Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 194: Đêm Tiệc Tại Kinh Đô Của Màn Đêm.



Chương 186: Đêm Tiệc Tại Kinh Đô Của Màn Đêm.

Tôi suýt chút nữa là đã phải tham gia bữa ăn cùng cái cô slime đó. Tôi chỉ nghỉ lại một lát thôi.

Việc này tốn nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.

Khung cảnh huyền ảo kia cũng có thể là một cái vực sâu không đáy, tùy vào cảm giác từng người thôi.

Một khung cảnh đẹp tuyệt vời mà ta nên thưởng ngoạn nếu có thời gian.

Tôi đã kịp trở về dự tiệc, nhưng tôi vẫn bị muộn hơn một giờ đồng hồ so với dự kiến.

“Vậy là quả trứng của Kim Xích đã được bàn giao một cách an toàn rồi, phải không ạ? Tôi thấy rằng ngài đã hoàn thành xuất sắc”

"Không. Tôi đã từ chối ăn tiệc cùng họ, vì vậy chắc tôi đã làm họ mất hứng một chút” (Makoto)

“Nếu chỉ có thế, tôi không nghĩ họ sẽ để ý đâu. Ngay từ đầu, họ không thể nghĩ xấu về người đã mang vị Chúa tể mà họ thờ phụng đến chỉ vì cái lí do nhỏ nhặt như vậy”
“… Được thế thì tốt. Tôi không nghĩ mình sẽ hợp tác nhiều hơn với họ trong tương lai. Thế nên hành động của tôi cũng có phần nửa vời, tôi còn nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng mình gặp họ… anh thấy đấy” (Makoto)

“Và thực tế, thiết lập một căn cứ nhỏ lẻ ở những nơi như vậy sẽ rất khắc nghiệt, ngay cả khi chúng ta giao việc này cho đám Lâm quỷ tộc. Sẽ không sao nếu ta phái đi nhiều đội hơn đến đó, nhưng nếu họ chỉ có một mình, khả năng nguy hiểm xảy đến sẽ gia tăng. Xét về điều này, tốt nhất mối quan hệ giữa ta và họ chỉ nên dừng lại tại đây thôi”

“Hiện nay, chúng ta đang thiếu nhân lực, tôi không định đi xa đến mức đó làm gì. Thậm chí nếu ta có mang người đến thủ đô này … chúng ta sẽ cần Shiki hoặc Tomoe quản lí họ mọi lúc mọi nơi, đúng không? Sẽ rất tệ nếu ta bỏ ngỏ cửa hàng của mình” (Makoto)
“Nhưng phía họ … có thể sẽ yêu cầu”

"Vào lúc đó, tôi chỉ cần từ chối một cách lịch sự là được" (Makoto)

“Đó là phương án tốt nhất rồi. Nhân tiện, về việc ưu tiên chỗ ngồi hôm nay ... ”

Tôi trở lại thủ đô quỷ tộc và chuyển sang một bộ lễ phục do các người lùn tạo ra.

Ban đầu, họ đề xuất rằng chúng tôi sẽ ở mỗi người một phòng, nhưng nếu thế thì sẽ rất khó để quay về Asora, vậy nên tôi bảo họ cứ lấy một phòng cho cả đám là được rồi.

Còn một việc nữa, có nhiều nơi mà tôi không thể mặc cái áo khoác của mình được, vì vậy tôi đã dựa vào một người lùn, ông ta nói rằng hãy cứ để ông ấy lo liệu. Và rồi nghệ nhân đó đã làm ra một số bộ quần áo dành riêng cho các bữa tiệc và nghi lễ.

Nhắc mới nhớ, tôi tự hỏi sao mình không nhờ các Orc làm cho nhỉ?
Mặc dù đáng ra tôi đã biết tổng mấy bộ độ mà người lùn làm nên sẽ kèm theo vài hiệu ứng tăng cường khác nữa.

Vậy nên phải mất một thời gian chúng mới được hoàn tất.

Lúc này hầu hết quần áo đã bị nhét hếy thảy vào tủ đồ rồi.

Có chút phí phạm nhỉ.

“Ưu tiên chỗ ngồi ư? À, còn số ghế nữa. Uhm ... ”(Makoto)

Shiki có nhiệm vụ chỉ ra chỗ ngồi của chúng tôi là ở đâu.

“Chúng ta sẽ ngồi ở đây” (Shiki)

“À, hm? Chỗ này khá là gần với Quỷ vương. Chắc đây là cách họ chào đón chúng ta, đúng không? ”(Makoto)

Họ lại muốn lôi kéo tôi sao?

Tôi đã nói với họ rằng mình sẽ không ủng hộ quỷ tộc cơ mà.

“Tiếp đón là công đoạn khá quan trọng. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đang đối xử với chúng ta như những khách mời cấp quốc gia” (Shiki)

"C-Cấp quốc gia sao?... Mấy thương nhân bình thường như chúng ta quan trọng với đất nước này đến thế ư? (Makoto)
“Miễn là chúng ta chưa đào sâu thêm vào chuyện này, họ sẽ không tự mình nói ra, nhưng có vẻ đúng là vậy. Đúng là Quỷ vương Zef có khác. Chắc hẳn ông ta đã cảm thấy điều gì đó ở Waka-sama” (Shiki)

“Lại sắp sửa có màn chào đón nào đấy hết sức tồi tệ xảy ra hả?” (Makoto)

Bụng dạ tôi đang quặng thắt sẵn rồi đây này.

Với tôi, lễ hội trường ở Rotsgard cũng đã là quá nhiều rồi, nhưng…

“Quan sát chỗ ghế ngồi này, có khả năng chúng sẽ khác đi. Tôi nghĩ ta nên ưu tiên cuộc trò chuyện với Quỷ vương. Ngay cả khi chúng ta vào đây, các Tướng quỷ sẽ yên vị tại chỗ ngồi của họ từ trước rồi” (Shiki)



Tôi cảm thấy không ổn khi nghe Shiki nói vậy.

Tạm thời gạt các tướng quỷ sang một bên, chúng tôi sẽ ngồi cùng bàn với con cái của Quỷ vương sao?

Nếu là vậy, đáng nhẽ anh ta phải nói thêm mới phải.
“Shiki, những người ngồi cùng bàn với chúng ta sẽ là các con của Quỷ vương nhỉ? Hoàng tử-sama và công chúa-sama ấy” (Makoto)

… Ngay cả là vậy, các tướng quỷ và người hoàng tộc sao…

Phen này mệt rồi đây.

Hãy nhớ rằng cho dù bạn có cười thân thiện, dịu dàng đến mức nào, áp lực vẫn có thể ập đến, tùy vào người ở trước mặt bạn.

Không, nếu họ vẫn làm thế mặc dù đã biết trước, tôi chỉ còn cách gắng sức chịu đựng thôi.

Tôi không thể cứ thế mà bảo họ hãy dừng cười được.

“Oya, phải rồi. Waka-sama vẫn chưa biết gì nhỉ” (Shiki)

“Sao thế?” (Makoto)

“Quỷ tộc sẽ lựa chọn vị Chúa tể tiếp theo của họ dựa vào sức mạnh của từng người. Có thể họ sẽ dùng quyền lực chính trị của mình để can thiệp vào cuộc bầu cử, nhưng đến phút cuối, người không có đủ uy tín sẽ không thể trở thành Quỷ vương” (Shiki)
“Ra vậy” (Makoto)

"Thế hệ tiếp theo sẽ kế nhiệm chức vụ đó được quỷ tộc gọi là những đứa con của Quỷ vương" (Shiki)

“… Họ khác với hoàng tử và công chúa sao?” (Makoto)

Điều đó sẽ khiến anh chị em ruột thịt phải đấu đá lẫn nhau, nhưng tôi chỉ mới nghe nói rằng họ luôn ưu tiên sức mạnh cá nhân.

“Xin lỗi ngài, nói vậy thì chưa thể gọi là đủ được. Theo một nghĩa khác, máu mủ không liên quan đến việc lựa chọn các ứng cử viên tiềm năng. Sau khi đã tập hợp khoảng 100 người, họ sẽ huấn luyện những người đó để trở thành các Chúa tể. Và trong số đó, Quỷ vương tiếp theo sẽ được bầu. Tất cả những đứa trẻ đó đều được gọi là ‘Con của Quỷ vương’ ”(Shiki)

… Eh?

Nói cách khác…

“Cả những người không phải máu mủ của Quỷ vương sao?” (Makoto)
“Nhiều khả năng là vậy. Số lượng lúc này chỉ còn có 4 thôi, lần bầu cử tiếp theo chắc chắn sẽ chọn ra Quỷ vương kế nhiệm. Tất nhiên những người còn lại sẽ được giao cho các chức vụ xứng đáng, họ sẽ có vai trò dẫn dắt quỷ tộc cùng với Quỷ vương” (Shiki)

Vậy ra dòng dõi là thứ không quan trọng.

Thật khó mà tin nổi.

Nếu có tiềm năng, bạn sẽ bị tách khỏi gia đình từ lúc nhỏ, được đối đãi như “Con của Quỷ vương” và rèn luyện khả năng của bản thân.

Với phương pháp này, chắc chắn các nhân tài sẽ có điều kiện phát triển. Họ sẽ được hưởng nhiều phúc lợi, nhưng … tôi tự hỏi liệu quỷ tộc có cần đi xa đến thế không.

Miễn là người đó có sức mạnh và tài năng; hoàn cảnh ra sao cũng được. Những lời đó làm tôi cảm thấy như vậy.

"Quỷ tộc hoàn toàn đi theo chủ nghĩa tối thượng về thực lực nhỉ?" (Makoto)
“Vâng, nếu không làm thế, rất có thể họ sẽ không sống sót nổi cho đến tận bây giờ, nhưng cách làm này vẫn rất cực đoan" (Shiki)

"Mặc dù nó vẫn sẽ cho ra kết quả … tôi thật không muốn mang cái cách suy nghĩ này về Asora” (Makoto)

“Nơi khác là nơi khác; Asora sẽ vẫn là Asora, Waka-sama ạ” (Shiki)

“Phải” (Makoto)

Tôi gật đầu tán thành với những lời của Shiki.

“Waka-sama! Các hướng dẫn viên đã tới rồi-desu wa!” (Mio)

“Mio, mừng cô trở lại. Hướng dẫn viên đã đến rồi à. Cô quay về vừa kịp lúc đấy. Trông cô vẫn bình thản quá nhỉ” (Makoto)

“Em thỏa mãn rồi. Đúng như kế hoạch-desu wa” (Mio)

"… Rồi rồi. Đi thôi nào” (Makoto)

Tôi cảm thấy rằng Mio là kiểu người sẽ nói: “Vẫn còn ít phút nữa mới đến giờ đóng cửa mà!”

… Tôi cũng chả khác gì đâu.

Hoài niệm quá đi thôi.
“Vâng” (Mio)

Đúng như cái cô Mio - vừa kịp lúc – kia đã nói, các hướng dẫn viên đến ngay sau đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Mio chính là người tận hưởng chuyến đi này nhất.

◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆

Tôi mừng vì đây không phải một bữa tiệc đứng xa hoa.

Về khía cạnh cảm giác, nó giống lễ cưới thì đúng hơn.

Tất nhiên là không có chú rể hay cô dâu nào cả.

Đôi lúc sẽ có một màn biểu diễn những điệu nhảy, các chương trình được thông báo từ trước, và một bữa tiệc búp-phê (buffet) hoành tráng đã được dọn ra.

Bầu không khí nhộn nhịp và thức ăn ngon.

Mio và Shiki đang vui vẻ, tôi cũng đang tận hưởng hết mức đây.

Tôi rất biết ơn việc quỷ tộc đã cho phép mình cư cử như bình thường mà không cần phải giữ lễ.

Chỉ có điều, ánh mắt của Quỷ vương và con ông ta nhiều lúc cứ hướng về phía chúng tôi.
Tất nhiên chủ tiệc sẽ phải lo lắng cho các khách mời của mình, thế nên trong khi nghĩ rằng chuyện này không thể khác được, tôi cảm thấy có phần đáng ngại.

Đôi khi Quỷ vương sẽ đến trò chuyện cùng tôi.

Những người khác chắc toàn là các quý tộc và nhân vật quan trọng của quân đội; họ không nói với tôi câu nào. Giữ khoảng cách với họ, điều này làm tôi khá là mừng.

Dự đoán của Shiki đang dần trở thành hiện thực.

Và ngoài ra ...

"Có vẻ ký ức của anh ta đã biến mất tiêu rồi, nhưng nói thế nào nhỉ, dường như người đó vẫn đang phải chịu tổn thương tâm lí" (Makoto)

"…Đúng là như vậy. Tôi có chút ngạc nhiên” (Shiki)

“Thật thô lỗ-desu wa. Dám sùi bọt mép ngay khi hắn vừa mới nhìn thấy ai đó” (Mio)

“… Điều đó có nghĩa Thần-sama không toàn năng đâu” (Makoto)

Đây là một điều từng xảy ra khi chúng tôi vừa bước chân vào bữa tiệc.
Tại cái bàn dành cho các tướng quỷ, một người trong số họ bỗng dưng đứng bật dậy. Nửa trên của anh ta là một hân tộc, nhưng nửa dưới lại là một con rắn, tôi không chắc mình có nên gọi đó là “đứng dậy” hay không … Khoan đã, cái đó không quan trọng.

Ngay khi tôi nghĩ anh ta đang run cầm cập vì đã nhìn thấy Mio, không nói được câu nào, anh ta đã sủi bọt mép và bật ngửa ra đằng sau.

Nơi ấy bỗng trở nên im ắng trong một lúc.

Chúng tôi là những người duy nhất biết được nguyên nhân vụ việc.

Anh ta, Quỷ tướng Reft, chắc cũng không rõ vì sao mình lại bị thế đâu. Nỗi sợ trong tim anh ta có lẽ vẫn còn đọng lại.

Tôi nghĩ đây chỉ đơn thuần là tổn thương tâm lí thôi, nhưng thực ra nó lại chuyển sang rối loạn tinh thần sau chấn thương mất rồi.

Vì không còn kí ức nào đọng lại trong đầu anh ta, tôi sẽ không nghĩ nhiều về chuyện này. Nhưng nó vẫn đang ẩn hiện trong trái tim của Reft-san.
Và như vậy, chỉ còn 3 tướng quỷ đang ngồi ở đằng đó.

Tôi chưa gặp cái người đang chúi mũi vào ăn uống kia bao giờ, nhưng chắc đó là thành viên cuối cùng trong số các tướng quỷ.

Trông rất giống một hân tộc.

Chắc người đó là một bán nhân, nhưng sức mạnh thì lại không lớn cho lắm.

Điều này có nghĩa vẫn còn nhiều người khác giống Rona sao?

Tôi không muốn điều đó xảy ra tí nào.

“Không sao đâu Mio-dono. Thức ăn ngon đang được bưng ra rồi kìa, chúng ta vẫn được họ tiếp đãi mà” (Shiki)

“… Tôi cũng vui lắm chứ. Nhưng việc này và việc kia là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Phần nào trên người tôi lại giống một con quái vật làm người ta ngất xỉu chứ hả-desu ka?” (Mio)

Có vẻ Mio rất không hài lòng với phản ứng của Reft.

Nếu ai đó nghe được cuộc trò chuyện này, sự tức giận của Mio là có lí do, nhưng khi nghĩ về những việc mà cổ đã làm lúc trước, tôi thậm chí còn muốn dùng dép lê tương vào đầu Mio một phát đấy.
“Ngay từ đầu, cô chính là người đưa anh ta đến thời khắc này, đúng chưa?”, lí do này sẽ đủ khiến tôi muốn động thủ rồi.

Vậy nên miễn bình luận đi.

“Raidou-dono, cậu nghĩ gì về bữa tiệc tối nay? Theo ta thấy, có vẻ cậu đang tận hưởng” (Zef)

“Vâng, cảm ơn ngài vì những chỗ ngồi tuyệt vời. Chúng tôi cũng đang cố tận hưởng nhiều nhất có thể” (Makoto)

"Và những người tùy tùng của cậu, họ có gì muốn nói thì phải"

“Xin ngài đừng bận tâm. Cô ấy chỉ là không thích cách phản ứng của Reft-dono mà thôi. Uhm, tôi có thể mạn phép hỏi han tình trạng của anh ta lúc này không?” (Makoto)

“Hm, vụ việc của Reft đã làm tâm trạng quý cô đây trở xấu đi. Ta rất xin lỗi. Hình như anh ta đang phải đối mặt với một cơn ác mộng hay thứ gì đó tương tự. Kẻ này đã nhận được báo cáo rằng anh ta đang rêи ɾỉ những tiếng thảm thiết, nhưng nó sẽ không gây nguy hiểm đến mạng sống đâu. Không cần phải lo” (Zef)
Ah, tôi nên làm gì đây.

Nội trong ngày mai hoặc ngày kia, tôi định sẽ bàn bạc với họ về chuyện của Kaleneon trong khi mình vẫn còn đang ở đây. Nhưng vụ việc của Reft lại gây khó dễ, có được cơ hội trò chuyện không phải việc đơn giản.

Tại sao anh ta lại ở đó và còn vào đúng lúc này nữa chứ.

Sự kiện ngày hôm nay còn làm tôi khó nói hơn nhiều.

“…”

Uh, hình như Quỷ Vương đang nhìn tôi.

Một nụ cười dịu dàng, như thể ông ta muốn trở thành bạn tôi ấy, không, đó là nụ cười của người đang âm mưu gì đó.

Tôi muốn nghĩ đây chỉ là sự nghi ngờ vô căn cứ, nhưng dựa theo kinh nghiệm của bản thân, tôi có thể nói rằng có một thứ ẩn sau nụ cười ấy.

“A-Ahahaha. Tôi thấy mừng vì không có gì nghiêm trọng cả” (Makoto)

“Phải rồi, Raidou-dono. Cậu thấy đó, vẫn còn một lúc nữa thì món chính mới được dọn ra. Nếu Raidou-dono không bận việc gì … cậu có thể đi cùng ta một lát không? ”(Zef)
"Đến đâu thưa ngài?" (Makoto)

“Đằng kia, ở chỗ ban công. Hôm nay ta đã uống hơi say rồi, kẻ này đang muốn hít chút khí trời buổi đêm” (Zef)

Bên ngoài? Tại ban công à.

Hừm, nếu chỉ có thế.

Tôi nhìn Shiki và anh ta bèn gật đầu.

Chắc sẽ không sao.

"Tôi hiểu rồi. Tôi rất vui lòng được hộ tống ngài. Mặt tôi cũng có chút ửng đỏ mà” (Makoto)

“Umu. Cậu biết không, đứng ở lâu đài ngắm nhìn thủ đô vào ban đêm rất là đẹp đấy. Mặc dù ta đã nói vậy, nơi này chỉ có mỗi buổi tối thôi. Hahahaha !!” (Zef)

Bị Quỷ vương giục, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Oh, tôi hơi chao đảo rồi này.

Đồ uống có cồn của quỷ tộc khá là mạnh.

Cả rượu ngọt và rượu đắng thường có nồng độ cồn ở mức cao.

Nếu quen với rượu ở đây, có thể tôi sẽ không uống được loại rượu uýt-xki của Rotsgard nữa.
Nhiều khả năng nó sẽ trở thành nước trái cây đối với tôi luôn.

Nếu tôi dùng phép thuật để giải rượu, cảm giác say xỉn này sẽ biến mất ngay. Nhưng vì tôi đã say trong khi đang vui vẻ, làm thế thì sẽ rất phí phạm.

Tôi thử bước vài bước và theo sau Quỷ vương, trông ông ta không say cho lắm. Chúng tôi đi đến cái ban công.

Không có ai khác, chỉ có mỗi Quỷ vương và tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng mình, sự náo nhiệt của bữa tiệc bỗng có cảm giác xa dần.

Làn gió thoảng qua không quá gắt mà cũng không yếu này khá là dễ chịu đây.
chapter content


"Ngắm nhìn thủ đô vào ban đêm, cậu thấy thế nào?" (Zef)

"Tuyệt đẹp. Dù có thể hơi mờ sương khi nhìn từ đây, nhưng thứ ánh sáng nhiều màu sắc đó mang lại cảm giác thư thái” (Makoto)

“Thư thái à. Không quỷ nhân nào có thể nói những lời như vậy đâu. Với ta, quan điểm của cậu thật mới mẻ” (Zef)

Quỷ vương cười tỏ vẻ thích thú.

Theo tôi thấy, ông ta không say đến thế.

Đó là tiếng cười ngay sau những lời nói trộn lẫn cảm xúc.

Ra ngoài giải rượu có thể chỉ là cái cớ để đưa tôi đi cùng.

"... Kẻ này muốn cậu ... nói lên ý kiến của mình về buổi đêm một lần nữa, trong cái ngày các cậu rời khỏi đây" (Zef)

“… Vâng” (Makoto)

“Ngày mai và ngày kia nữa, Raidou-dono, ta muốn cậu quan sát cuộc sống của quỷ tộc và hiểu được chúng ta. Cả về điểm mạnh lẫn điểm yếu” (Zef)
Điều đó có nghĩa ông ta định cho tôi thấy điểm mạnh/yếu của họ ư?

Đến phút cuối, tôi sẽ nói cho ông ta nghe cảm nhận của mình.

“Tôi nghĩ nó thật đáng khâm phục. Tôi có thể cảm thấy sự khôn ngoan của quỷ tộc và cả ý chí của họ” (Makoto)

"Sự thật là, chúng ta không có ý định thuyết phục cậu, nhưng thủ đô này không phải một đô thị như những nơi khác đâu" (Zef)

“Eh?” (Makoto)

“Đúng hơn là nó đã không còn như thế nữa rồi” (Zef)

"Do chiến tranh sao?" (Makoto)

"Đúng vậy. Thử nghĩ mà xem. Quỷ tộc hiện đang sở hữu phần lãnh thổ rộng lớn, liệu có cần đặt thủ đô vào vị trí tại một nơi khắc nghiệt như thế này không?” (Zef)



Điều đó rất có lí.

Phần lãnh thổ mà quỷ tộc đang chiếm giữ, vùng phía Bắc Elysion khá là mơ hồ, vậy nên hân tộc không thể vẽ ra bản đồ chi tiết. Nhưng ít nhất vẫn còn nhiều nơi tốt hơn nơi này.
“Vâng, đúng là như vậy” (Makoto)

“Umu, thực ra quỷ tộc đang cho xây dựng một thành phố ở ven biển, nơi đó sẽ là thủ đô mới. Chúng ta đang khiến nơi đó trở thành trung tâm của đất nước này. Bình thường thì ta vẫn sống ở đó đấy” (Zef)

Thế thì sao ông lại bắt chúng tôi di chuyển vài ngày trong bão tuyết làm gì?

Nếu quỷ tộc có một nơi dễ chịu như vậy, không phải chỗ đó sẽ tốt hơn à?

… Có phải là vì nơi đó quá xa không nhỉ?

"Chắc cậu đang nghĩ rằng: “Vậy sao ngài lại gọi chúng tôi đến đây?”, đúng chứ?" (Zef)

“Uh, vâng. Có đôi chút” (Makoto)

Nó viết trên mặt tôi đấy à?

Mặc dù tôi đang cố hết sức để không làm lộ cảm xúc qua vẻ mặt.

“Đó là bởi cậu không có phương pháp che giấu những xúc cảm phức tạp. Nếu không muốn bị người khác nhìn thấu, cậu không nên cố vứt bỏ nó mà hãy tìm cách giấu nó đi” (Zef)
“T-Tôi hiểu rồi” (Makoto)

“Cả cái lúc mà ta hỏi cậu có vui không nữa. Cậu chỉ cần mỉm cười là được. Không nên cố ép buộc bản thân tỏ ra vô cảm làm gì. Trên hết, cậu cũng nên học cách cười bằng mắt đi. Nếu làm được thế, cậu có thể che giấu hầu hết cảm xúc, thậm chí còn khiến người khác tin tưởng mình hơn đấy” (Zef)

“Cảm ơn ngài đã khuyên nhủ” (Makoto)

Sao bỗng nhiên tôi lại được Quỷ vương chỉ giáo thế này?

Nhưng… cách để cười sao cho đúng à.

Ông ta nói thì nghe có vẻ dễ lắm, nhưng thực ra việc này rất khó khăn.

Nếu phải làm vậy bất chấp mọi tình huống, sẽ có những lúc tôi không thể.

Tôi cần phải chăm chỉ hơn nữa.

“Đó mới chỉ là điều cơ bản của cơ bản thôi. Cậu không cần phải cảm thấy mắc nợ với ta đâu. Ah, cuộc trò chuyện này là về thủ đô mà nhỉ. Cậu thấy đấy, kinh đô này là nơi đã làm nên lịch sử của chúng ta. Và trong một thời gian rất dài, nó đã từng là mọi thứ của quỷ tộc. Vì vậy ta nghĩ mình phải cho Raidou-dono thấy được nó, bất kể có thế nào. Đó là lí do ta đã khiến Raidou-dono phải đi một chuyến khắc nghiệt như vậy” (Zef)
“Lịch sử…” (Makoto)

“Đúng vậy, lịch sử. Nơi này đã sản sinh ra nhiều phong tục sẽ sống mãi trong tim chúng ta” (Zef)

“… Chẳng hạn như là việc lựa chọn con cái sao?” (Makoto)

Tôi chợt nhớ ra mấy thông tin Shiki đã cung cấp và hỏi thử ông ta.

Ngay cả khi không có quan hệ ruột thịt, người đó sẽ vẫn được đối đãi như một ứng cử viên cho ngôi vị Quỷ vương, miễn sao đó là người có tài.

“…Cậu nghe được điều đó từ đâu vậy? Đúng thế. Nơi này cũng đã khởi đầu cho phương pháp chọn lựa Chúa tể của quỷ tộc. Ta đã nghe một người khác kể lại. Có vẻ cấp dưới của ta không được kín miệng cho lắm. Thật rắc rối mà” (Zef)

“Không đâu, một trong những tùy tùng của tôi đã tình cờ biết được thông tin đó” (Makoto)

Mà nếu thậm chí có người đã biết, Shiki và Mio chưa từng nói với tôi về mấy thứ tương tự.
Tôi nên giấu đi việc anh ta từng là người quen của một trong các tướng quỷ.

“Hoh ~ lượng kiến thức mà người đó sở hữu khá là sâu rộng đấy. Ta hiểu rồi, một cấp dưới của cậu biết về các phong tục của quỷ tộc. Việc này bất ngờ thật” (Zef)

Trông ông ta chả ngạc nhiên tí nào.

Có lẽ ông ta đã biết Shiki từ trước rồi.

Khoảng thời gian anh ta còn là 1 Lich với cái tên Larva, Shiki có quen biết Rona, nhiều khả năng cô ta đã báo cáo về điều này.

“Cái đó chỉ là trùng hợp thôi” (Makoto)

“ Ngay cả là vậy. Văn hóa của quỷ tộc mà ta định cho cậu xem vào ngày mai, có thể cậu đã biết hết toàn bộ. Loài quỷ có rất ít người biết về thế giới của hân tộc. Đa số chỉ là những binh sĩ trong quân đội thôi. Xét theo nghĩa này, các cậu - những thương nhân- đang mở rộng vốn kiến thức của mình. Điều đó rất đáng trân trọng. Cậu có những cấp dưới tài giỏi đấy” (Zef)
“Tôi rất vinh dự được nhận những lời ấy” (Makoto)

“… Ngay dưới màn đêm vĩnh cửu, quỷ tộc đã biết vươn lên từ những khó khăn. Nhưng chuyện đó sẽ kéo dài mãi mãi mà không có điểm dừng. Cứ đà này, quỷ tộc sớm muộn gì cũng sẽ gặp đại nạn. Thời điểm hiểu ra điều này, chúng ta đã tập hợp lực lượng và chờ đợi thời cơ. Và rồi, ta khơi mào chiến tranh. Với tư cách là một vị Chúa tể, kẻ này sẽ không hối hận” (Zef)

Sau một khoảng lặng, Quỷ vương, người đang hướng mắt về nơi xa, không quay mặt sang tôi, ông ta nói lên những lời đó. Chắc chắn chúng là dành cho tôi rồi.

Tôi cảm thấy như vậy.

“Thậm chí nếu đó có là lãnh thổ của chủng loài khác, quỷ tộc rất cần những vùng đất màu mỡ. Nếu không hành động, chúng ta sẽ mãi mãi chịu khổ, đói khát và chết đi. Raidou-dono, nếu cậu trở thành vị Chúa tể của một chủng tộc như thế này, cậu sẽ làm gì? Đây chỉ là giả thuyết thôi, nhưng ta muốn nghe ý kiến của cậu” (Zef)
Với một khuôn mặt không giống như đang đơn thuần đặt ra giả thuyết, Quỷ vương nhìn tôi.

Tôi nghĩ thủ đô này thực sự … có ý nghĩa rất lớn đối với quỷ tộc

Chắc Quỷ Vương vừa nhớ ra điều gì nên mới hỏi tôi.

Nó có tương tự như Tokyo và Kyoto của nước Nhật không nhỉ?

Bản chất của thủ đô chính là lịch sử.

Không, thủ đô của tôi mới chỉ đổi thay trong vòng vài năm gần đây. Tôi không thể mang nó ra so sánh với nơi này được.

Có thể nó là như vậy dưới góc nhìn của tôi, nhưng chắc chắn thực tế sẽ khác.

“Ngài nói tôi sao. Nếu là tôi, tôi sẽ chủ động tìm kiếm những vùng đất mới trước khi xâm lấn thứ thuộc về người khác” (Makoto)

“Tìm kiếm vùng đất mới. Vậy là cậu muốn dùng đến phương pháp chỉ đem lại những kết quả thất vọng ư?” (Zef)

Eh…

Tôi đã cố lắm mới trả lời được đấy. Tôi có nên hỏi vặn lại không nhỉ?
“Tại sao việc đó lại chỉ gây ra sự thất vọng vậy?” (Makoto)

“Về mặt địa lí mà nói, nơi này chỉ còn lại những vùng đất hoang tàn. Và cũng bởi vì thiếu thốn các công cụ cần thiết, quỷ tộc không thể kiểm soát mấy chỗ đó” (Zef)

"Thế thì tôi sẽ cho người nghiên cứu và phát triển các công cụ đó" (Makoto)

"Ta hiểu rồi. Raidou-dono muốn nói rằng chúng ta nên tránh khỏi chiến tranh à ”(Zef)

“Chiến tranh sẽ luôn chỉ mang lại thù hận. Trong tương lai, tôi nghĩ điều này sẽ không tốt chút nào” (Makoto)

“Đó là sự thật hiển nhiên. Nhưng quỷ tộc ở thời điểm đó đã lâm vào bế tắc. Cho đến khi nhận ra rằng mình không còn cách nào để tiến xa hơn về phía Bắc, chúng ta đã tiêu diệt các bán nhân từng là cư dân ở đây và chiếm đóng vùng đất này” (Zef)



Nơi quỷ tộc từng quyết định đánh cắp … là chỗ này ư?!
Trước đây họ đã phải sống ở cái nơi tồi tàn đến nhường nào vậy chứ?

Cả mụ Nữ thần nữa, mụ ta vẫn tàn ác như mọi khi.

Tôi tiếp tục nghĩ rằng mình phải đấm một cú thật đau vào cái bản mặt của mụ ta.

“T-Tôi hiểu rồi” (Makoto)

"Ah, đồng thời cũng không thể tha cho kẻ nào giữ mối hận đó trong lòng được" (Zef)

“Eh, nhưng…” (Makoto)

“Gϊếŧ hết. Nếu tiêu diệt tất cả, sẽ không còn ai tỏ ra thù địch nữa. Có thể kế hoạch đó rất ngu ngốc, nhưng vào thời điểm như vậy, nó đã cứu sống cả chủng tộc này” (Zef)

Điều đó không sai chút nào. Nếu không còn kẻ thù thì cũng sẽ chẳng còn ai để mà căm hận họ.

Họ thực sự đã làm việc đó.

“…”

“Tùy vào từng người, câu trả lời có thể sẽ khác đi. Nhưng nền móng của quỷ tộc luôn bị nguyên tắc của sức mạnh chi phối. Nếu ta phải nói về nó mà không dùng đến mấy từ hoa mĩ, quan niệm này có nghĩa: kẻ thích hợp nhất sẽ sống sót.Nếu được, ta thật sự không muốn để cậu thấy khía cạnh này của mình. Nhưng nếu hai ta muốn tiếp tục mối quan hệ này, không sớm thì muộn, chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Kẻ này đã nghĩ như vậy. Trong khoảng thời gian ở đây, cậu sẽ chứng kiến các phong tục được tạo nên từ cái nguyên tắc này, và cả tính chất phức tạp của nó” (Zef)
Vậy là ông ta muốn nói rằng họ sẽ nghiêm túc đối mặt với chúng tôi.

Rất khó để có thể nói toẹt ra những khía cạnh đen tối của một người như thế.

…Việc đó rất đáng sợ.

“Nhưng ta cũng có hơi bất ngờ đấy. Theo cảm nhận của ta, Raidou-dono là người khá mạnh mẽ. Không phải hân tộc nào cũng có thể sở hữu nguồn sức mạnh tương tự đâu. Nói cách khác, Raidou-dono cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống. Và cái loại người đó, loại người luôn muốn có thêm sức mạnh và quyền lực, ý nghĩ của họ đều như nhau. Thực ra, kẻ này không thể ngờ rằng cậu lại muốn tránh né chiến tranh đến mức đó đấy” (Zef)

"Muốn thoát khỏi chiến tranh là điều kì lạ sao?" (Makoto)

“Đối với những thương nhân như cậu, đó là cơ hội để hỗ trợ vị Chúa tể của mình. Và cậu biết đấy, đó còn là cơ hội để thu được nguồn lợi nhuận rất lớn” (Zef)
“Tôi… chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng chiến tranh để thu lợi nhuận” (Makoto)

“… Nhưng khi trò chuyện với ta và các con của ta, cậu đã nói mấy câu giống như: “Tôi sẽ kiếm lời từ chiến tranh, nhưng mấy người không thể phàn nàn gì đâu”, phải thế không?” (Zef)

Tôi đã nói câu nào mang nghĩa đó đâu.

Sao ông ta lại hiểu sai như vậy nhỉ?

À, vào lúc đó.

Lúc mà tôi nói rằng nếu mình có chống lại họ, tôi sẽ không cố trở thành kẻ thù mà chỉ là vì ý muốn của bản thân thôi, đại loại là vậy.

Nhưng đấy không phải thứ tôi định nói.

“Không, chỉ là hiểu lầm thôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ không nghĩ đến việc tham gia vào cuộc chiến này” (Makoto)

“Chuyện đó đang làm Rona đau đầu đấy. Rằng cậu không hề đề cập đến chuyện này lúc trước, và rằng cậu đang muốn biến chiến tranh thành một thương vụ” (Zef)
“Tôi vừa nói rồi…” (Makoto)

“Không sao đâu. Nghe được những lời đó của cậu là đủ. Như Raidou-dono vừa mới nói, Rona chỉ đang hiểu lầm. Vẫn còn thời gian để chúng ta tìm hiểu lẫn nhau. Kẻ này nghĩ chúng ta nên vừa đi vừa bàn chuyện. Không cần vội vã làm gì cả” (Zef)

“Cảm ơn ngài rất nhiều” (Makoto)

Ông ta ra hiệu bằng tay để dừng lời nói của tôi, Quỷ vương đã hiểu ý tôi rồi.

May thật.

Nó đúng là một sự hiểu lầm mà.

Tôi mừng là cả hai người không quay sang đối đầu nhau.



Phải, nếu là bây giờ ...

Không có ai xung quanh đây, chỉ có mỗi Quỷ vương và tôi.

Phía họ chỉ có mỗi Quỷ vương; phía tôi thì tốt nhất nên mang theo Mio và Shiki bên mình. Nhưng nếu suy nghĩ kĩ, người nói chuyện với tôi là 1 vị Chúa tể. Thực ra, làm chủ được tình huống này là việc nan giải.
Có vẻ ông ta là người hiểu chuyện, và dựa theo cuộc đối thoại vừa rồi, ông ta dường như có cách nghĩ riêng về việc quỷ tộc xâm chiếm đất đai.

(Shiki, anh có thời gian không?) (Makoto)

Tôi gọi cho Shiki bằng thông tâm thuật.

(Waka-sama? Theo tôi thấy thì ngài đang bàn chuyện với Quỷ vương, có vấn đề gì sao?) (Shiki)

(Không, không phải thế. Anh thấy đấy, bầu không khí lúc này rất thích hợp để nói về chuyện của Kaleneon. Có ổn không nếu tôi nói với ông ta?) (Makoto)

(… Vâng. Trong tương lai, chúng ta sẽ không có nhiều cơ hội để gặp riêng Quỷ vương như lúc này đâu. Nếu là bây giờ, vấn đề này sẽ không thể biến thành một món nợ. Có điều, khi ngài giải thích tình hình, tôi nghĩ sẽ nhanh hơn nếu ngài bỏ qua chị em Ansland hoặc những chuyện ở Asora) (Shiki)

(Nhưng nếu thế thì lí do duy nhất tôi có sẽ là cha mẹ mình. Điều đó không phải rất tệ à? Tôi nên nói về hoàn cảnh của Eva và Ruria…) (Makoto)
(Nếu ngài nói thế, ông ta sẽ hiểu rằng chúng ta cùng phe với hân tộc và đang muốn lấy lại Kaleneon. Theo hân tộc tức là chống đối quỷ tộc. Kết quả là, các anh hùng cũng sẽ được hỗ trợ bởi hành động đó. Vậy nên sẽ tốt hơn nếu “tất cả chúng ta” không nhắc đến những thứ có thể làm họ hiểu lầm rằng ta cùng phe với hân tộc) (Shiki)

(T-Tôi hiểu rồi) (Makoto)

Anh ta nói cũng có lí.

Mặc dù đây chỉ là kết quả đơn thuần, đúng là chúng tôi đã giúp hân tộc nhiều hơn quỷ tộc.

Tất nhiên tôi không có động cơ đằng sau nào cả.

Về mặt kết quả, nếu tôi nói rằng mình chiếm lại Kaleneon theo yêu cầu của hân tộc … thật không ổn chút nào.

Đúng, chả có gì tốt đẹp đâu.

(Nếu vậy, ngài cứ nói với họ rằng đó là quê hương của cha mẹ Waka-sama, và đó là lí do để ngài chiếm lại Kaleneon, cách này có lợi cho chúng ta hơn. Đối với phe quỷ tộc, đó chẳng khác nào việc nói cho họ biết rằng cha mẹ của Waka-sama đến từ Kaleneon. Ai mà biết được họ sẽ sử dụng thông tin đó như thế nào. Nhưng nó không thể gây tổn hại gì cho phe ta) (Shiki)
(Hiểu rồi. Thế thì tôi sẽ làm vậy) (Makoto)

(Không có gì đâu ạ. Ngoài ra, các tướng quỷ và những người khác đang bắt đầu lo về tình hình ở chỗ ngài rồi đấy. Nếu ngài có được cơ hội, hãy nắm bắt nó và nhanh chóng quay về. À đúng rồi, tôi suýt quên. Còn chuyện của Reft nữa. Ít nhất ngài nên nói rằng mình không tham gia vào cuộc tấn công ... Nói với ông ta rằng cấp dưới của Waka-sama đã làm loạn lên vì lợi ích của ngài, hoặc mấy lí do tương tự vậy. Mio-dono và tôi sẽ xử lí mọi vấn đề xảy ra sau đó) (Shiki)

(Cảm ơn. Tôi sẽ về ngay sau khi trò chuyện xong với ông ta) (Makoto)

Tôi ngắt đường truyền.

Quỷ vương vẫn chưa nhận ra thông tâm thuật.

Tôi đã che giấu nó một cách hoàn hảo … chắc vậy.

Quỷ vương đang ngắm nhìn cảnh đêm với hai cánh tay đặt lên lan can.

“… Fuh ~ Thật không phải phép mà. Kẻ này đã nói hơi nhiều rồi. Khiến cho vị khách quý của mình cảm nhận gió trời buổi đêm suốt thế này, ta không nên làm vậy. Chúng ta có nên quay về không, Raidou-dono? Cảm ơn cậu vì đã đi cùng ta” (Zef)
“Uhm, Quỷ vương-sama. Tôi có điều muốn nói với ngài. Tôi có thể mạn phép tốn thêm chút thời gian của ngài không?” (Makoto)

“Kẻ này là người đã mời cậu đến đây mà. Nếu Raidou-dono có điều muốn nói, kẻ này chắc chắn sẽ lắng nghe” (Zef)

“Gần đây quỷ tộc đã bị mất một phần lãnh thổ, đúng không?” (Makoto)

“…! Đúng thế. Ngay cạnh điểm hẹn với Raidou và những người khác, từng tồn tại một quốc gia tên là Kaleneon trong quá khứ. Chính là nơi đó” (Zef)

Biểu cảm của Quỷ vương đang rất đỗi ngạc nhiên.

Được, làm thôi nào.

“Chúng tôi đã làm điều đó” (Makoto)

“!!! Raidou-dono, cậu có hiểu những gì mình vừa nói không? ”(Zef)

Quỷ vương nheo mắt lại, ông ta rũ bỏ cái bầu không khí nhã nhặn đó đi và hỏi tôi để xác nhận.

Không sao hết. Tôi đã sắp đặt sẵn trong đầu những gì mình phải nói rồi.
Đừng bị hăm dọa.

Nếu là về Kaleneon, tôi là người phải chịu trách nhiệm.

Tôi sẽ không chạy trốn khỏi nó đâu.

"Vâng. Chúng tôi – Thương đoàn Kuzunoha - đã lấy lại Kaleneon từ tay quỷ tộc” (Makoto)

“…Ta muốn biết lí do. Chắc hẳn phải có một điều gì đó chứ, phải không? Kẻ này mong cậu sẽ không nói rằng mình làm vậy là vì hân tộc” (Zef)

“Đó là vì lợi ích của chính tôi” (Makoto)

“Lợi ích của Raidou-dono ư?” (Zef)

"Vâng. Kaleneon là … quê hương của cha mẹ tôi. Họ đã từng gắn bó với nó trong quá khứ. Với tôi, Kaleneon giống như quê hương thứ hai vậy” (Makoto)

“…”

“Mặc dù tôi có nói thế, tôi chưa hề nghĩ đến việc lấy lại Kaleneon, một nơi nằm ngay giữa địa phận của quỷ tộc. Có điều...” (Makoto)

“Có điều…?” (Zef)

“Các tùy tùng của tôi, họ đã nghĩ đến tôi và chiếm luôn vùng đất đó. Khi được họ giao cho Kaleneon, tôi đã nhận lấy nó từ họ” (Makoto)
“Có phải hai tùy tùng của cậu, Mio và Shiki, đã thực hiện việc này không? Hay là còn nhân tố nào khác nữa?” (Zef)

Đôi mắt sắc bén đó đang cố nhìn thấu tôi.

Tôi không cảm thấy sự thù địch nào.

Nhưng nó rất đáng sợ.

Ông ta đang giấu đi cảm xúc của mình, giống như lời khuyên lúc nãy dành cho tôi.

Với vẻ mặt vô cảm đó, ông ta chỉ đơn giản là đang cố thẩm vấn tôi.

“Tôi không thể nói được. Bất kể những ai đã tham gia, Thương đoàn Kuzunoha đã hành động, và tôi là người nhận được thành quả của việc đó. Vì đã có được Kaleneon, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm cho nó. Tôi đã dùng sức mạnh để … lấy lại Kaleneon” (Makoto)

“… Kukuku. Đi theo nguyên tắc của sức mạnh sao. Đó đúng là quy tắc của quỷ tộc, nhưng … nghiêm túc mà nói, đây không phải chuyện mà hai ta có thể bàn bạc ở chỗ này. Một tướng quỷ từng đóng quân ở đó, nó còn ở ngay chính giữa phần lãnh thổ của quỷ tộc. Bất kể cậu có sở hữu sức mạnh lớn đến nhường nào, nơi đó liệu có thể bị một thương đoàn đơn lẻ chiếm giữ không? Xin thứ lỗi, nhưng kẻ này đang bấn loạn lên rồi. Nhưng trước hết, ta muốn hỏi cậu một câu. Sao cậu lại tha mạng cho Reft?” (Zef)
“Về sau tôi đã biết rằng anh ta là một tướng quỷ. Anh ta vốn đang bị thương, vậy nên tôi đã cho người chữa trị và trao trả anh ta” (Makoto)

“Bởi vì người đó là 1 tướng quỷ, huh. Nếu phải chọn giữa Reft và Kaleneon, ta sẽ chọn Reft. Theo nghĩa đó, kẻ này nên biết ơn chăng?” (Zef)

“Không, việc này…” (Makoto)

Sau khi buột miệng cười khúc khích, biểu hiện của Quỷ vương trở nên bí ẩn, ông ta lại mỉm cười.

“Nhưng cậu đã thực sự làm ta kinh ngạc đấy. Chắc đêm nay ta sẽ không ngủ được rồi. Mặc dù ta đã uống một chút và tâm trạng còn đang vui” (Zef)

“…”

“Nếu cậu không còn gì để nói … hãy quay lại thôi, Raidou-dono” (Zef)

“Quỷ vương-sama, cuộc trò chuyện này…” (Makoto)

“Nếu cậu định bảo ta đừng nói với ai, cái đó là không thể đâu. Đến ta còn không chắc liệu mình có thể nuốt trôi tất cả những thứ này không cơ mà. Hơn nữa, đây không phải cuộc đàm thoại mà một cá nhân có thể giữ kín được. Mặc dù ngay từ đầu, sẽ rất là lạ nếu nghĩ Chúa tể như một ‘cá nhân’ đấy” (Zef)
Ông ta nói ngay trước mặt tôi.

Đúng như dự đoán, tôi không thể nào yêu cầu ông ta giữ kín chuyện này được đâu.

Nhưng sẽ khá là tệ nếu tôi im lặng …

“Không, tôi quyết định nói ra điều đó cũng là bởi tôi hiểu tính cách của Quỷ vương-sama. Tôi chỉ muốn nói với ngài như vậy thôi” (Makoto)

“Ta sẽ giữ trong tim những đánh giá của cậu. Giờ thì, hãy quay lại nào” (Zef)

“Cảm ơn ngài” (Makoto)

Quỷ Vương mở cửa, và chúng tôi trở lại với bữa tiệc.

Bầu không khí ấm áp quấn lấy cơ thể tôi, và khi tôi trở lại chỗ ngồi, một đống thức ăn đang chờ đón.

Shiki, người đã biết được tình hình, mặt anh ta như đang muốn nói: “Ngài làm tốt lắm” ấy. Mio trình bày cảm nhận của cô ấy về đồ ăn và khuyên tôi dùng thử nhiều món với một nụ cười rạng rỡ.

B-Bằng phép lạ nào đó, tôi đã nói được hết.
Ngày hôm nay chỉ còn hai việc là ăn và ngủ thôi, vậy nên đó là thứ phước lành nho nhỏ dành cho tôi.

Nếu ngày mai lại tiếp tục thế này nữa, cơ thể tôi sẽ không chịu được mất.

◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆

Một giấc mơ.

Tôi có thể đoán được dựa vào cái bầu không khí này.

Sau bữa tiệc mừng của quỷ tộc, chúng tôi quay trở lại phòng mình. Chúng tôi khóa cửa lại và ngủ ở Asora.

Hôm nay tôi chả muốn làm gì nữa đâu.

Ngay khi vừa vào phòng, tôi gục luôn xuống giường.

Lần trước, “tôi” trong mơ đã tạo ra cả một vùng hoang mạc. Và trước đó … là giấc mơ mà tôi suýt nữa đã gϊếŧ chết Hibiki-senpai.

Hm, không tốt chút nào.

Nó khiến tôi cảm thấy rằng mọi thứ đang dần trở nên hỗn loạn.

Mơ về một vương quốc lạ lẫm và một vùng hoang mạc.

Tôi vẫn còn nhớ một ít về những người có mặt trong mơ, nhưng các tiểu tiết khác đang trở nên nhạt nhòa hơn rồi.
Không dễ gì để tôi nhớ hết mấy giấc mơ đó, vậy nên không thể khác được. Nhưng các chuỗi sự kiện đó như đang muốn nói lên điều gì, việc này đang làm tôi bồn chồn.

Đây đã là lần thứ 3 rồi.

Khi tỉnh dậy, tôi sẽ bảo Tomoe lưu trữ nó ngay.

Dù sao thì … màn sương mù khá là dày.

Dày như khói đốt rạ vậy.

Tôi đang ở đâu nhỉ ... Ý tôi là, “tôi” trong mơ ấy.

Vừa suy nghĩ một lát … tôi đã thấy cậu ta.

“…”

Không còn là ông già như lần trước nữa.

Có điều, “tôi” kia đang có vẻ mặt cực kì phức tạp.

Tôi không rõ liệu mặt mình đã bao giờ thể hiện từng đó cảm xúc hay chưa.

“Tôi” đang ngồi ở một chiếc ghế dài.

Chỉ có mỗi cảnh đó thôi, tôi không thấy thứ gì khác cả.

Mặc dù khá là mỉa mai khi tôi lại nói điều này trong một giấc mơ, nhưng nơi này cứ mờ mờ ảo ảo thế nào ấy.
Ngoài ra, tôi đang phiền lòng vì có mỗi “mình” đang ngồi đó.

“Đã bao lâu rồi kể từ khi hai ta trò chuyện thế này nhỉ, Waka?”

“… Tomoe” (Makoto 3)

Eh?

Giọng nói đó đã làm tôi ngạc nhiên.

Trước khi tôi kịp nhận ra, hình bóng của một người bỗng xuất hiện trên cái ghế “tôi” đang ngồi.

Ah, chắc Tomoe là người đã tạo ra nơi này.

Hơn nữa, trong những giấc mơ trước đó của tôi chưa bao giờ xuất hiện các tùy tùng hay cư dân của Asora cả.

“Cái biểu cảm đó … không, em không nên nói về một chuyện như vậy” (Tomoe)

“Dù sao thì cô cũng chính là nguyên nhân mà” (Makoto 3)

“Vâng” (Tomoe)

“Tomoe, tôi…”(Makoto 3)

Cậu ta xưng hô bằng “ore”.

Nếu không lầm, cũng từng có một giấc mơ mà “tôi” dùng cách xưng hô này.

Phải, mặc dù đó có là tôi – không – có lẽ tôi mới là nguyên nhân chính.
Nó quá khác biệt.

“Waka, xin ngài đừng nói thêm gì nữa” (Tomoe)

“Tôi đã nói gì đâu” (Makoto 3)

“Chắc ngài đang chuẩn bị xin lỗi đúng không? Việc đó là không cần thiết” (Tomoe)

“… Ngay cả khi mọi chuyện đã kết thúc, không gì có thể làm cô lay động nhỉ” (Makoto 3)



Kết thúc à?

“Đó là điều em muốn. Ít nhất, em sẽ không hối hận. Xin ngài ”(Tomoe)

“…”

“Mất đi khả năng tái sinh là thứ mà em đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi lập khế ước với Waka rồi. Ngoài ra, Mio cũng ở bên đó mà. Có thể cổ không được vui vẻ như lúc ở cùng Waka, nhưng em cũng không thấy khó chịu khi đi cùng Mio đâu” (Tomoe)

“Nếu … nếu tôi trở nên mạnh mẽ hơn, liệu cô có nghĩ rằng chuyện này sẽ không xảy ra?” (Makoto 3)

"…Không. Thậm chí nếu Waka đủ mạnh để đánh bại mụ Nữ thần, không ai có thể chắc rằng kết quả sẽ thay đổi cả. Sẽ chẳng có ai biết được” (Tomoe)
“Nhưng ít nhất, có lẽ tôi sẽ không phải làm một việc khó coi như là đem các anh hùng và Mio ra làm vật trao đổi, đúng chứ?” (Makoto 3)

Cái gì thế này?

Mio đã từng ở đây sao?

Nhưng cô ấy không còn ở đó nữa. Ý cậu ta là như thế à?

“Nhưng mụ Nữ thần có lẽ đã xuất hiện sớm hơn đấy. Nếu chuyện đó xảy ra, không chỉ Mio, Waka cũng sẽ mất mạng” (Tomoe)

"Ngay cả là vậy !!" (Makoto 3)

“Mọi thứ đã qua rồi. Waka, ngài đã lựa chọn con đường riêng cho mình. Chúng em đã tuân theo nó. Vì vậy, chúng em đã đối đầu với một vị thần, và giờ tất cả đã ở đây rồi. Trước đó em đã nói cho ngài nghe, nhưng em … không, cả Mio nữa, chúng em không hề hối tiếc điều gì. Mấy câu kiểu như: “Nếu mình chưa từng gặp Waka” sẽ không bao giờ xuất hiện trong tâm trí em đâu” (Tomoe)

“…”
“Em đã vui lắm đó. Vui hơn nhiều so với việc phải sống vĩnh viễn mà không có mục đích. Đó là lí do Waka nên hướng về phía trước, và bước đi trên con đường của riêng mình. Chúng em sẽ mang theo tất cả những nỗi phiền muộn của ngài đến đây. Khi ngài băng qua sông Styx, em sẽ trả lại chúng cho ngài” (Tomoe)

 

“Con đường của riêng tôi à” (Makoto 3)

"Vâng. Vì không thể hiểu hết được mọi chuyện, em không có quyền ưỡn ngực mà nói như thế này” (Tomoe)

"Mặc dù cô vẫn dùng cách nói đó để trò chuyện với tôi ư?" (Makoto 3)

Cách nói đó …

Cái gì thế này?

Vì lý do nào đó, cảm giác kỳ lạ và tồi tệ đang quấn lấy tôi.

“… Vâng. Nếu ngài muốn, em sẽ nói cho ngài nghe … nhưng xin hãy hứa với em một điều, ngài sẽ không bị níu kéo bởi quá khứ nữa” (Tomoe)

“Cô rất không công bằng đấy, Tomoe. Cô, người chỉ toàn nghĩ đến mấy vở kịch và các phong tục của người Nhật, lại đang lo lắng sao? Có phải cô chỉ đang nói vậy vì biết tôi muốn nghe nó không? Được, tôi sẽ hướng về phía trước. Chỉ còn chút nữa là tới đích rồi. Tôi sẽ quay lại nhìn bên đó sau khi đã xong việc” (Makoto 3)
Cái đầu cúi xuống đó đang mỉm cười.

Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng có vẻ đó chỉ là nụ cười giả tạo.

Bằng cách nào đó, tôi có thể nhận ra rằng cậu ta không cười chút nào.

“Vậy thì … kể từ lúc Waka quyết định đi theo con đường riêng, em dần dần nghĩ theo cách này. Rằng có lẽ … có lẽ ngoài em và Mio ra, vẫn còn một người nữa hỗ trợ Waka... ”(Tomoe)

“Cô đang muốn nói đến một người tùy tùng khác ư? Nhưng ngoài cô và Mio ra, tôi có còn ai khác đâu” (Makoto 3)

“Mio và em có lẽ đã giữ ngài bên mình quá lâu. Ngài đối xử với chúng em bình đẳng, nhưng em thực sự không muốn ngài có một tùy tùng mới đâu” (Tomoe)

“… Tôi không thể tưởng ra cảnh có thêm một tùy tùng nữa ngoài hai người. Nếu phải chọn ra một ứng cử viên, tôi nghĩ người đó sẽ là Zef. Cũng có thể là Sa Triều? Hoặc Root? Tôi chỉ có thể cân nhắc từng đó người thôi” (Makoto 3)
“Zef huh. Ông ta có thể sẽ là một lựa chọn tốt đấy. Umu, nếu người đó là nam giới, chúng em sẽ không phải bận tâm gì nhiều” (Tomoe)

“Tùy tùng thứ 3 à. Đây không phải chuyện đơn giản đâu” (Makoto 3)

Vậy còn Shiki thì sao?

Shiki ... không ở đây ư?

"Em không bận tâm nếu ngài có đến 3 hay 4 người, nhưng đúng là suy nghĩ của em đang ngày càng mềm mỏng hơn" (Tomoe)

“Đến cả cô cũng phải nói ra câu “có lẽ” huh. Nghe được điều đó, tôi thấy yên tâm hơn nhiều rồi” (Makoto 3)

“Vậy thì đã đến lúc hai ta phải nói lời tạm biệt ở đây. Để đề phòng, em đã chuẩn bị những thứ này. Nhưng em mừng vì mình vẫn có thể giảm đi sự hối tiếc cho ngài” (Tomoe)

“Tomoe…” (Makoto 3)

Ế, cái …

Tomoe và tôi hôn nhau.

Và có vẻ đây không phải lần đầu tiên.

“Chúng tôi” đã quen với việc đó.
Thật không thể tin được.

Từ nãy đến giờ, đây là thứ khiến tôi kinh ngạc nhất.

Với Tomoe sao…

Tôi nghĩ cô ấy là một người đáng tin cậy, nhưng cô ấy giống anh trai tôi thì đúng hơn, và tôi … không xem cô ấy như một người phụ nữ.

Không phải thế, đúng là cô ấy cũng rất xinh đẹp.

“… Xin ngài hãy thứ lỗi cho hành động của em. Cơ thể em đã tan thành cát bụi, vì vậy em mới vô thức làm điều đó” (Tomoe)

Cơ thể của cô ấy đã tan thành cát bụi...

Đúng như tôi nghĩ, Tomoe này đã…

Nụ hôn vừa nãy là cảnh tượng gây sốc, nhưng tôi còn cảm thấy một thứ lạnh lẽo, nặng nề hơn đang ứ đọng trong dạ dày mình.

Tôi đau quá.

Tomoe luôn mỉm cười từ nãy đến giờ, và như muốn đang tan biến vào màn sương, cơ thể cô ấy bỗng hóa thành cát và bị gió cuốn đi.

Cô ấy đã biến mất.
Đừng có đùa!

Cả Tomoe lẫn Mio!

Như thể họ đã bị sát hại bởi mụ Nữ thần!!

Này, cậu đã làm cái chuyện tày trời gì thế hả?!

Cậu đã chọn cái con đường ngu xuẩn nào mà lại đánh mất cả hai người họ chứ?!

Và Shiki nữa?! Chuyện gì đã xảy ra với Shiki rồi?!

Chết tiệt. Tôi không thể hiểu được tình hình, tâm trí tôi đang càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều câu hỏi hơn.

Cảnh vật xung quanh “tôi”, người chỉ còn có một mình, bỗng dưng thay đổi.

Màn sương dần tụ lại và tạo thành hình xoắn ốc, nó biến mất cùng với “tôi” ở trung tâm.

Ế, nơi này là…

"Thưa ngài, tôi vào đây"

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ căn phòng này và cả cái giọng nói quen thuộc đó nữa.

Không cần đợi đến khi tôi trả lời, chủ nhân của giọng nói bước ngay vào phòng.

Đúng như tôi nghĩ.

Khi nhìn thấy hình bóng của ông ta, tôi liền nhận ra ngay; Quỷ Vương Zef.
“Zef-san” (Makoto 3)

“Chuyện về Tomoe-dono… thật đáng tiếc. Nhưng ngay cả là vậy, tôi đến đây để nói với ngài vài thứ ”(Zef)

“Không sao đâu. Chỉ vài phút trước, cô ấy đã thuyết giáo cho tôi một bài rồi ”(Makoto 3)

Tôi mỉm cười với Chúa Quỷ bằng một vẻ mặt thư thái.

Có vẻ “tôi” đó khá là thân thiết với Zef-san.

“…Tomoe-dono ư?” (Zef)

“Đúng thế. Nghiêm túc mà nói, cô ấy là người hay lo lắng thái quá. Cổ thậm chí còn đến thuyết giáo tôi sau khi chết đấy” (Makoto 3)

“…”

“Và, phần chuẩn bị thế nào rồi?” (Makoto 3)

“Đã xong xuôi hết. Chúng tôi đang chờ đợi ngài đó ”(Zef)

"Tôi hiểu mà. Có thể Zef-san đã tha thứ cho tôi, nhưng cứ đà này, tôi có cảm giác rằng Rona và Sari sẽ muốn làm ầm lên đấy” (Makoto 3)

“Với vị thế của ngài, chuyện này không thể làm khác được. Không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận việc đó ”(Zef)
Tôi hiểu ra rồi.

Trong giấc mơ này, “tôi” đã đứng về phe quỷ tộc.

Vậy ra nó đi theo cái kiểu như này à.

“Cứ nghĩ rằng đó là việc của người khác đi” (Makoto 3)

“Thực ra, nó đúng là công việc của người khác. Ngài đã trút bỏ gánh nặng cuối cùng của mình rồi, vậy nên tôi sẽ để ngài có thời gian nghỉ ngơi” (Zef)

Quỷ Vương trông trẻ hơn nhiều so với ấn tượng đầu tiên của tôi về ông ta.

Không, ngoại hình vẫn chưa có nhiều thay đổi, nhưng cái bầu không khí xung quanh ông ta có vẻ khang khác.

“Chà, tôi hiểu cảm giác của ông mà, nhưng trước giờ nghỉ, tôi vẫn còn một việc nữa phải làm” (Makoto 3)

“Fuh, tôi biết chứ. Giờ thì, khi ngài rời khỏi phòng, tôi sẽ trang bị cho ngài. Đầu tiên, việc của chúng ta sẽ là khích lệ tinh thần quân sĩ” (Zef)

Quỷ Vương để ngỏ cánh cửa và đứng đợi “tôi”.
Theo lời nói của ông ta, “tôi” đi ra hành lang cùng với Quỷ vương.

Nhìn lên trần nhà, tôi hít một hơi thật sâu và thở dài.

“Đi thôi, Zef. Là một tướng quỷ, ông sẽ có trách nhiệm hỗ trợ tôi thật nhiều đấy” (Makoto 3)

"Như ngài muốn. Và là vị Quỷ vương mới, tôi sẽ phụng sự ngài bằng cả tính mạng của mình” (Zef)

“Kẻ địch là Nữ thần đấy. Ông có đủ quyết tâm không? ”(Makoto 3)

"Đã từ lâu lắm rồi. Kể từ khi tôi được sinh ra đến giờ vẫn chưa thay đổi” (Zef)

Quỷ Vương.

“Tôi” đã leo đến chức Chúa tể của quỷ tộc rồi cơ à.

Không chỉ có vậy, dường như chuyện đó còn xảy ra trước cả khi tôi chống lại Nữ thần nữa.

“Tôi” này đã tiến xa hơn tôi rất nhiều.

Nhưng ... bằng cách hi sinh Tomoe và Mio.

Tôi nghiến răng thật chặt.

Chứng kiến cảnh mình đang bước đi cùng với cái biểu cảm đó, tôi thực sự rất tức giận.
Vào thời điểm này, cả thế giới bỗng nứt vỡ.

Những vết nứt dần che đi cảnh hai người đang đi bộ trên hành lang.

Một âm thanh khó chịu, như thể nhiều cái ly thủy tinh đang va vào nhau vậy.

Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ của chính mình.

◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆

Không phải tôi gặp ác mộng nên mới tỉnh dậy, hay là tôi bất chợt bị kéo ra khỏi giấc mơ đó.

Tôi mở mắt một cách im lặng.

Như thường lệ, vẫn đang là buổi đêm.

Các cụ có câu, khoảng thời gian này đến cả cây cối cũng phải say giấc.

Đùa nhau đấy à?!

Đây không còn là mơ tỉnh nữa rồi.

Bởi lẽ họ đã đi theo một con đường hoàn toàn khác với tôi.

Nhưng “nếu tôi hợp tác với quỷ tộc, đó sẽ là kết quả cuối cùng”; nhiều khả năng thực tế sẽ gần giống vậy.

Tôi nghĩ chúng không chỉ đơn thuần là mơ thôi đâu.

Tomoe. Tôi nên bảo Tomoe ghi lại mấy giấc mơ của tôi.
“Những kí ức sẽ không bao giờ phai nhạt, chỉ có con người là sẽ quên đi chúng”, cô ấy đã nói như vậy.

Nếu vậy, tôi có thể dựng lại tất cả những giấc mơ trước đó và kiểm tra chúng.

… Đây không phải chuyện đùa đâu.

Tôi không muốn trở thành Quỷ vương, và tôi cũng không muốn đánh mất cả Tomoe lẫn Mio.

Ngay từ đầu, nếu tính cả hai giấc mơ trước đó đang dần trở nên mờ nhạt, có quá nhiều dư vị đắng cay!

Tôi truyền một thông tâm thuật cho Tomoe.

Mặc dù cô ấy đang ngủ, tôi sẽ vẫn đánh thức Tomoe dậy.

(Waka? Ngài không ngủ được sao?) (Tomoe)

(Cô dậy rồi à. Tôi có vài thứ cần bàn với cô. Ngay bây giờ có được không?) (Makoto)

Tôi đã nghĩ cô ấy chắc đang ngủ.

Tomoe đang làm cái gì khi đã muộn thế này rồi?

(Em hiểu rồi. Vậy em sẽ đến phòng của chủ nhân ngay) (Tomoe)
(Không, tôi sẽ tới chỗ cô. Cô có ở trong phòng không thế?) (Makoto)

Không phải tôi đang cô đơn đâu, vì lí do nào đó, tôi muốn gặp Tomoe.

(Không ạ, em đang ở bên ngoài. Trong khu rừng bên phải dinh thự) (Tomoe)

(Tôi hiểu rồi) (Makoto)

Biết được vị trí của Tomoe, tôi bèn đi đến đó.

Khu rừng à.

Thỉnh thoảng tôi cũng đến đó luyện cung, nhưng tôi hầu như chưa bao giờ thấy Tomoe ở trong rừng.

Không xa lắm, tôi sẽ tới nhanh thôi.

“Tomoe, cô đang làm gì thế?” (Makoto)

“Tất nhiên là luyện tập rồi. Mặc dù em có nói như vậy, nó giống giải đố thì đúng hơn ”(Tomoe)

“Giải đố à” (Makoto)

Tomoe đang đứng trước một cái cây.

Một tay cầm cán của thanh katana, cô ấy cúi người hơi thấp xuống.

Tôi có thể đoán ngay ra rằng đó là thế đứng để rút kiếm.

Nhưng khoảng cách giữa cô ấy và cái cây quá ít.
Cái chuôi kiếm thậm chí còn đang chạm vào thân cây.

Nếu làm thế, sẽ chẳng ai rút được kiếm ra đâu.

Đó có phải phương pháp thiền tịnh mới không nhỉ?

"Tập rút kiếm theo kiểu này cũng là tập luyện" (Tomoe)

"Rút kiếm huh. Khoảng cách chỉ là con số 0 tròn trĩnh thôi mà. Cho dù cô có cố hết sức, không phải cái chuôi kiếm sẽ luôn va vào cái cây sao?” (Makoto)

"Vâng. Vài cái cây đã đổ trước đó. Chắc đây không phải cách làm đúng” (Tomoe)

Dĩ nhiên là không rồi.

Một người bình thường sẽ không rút kiếm bằng cách đốn hạ mấy cái cây đâu.

Đó là cái kiểu tập luyện gì vậy chứ?

"Cô đã nghe về cách này từ ai thế?" (Makoto)

“Hibiki đã dạy em. Có vẻ đây là nền tảng của việc học cách dùng katana” (Tomoe)

“Chẳng phải cô chỉ cần lấy được nó sau khi nhìn vào kí ức của cô ấy sao?” (Makoto)
"Waka, nếu em làm vậy, em nghĩ nó sẽ đi ngược lại việc tập luyện" (Tomoe)

“Cô luôn rất nghiêm túc về những điều kì cục đấy. Tôi khá là thích điểm đó của cô” (Makoto)

“Luyện tập với thanh katana là việc rất vui mà, em không thấy phiền đâu. Cho dù hôm nay không tốt, ngày mai không tốt, ngày kia cũng không tốt; em vẫn sẽ cố hết sức mình mỗi ngày. Thực ra, em đang định kết thúc buổi tập ở đây thôi, nhưng vì đã nhận được thông tâm thuật của Waka, em sẽ tiếp tục thêm chút nữa. Và, ngài đến đây có việc gì thế?” (Tomoe)

Lấy tay lau mồ hôi trên trán, Tomoe cười với vẻ mãn nguyện.

Uh, nó bỗng làm tôi nhớ đến Tomoe trong giấc mơ.

Không được, phải dừng lại.

Nó chỉ là ... một giấc mơ mà thôi.

Không phải hiện thực.

Đúng vậy, tôi sẽ không để nó trở thành hiện thực.

Đây là lý do tôi muốn gặp Tomoe.
“Cô thấy đấy, tôi muốn xem lại giấc mơ của mình một chút. Mơ cũng là 1 loại kí ức, đúng chứ? Cô có thể kiểm tra nó hộ tôi không?” (Makoto)

"Tất nhiên rồi. Nó có xảy ra gần đây không?” (Tomoe)

“Ừ, khoảng mười ngày trước. Vào cái ngày tôi nghỉ lại ở Asora. Tôi chắc cô sẽ tìm được thôi” (Makoto)

"Thế thì em xin phép được nhìn vào tâm trí ngài" (Tomoe)

“Đừng có táy máy vào mấy thứ không cần thiết là được” (Makoto)

“Em biết mà” (Tomoe)

Tay Tomoe chạm vào trán tôi.

Fuh ~

Dù sao đi nữa, đây có thể là một thứ tôi không được phép bỏ qua.

Sau vụ này, đống việc mà tôi cần lo sẽ giảm đi 1.

Tomoe nhắm mắt và lục lọi kí ức của tôi.

Nhưng … đặt phần chuôi kiếm vào thân cây và rút nó ra à.

Kuma-sensei, người đã dạy tôi kiến thức cơ bản về Iai … à mà khoan đã, tôi đã được thầy ấy dạy cho tí nào đâu.
… Có lẽ tôi vẫn chưa tiến đến giai đoạn đó.

Liệu có phải là vì tôi ít nghe giảng trên lớp không?

Tomoe nói rằng mình học được nó từ Hibiki-senpai, nhưng suy đi tính lại, kĩ thuật rút kiếm có nằm trong bộ môn kendo đâu nhỉ?

Senpai đã học thêm kiếm thuật à?

Nếu là vậy, cô ấy còn đáng sợ hơn tôi nghĩ nhiều.

“… Waka” (Tomoe)

“Ah, cô xong rồi sao?” (Makoto)

Trong lúc tôi suy nghĩ, có vẻ cô ấy đã xong việc.

Ô kê, đây không phải lúc để ngủ nữa, tôi sẽ xem chúng ngay bây giờ.

“Trong 3 ngày gần đây, có những đêm ngài không mơ, nhưng … không có giấc mơ nào quá đặc biệt cả” (Tomoe)

“Ế?” (Makoto)

“Có lẽ trong 3 ngày đó, ngài đã chìm vào giấc ngủ sâu đến mức không thể mơ nữa chăng?” (Tomoe)

“Không, làm gì có chuyện. Ehm, cái ngày tôi gặp Hibiki-senpai… cả cái hôm tôi đến Đế quốc nữa. Hôm nay cũng vậy, mới chỉ vài phút trước thôi” (Makoto)
“Em không tìm thấy cái gì hết. Giấc mơ của ngài như thế nào?” (Tomoe)

"Lần thứ nhất, tôi suýt gϊếŧ chết senpai. Lần thứ hai, tôi tạo ra cả một cái sa mạc. Và lần thứ ba, tôi trở thành Quỷ vương …. uhm, Tomoe và những người khác đã chết cả rồi" (Makoto)

“… Chúng nghe giống như điềm báo vậy” (Tomoe)

“Không có cái nào sao? Kí ức của tôi về chúng ấy” (Makoto)

"Vâng. Không có” (Tomoe)

Không thể nào.

Tôi chắc chắn đã tự mình chứng kiến mọi thứ mà. Thậm chí tôi còn có thể kể lại chi tiết về chúng đây này.

Mặc dù đã nhìn thấy tận mắt, tâm trí tôi vẫn không thể lưu lại nó sao? Tôi càng ngày càng có cảm giác rằng chúng không chỉ đơn thuần là mơ nữa.

Nhưng Tomoe không có vẻ gì là đang nói dối cả.

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

"…Tôi hiểu rồi. Xin lỗi Tomoe. Tôi đã hỏi cô một điều như vậy khi đã muộn thế này” (Makoto)
“Ngài không cần lo đâu. Waka, nếu ngài cho phép, em có thể kiểm tra lại bao nhiêu lần cũng được” (Tomoe)

“Không, ép buộc bản thân cũng sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Tôi sẽ về phòng và ghi lại những gì mình có thể nhớ được. Nhiều khả năng tôi sẽ còn nhờ cô giúp nữa đấy, tôi sẽ tiếp tục trông đợi ở cô” (Makoto)

“Em xin lỗi vì đã không giúp được gì nhiều. Hơn nữa, Waka…” (Tomoe)

“Hm?” (Makoto)

“Chúng em sẽ không chết dễ thế đâu. Chúng em là tùy tùng của Waka mà. Em muốn ngài tin vào điều đó” (Tomoe)

“… Ừ, cảm ơn cô. Chúc ngủ ngon” (Makoto)

“Vâng, ngài cũng vậy. Cả em nữa …!! Nếu không thể đẩy, vậy thì kéo về  ...” (Tomoe)

“Hm, Tomoe?” (Makoto)

“C-Có thể nào!! Là vì cái đó ư? Umu, có khả năng lắm chứ!!” (Tomoe)

“… Tomoe? Này ~ ”(Makoto)

“Waka !!” (Tomoe)
"Sao thế? Cô không định ngủ nữa à?” (Makoto)

“Không đâu! Đúng như dự đoán, Waka thực sự đã khác trước rồi!! Umu, đáng để thử lắm chứ! Xin lỗi Waka, em vốn đang định quay về cùng ngài, nhưng em sẽ tập luyện thêm chút nữa!!” (Tomoe)

"À … được thôi. Tôi sẽ về trước vậy” (Makoto)

"Ngài nhớ ngủ đủ giấc nhé!!" (Tomoe)



Ừm, sự quá khích đó cũng không tệ cho lắm … thôi thì cứ để cô ấy làm những gì mình muốn vậy.

Tôi vẫn còn nhiều việc cần làm. Phải ghi lại chi tiết về giấc mơ đó mới được.

Hai cái trước đó vẫn còn khá mập mờ, nhưng cái vừa nãy thì không sao … chắc thế.

Được, về phòng thôi nào.

-------END CHAP-------

Chap hơi dài nên tuần này đến đây thôi nhé...

Ae tiếp tục hóng đôi chút cho có cái gọi là chờ đợi... :v



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv