Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 213: Cơn Bão Không Báo Trước.



Chương 204: Cơn Bão Không Báo Trước.

Đại diện Thương đoàn Kunuzoha sắp sửa khởi hành đến Vương quốc Limia.

Đây là một tin tức nhỏ lẻ, ít ai quan tâm.

Một thương đoàn đến từ một đất nước bên ngoài lãnh thổ đương nhiên phải lặn lội mò đến tận Limia để diện kiến, sự kiện này không hề hiếm gặp. Còn với đa số hiệp sĩ hay giới quý tộc, việc ấy cũng chẳng gây ra nhiều sự chú ý cho lắm, hoặc đúng ra phải vậy.

Họ cho rằng điều đó chẳng qua chỉ là một thương nhân đang tỏ rỏ thành ý muốn cộng tác với mình, và người đại diện thương đoàn kia tới Limia này chủ yếu là để thực hiện ý định ấy.

Các thương nhân hiện đang mở cửa hàng tại Limia đã nhanh chóng hỏi thêm thông tin về Thương đoàn Kuzunoha thông qua Thương Hội ở Rotsgard, và phần nhiều quý tộc chẳng thèm quan tâm đến.
Trong hoàn cảnh hiện nay, Thương đoàn Kuzunoha chưa có dự định đến Limia làm ăn, lí do khiến họ đến đây đơn giản là vì nhận được lời mời từ gia đình hoàng tộc Limia. Chủ yếu là bởi họ có nghe nói Thương đoàn Kuzunoha vẫn chưa sắp đặt lịch trình quan trọng nào trước đó.

Nhiều nhất, về những động thái, số ít trong số họ tỏ ra hứng thú với việc trao đổi thông tin, có lẽ bọn họ đang nghĩ đến việc thiết lập một mối quan hệ với Thương đoàn Kuzunoha trong suốt thời gian những vị khách nán lại Limia.

Tuy nhiên, với một vài cá nhân, sự kiện này mang ý nghĩa rất lớn.

Bên phía Limia là Hoàng tử Joshua và anh hùng Hibiki. Ngoài ra còn gia trưởng nhà Hopelace.

Ngay cả chính nhà vua cũng khá quan tâm tới thương đoàn này và người đại diện tên Raidou.

Bên phía Kuzunoha gồm có tùy tùng của Raidou, Mio, người dường như đang che giấu điều gì đó.
Đối với cả hai phe, rõ ràng họ sẽ gặp gỡ cùng với những động cơ ẩn đằng sau.

Và như vậy, chẳng mất nhiều thời gian, ngày được chỉ định cuối cùng đã đến.

Raidou, Mio và Lime; 3 người lên đường tới Limia vào sáng sớm, trong một ngày đẹp trời.

Tại điểm dịch chuyển do Học Viện chuẩn bị sẵn, các thành viên trong thương đoàn đang dõi mắt theo nhóm của Raidou, những người chuẩn bị khởi hành.

Quãng đường dịch chuyển từ đây đến biên giới Limia đã được thiết lập, và tại nơi đó, một cỗ xe ngựa sẽ đón đợi họ.

“Waka, ngài phải hết sức cẩn thận đấy”

“Ừ, tôi sẽ cố, Tomoe. Tình hình là tôi sẽ phải tạm thời vắng mặt, vì vậy tôi cần cô trông chừng Asora giùm tôi” (Makoto)

“Vâng” (Tomoe)

“Waka-sama, tôi sẽ xử lí mọi vấn đề ở Học Viện, để đến lúc tuyển sinh là ngài sẽ có thể tự tay lựa chọn. Tôi sẽ luôn sẵn sàng để nhận thông tâm thuật từ ngài bất cứ lúc nào, vậy nên nếu có điều gì muốn bày tỏ, mong ngài đừng ngại gọi cho tôi” (Shiki)
“Nhiều khả năng tôi sẽ phải làm thế một số lần đấy. Cảm ơn, Shiki” (Makoto)

Anh ta liền gật đầu, nhưng tôi vẫn thấy vẻ mặt Shiki trông hơi chút do dự.

Hình như anh ta còn muốn nói thêm điều gì, nhưng phút cuối, Shiki vẫn chỉ im lặng nhìn tôi.

“Cứ để cửa hàng lại cho chúng tôi”

“Tôi đã quá quen với việc tiếp đón khách hàng rồi. Tôi còn học được kĩ năng [Người Giúp Việc Ranh Ma] nữa cơ, ngài không cần phải lo”

“Akua, Eris, tôi tin ở hai cô đấy” (Makoto)

“Nhưng nếu quà lưu niệm là chuối, ngài nhớ mang về thật nhiều vào nhé” (Eris)

“Được rồi, tôi đi đây” (Makoto)

Bỏ ngoài tai lời nói của Eris, Raidou đi theo Mio, 2 người họ cùng Lime bước vào tòa nhà đã thiết lập sẵn một điểm dịch chuyển.

“Thật không ngờ ngài ấy lại dùng [Bơ] lên mình… quả là một kĩ năng cao cấp. Từ trước đến giờ tớ vẫn không hề hay biết ngài ấy đã học được cái kĩ năng đó” (Eris)
“Eris, làm gì có chuối ở Limia” (Akua)

“…So với chuyện đó, cậu thì vô tư thật đấy nhỉ. Cấp độ của Akua còn thấp quá. Có lẽ mình phải dạy cậu về mấy cái căn bản thôi, giả dụ như câu ‘thế thì đã sao?’ ấy” (Eris)

Hai cô gái Lâm quỷ tộc lại bắt đầu quay sang cãi cọ.

Chẳng có ai đứng ra can ngăn họ cả.

“Shiki, trong đầu anh còn vương vấn điều gì thì phải” (Tomoe)

“… Không” (Shiki)

“Waka và Mio không còn ở đây nữa, tôi cũng muốn nói với anh vài thứ. Dành ra chút thời gian được không?” (Tomoe)

Sau khi bảo Eris và Aqua quay về để kịp giờ mở cửa, Tomoe và Shiki đến một nơi khác trò chuyện.

Đó là một khu vực yên ắng bên trong Học Viện, hiện giờ chưa có ai sử dụng.

“Chỗ này là được rồi. Mấy ngày gần đây, tôi thấy anh không còn là chính mình nữa đâu. Shiki, lúc nãy khi tạm biệt Waka, nhìn anh như có điều gì không thể thốt thành lời vậy, anh hiểu đấy?” (Tomoe)
“… Vậy sao? Đúng là gần đây tôi rất bận rộn, nhưng tôi nghĩ mình luôn hành xử như bình thường mà” (Shiki)

“Tôi chắc anh cũng đã tự mình nhận ra rồi. Nhưng về chuyện để Mio một mình đi cùng Waka đến Limia, anh lại chấp nhận quá đỗi dễ dàng” (Tomoe)

“Chuyện đó…uhm, Mio-dono đã dùng nhiều cách để thuyết phục tôi và…” (Shiki)

“Hăm dọa sao?” (Tomoe)

“À... không, t-tôi sẽ để cô tự tưởng tượng” (Shiki)

“Còn với tôi, nói thật là quan điểm của tôi và Mio có chút bất đồng, thế nên tôi mới cần hỏi suy nghĩ của anh” (Tomoe)

“Suy nghĩ của tôi?” (Shiki)

Shiki đáp lại Tomoe bằng một câu hỏi.

Vì từ trước đến giờ, anh ta chưa lần nào nghe về việc giữa Tomoe và Mio lại xảy ra xích mích.

“Tôi cần biết anh nhìn nhận Waka như thế nà – không, không phải. Anh muốn Waka trở thành người như thế nào-ja?” (Tomoe)
“Waka-sama?” (Shiki)

“Có thể đó là nguyên nhân khiến cho anh hành xử kì lạ như vậy. Hình như gần đây anh đang ngày càng dính dáng sâu hơn với đám học viên tại Rotsgard thì phải” (Tomoe)

“!! Chuyện đó … không phải sự thật” (Shiki)

Rõ ràng Shiki đang bủn rủn chân tay, biểu hiện này chẳng khác nào đang ngụ ý rằng “đó là sự thật” cả.

“Nhất là việc anh đã làm với cô gái Amelia đó. Tùy vào lí do, hành động của anh còn có thể coi là một sự giễu cợt đấy, anh biết chứ?” (Tomoe)

“Tại sao cô-?!” (Shiki)

“Tôi tình cờ thấy cô gái đó đi ngang qua, khi nhìn một lượt vào trong suy nghĩ, trước mắt tôi chỉ có một màu hồng. Cô ta trông rất vui mừng, nhưng chi tiết của việc đó lại là một thứ tôi không được phép bỏ qua. Tôi không ngờ anh lại dính dáng đến nó” (Tomoe)

“…”

“Giờ nghĩ lại mới thấy, những mong muốn của chúng ta dành cho Waka không hề có điểm tương đồng. Tất nhiên sẽ chẳng ai dám nghĩ rằng “tôi muốn phụng sự Nữ thần và tạo ra một thiên đường cho hân tộc”. Dù không có chút ác cảm nào với Waka, không thể phủ nhận rằng đôi lúc chúng ta cũng lên tiếng phản đối lẫn nhau. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng chuyện này là cả một vấn đề” (Tomoe)
“Không thể nào. Với ngọn nguồn là khế ước sở hữu, cả 3 chúng ta đều là tùy tùng của Waka-sama. Chúng ta dù có gan đến mấy thì cũng chẳng bao giờ đủ dũng khí chống lại chủ nhân của mình” (Shiki)

“Nhưng anh lại vẫn trò chuyện với cô gái kia như thể anh đang truyền đạt lại lời của chính Waka vậy, tùy vào cách suy xét, tôi thậm chí có thể coi đây là hành động phản bội cậu chủ. Không có gì là chắc chắn cả. Dù không chống lại Waka đi nữa, rồi sẽ có lúc chúng ta phải phản đối lẫn nhau, đúng chứ?” (Tomoe)

“!! Sao tôi có thể làm một chuyện động trời là phản bội Waka-sama được! Hành động khi đó của tôi cũng là vì mặt tốt của con bé và bản thân Waka-sama…” (Shiki)

“Nhưng theo tôi thấy, cái cách ăn nói đó, chẳng phải Amelia đã nghĩ xấu về Waka ư?” (Tomoe)

Đúng là vào lúc đó Shiki đã chỉ trích Amelia bằng “lời lẽ” của Makoto.
Anh ta đã tự mình đảm nhiệm công việc an ủi Amelia.

Hành động này có thể bị coi là làm phản.

“Tomoe-dono, không phải vậy. Tôi đã khen Amelia đủ nhiều rồi. Theo một nghĩa nào đó, vai trò của tôi là động viên tinh thần cho học viên. Nếu lúc đó tôi lại đóng vai kẻ xấu, điều này sẽ đi ngược lại với luật lệ trong lớp mà Waka đã thiết lập từ lâu” (Shiki)

“Nhưng chúng đâu phải lời lẽ của Waka, đúng không? Sự thật là anh đã nói dối-ja. Một lời nói ra thì không thể rút lại được nữa” (Tomoe)

“Đánh giá của Waka-sama về Amelia là quá khắt khe vào thời điểm đó. Tôi thừa nhận mình đã thay đổi nó đôi chút, nhưng với một học viên, có những thứ còn tồi tệ hơn cả một lời chỉ trích nặng nề. Do vậy, tôi đã quyết định nói với con bé kết luận của riêng mình, nhưng cũng phải làm sao để Amelia tin rằng đó vẫn là nhận xét của Waka-sama” (Shiki)
“....Waka đánh giá cô ta ra sao?” (Tomoe)

“Khá bình thường. Ngài ấy có liệt kê ra vài thứ, chẳng hạn như con bé hỏi han rất nhiều, nói chuyện cũng nhiều không kém. Dù sao đi nữa, dường như ngài ấy không quan tâm cho lắm, và cũng không tỏ ra quá ấn tượng về Amelia” (Shiki)

“…”

“Waka-sama đã thu thập thông tin của từng học viên dựa vào các đặc điểm nổi trội của họ, hiện tại ngài ấy đã ít nhiều hiểu được từng học trò của mình. Nhưng nhìn chung, học viên với Waka-sama mà nói chỉ đơn giản là những người đủ khả năng tiếp nhận kiến thức của mình. Ngài ấy vẫn chưa tỏ ra hứng thú hay bộc lộ cảm xúc nào nhiều hơn thế. Độ tuổi của Waka-sama và họ tương đối gần nhau, tôi phải công nhận lúc đầu ngài ấy có nói mình sẽ hướng dẫn họ, nhưng … tôi cứ nghĩ rồi ngài ấy sẽ mất đi động lực dạy học. Tuy nhiên, điều đó chưa một lần xảy ra” (Shiki)
Shiki đã mở lòng ra một chút.

Anh ta nhắc đến cảm nhận của mình kể từ thời điểm cùng Makoto đưa ra các đánh giá về từng học viên và việc nhận họ vào Thương đoàn.

“Nhưng giữa họ không hề tồn tại một mối quan hệ thầy-trò, ngài ấy chỉ muốn làm một vị giáo viên bình thường đang cố gắng hoàn thành công việc của mình. Tôi nghĩ ngay cả khi Waka-sama không quá gần gũi với Jin, Amelia và mấy đứa khác, họ vẫn sẽ đi đến một mối quan hệ thầy giáo và học viên như bao người khác, gần như là bạn bè của nhau … không, bản thân tôi cũng bắt đầu mong muốn chuyện như vậy xảy ra” (Shiki)

“Thầy giáo và học viên sao?” (Tomoe)

“Cô có hiểu ý tôi không, Tomoe-dono? Điều đau đớn nhất đối với những người thật lòng muốn được học hỏi từ vị giáo viên của mình. Không phải … sự chỉ trích; mà chính ở sự vô tâm. Không hề tỏ ra hứng thú với họ, đối xử với họ chỉ ngang bằng với những người khác, không hơn không kém. Đó là sự thật. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy” (Shiki)
“Liệu có phải đây là điều anh rút ra từ kinh nghiệm làm một hân tộc trước khi trở thành Lich, người luôn dấn sâu vào con đường nghiên cứu không? Tôi có cảm giác anh đang bị nó ảnh hưởng quá nhiều” (Tomoe)

“Tôi không rõ. Nhưng sau khi có lại cơ thể của một hân tộc, được sống trong môi trường học hỏi một lần nữa; đúng là tôi đã … quan tâm hơn tới các học viên của mình” (Shiki)

“Ra thế, tôi đã dự liệu sai rồi. Vậy thì chẳng phải điều đó đi ngược hoàn toàn sao?” (Tomoe)

“…Tomoe-dono?” (Shiki)

“Và rồi, anh đã đưa ra những lời chỉ trích tiêu cực “tương đồng” với Waka, người vốn từng đóng vai kẻ xấu trong chuyện này. Anh hướng Amelia đến cách nghĩ rằng Waka thật sự để ý đến con nhóc, và rằng cậu chủ đã phân tích khả năng của Amelia một cách chi tiết. Anh muốn nói là mình muốn cô gái kia suy nghĩ theo cách đó ư?” (Tomoe)
“… Đúng vậy” (Shiki)

Shiki gật đầu với Tomoe.

Anh ta cảm thấy hơi phiền lòng khi Tomoe nói “ngược lại”, nhưng Shiki vẫn quyết định trước tiên sẽ xác nhận cách hiểu của cô.

“Và thế là anh đã găm sâu vào trái tim cô gái đó cái suy nghĩ rằng, cô ta sẽ mất mạng nếu đến chỗ chúng ta trong tình trạng hiện tại. Tiếp theo là anh bày tỏ mong muốn của bản thân là tránh khỏi viễn cảnh đó” (Tomoe)

“Không, không phải vậy” (Shiki)

“Đúng là vậy đấy. Anh thật là phiền phức quá đi-ja na, tôi không ngờ là anh vẫn chưa thể nhận ra” (Tomoe)

“…”

“Ngay từ đầu, Waka không hề hứng thú với Amelia, còn nếu cô gái đó muốn làm việc, ta chỉ cần giao cho con nhóc một nơi gần với anh, thế là vấn đề sẽ tự động được giải quyết” (Tomoe)

“Nhưng nếu vậy thì chắc chắn Amelia sẽ hứng chịu một cái chết vô nghĩa… Waka-sama sẽ không … chữa trị đặc biệt cho con bé” (Shiki)
“Không sai. Nhưng thế thì cũng đâu có sao. Chẳng phải đó chỉ là cái chết của một cô gái không hiểu rõ vị trí của mình ư?” (Tomoe)

“Cái…” (Shiki)

“Đáng lẽ anh nên nói với tôi điều này trước khi đến Rotsgard. Dự đoán của tôi đã trật một bước. Thật tình… lí do khiến anh tỏ ra bất đồng với ý kiến của tôi là vì anh đang trân trọng mạng sống của các học viên, hoặc có lẽ chỉ một mình cô nhóc đó thôi-ja ro ga” (Tomoe)

“?!! Mình cảm thấy như vậy về đám trẻ đó ư?” (Shiki)

Mặt anh ta như thể vừa nhận phải một cú sốc, Shiki lẩm bẩm.

Giọng anh ta tương đối yếu.

“Đúng thật là, nam giới ở chỗ chúng ta toàn mấy tên chậm tiêu về mấy vấn đề hệ trọng. Điều đó làm tôi có cảm giác cái tính ngờ nghệch mọi lúc mọi nơi của Waka còn tốt chán” (Tomoe)

Tomoe lẩm bẩm với giọng điệu bất ngờ.
“Nhưng may mà mọi thứ vẫn như bình thường. Trong trường hợp này, thái độ vừa rồi của anh hướng đến Waka chủ yếu là vì anh phải lên tiếng phàn nàn, đúng chứ? Bởi ngài ấy toàn đùn đẩy mọi công việc liên quan đến đám học viên sang cho anh quá dễ dàng” (Tomoe)

“Lên tiếng phàn nàn với Waka-sama ư? Không bao giờ có chuyện đó!! Nhưng cô nói cũng đúng. Đôi lúc tôi cũng phân vân tại sao ngài ấy chưa nói một lời nào về Jin và những đứa khác. Đám trẻ đó vẫn một mực học lớp của tôi và Waka-sama. Nếu vậy, chúng ta cũng nên bày tỏ chút thành ý-“ (Shiki)

Shiki bỗng dưng bị Tomoe ngăn lại không cho nói nữa, cô liền bước đến gần anh ta hơn.

“Shiki” (Tomoe)

“… Sao vậy?” (Shiki)

“Anh có nhớ nãy tôi đã nói ‘ngược lại’ không?” (Tomoe)

“C-Có” (Shiki)

“Anh biết không, tôi từng nghĩ nếu Waka trở nên giống anh hơn, tôi sẽ cần anh theo sát nhất có thể để ngài ấy không đi quá xa. Vậy nên tôi mới để anh đi cùng ngài ấy trong chuyến tới Rotsgard” (Tomoe)
“Waka-sama … giống tôi?” (Shiki)

“Phải đó-ja. Nếu là anh, tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ không diễn biến theo cách đó đâu-ja. Nhưng có vẻ tôi đã sai ngay từ đầu rồi” (Tomoe)

Khoảng cách giữa hai người giờ đang rất gần, Tomoe trả lời Shiki bằng chất giọng cực kì thấp.

Mặc dù thấp như thế, Shiki vẫn có thể cảm nhận được một thứ áp lực vô hình.

“Vậy ra đi ‘ngược lại’ là như thế. Tôi đã bị ảnh hưởng, còn Waka thì không thay đổi chút nào” (Shiki)

“Phải đó-ja” (Tomoe)

“Nhưng sao lại là tôi?” (Shiki)

“… Sự ngu ngốc của anh đang lộ rõ mồn một kia kìa-ja na, Shiki. Anh chưa một lần nói với tôi rằng kí ức của anh trước khi trở thành tùy tùng của Waka đã mất, đúng chứ? Có được cơ thể của hân tộc không có nghĩa phần kí ức lúc trước sẽ tan biến theo. Anh không nhớ gì sao? Về tất cả những việc anh từng làm với thế giới dưới nhân dạng của một Lich” (Tomoe)
“!!”

“Hân tộc, bán nhân, quái thú; anh đã tước đi bao nhiêu sinh mạng vì cái mục đích nghiên cứu đó rồi? Bao nhiêu người đã phải hi sinh cho mỗi lần thí nghiệm không được như mong đợi của anh?” (Tomoe)

Những thứ Tomoe vừa nói đều là sự thật.

Và toàn bộ kiến thức của những lần đó đều liên quan đến lựa chọn cuối cùng Shiki đưa ra cho Amelia.

Shiki thường nói rằng mình chưa có đủ thông tin cần thiết, nhưng thưc tế lại khác, anh ta đã có thừa kinh nghiệm trong việc thí nghiệm với hân tộc. Nếu chẳng hạn Amelia không đủ mạnh, do đó không đủ khả năng hoàn thành mục tiêu, Shiki sẽ tìm cách giúp cô mạnh lên bằng kiến thức mình tích lũy được.

Thật kì lạ nếu anh ta lại quên đi gốc rễ của lượng kiến thức đó.

“Uh…” (Shiki)

“Nếu trong quá khứ anh từng sống trong một môi trường học tập, Rotsgard này cũng có điểm tương đồng, và ở đây còn có những học viên tài năng luôn học hỏi hết sức say mê. Có lẽ nó sẽ gợi lại cho anh điều gì đó về quá khứ xa vời kia. Nhưng không thể có chuyện anh lại quên được thứ nằm ở cốt lõi-ja yo” (Tomoe)
“Cái đó … tôi vẫn chưa quên” (Shiki)

“Vậy thì chắc anh cũng đã hiểu tại sao tôi lại để anh đảm nhiệm vai trò đó rồi, phải không? Dù rằng tôi chưa nói một từ nào cả. Anh nghĩ hai bàn tay mình đã nhuốm màu gì rồi? Liệu chúng có phải bàn tay của một người có thể vô tư xoa đầu học trò không?” (Tomoe)

“…”

Nghe thấy những lời đó, Shiki cúi nhìn hai bàn tay trần.

Anh hiểu rất rõ điều Tomoe đang muốn nói.

“… Fuuh. Nếu là với Mio, cô ta sẽ nói một cách ngây thơ rằng: “Chúng vẫn rất đẹp đẽ mà, có vấn đề gì sao?”, nhưng với anh thì lại khác” (Tomoe)

“Không sai … tôi thừa nhận mình đã quá tự do. Tôi biết mình ít nhiều đang gắn bó hơn với mấy đứa học viên” (Shiki)

Tomoe lùi ra xa, không còn cái bầu không khí như đang chất vấn nữa.

Lấy Mio ra làm ví dụ, cô xoa dịu sự căng thẳng của Shiki.
“Tôi đã hiểu được đại khái điều anh thầm ước ao ở Waka. Anh muốn ngài ấy bỏ được cái “phân biệt hân tộc” của mình, tôi nói có đúng không?” (Tomoe)

“… Đúng. Vậy là Tomoe-dono cũng đã nhận ra rồi nhỉ” (Shiki)

Shiki khẳng định cách nghĩ của Tomoe.

Phân biệt.

Đó không phải một từ hợp với Makoto.

“Hai ta đều biết rằng Waka đã tuyên bố sẽ không phân biệt mọi loài bán nhân, hiện giờ ngài ấy đang áp dụng nó vào thực tiễn. Nhưng mặt khác, ngài ấy vẫn chưa nhận ra mình đang làm điều ngược lại với hầu hết hân tộc. Nguyên nhân chủ quan có lẽ là do mấy tên ngốc từng làm loạn ở Asora. Nhưng trước đó, ngài ấy đã làm quen với Rembrandt” (Tomoe)

“Tôi hiểu, ngài ấy đã khóa trái tim mình lại và tạo ra một ranh giới rõ ràng. Và trên hết, dường như ngài ấy luôn để ý đến cách ăn nói và cư xử của bản thân. Trước đây đã có đôi lần ngài ấy đơn thuần chỉ muốn giám sát Rotsgard “bởi họ là hân tộc”. Chính điều này đã biến thành một điểm cộng trong cách đánh giá của Rona” (Shiki)
“Và Waka vẫn đang làm nó một cách vô thức, ta không thể bỏ qua chuyện này-ja na. Thành thật mà nói, tôi rất muốn hỗ trợ Waka giảm thiểu phần đó trong mình-ja” (Tomoe)

“Như tôi nghĩ, có thể khẳng định ngài ấy đang làm một thứ mà bản thân còn không hề hay biết. Bình thường Waka-sama sẽ luôn phản đối mọi sự phân biệt” (Shiki)

“Cậu chủ từ nhỏ đã sống cùng với phương pháp giáo dục đó rồi. Rằng không thể thay đổi cách nhìn nhận người khác chỉ vì màu da, đặc điểm hay thiếu sót của họ được” (Tomoe)

“Một phương hướng giáo dục đầy tính nhân văn” (Shiki)

“Ừ. Nhưng vấn đề giữa Waka và hân tộc vẫn rất phức tạp. Ngoài ra, Nữ thần cũng là một mối lo ngại. Ngay từ thuở sơ khai, mọi hân tộc trên thế giới này đều được ban tặng sức mạnh và vị trí nhất định từ khi sinh ra. Lượng người có suy nghĩ rằng đã đến lúc hân tộc phải đối mặt với sự tuyệt vọng không phải là ít, và viễn cảnh đó sẽ xảy ra khi hân tộc đổi vị thế với bán nhân. Ngay cả khi ta có muốn giải thích cho Waka, nó sẽ chỉ chạm vào bề nổi của tảng băng mà thôi” (Tomoe)
“Đúng là ở thế giới này, tôi chưa nghe thấy cụm từ ‘phân biệt hân tộc’ bao giờ“ (Shiki)

“Cái đó thì chưa thể chắc chắn được, nhưng tôi đang trông đợi một thứ gì đó từ Hibiki. Cả hai đều là người Nhật, và nếu là cô gái đó, biết đâu cô ta lại có cách thay đổi hoàn toàn tư tưởng của Waka. Nhưng có đi thì phải có lại, tôi dám chắc cô ta sẽ làm mấy thứ không cần thiết cho mà xem, vì thế tôi mới bảo Mio- à không, Lime theo cùng để giám sát” (Tomoe)

“Dưới góc nhìn của tôi, cô ta giống một liều thuốc mạnh mẽ, cũng gần như là đánh cược vậy” (Shiki)

“Dĩ nhiên tôi biết đây là một ván cược. Nhưng tôi … không rõ liệu những gì mình làm cho Waka đến giờ là tốt hay xấu nữa” (Tomoe)

“… Khác với tôi, mọi thứ Tomoe-dono thực hiện đều là vì lợi ích của Waka-sama. Theo tôi thấy, cô đang bảo vệ ngài ấy như thể hai người đều mang cùng một dòng máu” (Shiki)
Shiki bộc lộ những cảm nghĩ từ tận đáy lòng.

Tomoe đang nuôi dưỡng một thứ cảm xúc đặc biệt với Makoto, không phải được phục vụ người mình yêu, mà là một thứ khác. Shiki đã nghĩ như vậy.

Cảm xúc đó rất sâu đậm, nếu đem ra so sánh, nó sẽ giống chị gái và em trai. Chỉ có điều giữa họ tồn tại khoảng cách lớn về tuổi tác.

Shiki ngạc nhiên khi biết được điều làm Tomoe trăn trở.

“Nhưng kể từ khi đặt chân đến thế giới này, cậu chủ đã chọn cho mình một con đường khác hẳn với những đứa nhóc cùng tuổi đang sống yên bình. Nếu cuộc trò chuyện này chỉ nói về cách người đó được nuôi dưỡng ra sao, nó sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng tôi tự hỏi còn cách nào khác hiệu quả hơn không, có lẽ trước giờ những việc tôi làm đều là để che mắt Waka. Sự không chắc chắn này đang gϊếŧ chết tôi, từng chút một” (Tomoe)
“Chúng ta không thể sống trong thế giới này mà không gϊếŧ hại, làm tổn thương ai đó, hoặc không muốn gây ra bất cứ chuyện gì.Việc Waka-sama bị ảnh hưởng bởi quan niệm thông thường và thay đổi bản thân là không thể tránh khỏi. Và tôi không nghĩ bất cứ ai có lỗi trong chuyện này” (Shiki)

“Waka đang … cố gắng hết sức mỗi ngày. Mặc dù là một người chỉ nghĩ đến tổng quan của thế giới rộng lớn, ngài ấy đã bị ép phải thể hiện bản thân, và giờ Waka chỉ muốn tìm kiếm một chốn bình yên trong khoảng không đó. Dù ban đầu ngài ấy không phải một người có đủ nghị lực để bơi quá cái đại dương mang tên “xã hội” này” (Tomoe)

“…”

“Shiki, tôi muốn con tim Waka được thanh thản, chừng nào vòng đời vẫn quay, tôi muốn tiếp tục giữ lấy mối liên kết với ngài mà không cần ném nó đi đâu cả. Cho dù thời điểm đó ập tới, tôi không hề muốn bị ruồng bỏ” (Tomoe)
“Thời điểm đó?” (Shiki)

“Nhưng Mio thì lại khác. Cô gái ngây ngô đó, chỉ cần là quyết định của Waka, cô ta sẽ chấp nhận mọi thứ. Chỉ có mỗi Mio là đi theo nguyên tắc khác với chúng ta. Nhưng với vai trò của một tùy tùng, cả 3 đều có cùng vị trí, còn xét đến mong ước của từng người, vị trí đó sẽ bị xáo trộn” (Tomoe)

“Tomoe-dono…” (Shiki)

“Anh còn nhớ chứ, Waka đã đạt được khả năng Sáng Tạo khi đến đất nước quỷ tộc. Cuối cùng ngài ấy đã tiến thêm một bước tới thời điểm đụng độ với Nữ thần, và ngài ấy rồi sẽ phải đưa ra lựa chọn về những thứ sẽ xảy ra sau đó” (Tomoe)

“Vào lúc đó, có thể chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt ư?” (Shiki)

“So với hai anh hùng, rõ ràng Waka gắn bó hơn nhiều với thế giới của mình. Có khả năng lắm-ja. Ngay cả ở Asora, ngài ấy không hề cố kiểm soát mọi thứ như một người cai trị. Nói cách khác, tôi đang bắt đầu nghĩ ngài ấy không cảm thấy gắn bó với Asora nữa, việc này làm tôi ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Nhật Bản hay chúng ta, đâu mới là nơi quan trọng với ngài ấy nhất-“ (Tomoe)
“Vậy thì cứ tìm ra nó là được” (Shiki)

Lần này, lời nói của Tomoe bị Shiki chen ngang.

“Tìm? Không phải hỏi sao?” (Tomoe)

“Đúng đấy. Không nhất thiết phải hiểu cho bằng được mong muốn của Waka-sama, dù sao nó cũng đã rõ như ban ngày rồi” (Shiki)

“Cái gì?” (Tomoe)

“Cô lo nghĩ quá nhiều rồi, Tomoe-dono. Nếu là Asora, chắc chắn Waka-sama sẽ giữ liên lạc, hơn nữa, ngài ấy sẽ nói muốn quay về thế giới cũ trong khi duy trì mọi thứ như bình thường” (Shiki)

“… Anh là một tên ngốc sao? Tôi lo là vì chưa tìm được phương pháp thích hợp, vậy nên mới đâm ra không chắc chắn về lựa chọn cuối cùng” (Tomoe)

“Bỏ thêm sức lực cho nó đi. Những người như Root-dono, các sinh vật sống ở Asora, và còn cả ba vị thần đến từ thế giới khác nữa. Chuyện đã đến nước này, chẳng phải cô chỉ cần gạt bỏ sự xấu hổ và danh tiếng của mình để ra ngoài thu thập thông tin sao?” (Shiki)
“Không cần quan tâm đến cái vỏ bọc bên ngoài à?” (Tomoe)

“Đúng. May thay, dược liệu của Thương đoàn Kuzunoha luôn bán đắt như tôm tươi, ngoài ra còn Thương đoàn Rembrandt, một nơi cung cấp thông tin giá trị. Chúng ta cũng không nên ngó lơ lượng kiến thức quỷ tộc nắm giữ. Tôi nghĩ còn quá sớm để bỏ cuộc đấy” (Shiki)

“… Fumu. Nhắc mới nhớ, dịch chuyển giữa các thế giới nhiều khả năng còn là vật cản khó xử lí hơn cả Nữ thần. Biết được mong muốn của Waka là điều dễ dàng nhỉ. Anh nói không sai chút nào, Shiki” (Tomoe)

“Bên cạnh đó, nếu như thông tin bên phía Nữ thần đã trở nên cũ kĩ, chúng ta có thể tận dụng chúng” (Shiki)

“Hoh~” (Tomoe)

Tomoe tỏ vẻ hứng thú với ý kiến của Shiki, người đang nở một nụ cười nham hiểm.

“Cô biết không, khá lâu về trước, tôi đã làm quen với con bò và con chim liên hệ trực tiếp với bên đó. Chưa kể, tôi còn biết rõ vị trí của con thứ ba tại Lorel, kukuku” (Shiki)
“… Tôi hiểu rồi. Chúng ta có cả núi việc để làm khi Waka vắng mặt đấy nhỉ. Fufufu” (Tomoe)

Hai người họ đang trao đổi một ý đồ hết sức xấu xa tại nơi này.

Đã một thời gian dài Tomoe mới được cười khoái trá đến thế.

“À, nhân tiện, liên quan đến cách đối phó với Nữ tu sĩ, không biết Mio-dono đang nghĩ gì đây. Cho đến giờ chúng ta vẫn chưa đi đến phương án khả thi nào” (Shiki)

“Ai biết được. Nếu là Mio, chắc hẳn cô ta đang ấp ủ cái kế hoạch kì quặc nào đó thôi-ja. Dù sao chúng ta cũng có dịp được thấy Mio dùng đến cái đầu đó - thứ cô ta hiếm khi cần đến” (Tomoe)

◇◆◇◆◇◆◇◆

Lime Latte đang ôm đầu.

Nguyên nhân không đến từ sự khó chịu của họ khi nghỉ lại trong lãnh thổ nhà Hopelace ngày hôm qua.

Và cũng không phải là do mấy tên sát thủ lão luyện lẻn vào chỗ họ lúc nửa đêm.
Đúng là nếu xét về khía cạnh khoảng cách, lãnh thổ Hopelace không phải một nơi lí tưởng để nghỉ ngơi, và người ta nói rằng vị lãnh chúa hiện đang có mặt ở thủ đô nên không thể ra đón Thương đoàn Kuzunoha. Những thứ đó càng làm người ta phải suy ngẫm tại sao lại phải qua đêm ở một nơi như thế.

Người dân nơi đó để lộ hết biểu hiện của mình qua ánh mắt, bọn trẻ con thì liên tục dõi theo như thể đang nguyền rủa họ chết đi, còn người lớn chỉ nhìn bằng con mắt lạnh lùng và cười.

Chắc chắn đây không phải một chỗ dừng chân phù hợp.

Makoto đã nói “Cõ lẽ họ vẫn chưa nguôi ngoai chuyện từng xảy ra với người con thứ 2 của lãnh chúa ở Học viện”, nhưng cậu ta không hề nghĩ trong lòng họ đang ôm một mối hận từ đó đến giờ, vậy nên Makoto không quan tâm.

Nhắc đến Mio, cô đã tự tay xử lí đám sát thủ, và chẳng hiểu sao, cô vẫn mỉm cười suốt từ đó đến nay.
Nếu chỉ có một ý chí bình thường, bạn sẽ ngất xỉu ngay khi đối mặt với tình huống, nhưng Lime cũng là một thành viên trong thương đoàn Kuzunoha. Anh ta đã tính đến điều này từ trước, mọi thứ có thể bị xóa sạch chỉ bằng một chai sake.

Vậy tại sao anh ta lại đi ôm đầu làm gì?

Lí do cũng đơn giản thôi.

Bởi một tiếng hét đã vang lên, tiếp đó là âm thanh nhỏ bé của thứ gì đấy rớt xuống đất.

Ngồi trong cỗ xe ngựa đang trên đường tiến đến thủ đô, họ vượt qua cổng chính và băng qua những con phố chốn thành thị.

Ánh nhìn của người dân lại chia ra làm hai phía, một bên hứng thú còn bên kia thì không, nhưng nhìn chung thì chúng đều có thành ý.

Cho đến lúc này, mọi chuyện có vẻ vẫn diễn ra trôi chảy.

Vấn đề nằm ở chỗ, vào lúc cỗ xe dừng lại ở một nơi nằm cạnh tòa lâu đài, Lime chủ động đặt ra câu hỏi trước Mio.
Đại khái là “liệu biện pháp đối phó với Nữ tu sĩ của cô có ổn không?”, và anh ta còn hỏi thêm liệu có áp dụng với Boss ổn không.

Mio gật đầu tràn đầy tự tin.

Không chỉ vậy, cô còn nói rằng “biện pháp tôi đề ra rất hoàn hảo, Waka-sama chỉ cần tiếp tục duy trì giáp ma lực ở trạng thái vô hình như thường ngày-desu wa”

Vì lí do nào đó, Lime vẫn có chút băn khoăn, nhưng ngay cả là vậy, những lời đó đều đến trực tiếp từ người luôn sát cánh cùng Tomoe, hai người họ luôn được ca tụng là không có đối thủ ở Asora.

Lime nuốt trôi sự băn khoăn trong lòng.

Và rồi…

Ngay sau khi Lime bước xuống và nhìn một lượt những người đến đón họ … Mio cũng ra khỏi cỗ xe một cách duyên dáng.

Cô gái mặc bộ kimono đen có trang điểm ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, dù mang nhiều nét tương đồng với Hibiki, vẻ đẹp khác biệt của cô vẫn làm mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Chỉ trừ có một người.

Nữ tu sĩ Chiya.

Không bị bất ngờ bởi vẻ ngoài của Mio hay vui mừng về cuộc hội ngộ này, cô bỗng lấy tay che miệng và hét toáng lên, mắt mở to hết cỡ, Chiya run cầm cập.
chapter content



Đó chính là lúc một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Lime: “Không ổn rồi”.

Chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, Lime nhìn Mio, trong tâm lo lắng vì biện pháp đối phó của cô không hề hoạt động. Nhưng Mio thì lại vui vẻ quan sát tình trạng của Chiya.
“Không tốt chút nào, Tomoe-nee san ơi”, ý nghĩ đó xuất phát từ sâu thẳm trái tim Lime.

Trong giây lát, anh ta định quay lại ngăn Raidou, người chuẩn bị ra khỏi xe, nhưng Lime đã không thành công.

Và thế là, Raidou là người cuối cùng lộ mặt.

Trong số ba người họ, duy chỉ có cậu ta là mang vẻ mặt lo lắng. Lime chắc mẩm điều đó là sự thật.

Trông thấy người đàn ông đang bước ra, biểu cảm của Chiya trở nên sững sờ trong giây lát.

Ngay sau đó, cô hét lên một tiếng inh tai, chân mất cân bằng rồi ngất xỉu.

Raidou phải lùi lại vài bước khi trông thấy cảnh đó và bị kích động.

Đứng trong đám đông đang bối rối, Lime chỉ còn biết ôm đầu.

Nhìn thấy đôi môi đỏ chót của Mio nhếch lên trên, anh ta có cảm giác nhoi nhói trong bụng.

(Cái thể loại trừng phạt gì thế này? Là vì chuyện ở Lorel sao? Khϊếp quá, chị đại ơi~) (Lime)
Những ngày đầy rẫy rắc rối ở Limia đã bắt đầu.

Lime ngước mắt lên trời, lấy tay phải đặt lên trán.

Nhóm đại diện cho Thương đoàn Kuzunoha đã đặt chân đến thủ đô Limia.

----------END CHAP-----------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv