gì vậy?” (Shiki)
“Hai người bận tâm đến một điều vô nghĩa đến nỗi tôi thấy hài hước quá đấy” (Mio)

“...Vô nghĩa?” (Tomoe)

Sau ít giây đứng hình, Tomoe hỏi vặn lại.

“Đúng. Waka-sama không phải loại người lấy gϊếŧ chóc làm thú tiêu khiển đâu. Lí do cậu chủ đang tận hưởng trận đấu là vì ngài đang phân vân mình nên làm gì tiếp theo, nên thử những kĩ năng nào. Ngài ấy chỉ đơn giản là cảm thấy phấn khích trong việc dự trù những bước đi kế tiếp-desu wa” (Mio)

“Cô lấy cơ sở từ đâu?” (Shiki)

Mặc dù Mio đã nói “chỉ đơn giản”, giọng điệu của cô đã minh chứng rằng đó không chỉ là một dự đoán.

Phong thái trong lời lẽ của cô mang tính khẳng định chắc chắn.

Vì thấy khó hiểu trước vẻ tự tin của Mio, Shiki đặt ra một câu hỏi.

“Tại sao anh lại phải hỏi một điều như vậy nhỉ? Những người lấy gϊếŧ chóc làm sở thích, khái niệm này chỉ áp dụng với những ai còn gắn bó chặt chẽ với cuộc sống và vật chất mà thôi” (Mio)
“...”

“Waka-sama không có cả hai thứ trên. Bởi vậy, không thể có chuyện ngài say đắm vào hành động hãm hại kẻ khác được. Đó chính là lí do-desu wa ne. Hai người đã ở bên Waka-sama khá lâu rồi, thế mà đến giờ vẫn chưa nhận ra là sao?” (Mio)

“...”

“Nhìn kìa, nhìn kìa. Người vu nữ đằng đó đã lôi ra hết vũ khí trong tay và đã tiêu hao lượng ma lực đáng kể. Sử dụng phép thuật kiểu đó tại Asora là một hành động sai lầm-desu wa. Tồn tại những điểm khác biệt giữa tận dụng điều kiện của môi trường xung quanh và chiến đấu ở một nơi tập trung nguồn ma lực dồi dào. Chắc hẳn cô ta không hề biết cách chiến đấu ở đây rồi” (Mio)

“Mio, cô… tại sao cô lại nghĩ Waka không còn gắn bó với cuộc sống?” (Tomoe)

“... Tomoe-san?” (Mio)

“Xin hãy nói tôi biết đi, được không?” (Tomoe)
“Đừng làm cái vẻ mặt đáng sợ đó nữa. Nói một cách dễ hiểu, khi Waka-sama nói đến tầm quan trọng của cuộc sống hay đại loại như thế, từ ngữ của cậu chủ nghe quá ư là giả tạo, như thể chúng được mượn từ đâu đó vậy. Tôi có cảm giác những lời của ngài đến từ một người khác hoặc một cuốn sách. Tất cả không thực sự xuất phát từ suy nghĩ của Waka-sama. À, tất nhiên cũng có ngoại lệ, cô biết đấy. Waka-sama là người cực kì trân trọng gia đình. Điều- ah!” (Mio)

“Mượn…” (Tomoe)

“Tomoe-san, có vẻ sắp kết thúc rồi kìa” (Mio)

Mio thản nhiên trả lời câu hỏi rồi ngắt lời giữa chừng. Makoto bước ra từ trong lớp vỏ đen đang phủ lên giáp ma lực và lao đến Touda.

Nhưng cú vung tay của lớp giáp không kịp chạm tới cô.

Makoto ngẩng đầu lên trên.

Hình bóng Touda cùng với bộ trang phục vu nữ bị hư hại đang lơ lửng trên không trung.
“... Hm. Sử dụng lửa, nước, đất, gió, quang, ám tự do. Cô ta nói chỉ tự hào về tốc độ mà lại được như vậy ư-ja? Cô ta thuần thục mọi thứ, đặc biệt là kĩ thuật ra đòn tầm gần bằng kiếm hoặc thương, lửa và gió là hai nguyên tố nổi bật và mạnh mẽ nhất, còn cái tối ưu nhất chắc chắn là tốc độ. Đúng là phô trương-ja na” (Tomoe)

Mặt Tomoe như đang muốn nói lên điều gì, nhưng sau những lời của Mio, cô ngừng lại và tiếp tục quan sát tình trạng của người vu nữ, kế đến là đánh giá các khả năng.

Một cá nhân làm được bất cứ điều gì, trận đấu đang xảy ra hệt như màn trình diễn từ một người nghệ sỹ.

Tomoe bỗng dưng nhớ tới Root qua cảnh tượng đó.

“Ah, Waka-sama định sử dụng cây Azusa” (Shiki)

Shiki phát hiện ra hành động của Makoto.

Như anh ta vừa nói, cuối cùng Makoto cũng phải dùng đến cây cung trong lúc đang xả hàng loạt những quả Brid.
Touda cản đường bay của chúng bằng một cây roi dài hơn khi trước, cô thậm chí còn nhanh chóng tiêu hủy lũ Brid trước cả khi chúng kịp khai hỏa, nhưng sự bình tĩnh vốn có đã không còn nữa.

Tuy đã vận dụng tối đa tốc độ, Touda vẫn không có đủ thời gian để xác định tất cả những quả cầu bay như mưa đến mình.

Sự chú ý của ba tuỳ tùng và Touda tập trung hết vào mũi tên trên tay Makoto.

Và rồi…

“Cậu chủ còn định dùng đến cả nó luôn sao?” (Tomoe)

Đến từ cả hai phía, thứ Tomoe nhắc đến chính là hai cánh tay bạc đang buông thõng lòng bàn tay vô cơ của chúng.

Không gian xung quanh cô dần bị méo mó rồi biến dạng.

Biểu cảm của Touda chợt xấu đi trông thấy.

Không còn đủ sức chặn lại đống Brid, người vu nữ thay lớp phòng thủ của mình bằng một lớp kết giới cường độ cao.

Tuy nhiên, chỉ với từng đó là không đủ để bảo vệ bản thân, những vết thương trên người cô ngày càng nhiều.
Hai cánh tay khổng lồ xuất hiện ngay cạnh Touda, chúng chậm rãi khép lại, và một khi khoảng không nằm bên trong thu hẹp, khung cảnh cũng theo đó mà biến dạng.

Cơn mưa Brid của Makoto dừng lại.

Touda đang bị đè nén bởi một áp lực vô hình, cơ thể của cô cho thấy rõ điều đó.

Điều dễ nhận thấy nhất lúc này là hai cánh tay đang thiết lập một cơ chế nào đó kìm hãm mọi cử động trong vùng không gian nằm trong chúng, nhưng Makoto vẫn giữ nguyên tư thế cầm cung.

Một lúc sau, đôi tay dừng lại ở khoảng cách khiến Touda bị tóm gọn ngay giữa không trung.

“Làm cô ta phân tâm bằng cây cung và phép Brid, ngài đã tận dụng thời cơ khóa cứng chuyển động ở cả hai bên. Xuất sắc” (Shiki)

“Có thể chúng ta đang đứng trong địa phận nắm ưu thế, nhưng điều thú vị nằm ở chỗ Waka đang duy trì khuôn mặt bình tĩnh trước một đối thủ mạnh đến nhường này” (Tomoe)
“Kết quả đã rõ như ban ngày rồi-desu wa” (Mio)

Đôi chân của người vu nữ đã mất khả năng di chuyển.

Còn Makoto đang nhắm bắn từ dưới mặt đất, ba tùy tùng chắc mẩm trận đấu đã ngã ngũ.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Kết thúc rồi”

Ngẩng mặt lên nhìn Touda, tôi lên tiếng.

“... Uuugh. Chưa đâu” (Touda)

“Vừa rồi là màn thể hiện rất ấn tượng của kĩ năng và thể chất. Cô nói mình là Quyệt Hỏa Tướng Quân, vậy nhưng vẫn dùng được cả băng, gió và hàng loạt những thứ khác. tôi đã thật sự lo ngại đấy” (Makoto)

“Dù chính Chủ nhân là người đã khắc chế tất cả, lời ngài nói nghe không được thuyết phục cho lắm… Đúng là em trước kia từng được gọi là Touda. Nhưng… cuộc chiến vẫn đang tiếp tục” (Touda)

“Vẫn còn muốn đánh tiếp sao? Thể lực là một chuyện, tôi thấy trong người cô không còn giọt ma lực nào nữa đâu” (Makoto)
Không hẳn là đã cạn kiệt, nhưng lượng ma lực của Touda bây giờ rất mờ nhạt.

Đó chính là kết quả của việc khai triển quá nhiều đòn diện rộng không ngừng nghỉ.

Hơn nữa, cô ấy cũng sử dụng một phần ma lực để cản đống Brid của tôi.

Nếu người đó là tôi thì tình hình sẽ khác, nhưng tấn công theo đợt lớn bằng ma lực như thế ở Asora này là một điều sai lầm.

Chú pháp nói chung, khi đạt đến một giới hạn nhất định, nó sẽ vay mượn nguồn ma lực từ xung quanh hoặc từ các linh hồn để biến đổi thành năng lượng.

Bởi một người sẽ không thể cung cấp đủ lượng ma lực tiêu tốn.

Sử dụng các phép thuật khiến bạn nằm vật ra đất chỉ sau một lần là việc rất phi thực tế.

Nhưng môi trường của Asora không dồi dào ma lực như thế giới bên ngoài.

Cỏ cây, hoa lá, động vật đều sở hữu một lượng khá lớn bên trong chúng, vì vậy nói rằng nơi đây có nồng độ ma lực cao là cách hiểu không đúng.
Nếu bạn chỉ cẩn thận hơn một chút và để ý đến lượng ma lực trong cơ thể, bạn sẽ nhận ra ngay.

Vậy cho nên, muốn sử dụng phép thuật được bình thường tại đây cần có một phương pháp đặc biệt.

Trong tình hình này thì có lẽ Touda chưa biết rồi.

“Em vẫn còn di chuyển được, vũ khí chưa dùng hết. Em sẽ không chịu thua. Em vẫn có ý định gϊếŧ Chủ nhân” (Touda)

Cô ấy trả lời tôi bằng những câu từ ớn lạnh.

Hah…

Tôi vốn chỉ định giương cung để dọa đối thủ thôi, nhưng đã đến nước này thì tôi sẽ phải bắn một phát.

Tôi không nên tưởng tượng cảnh mũi tên xuyên qua người mục tiêu, chỉ gây sát thương là đủ.

Hồi đấu với Senpai, việc này khó đến độ kì lạ, nhưng có vẻ tâm trí không phải thứ duy nhất ảnh hưởng đến độ chính xác, có lẽ còn tồn tại một điều kiện tiên quyết nào đó mà tôi chưa khám phá ra.
Phải.

Hm…

“Thứ lỗi cho tôi nhé, nhưng đòn này sẽ hơi đau một chút đấy” (Makoto)

“Chiến thắng chỉ được định đoạt khi một bên đã mất khả năng chiến đấu. Xin đừng nương tay” (Touda)

Trong giây lát, tôi có cảm giác ánh mắt cô ấy như đang thách thức mình làm điều này.

Liệu có phải Touda cũng hiếu chiến như Sofia?

Vì cô ấy là người được Susanoo-sama và Daikokuten-sama giới thiệu, nghi ngờ này là điểm tôi không thể dễ dàng cho qua.

Dù sao đi nữa, trận đấu đã kết thúc.

Tôi nghiêng tầm ngắm ra khỏi phần ngực và bắn vào vai Touda.

Không có tiếng hét nào phát ra.

Cô ấy chỉ rơi xuống đất trong yên lặng.

“Tôi sẽ chữa cho cô ngay. Làm tốt lắm” (Makoto)

Tôi gọi ba người kia về đây.

“... Lần này là thất bại hoàn toàn của em. Vừa rồi quả là một đòn tấn công chuẩn xác” (Touda)

“Thế sao. Ah, còn cách gọi tên tôi, tôi không thích từ ‘Chủ nhân’ đâu, cô nên thay bằng cái khác thì hơn” (Makoto)
“Vậy em nên gọi ngài như thế nào?” (Touda)

“Makoto, hoặc… như mọi người hay gọi tôi: Waka” (Makoto)

Đến giờ, hình như tên của tôi đã mặc định là Waka-sama.

Sẽ rất khó để thay đổi điều này.

Mà đúng là tôi cũng đâm ra quen với việc được họ gọi như thế rồi.

“Đã hiểu. Vậy thì Makoto-sama, có thể em vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nhưng xin hãy chăm sóc cho em” (Touda)

“Đây cũng thế. Mà này, Touda, tôi có thứ muốn hỏi cô” (Makoto)

Lúc ở trong đền tôi đã toan nói ra, và giờ tôi mới nhớ lại.

“Gì vậy ạ?” (Touda)

“Loài cây lớn mọc tại khu vực này, tôi đã thấy một số trên đường tới đây, nhưng… chúng có phải cây anh đào không?” (Makoto)

“Vâng. Nhưng thật không may, đào Yoshino không nằm trong số chúng, tuy nhiên tổng thể thì cũng có vài ba loài khác nhau” (Touda)

“Như tôi đã nghĩ. Vậy chúng ta có thể đi ngắm hoa nở vào mùa này không?” (Makoto)
“Toàn bộ vùng đất này đều thuộc quyền sở hữu của Makoto-sama. Ngài luôn có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn với nó. Giờ có lẽ hơi sớm, nhưng nếu ngài ra lệnh, hay là em làm chúng nở ạ?” (Touda)

Giữa cuộc trò chuyện với cô gái đang nằm dưới đất cùng một mũi tên găm vào vai, chúng tôi vẫn đối đáp bình thường, và chính nó là nguyên nhân của bầu không khí quái đản này đây.

Tuy nhiên, tôi không thể bỏ ngoài tai những lời vừa rồi.

“Làm chúng nở?” (Makoto)

“Một việc nhỏ nhặt như vậy là hoàn toàn có thể” (Touda)

Cô ấy nói mình thuần thục về lửa, nhưng trên thực tế, phong cách chiến đấu của Touda có thể tự do tùy biến theo ý thích, và cô ấy còn giỏi ở nhiều lĩnh vực khác.

Touda chỉ là một trong những cái tên cô ấy từng được đặt.

Nhưng vậy cũng tốt.

“Cứ làm thế đi. Hôm nay chẳng hiểu sao tôi thấy hơi hoài niệm một chút. Được đi ngắm hoa anh đào cùng mọi người sẽ rất đáng nhớ” (Makoto)
Mang mọi người đến với đền Shinto, tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa tại đây.

Thế là một hòn đá trúng hai con nhạn luôn.

Trong lúc hai chúng tôi đang bàn bạc, Tomoe và những người khác đã tới.

Chẳng cần đến lượt tôi ra lệnh, Tomoe và Shiki bắt đầu trị thương cho Touda.

“Ngài làm rất tốt đó, Waka-sama” (Mio)

Mio đưa tôi cái khăn tay.

Mặt tôi chưa có giọt mồ hôi nào, nhưng dù sao cô ấy cũng đã cầm nó bên mình nên tôi nói lời cảm ơn rồi nhận lấy cái khăn.

Đền Shinto.

Tôi hướng ánh nhìn về phía những toà nhà.

Một ngôi chùa Phật giáo và một ngôi đền Parthenon, nhưng chắc chắn chúng không phải những kiến trúc thông thường.

Trước đó tôi đã để vụt mất cơ hội, vì vậy tôi sẽ hỏi vào một lúc khác để kiểm tra xem chúng có ẩn chứa chức năng ảo diệu gì hay không.

… Mà, theo quan điểm của tôi mà nói, bình thường là tốt nhất rồi, nhưng chỉ riêng vu nữ-san ở nơi đây đã có màn xuất hiện đặc biệt ngoài dự đoán.
Tuy vậy, tôi rất vui trong lòng đấy.

Không thể ngăn cảm xúc mừng rỡ này lại được.

Từ trước đến nay, tôi chưa hề biết đền Shinto được xây dựng như thế nào, vậy nên khi thành quả cuối cùng đột ngột xuất hiện, tôi đã không giấu nổi sự suиɠ sướиɠ.

Kể từ bây giờ, tôi sẽ thường xuyên đến thăm đền, còn trước mắt, tôi muốn tổ chức một lễ hội thật sự đáng nhớ.

Chẳng biết những giá trị như vậy có bền lâu ở Asora này được không đây.

Tôi nên giải thích với mọi người sao nhỉ?

Một món quà ngoài sức tưởng tượng, đã giành lấy vị trí thứ hai sau đại dương. Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đang dần dãn ra sau chuyện này.

--------END CHAP--------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv