Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 229: Suối Nước Nóng, Phước Lành Từ Thiên Đường.



Chương 219: Suối Nước Nóng, Phước Lành Từ Thiên Đường.

Một khu suối nước nóng tráng lệ.

Nằm trên một ngọn núi cực kì hiểm trở, hãy thử ghé qua một lần mà xem∼.

Không, không phải thế.

Tâm trí tôi vừa vô tình trốn tránh khỏi thực tại.

“Thật nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Họ còn xây hẳn một hệ thống riêng dành cho các loại bồn tắm ngoài trời nữa sao?” (Makoto)

Tôi leo lên đỉnh núi bằng cánh cổng sương mù được thiết lập sẵn tại Asora.

Thứ đập ngay vào mắt tôi là một khu du lịch suối nước nóng hoành tá tràng giống mấy địa điểm vừa khai trương ở những thị trấn đang phát triển.

Sừng sững chắn giữa phần bên trong và bên ngoài là một cánh cổng lớn, bạn sẽ thấy xung quanh chỉ toàn là những cơn bão tuyết dữ dội phủ trắng hết cảnh quan.

Cảm giác như thể tôi đang bước chân vào một bộ phim viễn tưởng vậy.
Dù cho tôi có dạo quanh đây chỉ với một bộ quần áo đơn giản, nhiệt độ khu vực đã được điều chỉnh để tương thích với nhà tắm ngoài trời, vì vậy cái lạnh không còn là vấn đề nữa.

Không thấy gió thổi, tuyết rơi nhè nhẹ, trông rất là tao nhã luôn.

“Thật ấn tượng. Đúng là Tomoe-dono có khác”

Đến cả Shiki cũng thể hiện sự ngỡ ngàng.

Trước cảnh tượng một loạt các loại bồn tắm được trải ra thành hàng thẳng tắp thế này… hiếm nơi nào có cơ hội được thấy điều tương tự.

Như thể họ đã mang trí tưởng tượng của tôi ra bên ngoài đời thực vậy, bồn đá, bồn ngâm chân, *Bồn Goemon*.

Tôi nhớ là mình chưa bao giờ thấy một chỗ lớn đến thế, kể cả ở Nhật bản.

Cùng lắm nó cũng chỉ xuất hiện trên TV.

“Phải chứ, phải chứ?! Đây chính là thành quả đáng tự hào của em đó! Em sẽ đặt tên là suối nước nóng Oedo-” (Tomoe)
“Từ chối. Hay là cứ gọi nhanh là làng nước nóng Núi Quỷ đi. Nghe cũng được đấy chứ” (Makoto)

“Nhưng cái tên đó không liên quan đến Edo chút nào, Waka!” (Tomoe)

“Nếu muốn dùng mấy cái tên như vậy, cô nên dùng chúng cho những công trình ở Asora. Mọi kinh nghiệm gặt hái được trong vài ngày qua chắc chắn sẽ trở nên có ích vào lần tới đấy” (Makoto)

“Mu-muuu. Vì đây là khu suối nước nóng mà bất cứ ai cũng đều mong chờ, đúng là để Waka chọn tên thì sẽ hợp hơn, nhưng… Fumu, thôi thì để lại dấu ấn của Edo tại Asora cũng được. Đó dù gì vẫn là một phương án” (Tomoe)

Cái mùi đặc trưng của lưu huỳnh đang lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.

Thêm vào đó, còn có cả hương thơm đến từ cây bách Hinoki.

Tôi nghe nói rằng ngoài khu bồn đá, họ cũng xây thêm bồn thực vật và bồn gỗ nữa, biết được vậy đang dần làm tôi háo hức hơn.
Người đang bắt chuyện cùng tôi và Shiki là Tomoe trong bộ yukata.

Không cần nói cũng biết, cái khuôn mặt tươi cười kia biểu thị rằng cổ đang rất tự hào đây mà.

“Rồi… vào thôi nhỉ. Nếu chúng ta không vào trước, những người khác cũng không thể tham gia được” (Makoto)

Hình như việc tôi là người dùng đầu tiên cư như một bước đi rất quan trọng vậy, do đó chưa một ai dùng nơi này cả.

Kế hoạch đặt ra là hoàn thành trong vòng 2 ngày, trong suốt khoảng thời gian đó, Tomoe đã tự mày mò gần như toàn bộ các chức năng mà suối nước nóng đem lại và tìm cách đảm bảo độ an toàn của nguồn nước. Nhưng cuối cùng, động lực của cô ấy và hội người lùn tham gia vào quá trình này bỗng dưng bùng nổ, thành ra họ còn lên kế hoạch nhằm cải tạo cơ sở vật chất. Bởi vậy, thời lượng công việc đã kéo dài thêm 3 ngày.
Và sau bao nhiêu lâu mong ngóng, ngày hôm nay đã tới.

Dự án dẫn nguồn nước trên núi về Kaleneon cũng đang diễn ra suôn sẻ, nhưng trong cả 3 ngày đó, chỉ duy nhất khu suối nước nóng là được đẩy nhanh tiến độ, còn phần hàn lại hệ thống đường ống vẫn tiếp tục với nhịp độ bình thường.

Tôi nghe nói riêng công đoạn này sẽ tốn từ 3 tuần tới 1 tháng, và bao gồm nhiều ca luân phiên nhau.

Về chuyện thay ca làm bảo vệ, số lượng giờ làm của các Hải Vương và Levi nhiều đột biến.

Có lẽ là do Levi đã bị sốc vì lần trước không thể đi cùng tôi và Serwhale-san.

“Phòng thay đồ nằm ở đằng kia” (Tomoe)

Ở phía Tomoe chỉ tay là một tòa nhà dành riêng cho việc thay phục trang.

Tắm chung…

Dù gì Shiki cũng có mặt ở đây rồi, tốt nhất là tôi nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

“Được. Shiki, đi thôi!” (Makoto)
“Waka-sama?!”

“ *Phụt* !! Mio!!” (Makoto)

Chẳng rõ là tôi đang mơ hay tỉnh, trong phòng thay đồ, Mio đang đợi sẵn, trên người mặc mỗi cái khăn tắm!

Yukata!

Cái trời ơi đất hỡi gì đã xảy ra với bộ yukata của cô ấy rồi ?!

“Ngài chưa thay đồ sao ạ? Cả Shiki nữa. Hai người thay luôn ở đây đi” (Mio)

“À không, chuyện đó hơi… tôi sẽ thay nhanh thôi…” (Shiki)

“M-Mio, cô có một bộ yukata đúng chứ? Nó đâu rồi?” (Makoto)

“Không cần thiết đâu ạ. Đằng nào cũng phải cởi ra nên em đã bỏ qua nó luôn, chỉ cần cái khăn tắm này là được” (Mio)

Không cần? Đợi đã nào thưa quý cô.

Biết là thẳng thắn nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ.

“I-Ít nhất cô cũng nên quấn nó quanh người đi. Đừng có lấy tay che như thế” (Makoto)

Tôi thấy rõ mồn một vài phần hở ra kìa.

Hẳn là một cái cớ để dùng khăn tắm.
Sức công phá thật khủng khϊếp - không, một sự thiếu phòng bị quá đáng.

“... Nhưng chẳng phải theo phong tục, ta không được mang các loại khăn tắm vào bồn sao ạ? Em nghe điều đó từ Tomoe-san” (Mio)

“Umu! Mio, làm thế là đúng rồi đấy” (Tomoe)

Cái kiểu lí lẽ này…

Giờ thì điều quan trọng nhất là phải tìm mọi cách xóa bỏ sự hiểu lầm tai hại của họ.

Nếu vụ này cứ tiếp diễn, có khi nam giới sẽ phải vào tắm với đúng một cái lá che thân ấy chứ.

Ở một nơi thế này, hơn nữa còn là bồn tắm chung, tôi nghĩ cả nam lẫn nữ đều nên mặc thêm một bộ đồ bơi.

“Phải chứ? Em đã học hỏi rồi mà. Waka-sama, nhanh lên nào” (Mio)

“À, ừ…” (Makoto)

Tệ rồi đây.

Tôi có cảm giác Tomoe trong bộ yukata khá là thiếu phòng bị, nhưng Mio thì đã vượt quá cái ranh giới đó từ lâu rồi.

Với bộ “trang phục” như thế, tôi thật sự chẳng biết phải nhìn vào chỗ nào nữa.
Chắc nên lấy tạm cái khăn bịt mắt cho lành.

Dù sao [Sakai] cũng luôn ở bên cạnh hỗ trợ tôi mọi lúc.

Mấy chuyện như là thư giãn sau khi tắm hoặc bị say vì ngâm mình quá lâu, thật tình, tôi không đủ can đảm để bỏ qua chúng.

Trong đầu nghĩ ngợi vài thứ linh tinh, tôi bước vào căn phòng thay đồ cùng Shiki.

“Chỗ này… thoáng đãng đấy nhỉ” (Makoto)

“Tôi nghe kể rằng nơi đây được thiết kế để những loài cao lớn như Orc Cao Nguyên hoặc Hải Vương không cảm thấy chật chội. Nhưng nó đúng là rất rộng” (Shiki)

Trần nhà cao tít tắp, cực kì thông thoáng.

Vừa bước vào, tôi chợt nhận thấy phía bên tay trái mình có một cái xô đang tỏa hơi lạnh. Khi tôi đi tới và nhìn vào trong, nó chứa rất nhiều những cái chai đựng một thứ chất lỏng màu vàng.

… Sữa hoa quả!

Thật chẳng thể hiểu nổi.
Chả biết rốt cục cô nàng Tomoe đã mượn ý tưởng từ thời đại nào để thiết kế những cơ sở này.

Ít nhất, tôi dám chắc không chỉ có mỗi kiểu kiến trúc thời Edo.

Ngoài vụ tắm chung ra, còn cái gì khác trông giống Edo không?

Tôi chỉ biết nó được xây theo phong cách cũ, dựa vào độ rộng của nơi này.

“Cứ tìm bừa một chỗ đi cho nhanh” (Makoto)

Sẽ dễ dàng hơn nếu tôi chọn lấy một vị trí gần cửa ra vào.

“Không, Waka-sama. Đằng đó” (Shiki)

“Hm?” (Makoto)



Này này.

“Có một tấm biển ghi là “Waka và Shiki”... họ muốn chúng ta vào trong đó sao?” (Makoto)

“Chắc vậy ạ. Ta đi chứ” (Shiki)

Sao lại phải chia khu vực trong phòng thay đồ làm gì?

Miệng cố cười lên một chút, tôi đi tới căn phòng treo tấm biển và cởi bỏ áo khoác.

Đến lúc tôi tháo thắt lưng rồi đi vào…

“Vậy ra ở trong, nó còn tách làm hai phòng giữa mình và Shiki. Thật tình, cách bố trí kì cục quá thể. Nhưng nếu vậy, phải chăng Tomoe và Mio cũng có phòng riêng ở khu thay đồ?” (Makoto)
“Dù sao đi nữa, chúng ta nên thay nhanh nhất có thể. Sẽ rất tệ nếu để hai người họ chờ trong bộ dạng đó” (Shiki)

“Hiểu rồi” (Makoto)

Shiki và tôi liền tách nhau ra.

Tôi ngay lập tức bị kinh ngạc trong khi nửa thân dưới đang trần như nhộng.

Nói là phòng thay đồ thì chưa đúng, bởi đây đích thị là một căn phòng.

Nhiệt độ được duy trì tốt hơn so với bên ngoài, chưa kể còn rất sang trọng.

Nhìn sơ qua đã thấy một cái bàn, giường, ghế sô-pha.

Vài loại đồ uống được đặt trên đó.

Hệt như phòng dành cho khách VIP.

Nếu nó lớn đến độ này, bỏ qua phần thay đồ đi, tôi thậm chí sống luôn ở đây cũng được.

Nam giới thường không mất nhiều thời gian thay quần áo, vậy nên dĩ nhiên tôi chỉ cần vài phút là xong.

Dù sao việc duy nhất cũng chỉ có cởi bỏ trang phục và quấn một cái khăn tắm quanh người.
Tôi lấy thêm một cái khăn nữa, vắt nó trên vai và rời khỏi căn phòng.

“Shiki, anh thế nào rồi?” (Makoto)

Tôi gọi Shiki vì anh ta vẫn chưa ra ngoài.

“Vâng, tôi đây” (Shiki)

“... Shiki, thế kia là thế nào?” (Makoto)

“Ý ngài là sao? Trông tôi lạ lắm à?” (Shiki)

Cái khăn tắm đáng nhẽ phải quấn quanh eo thì lại được dùng để cột mái tóc của anh ta.

Trông hệt như mấy cô người mẫu trong quảng cáo dầu gội.

Còn thân dưới thì khỏi cần nói chắc bạn cũng tưởng tượng ra được rồi.

Mất thể diện quá.

“... Lấy thêm cái khăn tắm và quấn xung quanh thắt lưng ấy” (Makoto)

“Oh-, tôi tưởng khăn tắm dùng để bảo vệ mái tóc không bị nhúng xuống nước chứ. Vậy ra quấn ngang eo cũng là phong cách ở suối nước nóng…” (Shiki)

Cũng đúng.

Vì chưa bao giờ để tóc dài, tôi cũng chả cần lo tóc mình có bị ướt hay không.
Quan điểm của Shiki không hẳn là sai.

Và vì đều là người một nhà, chắc thả rông cũng là chuyện tự nhiên…

Nhưng che đi thì cũng chẳng vấn đề gì, đúng không nhỉ?

Bất luận có thế nào, xấu hổ vẫn sẽ hoàn xấu hổ mà thôi.

Hai chúng tôi quay trở ra ngoài.

Hội nhóm với Tomoe và Mio đang đứng đợi ở cùng một chỗ như trước.

“Xin lỗi vì đã làm hai người phải đợi” (Makoto)

“Waka-sama, trước tiên sẽ là bồn thực vật nhé, khi trước cậu chủ từng nói thích tắm cùng mùi thơm của cây bách mà” (Mio)

“Phải. Nếu có loại đó, tôi sẽ thử đầu tiên” (Makoto)

“Nó nằm ở đằng này!” (Tomoe)

Mặc dù vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, cặp mắt của tôi đang hoang mang sẵn rồi đây.

Trải nghiệm tắm suối nước nóng đầu tiên của tôi tại thế giới song song đã bắt đầu.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Thật kì diệu. Như là bao nhiêu mỏi mệt trong cơ thể và tinh thần đều bị dòng nước cuốn trôi vậy; thay vào đó, điều đọng lại chỉ là một cảm giác dễ chịu chậm rãi lan tỏa ~. Tuyệt ~~ vời” (Shiki)
Shiki ngâm mình xuống nước đến tận cổ và đang tận hưởng.

Mắt anh ta nhắm lại, miệng nở một nụ cười hết sức tự nhiên.

Trông anh ra thật sự thoải mái khi thả lỏng hai chân ra phía trước.

Không nóng quá mà cũng không lạnh quá.

Có lẽ vào tầm trên dưới 40°C chăng?

“Gột rửa sự mệt mỏi, chữa bệnh cứng vai, và cũng hoàn toàn giải tỏa hết căng thẳng trong người nữa. Tắm như thế này đúng là sẽ đảm bảo sức khỏe-ja na” (Tomoe)

“Mới đầu tôi nghĩ đây chỉ đơn giản là ngâm mình trong nước thôi, nhưng không ngờ thực tế lại khác hẳn. Tôi phải ngả mũ kính phục rồi, Tomoe-dono. Loài cây này gọi là bách Hinoki phải không? Thơm thật đấy. Mùi hương của nó càng giúp ta chìm sâu vào cảm giác thư giãn” (Shiki)

“Umu! Tôi nghe Waka kể lại đấy, nhưng mãi đến khi trồng nó ở suối nước nóng này và ngâm mình vào trong, tôi mới thực sự thấy được lợi ích nó đem lại. Có điều khi ngấm nước, loài cây này sẽ trơn lắm đó, nhưng tôi đã tìm ra cách xử lí hoàn toàn” (Tomoe)
Tomoe trả lời Shiki bằng những lời lẽ tràn đầy tự tin và tiếp tục tận hưởng dòng nước.

Tắm cùng bách Hinoki chắc chắn không thể chê vào đâu được.

Một lần nữa, tôi lại cảm thấy sự tuyệt vời của tự nhiên.

Thực ra thì tôi cũng hơi lo về cái vụ sàn nhà quá trơn, có thể người ta sẽ ngã mất, nhưng có vẻ tôi không cần nghĩ thêm về nó nữa.

Chẳng biết họ có đưa thêm thành tố gì vào trong nước hay không, tôi chưa biết là do đâu, nhưng không hề xuất hiện cảm giác khó chịu nào, chỉ đơn thuần là sự sảng khoái.

“...”

Tuy vẫn còn một vấn đề nho nhỏ…

Ở cả hai bên là Tomoe và Mio, không ổn, không ổn.

Không gian cá nhân là cái gì, ăn được không? Hai người họ gần tôi đến độ như thế cơ mà.

Còn Shiki đang ngồi ngay trước mặt tôi, theo nghĩa đen luôn.

Hai người kia tựa lưng vào thành bồn, sát sàn sạt với tay tôi.
Thật sự mà nói, tôi còn chả cựa quậy được chút nào vì quá lo lắng.

Dù trong đầu có nhiều điều muốn nói ra, cái miệng tôi nó vẫn cứ khép chặt mới chết chứ.

“... Nước ở đây trong suốt luôn nhỉ” (Makoto)

Nhắc đến nước tắm, tôi nhớ rằng ngày nay, họ rất hay dùng nước đẫm màu.

Trong lần lên núi đào hố, tôi chỉ mới kịp nhìn thoáng qua, nhưng hình như đúng là thứ nước này hoàn toàn không có màu.

“Không, đúng ra phải là màu trắng sữa, nhưng chỉ tại nó nhạt quá nên không nhận ra được. Ngài biết không, nước được dùng ở những nhà tắm đứng có màu đậm hơn hẳn thế này” (Tomoe)

Tomoe trả lời tôi.

Tắm đứng? Chưa nghe thấy bao giờ. Có lẽ là những nơi bắt bạn đứng khi ngâm mình trong đó chăng?

Chắc người ta cũng thiết kế các loại bồn tắm sâu lòng nhỉ?

“Ra vậy” (Makoto)
“Waka, nhiều chuyện đã đến và đi trong 2 năm vừa qua, nhưng những khoảnh khắc an lành thế này… thật sự thoải mái ha” (Tomoe)

Tomoe nói với một nụ cười dịu dàng trên môi và ánh mắt hiếm khi nào tôi được dịp trông thấy.

Người ta nói hai năm thì nghe có vẻ lâu lắm, nhưng giờ nhìn lại, đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa mà.

“Ừ. Đôi lúc ta cũng cần tận hưởng những ngày như hôm nay. Cảm ơn vì mọi thứ nhé, Tomoe, Shiki, Mio” (Makoto)

“Cậu chủ nói gì vậy? Em đã nói mình rất vui rồi mà. Ngài không cần phải cảm ơn đâu, Waka” (Tomoe)

Nhìn thẳng mặt đối mặt thế này thật ngượng quá đi mất.

Da chúng tôi gần thêm tí nữa là chạm nhau rồi.

Còn nữa… chúng đang trôi nổi thật kìa.

Tất nhiên tôi chưa lần nào tắm chung với chị hoặc em gái mình từ khi họ trưởng thành, vì vậy tôi không biết, nhưng…
Hai quả đồi nổi lên trên mặt nước kia là hàng ngoại cỡ à…

Hình như máu đang dồn lên não tôi nhanh đến chóng hết cả mặt.

Cử động là hoàn toàn vô ích, tôi sắp sửa bị choáng rồi.

“Phải đó ạ. Chúng em luôn muốn được bày tỏ lòng biết ơn với cậu chủ từ lâu rồi. Kể từ khi gặp Waka-sama, em đã đối mặt với biết bao gian nan để được như bây giờ. Những thứ ngon miệng, những giây phút vui vẻ; tất cả mọi thứ. Vậy nên, xin hãy để em là người được nói: cảm ơn ngài rất nhiều, Waka-sama” (Mio)

Mio ngả đầu vào vai tôi.

Nói cho bạn biết thôi, tôi nghĩ mình sẽ bị say nhanh hơn nếu ngâm đến tận cổ, thế nên tôi chỉ để nước dâng lên nửa ngực.

Phần vai nằm trên mặt nước đang được dùng làm nơi tựa đầu của Mio.

Mééééé.

Cứ cái đà này, tình hình sẽ trở nên rất là tệ đây!
“Ơ-ờ. À, tôi đi gội đầu đây, dù sao tôi cũng chưa kịp rửa ráy gì nhiều. Hai người cứ từ từ mà tận hưởng…” (Makoto)

“Vậy em sẽ kì lưng cho cậu chủ thêm lần nữa. Với trọng trách là một tùy tùng, xin hãy cho phép em làm điều đó” (Tomoe)

“V-Vậy! Em sẽ làm sạch phía trước cho ngài!” (Mio)

Dùng đến phương án tẩu thoát cuối cùng trong tay, tôi bằng cách nào đó đã đứng được dậy.

Nhưng làm gì có đường thoát nào khi hai cô nương kia đang kiểm soát hoàn toàn tình thế.

Tomoe chơi ngay trò kì lưng.

Còn Mio thì từ đầu đã chẳng thèm nghe tôi nói gì rồi.

Mà tại sao cô lại nhắc đến phần phía trước của tôi?

“Ah”

Mắt tôi bỗng trông thấy dáng người Mio, một tay cầm khăn tắm, cô ấy rời khỏi bồn.

Tôi vô tình thốt lên một tiếng.

Một cú đòn trực diện, không có cơ may chống cự.
Thân thể ướt sũng của Mio vừa ngâm trong suối nước nóng…

Chưa có cái ngày nào mà tôi nguyền rủa thị lực của mình - thứ đã phục hồi từ lúc đến thế giới song song - như ngày hôm nay.

Tâm trí lơ đễnh, lùi lại vài bước, lưng tôi chợt cảm thấy một thứ mềm mại.

“Ngài ổn chứ, Waka?”

Tomoe ở ngay đằng sau.

Ah, tôi không bám trụ được nữa đâu.

“... Hơ…”

Miệng tôi cuối cùng cũng phát ra một tiếng kêu yếu ớt.

Sức lực dần rời khỏi cơ thể, và đồng thời, sự tỉnh táo của tôi đã bay về một nơi xa xăm.

Shiki, thế quái nào anh vẫn tắm như bình thường hay thế hả?

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Hình như chúng ta trêu cậu chủ hơi quá rồi. Fufu, đúng là ngây ngô quá mà-ja” (Tomoe)

“... Tôi có định trêu đùa gì đâu. Tôi đã thực sự vui vẻ mà-desu” (Mio)

“Phải. Tôi cũng thế-ja. Mọi thứ tôi nói với Waka đều là sự thật. Tôi chỉ trêu cậu chủ khi nói sẽ kì lưng cho ngài thôi-ja. Nhưng Mio này, tôi ngạc nhiên là cô không thể hiện chút gian xảo nào khi nói sẽ làm sạch phía trước của cậu chủ đấy-ja zo” (Tomoe)
“Uh… đấy là do…” (Mio)

“Tuy nhiên, tôi chẳng thể ngờ Waka-sama lại lo về chuyện tắm chung đến vậy. Không phải đó là phong tục ở thế giới kia sao?” (Shiki)

Shiki nói thay cho Mio đang bí từ.

“... Thực ra thì, nó nằm ở một thời đại rất lâu trước cả khi Waka chào đời. Dường như nam và nữ không hay tắm cùng nhau trong suối nước nóng như chúng ta tưởng tượng-ja” (Tomoe)

“Tôi hiểu… Nhưng dù vậy, diễn biến vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhìn thấy Waka-sama lâm vào tình trạng như thế này đúng là…” (Shiki)

Trong căn phòng được gọi là phòng thay đồ riêng, 3 tùy tùng đang tụ tập xung quanh Makoto - người đang ngủ trên giường với khuôn mặt ửng đỏ.

Nói là ‘tụ tập’ thì cũng chưa hẳn là đúng, bởi Mio đang ngồi bên giường phe phẩy cái quạt hạ nhiệt cho Makoto. Còn Tomoe và Shiki đang đứng cạnh cô trò chuyện.
“Hoh~, tại sao anh lại nghĩ như thế, Shiki?” (Tomoe)

“... Nếu Waka-sama coi chúng ta như những người thân trong gia đình, ngài ấy sẽ không tỏ ra hốt hoảng đến vậy, và cũng không đến nỗi phải choáng váng rồi ngất đi” (Shiki)

“... Fumu” (Tomoe)

“Dĩ nhiên Waka-sama không bao giờ nói ra những lời lẽ dối trá. Có điều, về Tomoe-dono và Mio-dono, ngài ấy…” (Shiki)

Shiki ngừng nói ngay chỗ đó.

Bởi anh ta không chắc liệu mình có nên tiếp tục hay không.

“Sao thế, Shiki? Nếu có gì muốn nói thì cứ nói cho bằng hết đi chứ. Không thì anh sẽ phải giữ khư khư nó trong lòng mãi đấy-desu wa” (Mio)

“Đúng, cô nói phải” (Shiki)

Có lẽ những lời vừa rồi của Mio đã giúp Shiki quyết tâm hơn, anh ta gật đầu.

“Dưới con mắt của Waka-sama, ngài ấy vẫn coi Tomoe-dono và Mio-dono như những người khác giới. Đó là điều tôi đang nghĩ” (Shiki)
“... Hoh” (Tomoe)

“... Eh?” (Mio)

“Cách nhìn nhận với tư cách một gia đình rất đỗi sâu đậm, nhưng bên cạnh đó, sự thật rằng hai người thuộc phái nữ cũng quan trọng không kém. Chắc hẳn khi nãy, Waka-sama đã hốt hoảng lắm đấy” (Shiki)

Shiki cười gượng.

Một thứ linh cảm đáng lẽ không thể xuất hiện trong tâm trí anh ta, giờ đã bắt đầu lộ diện. Dẫn đến việc trí tưởng tượng của Shiki bị ngăn cản bởi một bức tường vô hình, và mỗi khi nghĩ đến Makoto, anh ta chỉ còn cách cười cho qua chuyện.

“Nếu điều anh nói là sự thật, vậy thì quả là rất đáng mừng-ja na” (Tomoe)

“Waka-sama… mình ư?” (Mio)

Sau khi nghe được giả định của Shiki, hai cô gái đó, mỗi người có một phản ứng riêng.

Tomoe thể hiện sự phấn khích, Mio mặt đỏ bừng và đang lẩm bẩm.

“Giờ thì, khi nào Waka tỉnh lại, hãy nói lại với cậu chủ thế này, Mio. ‘Em sẽ cho khai trương suối nước nóng để tất cả mọi người cùng tham gia’. Dù sao họ cũng đang hết sức mong ngóng được chiêm ngưỡng thành quả của mình. Nếu nơi này trở nên nổi tiếng, vé vào miễn phí một năm sẽ được bán với giá 2 Ryo- không, tôi đang vui nên chắc chỉ 1 Ryo thôi~” (Tomoe)
Ryo chính là đơn vị tiền tệ được lưu hành duy nhất ở Asora. Nhắc nhanh tới điều này, Tomoe bắt đầu di chuyển.

“À, Tomoe-dono. Cô không định kể cho Waka-sama biết về thông tin chúng ta tìm được trong mấy cuốn sách của Thủy Phách sao?” (Shiki)

“Sau bữa tối tôi sẽ nói. Không nhất thiết phải làm một thứ chỉ khiến ta bị bẩn người ngay khi mới tắm xong, đúng chứ?” (Tomoe)

“... Phải. Gặp lại sau” (Shiki)

“Umu”

“Waka-sama? … Thật ư…?” (Mio)

Tomoe liền rời đi, còn Mio vẫn đang chìm vào thế giới riêng và vẫn chưa trở về.

Tay phe phẩy cái quạt, cô nhìn Makoto với ánh mắt trìu mến.

Vào ngày hôm nay, các cư dân của Asora đã biết tới suối nước nóng, và nơi đây đã chiếm được cảm tình lẫn sự tin cậy của họ.

Nhưng người đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ nhất có lẽ vẫn là Mio…và Tomoe.
------------END CHAP-------------

Dành cho ai có cùng sở thích...

Vì đang bứơc vào mùa thi nên bác trans đang lo xù đầu với đóng bài vở...

Còn mình đã bận công việc nay còn kèm thêm đứa em để học thi ĐH nên cũng ko nhiều tham...

Thôi thì 1 tuần 1 chap nên mong ae thông cảm nhá...

Qua hết time này mình sẽ bù lại... :v


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv