Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 215: Sự Bình Yên Nhất Thời.



Chương 206: Sự Bình Yên Nhất Thời.

"Để nghĩ rằng Raidou-dono chính là một người đến từ thế giới khác, tôi chưa hề tính tới khả năng này. Anh hùng là 1 chuyện, nhưng người được triệu hồi lại là thương nhân. Dù thế nào tôi cũng không thể tưởng tượng nổi"

Một cuộc trò chuyện cùng Hoàng tử Joshua.

Tại một nơi không có bóng dáng quý tộc, tôi và cô ấy ngồi cùng nhau.

Nhận được sự cho phép, tôi bước vào căn phòng, và thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là Hoàng tử Joshua trong một chiếc váy đơn giản.

Sau khi nhắc lại một hồi về vụ ở Rotsgard khi trước, Hoàng tử Joshua bỗng dưng đề cập đến một chủ đề bất ngờ.

"?!"

"Hibiki đã kể lại cho tôi. Cậu, một cư dân trong thế giới của Hibiki, đồng thời cũng là người quen của cô ấy. Dĩ nhiên, điều này chỉ có mỗi tôi và Đức vua là biết thôi. Chúng tôi thậm chí còn chưa để lộ với gia trưởng nhà Hopelace, cái gã theo đoàn người Limia đến Rotsgard lúc trước ấy" (Joshua)
Thông tin từ Hibiki-senpai.

Vậy thì Hoàng tử Joshua biết cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng nếu chị ấy có thể tiết lộ cho người khác thông tin đó, tôi dám chắc giữa Hibiki-senpai và gia đình hoàng tộc Limia tồn tại một sự tin tưởng chặt chẽ.

Do là tầng lớp quý tộc thường hay đứng ra tiền tuyến, và còn chuyện họ nắm giữ quyền lực cực kì cao, trong đầu tôi đã nảy ra vài suy nghĩ kì lạ, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là suy nghĩ.

Những thứ như vậy sẽ chỉ mang lại sự lo âu không cần thiết, thế nên biết được điều này đã giúp tôi nhẹ lòng hơn.

"Từ Senpai sao? Tôi hiểu. Đúng là Senpai và tôi đến từ cùng một thế giới. Vì không biết phải giải thích ra làm sao, tôi không hay nhắc tới chuyện tiểu sử của mình" (Makoto)

"... Chắc vậy. Đối với những trường hợp đặc biệt như Hibiki hay người ở Đế quốc mà nói, họ nhận được sự đảm bảo của chính Thần linh về tiểu sử của mỗi cá nhân. Nhưng nó lại xảy đến với Raidou-dono một cách đột ngột. Khi lắng nghe câu chuyện từ Hibiki, tôi đã rất kinh ngạc, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy khâm phục cậu, người đã chọn làm một thương nhân sau sự kiện đó" (Joshua)
"Mọi chuyện không giống với những gì người vừa nói đâu" (Makoto)

Nó chỉ xoay quanh chuyện vận rủi của tôi cuối cùng lại biến thành may mắn.

Sự thật là những thứ tôi đạt được bằng chính sức mình cho đến giờ không nhiều nhặn gì cho lắm.

Sau khi kể một cách chi tiết về những điều Hibiki-senpai nói liên quan đến tôi, tôi nhận ra rằng Hoàng tử Joshua biết khá ít thông tin.

Nếu có cơ hội trò chuyện với Hibiki-senpai, sẽ rất cần thiết để giải thích rằng nguyên nhân chính mang cả 2 tới đây là do tôi và gia đình Misumi.

Dù là Senpai hay Tomoki, ban đầu, không hề tồn tại khởi điểm nào đủ khả năng mang họ tới thế giới này.

Nhưng bởi vì tôi, họ đã bị mụ Nữ thần lựa chọn rồi ép buộc sống ở đây.

Kể cả khi đó là kết quả của cuộc tuyển chọn, họ hoàn toàn là nạn nhân.

Vì ngay từ đầu, quyết định từ bỏ thế giới của mình không phải thứ có thể trả lời trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tôi đã chấp nhận nó vì hoàn cảnh riêng, nhưng từ đó đến nay, sự hối hận trong tôi chưa nguôi ngoai chút nào.

Do đó, không thể chắc chắn rằng hai người kia sẽ muốn thay đổi câu trả lời của mình.

Tôi nghĩ một ngày nào đó mình sẽ phải xin lỗi Senpai và Tomoki thật đàng hoàng, nhưng liệu có cách nào để phá bỏ rào cản hiện giờ không? Thời gian tôi đắn đo ngày một tăng lên.

Bởi chuyện với Tomoe khi trước, trò chuyện với Tomoki bây giờ còn khó hơn gấp bội.

Nói với Senpai vẫn dễ hơn, nhưng... hah...

Vấn đề thì vẫn còn đó, và tôi biết đây không phải chuyện đơn giản.

Nhưng nếu có thể, tôi thật tình chẳng muốn chống lại họ đâu.

Đây là việc Tsukuyomi-sama đã giao cho tôi, dù rằng người ấy chỉ mới nhắc sơ qua.

Đúng thật nản quá mà.

"Không chỉ vậy, nó cũng tạo điều kiện cho tôi hiểu thêm về sức mạnh của cậu. Khi Hibiki đến với thế giới này, cô ấy đã có đủ khả năng đấu ngang cơ với đội trưởng đội hiệp sĩ. Ngoài ra, cô ấy còn tiết lộ rằng mình từng học ở Nakatsuhara và am hiểu rất nhiều bộ môn; kiến thức và sự khôn ngoan của Hibiki cũng rất đáng gờm. Nếu vậy, cậu, một người từng học ở cùng một nơi với Hibiki, bắt đầu làm ăn ở thế giới này cũng không phải điều quá kì lạ" (Joshua)
Tôi nghĩ cô ấy đang có một sự hiểu lầm tai hại ở đây rồi.

Hoàng tử Joshua nói như thể trường học là một nơi kì diệu vậy.

Hơn nữa, không ổn chút nào nếu lấy Senpai ra làm tiêu chuẩn đánh giá.

Tôi kém chị ấy một năm, và nếu có ai hỏi tôi có cơ may trở nên giống chị ấy hay không, tôi sẽ trả lời rằng mình không thể.

Cho dù tôi có cố gắng cả đời này, chuyện đó vẫn sẽ là bất khả thi.

Gác lại vụ đó; đang là học sinh, bỗng đùng một cái nhảy sang kinh doanh là điều hiển nhiên ư? Senpai là cái giống gì vậy chứ?

"Hibiki-senpai là con người đặc biệt và gương mẫu, ngay cả là trong thế giới của chúng tôi. So với chị ấy, tôi thật không đáng là bao. Nói đến việc kinh doanh, vượt qua bài thi của Thương Hội là một chuyện, nhưng thực tế, tôi thiếu hụt kinh nghiệm của bản thân, và ngoài kia còn rất nhiều chuyện không được suôn sẻ với tôi. Vậy nên tôi không sở hữu thứ khả năng mà Joshua-sama đang nghĩ đâu" (Makoto)
"Cậu biết không, Hibiki đề cao cậu khá nhiều đấy. Cô ấy còn nói không có ai đáng tin cậy bằng cậu cả, điều đó đã làm Đức vua ngạc nhiên. Tôi nghe nói rằng người ta phải trải qua một quá trình học tập lâu dài trước khi bắt đầu bài thi của Thương Hội. Nhưng cậu chỉ nghĩ nó là "một chuyện" cỏn con. Điều đó có nghĩa, mặc dù Raidou-dono vẫn chưa nhận ra, cậu chính là một con người gương mẫu" (Joshua)

... Tôi tưởng tượng ra cảnh Hibiki-senpai hướng ánh nhìn về phía Mio và Beren khi chị ấy nói những lời đó.

Tôi không nghĩ chị ấy đã nhận ra những người đến Limia lúc đó là chúng tôi, và chị ấy cũng chưa biết rằng tôi là người phân tán cái đám mây đó. Xét đến những thứ trên, tôi không tài nào nghĩ ra lí do để Hibiki-senpai đánh giá cao mình đến thế.

Ngay cả khi người đó là Senpai, chị ấy không có đủ cơ sở đề cao tôi như vậy.
Dù bản thân tôi biết mình được ban tặng cho nhiều cấp dưới tài giỏi.

"Ahaha, người nói thế làm tôi sợ đấy. Phải rồi, nhắc đến bất ngờ, bộ trang phục của người cũng bất ngờ không kém đâu. Như tôi nghĩ, Joshua-sama vẫn ăn mặc bình thường khi ở nhà nhỉ" (Makoto)

"...Không, dù là ở nhà đi nữa, bình thường tôi cũng không diện mấy bộ như thế này. Cũng khá lâu rồi kể từ khi tôi bỏ cách ăn mặc khác giới của mình" (Joshua)

"À, vậy sao" (Makoto)

"Ngay bây giờ, căn phòng này đang thu hút rất nhiều sự chú ý, vì vậy không cần lo chúng ta có nguy cơ bị theo dõi. Hơn nữa, vị khách tôi muốn gặp là cậu, thế cho nên đây là một lí do quan trọng" (Joshua)

"Có phải là vì tôi đã biết hết sự tình rồi không?" (Makoto)

"Đúng. Nếu đây chỉ là sở thích của riêng tôi, vấn đề sẽ không xuất hiện, nhưng..." (Joshua)
"Không ngoài dự đoán, chuyện không phải vậy" (Makoto)

"Tôi không ăn mặc khác giới vì sở thích. Với tôi, không có lí do nào khác ngoài việc đây là một "cách". Nếu cần thiết, tôi sẽ không ngần ngại làm một điều như vậy. Nhưng nếu hoàn cảnh không đòi hỏi, tôi muốn yên bình như lúc này vẫn hơn" (Joshua)

"Một cách ... nghe phức tạp quá" (Makoto)

Tôi không muốn chõ mũi vào vấn đề này, vì vậy tôi chỉ trả lời cho có lệ.

Dù bởi sở thích hay cách kiếc gì đấy, tôi cũng chẳng bận tâm đâu.

Nếu chỉ mang lại rắc rối không cần thiết, tôi muốn chuyển sang chủ đề khác.

Tôi đang cố không nhắc đến chuyện về Nhật Bản, nhưng cuối cùng, cả hai lại trò chuyện không đâu vào đâu cả, suy nghĩ của tôi có phần nông cạn thật.

Nên cẩn thận hơn ... ít nhất là vậy.

"Mỗi khi ở nhà, mặc thế này vẫn thoải mái hơn nhiều. Thành ra phần nào đó trong tôi đã lợi dụng cậu để được làm vậy. Mong cậu thứ lỗi" (Joshua)
"Không không, nếu chỉ có thế thì người lợi dụng tôi bao lâu cũng được mà. Ehm, Hoàng tử Joshua tao nhã thường ngày rất đáng yêu, nhưng tôi nghĩ Joshua-sama lúc thư giãn cũng xinh đẹp không kém" (Makoto)

Tôi quyết định khen cô ấy một tí.

Ở Limia này, nhiều lúc cũng cần đến những lời khen ngợi, vậy nên tôi đã học hỏi điều họ bảo mình nên học, và tôi vừa áp dụng vài điều trong số đó.

Khi giao lưu với các quý tộc, họ hỏi quá nhiều nên tôi vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.

Hoàng tử Joshua trong trang phục nữ giới sẽ không phàn nàn gì, cô ấy là đối tượng hoàn hảo để tôi vận dụng kiến thức của mình.

"Hãy dùng những câu từ khen ngợi trong các bữa tiệc, hoặc để nịnh vợ của các quý tộc. Nhưng trước tiên, thứ cậu cần học là cách ăn nói thật tự nhiên đã. Ehm, nói cách khác, nó hoàn toàn không liên quan" (Joshua)
Cô ấy vừa nói "ehm" kìa.

Tệ rồi đây.

"Ah, xin lỗi. Tôi không quen nói mấy câu như vậy. Do Joshua-sama là người quen nên tôi mới thử xem sao" (Makoto)

"... Tôi vẫn là hoàng tử của đất nước này đấy" (Joshua)

Một khoảng lặng diễn ra sau khi Hoàng tử Joshua thể hiện một biểu cảm phức tạp.

"Người đang mặc bộ đó còn gì, theo tôi, lúc này ta không cần quá quan tâm đến địa vị xã hội" (Makoto)

Cô ấy không gặp tôi với tư cách hoàng tử, điều này có nghĩa cuộc hội thoại giữa chúng tôi không liên quan đến quốc gia.

"Tôi nghĩ nó chưa thể đủ được, nhưng có vẻ cậu cũng ít nhiều biết cách lên kế hoạch, vì vậy thứ quan trọng nhất bây giờ là cậu nên để ý đến cảm xúc của đối phương" (Joshua)

"Ugh, đánh giá của người nặng nề thật đấy" (Makoto)

Những lời đó tương đối mềm dẻo, nhưng tôi có cảm giác Hoàng tử đang muốn ngụ ý tôi rất vô dụng ấy.
"Theo tôi thấy, Raidou-dono không hoàn toàn hiểu được nguyên nhân tôi ăn mặc thế này. Hibiki luôn giỏi ở khoản đó, thế nên tôi đã vô tình nghĩ rằng cậu cũng sẽ như vậy" (Joshua)

Nguyên nhân cô ấy mặc bộ đó ư?

Căn phòng này được canh gác nghiêm ngặt, chúng tôi không phải lo vấn đề an ninh, và vì tôi đã biết hết mọi chuyện, tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy muốn thả lỏng một chút thôi mà.

Bản thân Hoàng tử Joshua đã nói như thế.

Cô ấy đợi tôi đáp lời một lát, và sau một tiếng thở dài não nề, Hoàng tử bèn nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Raidou-dono, cậu đã biết rõ bí mật của tôi" (Joshua)

"V-Vâng" (Makoto)

"Và rồi tôi đã nhờ cậu giữ bí mật và quay trở lại đất nước mình" (Joshua)

"Vâng" (Makoto)

"..."

"..."

Sao thế nhỉ?

Xác nhận những điều hiển nhiên, cả hai chúng tôi lại tiếp tục im lặng.

Đúng là tôi biết Hoàng tử Joshua thực chất là nữ giới, lúc đó cô ấy đã bảo tôi giữ bí mật, và giờ chúng tôi gặp lại nhau ở Limia, nhưng...
Có chuyện gì à?

"... Hibiki từng nói với tôi rằng Raidou-dono không phải loại người mưu mô. Lúc đó tôi chưa hiểu cho lắm, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, đây là điều cô ấy muốn nói đến. Khi bàn về Thương đoàn Kuzunoha, Hibiki đã rút lại điều mình nói và chỉ nhắc tới bản thân Raidou-dono" (Joshua)

"E-Ehm..." (Makoto)

"Lần đó, tôi không thể đưa cho Raidou-dono một vật thế chấp nào, thậm chí còn chẳng có lấy một khoản trả trước; thứ duy nhất tôi làm là vài ba câu nói mơ hồ. Và bây giờ, theo cậu thì tôi nghĩ thế nào về Raidou-dono?" (Joshua)

"Người muốn nhanh chóng đưa cho tôi vật thế chấp để xong việc chăng?" (Makoto)

"Không" (Joshua)

"Vậy thì... thủ đô lúc đó đang là một mớ hỗn độn nên người không có thời gian chăng?" (Makoto)

"Không. Nó là chuyện khác hoàn toàn so với câu hỏi của tôi" (Joshua)
Cũng đúng.

Hmm, điều Hoàng tử đang nghĩ về tôi sao...

Không phải một vật thế chấp.

Gần đây không có nhiều thông tâm thuật được truyền đi.

Tôi nghĩ có lẽ là do tái thiết là công việc đòi hỏi nhiều công sức.

Nhưng lúc tôi trò chuyện cùng Hibiki-senpai, chị ấy đâu có nói gì về việc này.

Hm... cô ấy nghĩ cái gì mới được nhỉ?

Nếu là tôi, một người ở xa biết được bí mật thầm kín của mình, và biện pháp mình đặt ra với người đó còn quá đơn giản...

... Chắc chắn tôi sẽ không thoải mái chút nào.

Tùy từng trường hợp, có thể tôi sẽ làm mọi cách để bịt miệng người đó ấy chứ.

Nhưng tôi chưa thấy tên sát thủ nào đến từ Limia cả.

Hay là bắt tay vào điều tra?

Ít nhất cũng phải biết được người đó đã tiết lộ cho ai hay chưa.

Không có báo cáo nào nhắc đến vụ đó.

Tôi cạn ý tưởng rồi.
"Có phải người cảm thấy bất an, vì vậy người muốn nắm được hành động của đối phương ư?" (Makoto)

"Phải. Theo tôi được biết, cậu chưa phơi bày bí mật của tôi. Cậu cũng không dùng lối nói ẩn dụ để gợi đến nó" (Joshua)

Vậy là cô ấy thực sự đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Bằng cách nào nhỉ?

Người của phía tôi chưa nói với tôi bất cứ điều gì về chuyện này.

"Vâng, sự thật là tôi chưa nói cho ai hết" (Makoto)

Tôi nhớ là cô ấy đã yêu cầu tôi không được phép nói với bất cứ ai, mà dù tôi có muốn đi nữa, bí mật của nhị Hoàng tử Limia là thông tin vô nghĩa. Không có cách nào để tôi tận dụng nó cả.

"Tôi quyết định sẽ tin cậu từ giờ trở đi. Và với ý nghĩ đó trong thâm tâm, tôi đã gặp cậu trong bộ dạng này đây" (Joshua)

"Có lẽ nào, hiện nay tôi đang là tâm điểm của sự nghi ngờ?" (Makoto)
Nếu đó là sự thật thì sẽ sốc lắm đây.

Ngay cả là trong các hân tộc, gia đình hoàng gia đã sống cách biệt hoàn toàn, một điều như thế...

Trong trường hợp của người này, tôi có cảm giác chuyện đó không hẳn là không thể, nhưng...

"Để tôi hỏi cậu một câu, tại sao tôi lại muốn tin tưởng cậu? Một thương nhân tôi tình cờ gặp ở Rotsgard, và còn không rõ lai lịch như thế nào" (Joshua)

"..."

Rõ ràng là rất đáng nghi rồi.

Dù rằng khi ấy không phải ý định của tôi, dưới góc nhìn của người khác, việc này là không thể tránh khỏi.

"Lúc đó, tôi đã dự đoán rằng ngày tàn của mình sắp sửa ập đến. Tới mức tôi còn nghĩ về cách loại bỏ cơ thể này để nó không làm vướng chân Đức vua. Nhưng dường như cậu không hề phơi bày sự thật, hơn nữa, cậu cũng chưa một lần lợi dụng thông tin đó để đe dọa tôi" (Joshua)
Loại bỏ cơ thể, ý cô là tự sát ư?

Nghe thôi mà đã thấy sợ rồi.

"Như tôi vừa mới nói, tôi chưa tiết lộ cho ai cả" (Makoto)

Với một chất giọng cứng nhắc, tôi nhắc lại cùng một câu trả lời.

Đến cả Asora còn chưa có ai biết về vụ này cơ mà... thật ra là tôi quên béng mất.

"Bí mật của nhị hoàng tử. Tùy vào cách tận dụng, chắc chắn đây là một yếu tố quan trọng có thể giúp cậu cải thiện vị thế của mình với tư cách là một thương nhân, ít nhất cũng phải tăng lên 1, 2 bậc. Lợi dụng thông tin này là điều dễ hiểu, đặc biệt là với các thương nhân" (Joshua)

"..."

À, ra là thế.

Tôi nhớ họ từng hỏi mình vài câu, chẳng hạn như: "Cậu có kế hoạch nào về việc đến Limia làm ăn không?", "Cậu không muốn thứ gì đó thay thế cho sự kiện lần trước sao?".

Tôi nhớ rất rõ những đoạn thông tâm thuật được gửi cho mình trước khi đến đây.
"Bây giờ tôi chưa có ý định mở một cửa hàng tại Limia, xin đừng để ý và tập trung vào việc tái thiết", lần nào tôi cũng dùng đúng câu trả lời đó.

"Không chỉ không lợi dụng bí mật, câu thậm chí còn chưa hề nói chuyện với các quý tộc, và cậu còn không định mở một cửa hàng tại Limia; tôi đã chắc chắn những điều này. Nhưng tôi vẫn khó mà tin nổi câu trả lời vừa rồi" (Joshua)

"Một phần cũng là do thiếu hụt nhân sự, nhưng Thương đoàn Kuzunoha hiện đang phải xử lí rất nhiều vấn đề, vậy nên chúng tôi không thể tăng thêm số chi nhánh được" (Makoto)

Thật ra, tôi có cử "một vài" người bên mình tới Limia buôn bán, nhưng cũng chưa đến mức mở được cửa hàng.

Tôi dự định sẽ nói với họ đây chỉ là chuyến viếng thăm của bên tôi ở Limia, nhưng nếu là về mở cửa hàng... À, phải rồi.
Trong trường hợp này, còn một cách khác là tiết lộ sự thật cho Hoàng tử Joshua, và cô ấy sẽ thuyết phục đám quý tộc, điều đó sẽ làm họ không lằng nhà lằng nhằng nữa.

"Tôi đã nghĩ xa hơn thế, rằng cậu khác với thương nhân bình thường; chẳng hạn như, thành viên trong quân đội, hoặc là một người có quan hệ với quý tộc. Điều này càng gia tăng thêm sự cẩn trọng của tôi. Nhưng sau khi nghe Hibiki kể lại sự tình và những lời cậu vừa nói, tôi đã nhận ra mình chỉ đang tưởng tượng quá đà" (Joshua)

"Về chuyện đó, tôi có vài thứ cần phải nói, vì vậy tôi nghĩ trước tiên mình nên bàn với Joshua-sama" (Makoto)

"... Nghe như thể cậu vừa mới nghĩ ra vậy, cứ nói tôi nghe đi" (Joshua)

Tôi đã suy ngẫm rất nhiều về việc mình nên nói chuyện này với ai trong lúc còn ở Limia.

Có điều, tôi vốn không nghĩ rằng mình sẽ nói với Hoàng tử Joshua vào thời điểm này.
Đây là một chủ đề tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

"Trong Thương đoàn Kuzunoha, tồn tại một bộ phận gọi là 'ngoại buôn', đúng hơn là những người chuyên bán rong. Hiện nay, họ đang kinh doanh tại một trong các cơ sở của Limia, phạm vi cũng nhỏ lẻ thôi" (Makoto)

"Hm... tôi chưa nhận được báo cáo về việc đó" (Joshua)

"Có lẽ nó chưa trực tiếp ảnh hưởng đến khía cạnh pháp lí của gia đình hoàng tộc, nhưng tôi đã nhận được một số báo cáo, chúng chỉ ra rằng phía tôi đã thực hiện một số giao dịch ngay sát địa phận lãnh thổ của các quý tộc" (Makoto)

"Và?" (Joshua)

"Tôi đang nghĩ tới việc thỉnh cầu sự chấp thuận của gia đình hoàng tộc và tầng lớp quý tộc" (Makoto)

"Cậu đang muốn hỏi tôi thuyết phục họ đấy à?" (Joshua)

"Nếu thấy cần thiết, tôi sẽ tự mình trả thuế và đưa cho người mấy bản báo cáo ghi rõ chi tiết về hoạt động mua bán, vậy nên làm ơn" (Makoto)
Những giao dịch đó không sử dụng quá nhiều vàng bạc để trao đổi, tôi nghĩ đây không phải vấn đề gì to tát cho lắm. Chắc vậy.

Nếu hoàn cảnh đòi hỏi, tôi sẽ phải điều tra về mức thuế ở Limia.

Hoàng tử Joshua suy ngẫm một lát.

Sau một khoảng lặng không lâu như lúc nãy, cô ấy liền quay sang nhìn tôi.

".. Nếu chỉ có vậy, sẽ không có vấn đề gì. Mặc dù nó còn tùy thuộc vào lượng tiền mang ra giao dịch là bao nhiêu. Nhưng tôi hứa sẽ lo liệu phần thuế" (Joshua)

"Thế sẽ giúp chúng tôi rất nhiều" (Makoto)

"Tại buổi tiếp đón, không, trong cuộc trò chuyện diễn ra vài phút trước, có rất nhiều người bày tỏ mong muốn Thương đoàn Kuzunoha sẽ mở cửa hàng, đúng chứ? Một số người không nói gì, một số khác lại muốn phản đối" (Joshua)

"À, nhắc mới nhớ, vâng" (Makoto)

"Mặc dù nhiều người mong cậu gia tăng phạm vi kinh doanh, chưa thấy một ai chủ động đứng ra tẩy chay chuyện này cả. Để cho chắc, liệu cậu có thể nói tôi nghe những cơ sở liên quan đến các giao dịch cậu vừa nhắc tới không?" (Joshua)
Hoàng tử Joshua đứng dậy và lấy ra một tấm bản đồ miêu tả Vương quốc Limia từ kệ sách.

Nó vẫn còn khá sơ sài.

Vẫn đủ chi tiết để chỉ ra từng phần lãnh thổ, nhưng phần bên trong thì tương đối khó khăn. Tấm bản đồ này gần như là trống không rồi.

Nó chỉ vẽ những phần quan trọng, các tuyến đường còn rất thưa thớt.

Tấm bản đồ nào cũng thế này sao?

Trông khác hẳn với tấm chúng tôi hay dùng.

Thôi thì cũng tạm được, tôi chỉ cần chỉ ra vị trí của các cơ sở được đề cập trong báo cáo.

Tầm khoảng 20 chỗ.

Nếu tính cả những ngôi làng đã đến một lần hoặc chỉ đơn giản là quan sát, số lượng sẽ còn tăng lên, vì vậy tôi chỉ nên nhắc đến những ngôi làng liên quan trực tiếp đến các giao dịch dưới cái tên Thương đoàn Kuzunoha.

Dựa vào số thuốc bán ra, ý tôi là, bán hàng rong, một số người bắt đầu gọi các Lâm quỷ tộc bằng cái biệt danh "Kuzu-san".
Chắc chủ yếu là mấy đứa trẻ nhỏ và những người già đang tận hưởng cuộc sống khi về hưu của mình. Nhưng điều đó đã đánh một đòn vào tâm lí của họ.

Sự thật là, họ cảm thấy khá chán nản khi biết được việc này.

Tôi có nghe nói một số vị trưởng làng muốn gặp tôi, nhưng tôi lại không muốn bị gọi là ông chủ hay Kuzu-san, hoặc là đại diện của Kuzu, thành ra tôi chưa đến đó lần nào.

"Khá nhiều đấy chứ. Nhưng dường như phần phía Tây vẫn hoạt động tích cực hơn" (Joshua)

Hoàng tử Joshua ghi lại những nơi tôi chỉ vào.

Tính từ phần phía Tây biên giới Limia cho đến phần phía Nam, mọi địa điểm đều được đánh dấu.

"Cõ lẽ là do phần phía Tây có nhiều ngôi làng nghèo, người của chúng tôi đã vận chuyển hàng hóa đến đó thường xuyên hơn những nơi khác" (Makoto)

"... Tại sao? Ở những ngôi làng đó, họ sẽ không có đủ khả năng chi trả cho cậu, đúng chứ?" (Joshua)
Hoàng tử Joshua nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Điều tôi vừa nói lạ lắm à?

Chỗ chúng tôi cũng đâu có bán loại hàng hóa cao sang gì.

"Nhưng tại những ngôi làng nghèo, người dân sẽ cần nhu yếu phẩm" (Makoto)

Phương châm của chúng tôi là chỉ cung cấp hàng hóa và thuốc thang cho những nơi thực sự cần đến chúng.

Tôi không nghĩ đó là một điều kì lạ.

"Ehm..."

"Sao thế ạ?" (Makoto)

Hình như nãy giờ Hoàng tử Joshua toàn thể hiện cùng một biểu cảm như vậy và đơ người trong im lặng.

Cứ như kiểu cô ấy bị bối rối do gặp phải một sinh vật kì bí, hoặc vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Tôi không phải loài động vật quý hiếm nào đâu đấy, tôi cũng biết buồn chứ.

"... Không có gì, tôi hiểu bên cậu đang tập trung vào những ngôi làng này, vì thế các lãnh chúa báo cáo muộn cũng là điều dễ hiểu. Mặc dù vẫn chưa thể xác nhận, tôi sẽ nghĩ ra một cách giúp Thương đoàn Kuzunoha được phép đi lại tự do trong lãnh thổ Limia. Những giao dịch nhỏ lẻ cậu nói đến không quá nổi bật, cho nên việc đó là khả thi" (Joshua)
"Đi lại tự do ... Kiểu như đưa cho chúng tôi giấy thông hành hay đại loại vậy sao?" (Makoto)

Giống hồi tôi còn ở lãnh thổ quỷ tộc.

"Giấy thông hành à. Có thể sẽ là giấy phép đi lại trên tuyến đường chính, hoặc sự chấp thuận buôn bán tại đất nước này; tôi vẫn chưa rõ nó sẽ là dạng nào. Nhưng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cậu để thay cho lời cảm ơn vì đã giữ bí mật hộ tôi" (Joshua)

"Cảm ơn người" (Makoto)

"Mà nhân tiện, cậu còn việc gì khác phải làm ở đây không, Raidou-dono?" (Joshua)

"À, tôi đã nhận được yêu cầu của một người quen, do đó tôi định sẽ ra ngoài khoảng nửa ngày" (Makoto)

Tôi sẽ có rất nhiều thời gian rảnh trong hai ngày sắp tới.

Nói một cách cụ thể, nếu dời hết kế hoạch của ngày mai sang ngày kia, tôi sẽ có hẳn 24 tiếng nghỉ ngơi.

"Đến đâu vậy?" (Joshua)
"Cái hồ nước" (Makoto)

"À, Seiko hả? Nơi đó đã trở thành một điểm thăm quan, lượng khách đến ngắm nghía rất đông, và nó cũng gần với thủ đô" (Joshua)

Tôi có nghe về nó rồi.

Một cái hồ nước lớn nằm ở một khu vực lân cận, ngay cạnh Limia, được tạo ra bởi tên Ác quỷ, chính xác là do tôi.

Hiện giờ nơi đó đang là một điểm thưởng ngoạn của một lượng lớn khách du lịch, còn về ích lợi thực tế, họ đang khai thác một số tài nguyên trong hồ hay gì gì đấy.

Nếu có người hỏi tôi có muốn đến đó không, tôi sẽ ngay lập tức lắc đầu.

Tôi không hề muốn chút nào cả.

"Không, là hồ Meiris. Tôi nghe nói đó là một địa điểm nổi tiếng của Vương quốc Limia" (Makoto)

Theo lời Root, đây mới là điểm đến.

May mà nó cũng khá gần.

Hơn nữa, thông tin chỉ ra rằng, nó cũng không bị kiểm soát chặt chẽ như cái sa mạc ở Gritonia.
"Meiris... nơi đó đúng là khá nổi tiếng, nhưng người quen của cậu không bị nhầm lẫn gì đấy chứ?" (Joshua)

"Không, tôi dám chắc người đó đã nói Meiris. Anh ta nói rằng địa điểm đó không bị cấm vào. Liệu còn chuyện gì khác sao?" (Makoto)

"Đúng thế. Cái hồ là một nơi nổi tiếng, miễn là cần thiết, chúng tôi sẽ mở cửa cho bất cứ ai muốn vào" (Joshua)

"Thế thì tuyệt quá" (Makoto)

Một phần trong tôi đang lo rằng có thể Root sẽ lại tạo ra thêm nhiều rắc rối khác.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái bản mặt "tôi đau khớp quá" của Root khi anh ta đưa tôi quả trứng.

Với cái nụ cười hồn nhiên như mọi ngày, tôi không thể biết được anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu.

"Nhưng sẽ nguy hiểm lắm đấy. Cái hồ đó là minh chứng cho giao ước giữa một long thượng đẳng và vương quốc này. Sẽ là một chuyện nếu người ta đến đó để kiểm tra khả năng của mình đến đâu hoặc vượt qua các thử thách, nhưng Raidou-dono là người nhận được lời mời của đất nước chúng tôi, tôi khuyên cậu không nên tới những chỗ nguy hiểm như vậy" (Joshua)
"... Tôi hiểu" (Makoto)

Nghĩ lại một chút, họ từng bảo tôi rằng sa mạc ở Gritonia cũng đầy rẫy nguy hiểm.

Nơi đó đẹp như tranh, và tôi di chuyển băng qua sa mạc tương đối dễ dàng, thành ra tôi quên mất.

Thế là nơi này cũng thuộc diện nguy hiểm hử?

"Nó luôn mở cửa đón khách, và phần bờ hồ rất đáng để thưởng ngoạn, theo tôi thì cậu nên dành thời gian tản bộ xung quanh một lát trước khi quay về", Root đã nói như vậy.

Chắc tôi lại phải nghĩ ra cách rón rén rời khỏi đây thôi.

"Tôi sẽ nói lại với Đức vua, nhưng cậu cũng đừng quá trông đợi làm gì. Nếu không được phép, vẫn còn một vài nơi khác tôi muốn dẫn cậu đi xem" (Joshua)

"Xin nhờ người" (Makoto)

Cái câu trả lời đó như đang ngụ ý rằng không được đâu cả.

Nếu tôi nói sẽ đem Mio theo cùng, liệu có được không nhỉ?

Lime cũng ổn mà.
Senpai biết rõ về khả năng của anh ta, có lẽ tôi sẽ nhờ chị ấy nói dùm mình.

Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục nói chuyện tầm phào, nói về tình trạng kinh doanh... Và rồi cuộc trò chuyện cũng đi đến hồi kết mà không xảy ra vấn đề nào khác.

Tôi đã nói với cô ấy về việc các Lâm quỷ tộc đang buôn bán dược liệu, Joshua-sama đã phản hồi một cách tích cực.

Với tôi, đây là cuộc gặp chứa đựng nhiều ích lợi.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Joshua nghĩ cậu ta là một người khó đoán.

Đó thực sự là một cách đánh giá thẳng thắn của cô.

Đây là lần đầu tiên Joshua có cơ hội trò chuyện đàng hoàng với Raidou, và cô nhận thấy cậu ta quá khác so với trí tưởng tượng của mình.

(Dù đó chỉ là lời hứa cửa miệng, cậu ta vẫn nói như thể mình vừa mới kí kết một hợp đồng vậy. Mình nên vui hơn về chuyện này, nhưng điều đó cũng có nghĩa cậu ta coi trọng lời nói ngang bằng với chữ kí trên giấy tờ chính thức) (Joshua)
Một lời hứa dối trá có thể biến thành xiềng xích không thể đoán trước.

Trong trường hợp của Raidou, muốn thương lượng với cậu ta thì cần phải thay đổi cách suy nghĩ. Xét đến điều này, Hoàng tử Joshua đành thở dài.

(Cái tư tưởng kinh doanh của cậu ta. Ngay cả khi đem so sánh với Hibiki, mình vẫn thấy nó quá khó hiểu. Cách ăn nói, giọng điệu, biểu cảm đó, cứ như thể cậu ta đang đi làm từ thiện không bằng. Mình biết mình đang nghĩ sai về một điểm nào đó, nhưng đúng là mình không thể nghĩ khác đi được) (Joshua)

Raidou không hề lợi dụng bí mật để đe dọa cô.

Cậu ta cũng chẳng yêu cầu được tạo điều kiện làm ăn.

Thứ duy nhất cậu ta nhờ cô là xin cấp phép cho hoạt động buôn bán nho nhỏ của thương đoàn.

Kể cả vậy, Joshua vẫn chưa hết nghi ngờ rằng liệu có phải cậu ta đã cân nhắc điều đó từ trước rồi hay không.
(... Không được rồi. Thông tin mình biết quá ít ỏi, tốt nhất là nên để mọi chuyện như hiện giờ. Cậu ta đến từ cùng một thế giới giống Hibiki, hơn nữa, cả hai còn học tại một cơ sở duy nhất. Mình không nghĩ Raidou chỉ là một con người bình thường. Chưa kể, vẫn chưa rõ tại sao cậu ta lại muốn đến Meiris thay vì Seiko. Nếu hoàn cảnh cho phép, mình muốn điều một cấp dưới để theo dõi cậu ta, nhưng...) (Joshua)

Raidou không phải một người nên để tự do.

Về điểm này, Hibiki, Nhà vua và Joshua có cùng quan điểm.

Sau khi gặp mặt trực tiếp, trong đầu cô đã xuất hiện sự bối rối, nhưng cách nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của Joshua vẫn không đổi.

Dàn nhân sự cực kì hiệu quả của Raidou, khả năng hiếm có của Thương đoàn Kuzunoha.

Ngoài ra còn các học trò của cậu ta, những người đủ sức đảo ngược quan niệm thông thường.
Đối với họ, tất cả những thứ trên đều không thể 'đem giao cho nước khác'.

Đặc biệt là Gritonia, nếu phe đó sở hữu những yếu tố này, cán cân quyền lực sẽ sụp đổ.

Do vậy, bất kể cô có nghĩ thế nào, Raidou vẫn là ..

"Raidou-dono đúng là một người rắc rối mà" (Joshua)

Quá trình tái thiết đang dở dang, và họ vẫn vội vàng gọi cậu ta đến đây, điều đó chứng tỏ tồn tại một động cơ đằng sau.

Trong nội bộ gia đình hoàng tộc, bao gồm Joshua và Nhà vua.

Anh hùng Hibiki.

Một số quý tộc khôn khéo.

Hiện giờ bọn họ vẫn chọn phương pháp án binh bất động, nhưng Joshua cũng đang đợi phía thương nhân hành động.

Ngày mai việc của cô là đến gặp họ, sau đó, cô dự định dẫn Raidou thăm quan thủ đô.

Cô dành toàn bộ thời gian rảnh với những thứ có thể coi là mục tiêu của mình.
Nhưng nếu Raidou muốn yêu cầu thêm, dù rất ít khả năng điều này xảy ra, cô vẫn sẽ phải cân nhắc một cách nghiêm túc.

Yêu cầu vừa rồi của cậu cũng đang khiến Joshua đau đầu, đến mức làm cô chỉ muốn rêи ɾỉ vài tiếng cho nhẹ lòng.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Tại bữa tiệc mừng, họ ép tôi uống khá nhiều, nhưng may mà lúc ngủ dậy đầu tôi vẫn tỉnh táo.

Tôi cũng kịp trao đổi vài câu với Senpai và nhóm của chị ấy, còn các quý tộc thì cứ luôn miệng khuyên tôi nên đến chỗ họ làm ăn.

Nhà vua bày tỏ sự lo ngại về việc tái thiết thành phố.

Một khi đơn vị hỗ trợ từ Rotsgard quay trở về, quá trình này sẽ được đẩy nhanh, và họ cũng không phải lo về chất lượng nguyên vật liệu. Nhưng vì mùa đông sắp tới, tương lai thiệt hại sẽ còn xuất hiện nhiều, chính điều này đang làm Nhà vua chán nản.
Còn Asora thì sao, mai là hè về rồi đấy.

Quỷ tộc đã thực sự đánh một đòn đau vào họ.

Thực tế, chỉ cần bước chân ra ngoài là bạn sẽ thấy xung quanh ngổn ngang nào là đá, nào là gạch, rất lộn xộn. Ra đến tường ngoài, các khu trại vẫn là nơi sinh sống chủ yếu.

Nếu bạn hỏi tôi, việc tái thiết có vẻ chỉ vừa mới bắt đầu.

Tôi không vô cảm đến mức nói điều đó với những người đang vui vẻ tại bữa tiệc, rằng nó đang tiến triển đâu. Vì thế tôi đã khóa miệng mình lại.

"Tôi sẽ là người hộ tống Raidou-dono. Dù có nguy hiểm đến tính mạng, tôi vẫn sẽ đảm bảo cậu có một chuyến đi an toàn. Xin đừng lo"

Công việc ở Meiris mà tôi nhờ Hoàng tử Joshua hôm qua đã được chấp thuận, nhưng theo một cách kì lạ.

Hành lí được giảm xuống mức tối thiểu, tôi cầm theo cái túi đựng quả trứng, và trước mặt tôi là Senpai, người được trang bị đầy đủ.
Những lời vừa rồi của chị ấy chủ yếu là nói với phía Limia, Mio và Lime.

Tình hình là tôi đã được cho phép tới hồ Meiris, đồng hành cùng tôi là anh hùng Hibiki.

Cuộc trò chuyện về chuyến đi của tôi chỉ diễn ra với sự có mặt của một vài người, do đó, một số người tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hai chúng tôi chuẩn bị đến cái hồ.

Thật ra tôi cũng không phải ngoại lệ.

Hồi ở Nhật Bản, tôi chưa từng có dịp ở một mình cùng Senpai, nhưng đây đã là lần thứ 2 rồi, tính cả lần trong phòng tiếp khách.

Tôi cảm thấy siêu lo lắng về Mio, nhưng cô ấy lại dễ dàng chấp nhận và lùi về phía sau, khó tin thật.

Chắc lại đang âm mưu gì rồi cũng nên.

Cổ thậm chí còn cười giống Root.

Điệu cười của Root.

Nói thật thì, cũng có một người lên tiếng phản đối từ nhóm anh hùng.

Trông khá giống một chiến binh.
Nếu tôi không nhầm, đó chính là Hoàng tử-sama.

Mà nếu tôi có bị quát tháo đi nữa (đằng nào tôi cũng sẽ tách khỏi họ khi đi được nửa đường), tôi không hề thấy phiền nếu anh ta muốn đi cùng. Nhưng Nhà vua-sama đã lớn tiếng ra lệnh, anh ta đành phải bỏ cuộc.

Tôi không thấy Nữ tu sĩ đâu cả.

Cô bé vẫn chưa tỉnh lại sao?

Hay là do cảm thấy không khỏe nên mới vắng mặt?

Để Mio ở lại khiến tôi hơi lo.

Khi trở về, tôi sẽ phải hỏi thăm tình trạng của Nữ tu sĩ lần nữa.

Mio cứ một mực quả quyết rằng mình chưa làm gì cả, và không có vẻ gì là cô ấy đang nói dối.

Nhưng nếu đúng thật là Mio chưa làm gì, sẽ không có chuyện Nữ tu sĩ bị như vậy ngay khi trông thấy Mio và tôi.

Tôi chấp nhận thực tế là so với tiêu chuẩn của thế giới này, mặt tôi không được đẹp giai cho lắm. Cái hồi mới đến ấy, khi tôi gặp được người dân làng đầu tiên trong vùng đất hoang, chưa kịp làm gì mà cô ấy đã hét toáng lên và chạy mất dép rồi.
... Thế đấy.

Mà thôi, bỏ qua vụ đó đi.

Ngay cả khi khả năng ẩn giấu của Sakai không phát huy tác dụng và cô bé nhìn ra giáp ma lực của tôi, chuyện Nữ tu sĩ, một người đã đi khắp nơi và trải nghiệm nhiều điều, ngất đi chỉ vì một thứ như vậy là không thể.

Nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn nhoi nhói trong lòng.

Đầu tiên, cô bé không nói nên lời, biểu cảm của Nữ tu sĩ lúc đó khác hẳn với những người xung quanh.

Khi tôi quay ra phía sau, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, như thể vừa nhận ra điều gì, cô bé liền mở to mắt hết cỡ, toàn thân run rẩy, sau đó hét lên một tiếng "kyaa" rồi ngất luôn.

Ah, tôi đã bị sốc tới mức không bước đi được.

Cho dù sự việc có đúng theo lời Mio và Nữ tu sĩ đã thực hiện điều gì đó, tôi vẫn muốn biết rõ sự tình.

"An toàn là trên hết nhé, Waka-sama. Nếu Anh hùng-sama đi cùng ngài, em không còn phải lo lắng nữa-desu wa" (Mio)
"Xin ngài hãy cẩn thận. Uhm, cứ giao mọi việc tại đây cho chúng tôi" (Lime)

Hình như Lime có điều muốn nói thì phải.

Lời nói là một chuyện, nhưng sẽ rất khó nếu anh ta phải kiềm chế Mio lại.

Theo tôi được biết, Hoàng tử Joshua cùng một số hầu cận sẽ dẫn họ tới thăm một khu vực cạnh tòa lâu đài.

Nếu tôi giao việc đó cho họ, chắc sẽ ổn thôi.

"Tôi sẽ vắng mặt một thời gian. Nhớ đừng có gây rắc rối cho Hoàng tử Joshua và người dân Limia đấy, được chứ? Nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ để hai người tự mình quyết định. Nhưng phải cố gắng không gây ảnh hưởng đến quá trình xây dựng" (Makoto)

"Em xin vâng lời ngài" (Mio)

"Cho dù tôi có phải đánh đổi cả mạng sống của mình" (Lime)

Hahaha.

Lime đang bắt chước Senpai. Làm thế không vui chút nào đâu.

Mặt anh ta trông rõ căng thẳng ra ấy.
Khi giao hàng xong, kể cả nếu tôi có gϊếŧ thời gian bằng cách trò chuyện với ai đó, tình hình ở Limia sẽ không chuyển biến gì nhiều.

Nằm ngoài dự đoán một chút, hôm nay tôi sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với Senpai. Cho đến giờ, mọi thứ vẫn đang tiến triển thuận lợi.

Mong rằng tôi sẽ có được những khoảng thời gian thoải mái hơn hai chuyến trước.

Trên quãng đường tới đây và khi đến đích, tôi chưa phải đối mặt với thứ gì quá kì quặc từ đó đến giờ.

Gritonia cũng nằm trong số các cường quốc, và do trong đầu tôi tồn tại ý niệm rằng tầng lớp quý tộc ở Limia rất ngột ngạt, có lẽ tôi đã hiểu sai nơi này.

"Đi thôi nào, Raidou-dono" (Hibiki)

"Xin nhờ người hôm nay, Hibiki-sama" (Makoto)

Tôi nghĩ sẽ khá tệ nếu gọi Senpai bằng đuôi - senpai, vậy nên tôi sẽ thay bằng -sama.

Có vẻ Senpai không hề bận tâm cách gọi của tôi, chị ấy gật đầu và lên ngựa đi trước, bắt đầu hướng đến Meiris.
Tôi quay đầu lại nhìn Mio, người đang vẫy tay, và rồi nhanh chóng đi theo Senpai.

Nếu là Senpai, chị ấy sẽ đồng ý để tôi đi một mình, miễn là tôi kể cho chị ấy về hoàn cảnh hiện tại.

À, giờ ngẫm lại, lúc ở Gritonia, tôi đã gặp phải những tình huống như: "Giao người đó cho tôi" và "Cho tôi thấy anh làm được gì đi", vụ đó như một lời nhắc nhở rằng tôi đã đến một đất nước đầy rẫy rắc rối.

Đây mới chỉ là một trong vài nhiệm vụ tôi cần hoàn thành ở Limia, hãy nhanh nhanh giao quả trứng thôi nào.

---------END CHAP----------



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv