Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 160: Ác Quỷ Lột Xác, Anh Hùng Nhận Được Sự Thức Tỉnh, Kẻ Không Mời Mà Đến



Chương 157: Ác Quỷ Lột Xác, Anh Hùng Nhận Được Sự Thức Tỉnh Và Kẻ Không Mời Mà Đến.

“… Ố ô, bọn chúng đang bay~ Nếu kẻ thù chỉ ở cấp độ ấy, rất dễ để anh ta hạ sát chúng thôi”(Makoto)

“Phân tâm đến một nơi khác luôn! Chẳng phải quá mất thời gian sao chứ?!”(Io)

Sau lời nói ấy, một đòn công kích khá phô trương nhắm thẳng vào tôi.

Theo phản xạ, tôi bắt chéo hai tay chặn đứng cú đấm của Io.

“Nah, ta đang chiến đấu tay đôi với một đối thủ hơn hẳn mình về mặt kĩ năng đấy. Ta chẳng lơ là chút nào đâu”(Makoto)

“Như ngươi nói. Một đối thủ mà những đòn công kích của ta còn chẳng tài nào đánh trúng lại đang thốt ra câu không mất chút thời gian nào”(Io)

"Ngươi cũng vững lắm. Tính cả quân phục kích thì chết hết 6 mạng rồi đấy. Cấp dưới của ngươi đang bị hạ sát từng tên một. Ngươi không lo lắng sao?”(Makoto)
Trong lúc bước lùi lại, tôi né tránh từng đợt công kích lao về phía mình.

Minotaurus hay Centaurus đều đã trở về với cát bụi rồi.

Dường như Shiki kích hoạt mấy chiếc nhẫn đã nhận ra việc này quá thừa thải.

Theo những gì tôi biết, đấy chỉ là bốn chiếc nhẫn cơ bản thôi.

“… Hết thảy những kẻ tấn công vào Vương quốc đều đã chuẩn bị trên mọi mặt. Tiếc thương những cái chết ấy chỉ như một điều sỉ nhục với bọn họ mà thôi”(Io)

“Sự hy sinh của những chiến minh gan dạ, hừm. Mặc dù việc này chẳng giống một cuốn tiểu thuyết mang tính chất thời đại chút nào"(Makoto)

Tôi liên tưởng đến cụm từ: “sẵn sàng cho một cuộc đẫm máu”.

Một đòn đá, hừ.

Dù là một gã khổng lồ, thật sự hắn sở hữu kỹ năng đầy mình luôn.

Theo nguyên tắc về một tên khổng lồ thì chẳng phù hợp tí nào với những gì tôi luôn nghĩ, nhưng tên tướng quỷ Io này, ngay cả trong mắt tôi, hắn ta sở hữu khả năng võ thuật thượng thừa.
Thậm chí còn khá lão luyện nữa ấy chứ.

Lần đầu tiên tôi chạm trán với "một kẻ đúng chuẩn cao to đen ” kể từ khi đến thế giới này, nên ấn tượng khá là mạnh.

Thậm chí cảm tưởng cứ như việc hạ sát hắn sẽ gây ra một sự mất mát cho thế giới này vậy.

“Đau xót cho những cái chết từ đám binh lính của ta, huh. Như dự liệu, một đối thủ thật khó nhai mà. Nhưng! ”(Io)

Sức mạnh ma thuật đến từ những chiếc găng tay sắt ư?

Nắm đấm của Io, thứ tôi không thể ngăn chặn kịp thời, đang bốc hoả.

Ooh ~.

“Một trang bị dung hợp nguyên tố hử. Ấn tượng đấy”(Makoto)

Thứ trang bị mà ngay cả một chiến binh thông thường vẫn có thể vận dụng tốt với những nguyên tố mạnh mẽ, chúng rất quý hiếm.

Thậm chí đến những thợ rèn tài năng nhất của hân tộc cũng không thể tạo ra thứ như vậy.
Chẳng những là một báu vật vô giá khi một người sở hữu lượng kiến thức ít ỏi về ma thuật sử dụng, mà rõ ràng còn có tính giá trị rất cao nữa.

Giá trị về mặt kinh tế tuỳ thuộc vào tình trạng hao tốn ma lực, đòi hỏi một mức độ ma lực rất thấp, nên chúng có thể kích hoạt nhiều lần hơn.

Ra tên khổng lồ này có thể áp dụng ma thuật ở trình độ cao hơn so với mức thông thường.

“Dù đã nói thế, tuôn ra những lời lẽ ấy như thể chẳng có gì, ngươi thậm chí còn không bị đánh bay đi!” (Io)

Ngay cả khi đã giữ một khoảng cách, kỹ thuật hắn ta vẫn rất phô trương.

Trong mọi cú xoắn và xoay người ở cự ly gần, hắn ta vẫn kiểm soát việc tung thêm những đòn đánh phụ nữa.

Chứng kiến loại kỹ xảo đáng kinh ngạc đến vậy tại cự li gần, tôi đang rất xúc động.

"Hmph, thật chẳng có lấy một đòn trúng đích nào!" (Io)
Io gạc bỏ cú đấm của tôi bằng một đòn đá.

Mặc dù tôi đã thực hiện điều ấy với cơ thể nhỏ bé này ở phạm vi nhất định.

Về cơ bản thì tôi sở hữu sức mạnh thể chất lẫn tốc độ siêu hơn hắn, nhưng chúng vẫn thành ra thế này đây.

Không thể khác hơn.

Hãy lặp lại các bước vừa nãy và rút ngắn khoảng cách với hắn ta nào.

“Lời cảnh cáo cần một sự xác nhận. Ngươi không có ý định… bỏ cuộc hử?”(Makoto)

"Tất nhiên. Ta cũng chẳng có ý định tiếp tục kéo dài cuộc chiến này thêm nữa”(Io)

Sau tất cả thì tôi vẫn là kẻ thù của hắn ta mà.

Ngay cả có tôn trọng một ai đó, nếu tôi phải chiến đấu với hắn trên chiến trường thì…

Chẳng còn bất cứ sự lựa chọn nào khác ngoài việc gϊếŧ chết hắn ta, huh.

Nếu ở tình huống thường ngày, tôi chắc sẽ suy nghĩ theo chiều hướng khác rồi.
Sao tôi lại hạ quyết tâm dễ dàng như vậy nhỉ?

Hay bởi vài cụm từ ác ý đựơc thêm vào khi mụ Nữ thần nhồi nhét vào đầu tôi ngôn ngữ chung sao kìa? Hoặc là một thứ gì đó hơi khác ư?

Đầu tôi rất thanh tỉnh.

Cách tư duy phù hợp với chiến trận đang hình thành trong tôi.

… Thực sự thì, khá thoải mái.

“Ra vậy” (Makoto)

“Hãy đánh với ta một cách nghiêm túc đi. Ta không đơn giản đến mức giải quyết chuyện này mà vẫn chưa được nhìn thấy sức mạnh thật sự của ngươi đâu”(Io)

Phải, nếu là tên này…

Khoan đã nào.

Thể hiện sức mạnh thực sự của tôi là không cần thiết.

Tôi có thể gϊếŧ hắn ta ngay cả trong bộ dạng này.

Cả hai đều phải dốc hết sức chiến đấu… tại sao tôi lại nghĩ đến một thứ “vô nghĩa” như vậy nhỉ?

Thật ngu ngốc mà.

Trong tương lai tôi có thể sẽ phải đối đầu với senpai, khoan đã, với các anh hùng chứ.
Không cần phải dùng đến chúng vào lúc này.

Như này là đủ rồi.

“Hình như ngươi cũng vẫn chưa tung hết sức. Vậy ta sẽ tiếp tục chơi với ngươi”(Makoto)

Tôi có nên sử dụng tuỳ hứng mấy cái năng lực mà Mio đã gán vào bộ đồ này không nhỉ?

Chỉ như này và kéo dài cuộc chiến, phe quỷ tộc sẽ thất thế đây.

Tình huống hiện tại, tốt nhất tôi không nên thể hiện sức mạnh thực sự của mình mà chỉ biểu diễn nửa vời thôi.

Việc này chắc sẽ hiệu quả và tôi không muốn tung ra quân bài tủ của mình cho anh hùng xem đâu.

Rất phù hợp với cái mục tiêu là bảo vệ anh hùng, và chỉ cần Rona biết đến lời cảnh báo của tôi nhắm vào pháo đài Stella, mọi việc sẽ tốt đẹp.

Đúng vậy.

Tôi cũng nên nhờ cậy Shiki hành động thêm để giảm thiệt hại đến các thị trấn lân cận.

Sẽ khá nhàm chán khi Shiki phải làm một việc như thế để câu giờ, nhưng hiện tại anh ta là người duy nhất đủ mạnh để làm điều ấy.
"Larva, giải phóng một nửa sức mạnh của bậc thứ bảy đi nào" (Makoto)

Sức mạnh Shiki rất ảo diệu trong việc ứng biến nhiều tình huống khác nhau.

Vài chiếc nhẫn không thể phóng thích được trừ khi anh ta đã đạt đến bậc thứ tư, và anh ta cũng không thể kích hoạt nhiều hơn một hoặc hai chiếc trong số chúng. Nếu việc biến đổi diễn ra vào thời điểm này, anh ta chắc sẽ dễ dàng đối đầu với bất cứ kẻ địch nào đấy.

Khắc phục những điểm yếu ấy, anh ta chắc sẽ kiểm soát chúng trong một khoảng thời gian nhất định. Thế nên sẽ có một ngày, toàn bộ lượng sức mạnh ấy được anh ta chinh phục và phóng thích cùng lúc thôi.

Shiki gật đầu đáp trả, chứng minh sự khả thi nơi chính anh.

Kế đến, tôi cũng hồi đáp tương tự.

Hãy tác chiến cho xứng đáng hơn nào.

Sau tất cả, nghiêm túc trong bộ dạng này hình như hơi sai sai đây.
Đến lúc phải... hạ sát hắn rồi.

◇◆◇◆Góc nhìn Io◇◆◇◆

Một nguồn sức mạnh hung bạo đang hội tụ nơi từng ngón tay tên Lich.

Hắn tiếp tục một câu chú thuật kiến tai tôi đau nhức.

Nếu có thể, tôi muốn ngăn cản chúng lại, nhưng đáng tiếc, thứ trước mặt sẽ không cho tôi thực hiện việc ấy.

Nắm rõ những điều cơ bản trong cách di chuyển cơ thể mình, nhưng tôi vẫn không sở hữu nhiều kinh nghiệm về mặt võ thuật cho lắm.

Đây là cách phán đoán của tôi.

Dù thế, từ tên gọi tôi từng nghe nhắc đến, kỹ xảo võ thuật này chắc chỉ có một phần quỷ tộc và một ít bán nhân mới biết thôi.

Sau tất cả thì đám hân tộc thường chỉ thích vận dụng vũ khí thay vì tìm hiểu những kĩ năng di chuyển cơ thể.

Tôi cũng từng nghe bảo rất khó để nhận được phước lành từ Nữ thần cho những ai thực tập chiến đấu tay đôi mà.
Cũng không hẳn những kẻ không ưa gì Nữ thần sẽ phát triển theo xu hướng này đâu.

… Thật tình.

Bị phá bĩnh bởi những kẻ lạ mặt rồi phải chiến đấu với bọn họ nữa. Một chiến binh thì thật sự chẳng dễ chịu khi phải chấp nhận điều này.

Tôi tiếc nuối đôi chút về khoảng thời gian từng chiến đấu như một chiến binh tự do theo cách mà mình thích.

"Khi ngươi nhắc đến toàn bộ sức mạnh, nghĩa là nhận lấy sự hỗ trợ từ tên Lich ấy hả?" (Io)

“Chẳng có chút nghĩa lý gì. Hầu như ta đã nắm bắt rõ tình trạng chiến trường rồi, do đó đã ra lệnh cho anh ta kéo dài thời gian”(Makoto)

“!! Ngươi sở hữu sức mạnh rất lớn, mà vẫn không có ý định chiến đấu nghiêm túc hử. Ta cứ nghĩ tư tưởng của ngươi gần giống với bọn ta chứ, nhưng có vẻ chỉ là sự nhầm lẫn thôi”(Io)
Chính xác là vậy.

Ban đầu, từ những gì tên trắng bóc này tư duy và biểu đạt ra, tôi cứ tưởng hắn tựa như chúng tôi thôi.

Nhưng sau khi giao chiến, tôi dần hiểu hắn ta hơi... khác biệt với chúng tôi.

Cứ như thể hắn ta dần thay đổi theo chiều hướng nào đó trong lúc giao đấu. Một cảm giác rất quái lạ.

Lúc đầu, những cú đấm của tên ấy mang lại sự trung thực và tính nhiệt huyết bên trong, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự lạnh tanh. Thậm chí tôi chẳng thể nhận biết thêm chút cảm xúc nào nữa.

Rất hiếm khi gặp phải một đối thủ có sự chuyển biến lớn như thế này vào giữa chừng của cuộc chiến.

Nếu là hiện tại, tôi chắc chắn sẽ nhất trí khi ai đó bảo rằng hắn ta là một con Golem, nhưng...

“Mục tiêu của chúng ta là anh hùng được an toàn và sự đầu hàng đến từ pháo đài Stella. Chỉ thế thôi. Thực tế chẳng còn lấy vấn đề nào để kéo dài trận chiến này nữa. Vô tình để lộ quân bài tủ trong một tình huống mà chẳng biết bên nào sẽ trở thành kẻ thù với ta, việc như thế đơn giản là quá ngu xuẩn”(Makoto)
Anh hùng sẽ vượt qua tình huống này. Ít nhất việc ấy sẽ xảy đến nếu hắn ta đạt được mục tiêu của mình.

Vậy thì, ý hắn là gì khi bảo rằng chẳng biết bên nào sẽ trở thành kẻ thù... nghĩa là hắn ta cũng đang nghĩ đến việc đối đầu với anh hùng ư?

Hắn là tên quái nào chứ?

“Ta hiểu điều ấy thông qua trận chiến của chúng ta cho đến nay. Ngươi không phải một golem. Trang phục ấy sở hữu hiệu suất khá cao. Ngươi ... đang ở bên trong"(Io)

Tôi ném ra một mồi nhử.

"Tất nhiên rồi. Ta chẳng phải golem. Đây là một trang thiết bị. Khi mặc vào, ta không thể vận dụng phép thuật được. Cho dù chúng không thanh tao, thì lí do cũng hoang đường lắm”(Makoto)

Thậm chí chẳng có chút lừa phỉnh nào, huh.

Tôi chưa bao giờ nghe nhắc hay trông thấy một bộ giáp toàn thân có sức mạnh như vậy. Nhưng ít nhất, chúng thực sự là một trang bị.
Thông báo điều như thế quá dễ dàng...

Tôi sẽ khiến hắn phải hối tiếc về điều này.

“Thật tình thì chúng không tương thích với ta chút nào. Nếu cố vận dụng phép thuật, bộ đồ này sẽ tự hủy, nên khá nan giải đây”(Makoto)

"Ngay cả khi đang sở hữu một trang bị như vậy, ngươi vẫn buôn ra những lời xa xỉ như thế" (Io)

Tồn tại một hạn chế huh.

Khắc tinh của ma thuật.

Vậy là, chẳng có hạn chế nào với những chiến binh.

Chả có nghĩa lý gì khi một pháp sư dùng đến chúng, nên đây không phải một thứ bị hạn chế hoàn toàn.

"Ta đến đây. Tiêu chuẩn trong loạt phim Heisei rất phổ biến, chúng sẽ minh chứng cho những việc sau đây”(Makoto)

Tên trắng bóc lịch sự buôn ra lời cảnh báo và tôi đã giữ vững lập trường.

Nhưng, đột nhiên hắn ta ngồi chồm hỗm xuống.

Ngay trước mặt tôi, hắn ta khuỵ gối.
Gì thế?

Ý định hắn ta là gì đây?

"Tên lửa định vị” (Makoto)

Theo sau những lời ấy, ngay bên cạnh đôi chân đang gập gối của hắn ta, xuất hiện một thứ trông giống cái hộp.

Mấy thứ đó đâu ra vậy?!

“Wa ?!”

Hibiki đang reo hò điều gì đó.

Như nhấn mạnh cho tiếng hét của cô ta, khoảng 4 thứ gì đó phóng ra từ cái hộp!

Một loại vũ khí bắn ra đạn hử!

Chúng không quá nhanh.

Ngay cả khi nhận biết được vài điều, cũng không nhất thiết phải hiểu hết về chúng.

Hơn thế, chẳng mất gì khi tránh né những thứ mà mình không hiểu rõ về sức mạnh!

"Hm"

Tôi né khỏi mấy thứ tựa như hình trụ đang lao đến mình.

Umu, tôi bằng cách nào đó đã tránh khỏi n- cái gì?!

Trông giống như chúng đã được đổi hướng và bay thẳng vào tôi từ một góc độ không thể tránh khỏi.

Không đời nào!

Tôi vận dụng hết thảy 4 cánh tay để chống chọi lại.
Một tiếng nổ inh tai vang vọng.

Hơi nóng và một cú sốc.

Khói mù mịt.

Một loại vũ khí tích hợp những vụ nổ ma thuật?!

Thứ như thế, thậm chí bọn ta cũng chưa có được.

"Kéo, bao, búa" (Makoto)

Trong lúc những giác quan vẫn còn mong lung, tôi nghe thấy giọng nói hắn ta.

Tôi nhận lấy một cú sốc, khác với vụ nổ ban nãy, ngay trên ngực.

"Ngươi, ngươi đã làm gì..." (Io)

"Eh, quả tim của ngươi không ở đó hả?" (Makoto)

"Oooh!"

Mặc cho cơn sôi sục đang phun trào từ bên trong, tôi tấn công từ hai bên sườn hắn ta.

Hắn né tránh không kịp.

Tên ấy bị thổi bay theo chiều ngang.

“Hah… hah…” (Io)

Tôi nhìn đến ngực mình.

Tại đây, hai lưỡi dao đã đâm sâu vào.

Bực cả mình!

Tôi lôi chúng ra và vứt đi.

Trừng mắt đến kẻ đang bay ra xa.

Ở đó, hắn đứng lên như chưa có chuyện gì.

Thứ trông giống chiếc kéo vươn dài ra từ mu bàn tay hắn ta, đã bị gãy hết một nữa.
“Cái kéo thì chẳng hữu dụng trong thực tế chiến đấu chút nào. Đây là… một mỏ neo. Đúng là Mio, cô ta bị sở thích chi phối quá nhiều”(Makoto)

Hắn đang đến!

Tên trắng bóc ấy bất thình lình chạy về phía tôi.

Lớp da đen bóng này không đủ chống chọi với hắn ta, hừm.

Một tên quái vật quá vô lý!

Ở một khoảng cách vượt ra khỏi tầm đá của tôi, hắn đột nhiên dừng lại.

Giờ sẽ là cái quái gì đến đây?!

Cử chỉ đột ngột giơ cao tay trái của hắn lên càng làm tôi thêm phần kích động.

Hắn ta sẽ bắn ra một thứ gì đó.

Sẽ sử dụng loại vũ khí phóng ra đạn để tấn công nữa sao?!

Đợi đã, thế tại sao hắn lại tiếp cận gần thế này?

Bất luận là gì, ở khoảng cách này và với tốc độ ấy, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố phòng thủ.

Có thể nói rằng tôi đang bị đả kích và mất dần khả năng phán đoán.
Lủi qua chiếc găng tay, tôi cảm nhận một thứ gì đó cấm phập vào bả vai mình.

Nhưng dường như chẳng hề mang theo chút năng lực nào.

Cái quái gì đây-

"Uooh ?!"

Đột nhiên, cả cơ thể tôi bị kéo về phía tên đó ngay lập tức.

Không thể phản kháng!

Với một kẻ trên thực tế sở hữu tầm vóc như một hân tộc, tôi không tài nào chống lại ư?!

“Guuugh !!”

Trong lúc lơ lửng giữa không trung, tôi hứng chịu một cú đấm từ hắn và bay đi.

Kiểu này… chuyện như thế này, làm thế quái nào lại xảy ra được?!

Những đòn tấn công từ tên trắng bóc không dừng lại.

Hiệu ứng từ mấy loại vũ khí thì đã dừng hẳn, hắn tự mình lao đến gần tôi.

Nhưng hắn không hề biết tốc độ trị thương siêu tốc và khả năng tái tạo nhanh chóng của tôi.

Lượng sát thương nhận phải là rất lớn, nhưng tôi đã tập trung tư tưởng và trở lại trạng thái bình thường.
Tôi đã thực hiện chúng kịp thời!

Vẫn còn cách một khoảng khá xa, nhưng hắn lại dậm chân xuống đất và nhảy lên không trung.

Vậy ra lần này là đánh từ trên xuống hử.

… Một cơ hội!

Nếu từ trên không, chắc chắn hắn sẽ rơi xuống.

Sức mạnh sẽ được tăng cường khi giáng một đòn từ trên cao xuống, nhưng mặt khác, chúng lại quá lộ liễu.

Kế đến, hắn sẽ là nạn nhân cho một đòn tấn công trực diện!

Ngay lúc ấy, tôi sẽ tung một cú đá xoáy với tất cả sức bình sinh và—

"Cái - gì?" (Io)

Cú đá của tôi lướt đi trong không khí.

Gã đó, không hề biểu hiện bất cứ dấu hiệu nào cho thấy việc vận dụng ma lực, vẫn đang lơ lững giữa không trung.

Sở hữu khả năng bay ngay cả khi trong bộ dạng ấy và không có cánh… ai đó có thể tưởng tượng nổi không?

“Nếu nhớ chính xác, sẽ là thế này, đúng chứ? Một cú đá”(Makoto)
Hắn lẩm bẩm thứ gì đó, và sau một lúc thì đề cập đến từ “đá”…

Bằng một tốc độ mà tôi chẳng biết phải rơi ở độ cao như thế nào mới đạt đến vận tốc ấy, hắn vung chân hướng thẳng vào tôi.

Tôi vặn người.

Nhưng tôi vừa mới tung ra một cú đá chỉ mấy giây trước thôi.

Không thể né tránh đúng cách trong lúc này.

Cú đá hắn ta hướng thẳng đến mạn sườn của tôi và khoét sâu vào một cách tàn nhẫn.

Một cơn đau dữ dội như khiến tôi muốn thét lên.

Nhưng đôi mắt tôi đã phản chiếu hình hài cái gã vừa bổ thẳng vào lưng mình.

Trị liệu, trị liệu, trị liệu!

Chỉ cần hắn để lộ nhiều sơ hở, tôi sẽ vận dụng đòn công kích tổng lực từng nghiền nát Hibiki!

Hắn nặng hơn cô ấy, do đó dứt khoát tôi sẽ nện được những phát đánh lên người hắn thôi!

Xác nhận lại từng phần trên cơ thể mình.
Không hề hấn gì.

Sự quả quyết về tốc độ và cả đôi chân của tôi vẫn nhanh hơn.

Một cánh tay trái chộp lấy cổ hắn ta.

Tên quái vật chết tiệt.

Dù vậy, ta không thể thua được!

◇◆◇◆◇◆◇◆

Anh chàng trắng bóc liên tục tấn công Io, những đòn đánh ấy chẳng khác nào những siêu nhân từng thể hiện trên truyền hình.

Thật không thể tin nỗi, chúng đang gây sát thương lên Io.

Một pha di chuyển dậm nhảy tung ra một cú đá.

Dường như sức công phá vượt qua tôi. Chúng còn ăn sâu vào phần bụng Io.

Tuy nhiên, Io tái tạo lại trong vài giây rồi chộp lấy anh chàng trắng bóc ấy.

Mặc dù hắn đã thực hiện việc này rất nhiều lần trong lúc giao chiến với tôi, nhưng không lẽ khả năng tái tạo của hắn là vô biên sao?

Tồn tại những mamono chuyên về khả năng tái tạo, nhưng hầu hết bọn chúng đều có một giới hạn nhất định.
Trong lúc cho rằng Io sẽ tốn khá nhiều thời gian hơn, mọi cảm xúc trong tôi tối sầm lại.

Theo tôi nghĩ, để thực sự hạ gục Io, nhất thiết phải tung ra một đòn tấn công cực mạnh.

Điều như thế tôi “vẫn” chưa thể.

Io tóm lấy anh chàng trắng bóc và chỉ cần có vậy, như vẽ ra một vòng cung, hắn ném cậu ta xuống đất.

Chính nó.

Linh cảm của tôi méo có sai.

Đòn tấn công tổng lực mà tôi từng hứng chịu để rồi cảm giác như sắp chết đến nơi và không tài nào duy trì trạng thái kết hợp cùng Horn nỗi.

Theo bản năng tôi vẫn có thể dung hợp thêm một lần nữa, thế nên đã cứu vãn được tình hình, nhưng sẽ không lạ nếu phải chết khi tôi hứng chịu đòn công kích ấy đâu.

“Này, cận vệ Larva. Chủ nhân của anh đang bị tóm cổ kìa”(Hibiki)

Trong rào chắn, tôi gọi Larva, người vừa chấm dứt việc niệm chú.
Gã Lich đang tràn trề năng lượng ma thuật chẳng thể nào tin nỗi.

Kể từ khi đeo lên những chiếc nhẫn lạ kỳ, sức mạnh của gã rõ ràng bùng phát.

Ngay lúc này, ma lực nơi hắn ta đã vượt qua hơn gấp đôi tôi rồi.

Lượng pháp lực hắn có thể vận dụng là rất lớn và tôi chắc rằng gã ấy khác xa so với đám Lich mà tôi từng chạm trán trước đây.

Ngay vào thời điểm hắn ta moi đâu ra chiếc lưỡi hái thì tôi đã phải nghĩ rằng: “Một tên Lich rất mạnh đây”.

“Câu trả lời của ta cũng như trước thôi. Ngài ấy không phải kiểu người phải cần đến sự hỗ trợ ở mức độ này đâu. Đừng đánh đồng ngài ấy với cô, người cho rằng mọi việc đều sẽ được giải quyết nếu hợp nhất nguồn sức mạnh”(Shiki)

"... Dù sao thì đấy cũng là một lời khuyên chân thành từ tôi" (Hibiki)

“Không cần thiết. Thay vào đó, cô nên đảm bảo việc không làm cho chủ nhân ta cảm thấy mất mặt bằng cái vẻ ngoài như thế. Mặc thứ gì đó vào đi”(Shiki)
“? !! Ngươi nói chúng ta không nên rời khỏi cái rào chắn ngươi đã dựng lên, vậy điều đó chẳng phải là tàn nhẫn sao?”(Hibiki)

“Fumu. Vậy thì ta sẽ tìm một cái gì đó cho cô. Đợi chút đi. Bước thứ bảy, *Địa ngục*, giải phóng một nửa. Bao phủ và kích hoạt”(Shiki)



Gì đây?!

Một sự hiện hữu kinh dị như thể muốn ngăn cản tôi hít thở đang lan rộng.

Có vẻ bên trong rào chắn chẳng có gì thay đổi, nhưng bao phủ toàn bộ phần lớn đại điện thiết triều, thứ gì đó như sương mù đang lan tỏa.

… Không đúng, không chỉ mỗi nơi này.

Toàn bộ lâu đài ư?

Anh ta đang kích hoạt một phép thuật diện rộng ở khoảng cách xa sao chứ?

“… Mọi thứ sẽ tốt đẹp cho đến tận bức tường ngoài bao quanh thành thị. Chỉ bằng cách thiết lập sương mù, tâm trí của mọi người sẽ hơi bị bất an một chút, nhưng lúc này đây thì ngài ấy chắc đã an tâm hơn. Đi nào, *Thiên đường mù sương, Nivlheim*. Ban cho chúng sự yếu đuối”(Shiki)
Tận bên ngoài bức tường thành hả?

Bao bọc thị trấn sao?!

Larva quan sát nơi ngón tay út lúc trước chưa từng có thứ gì nhưng giờ đây đã hiện hữu một chiếc nhẫn đen tuyền, và gật đầu hài lòng.

“Bức tường bên ngoài. Anh đã làm gì vậy?”(Hibiki)

“Ta đã bao phủ nơi này trong một lớp sương mù suy nhược. Mệnh lệnh từ chủ nhân chỉ vận dụng vào đó sự suy yếu thôi. Cô nên biết ơn vì điều ấy”(Shiki)

Giải phóng một nửa huh.

Nhưng trông chúng như là, một câu chú thuật ảnh hưởng trên một phạm vi rộng lớn.

Nếu chỉ mới dừng lại ở việc làm suy nhược thôi, thì thử tưởng tượng nếu chúng hoàn toàn được giải phóng sẽ rất tồi tệ luôn ấy chứ.

Trong thế giới này, năng lực cá nhân có thể dễ dàng vượt xa những giới hạn của chiến lược.

Khái niệm về những con số và cách thức chiến đấu là hoàn toàn khác so với thế giới hiện đại.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Larva sở hữu sức mạnh ở mức độ cấp chiến thuật.

Mio-san cũng thế, bên ngoài kia tồn tại quá nhiều người mạnh mẽ.

“Vậy thì, ta sẽ đi tìm thứ gì đó để che đi làn da của cô” (Shiki)

Xa xa bên ngoài Larva, người đang trò chuyện một cách ung dung, âm thanh của sự nặng nề vang lên.

Đúng rồi.

Anh chàng trắng bóc.

Khi tôi hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, như tôi nghĩ, gã trắng bóc ấy.

Vũ điệu của những cú đấm và đá.

Hơn nữa, sự bổ trợ còn đến từ những nguyên tố bên trong mấy chiếc găng tay sắt nữa.

Hơi khác so với thuộc tính ngũ hành, nhưng hắn ta vận dụng từ phong đến hoả; hoả tới thổ; thổ tới thuỷ; cách vận dụng dòng chảy ma lực nhằm gia tăng sức mạnh từ những nguyên tố.

Hầu như chắc chắn chúng vẫn chưa đạt đến một vòng tuần hoàn bởi có lẽ còn thiếu một nguyên tố ẩn, nhưng tôi chẳng biết nó là gì.
Thậm chí tôi còn chẳng biết liệu thật sự có tồn tại một nguyên tố nữa hay không, nhưng hiện tại không phải thời điểm để điều tra việc này.

Nói cách khác, Io đang vận dụng khả năng ấy để tăng cường sức mạnh vào mỗi đòn công kích kế tiếp ngay cả khi chúng đã là những đòn đánh liên hoàn rồi.

Tiếc là không thể tận mắt chứng kiến, nhưng khi nghĩ đến khoảng thời gian đã trôi qua, nhiều khả năng hắn ta đã tung ra các đợt tấn công còn nhiều hơn lúc đấu với tôi ấy chứ.

Thanh niên trắng bóc ấy... Liệu cậu ta vẫn sống sót đấy chứ?

Trong khi tôi đang tìm kiếm, cậu ta đang nằm thỏm trong một cái hố mà mặt đất xung quanh bị xới tung, đứng bật dậy và vặn cổ răn rắc như chưa có chuyện gì.

Nghiêm túc luôn, cậu ta là sự tồn tại điên rồ trên mọi khía cạnh.

Ah, cậu ta hơi loạng choạng đôi chút.
Có lẽ đợt công kích thực sự có tí ti hiệu quả.

“Chủ nhân, có ổn không nếu tìm kiếm thứ gì đó cho anh hùng mặc?” (Shiki)

… Loại quan hệ giữa chủ nhân và tùy tùng kiểu gì thế này?

Những từ ngữ ấy càng khiến tôi nghi ngờ mối quan hệ giữa họ và cả cái từ “chủ nhân” nữa.

"À, được. Cứ làm như thế đi. Ah ~ đau đấy. Ngươi thậm chí còn dùng đến mấy cái vuốt nhọn giữa lúc công kích luôn. Cứ như một cú huých vậy”(Makoto)

Cậu ta đề cập đến vuốt nhọn ư?

Nếu nhớ chính xác, chúng trông giống những mấu vuốt hình chữ thập hay gắn lên những chiếc găng tay ấy hử?

Thứ được trang bị trên từng khớp ngón tay khi nắm chặt tạo thành nấm đấm và gây thiệt hại tác động vào bên trong các bộ giáp.

Chúng tồn tại ngay cả ở thế giới này.

Tôi chưa từng trông thấy chúng khi ở Nhật bản, nhưng cảm tưởng đấy là một loại kỹ xảo cần phải cảnh giác. Hơn nữa, rõ ràng nghe được điều như thế từ một ai đó thì thật là mới mẻ mà.
"Chủ nhân, tôi không nghĩ điều này sẽ gây ra nhiều tổn hại nhưng ..." (Shiki)

“Gì thế?” (Makoto)

“Tôi cho rằng việc chú tâm quá vào trận chiến của riêng mình không tốt chút nào đâu. Ngài nên đặt những người khác trong cách tư duy của mình nữa”(Shiki)

"… Hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận ”(Makoto)

“Vậy, xin thận trọng. Làm ơn”(Shiki)

Quá hiển nhiên, nhưng thái độ gã ấy rõ ràng khác xa với lúc nói chuyện với tôi.

Để gã Larva này phục tùng mình, cậu ta là ai và thuộc thể loại nào trong thế giới này đây?

Sự tò mò trong tôi một lần nữa bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cậu ấy... rất có thể không phải từ Gritonia.

Nếu là Lorel, Chiya-chan chắc phải biết chứ.

Vậy thì là Aion sao?

Nơi ấy, tôi đã ở lại Tsige và cũng chẳng biết nhiều về bầu không khí thuộc quốc gia này.

Ít nhất, nếu bọn họ sở hữu người như thế, thì đã gửi cậu ta ra tiền tuyến từ rất lâu rồi.
Nghe đồn Nhà vua của đất nước ấy đang khá lo lắng về sự suy giảm quyền hạn trong bộ máy nắm quyền.

“Chắc chắn rồi, sẽ tốt hơn nếu có thứ gì đó để khoác lên người. Quá chú tâm rồi, huh”(Makoto)

“Này, ít nhất cậu có thể cho tôi biết tên không?” (Hibiki)

Tôi hạ quyết tâm và thử hỏi.

Tôi hiểu những gì cậu ta đang nói và có vẻ như người ấy cũng hiểu lời tôi.

“…”

Giả lơ hả?!

Cứ nghĩ thanh niên trắng bóc đang chăm chú nhìn mình, nhưng cậu ta lại quay gót rồi lao vào chiến tiếp với Io.

Một tồn tại quá ghê rợn nhưng chúng tôi lại có rất ít thông tin đến bất thường về kẻ này.

Giao phó mạng sống của mình vào tay một người như cậu ta, tôi thậm chí còn cảm thấy ghê rợn hơn.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Bên trong đại sảnh thiết triều đã bị biến thành một bãi chiến trường, một sự im lặng đến kì lạ được hình thành.
Người đang diện bộ đồ trắng bóc và đang đối đầu với tướng quỷ Io, là Makoto.

Sau lưng Makoto, tổ đội anh hùng được bao bọc bên trong rào chắn do Shiki tạo ra.

Và hiện diện tại nơi đó, không ai khác ngoài Shiki.

Trong hình dạng Lich của mình, anh ta đứng bất động với 5 chiếc nhẫn ngự trị trên mỗi ngón tay của bàn tay trái.

Cả cơ thể Hibiki được che đậy bởi một chiếc áo khoác khá bự mà éo biết tên Shiki moi nó ở đâu ra.

Việc chữa trị đã xong xuôi, nhưng bọn họ không thể di chuyển khỏi nơi này chính bởi ánh mắt và lời lẽ từ Shiki.

Họ đã quá sửng sốt trước một trận chiến vượt ra khỏi những lí lẽ thông thường, và với Hibiki, cô thực sự muốn đẩy lùi lực lượng quỷ tộc đang hoành hành trong lâu đài và cả thị trấn.

Tình hình hiện tại đang dần trở nên tồi tệ hơn.               
“… Ngươi vẫn chẳng hề hấn gì với loạt công kích đó, hừ. Nghiêm túc đấy, ngươi không phải một long thượng đẳng hay một tinh linh đang trú ngụ bên trong bộ đồ đó đấy chứ? Ta thậm chí còn cảm thấy như thể bên trong đó không chỉ có mỗi một người. Một kẻ mà ta chẳng thể nào đoán biết được bản chất thật nữa”(Io)

Cứ như cuộc chiến quay về thời điểm bắt đầu, Io, người cảm thấy một bầu không khí ôn hoà quanh Makoto, lời nói từ hắn như biểu đạt sự kinh ngạc tột cùng.

Phải chăng bản chất thực sự nơi cậu bị biến đổi vào lúc giữa trận chiến, hay không phải như vậy?

Như dự liệu, đến cả Io cũng không thể thốt ra được một từ ngữ nào trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

“Ta cũng không phải bình an vô sự gì. Để có thể di chuyển nhiều đến mức này và trên hết, ngươi lại có năng lực tái sinh. Thật không ngờ đấy”(Makoto)
“Hmph. Nếu không phải trong tình huống này, có lẽ ta sẽ tận hưởng trận chiến với ngươi nhiều hơn, nhưng… ”(Io)

"Hm?"

"Uooooooo !!!"

Io hít một hơi sâu rồi đột nhiên hét lớn.

Một âm vực khá lớn khiến cho ai đó phải thắc mắc về độ vang vọng của chính nó trong khu vực.

Là sự giận dữ, hay là niềm kích động?

Tiếng thét vẫn tiếp tục thêm một lúc nữa, Hibiki cùng những người khác phải bịt tai mình lại.

Makoto và Shiki thì cứ đứng nguyên như thế.

Áo choàng của Shiki tung bay một chút, nhưng hai người này chẳng có lấy biểu hiện nào khác.

"Gì vậy? Màn biểu diễn thực tế giờ đây mới bắt đầu sao?”(Makoto)

"Không đâu. Ta chỉ vừa thông báo mình là một vị tướng không đủ năng lực, thế thôi. Hiện tại, những kẻ không hề nghe được giọng hét ấy của ta chắc đang nhận được chúng qua thông tâm thuật, bọn họ sẽ lan truyền chúng”(Io)
“?”

“Trong số những người tham gia vào cuộc tấn công này, ta đã được trao cho những chiến binh giỏi, như ngươi thấy đấy. Họ là những người đã được đích thân các tướng quỷ khác như ta lựa chọn”(Io)

“…”

“Một tín hiệu để lúc này đây sử dụng đến 'chúng'. Mặc dù có lẽ vài người trong số họ đã dùng đến 'chúng' rồi. Khi nãy ngươi có nhắc đến đấy... đúng thế, những chiến binh chết trận. Ta đã thông báo đến binh lính của mình hãy trở thành thứ như thế, theo nghĩa đen”(Io)

“Ngươi nói trở thành như thế sao? Dù cho bọn họ sẽ phải trải qua sự nỗ lực trong tuyệt vọng”(Makoto)

"Không hề. Sức mạnh tiềm tàng nơi những người còn sống thì rất mênh mông và rộng lớn. Ta đã học được điều này từ người phụ nữ áo trắng từng đồng hành cùng vị anh hùng ở kia”(Io)
“Bầu không khí quanh ngươi… biến đổi. Ra ngươi là tên hay dùng ‘ore’ để tự xưng hô huh ”(Makoto)

“Có lẽ ta sẽ không còn nhiều cơ hội để làm tướng quỷ nữa. Không cần phải tiếp tục che giấu bản thân thật làm gì nữa. Dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đoàn quân dưới trướng của ta”(Io)

“Đó là gì vậy?” (Makoto)

Makoto nhát thấy một vật màu xanh dương mà Io vừa lôi ra rồi hỏi hắn.

Một vật phẩm trông giống một bông hoa hồng.

Thậm chí còn giống một tác phẩm nghệ thuật hơn.

Khi Hibiki xác nhận món đồ đó từ xa, cô nuốt nước bọt.

Không chỉ mỗi mình cô.

Mọi người bên trong rào chắn của Shiki đều để lộ sự bất thường.

Io chỉ cười trừ trước câu hỏi của Makoto.

"Chủ nhân! Đấy là mảnh vỡ của 'Biểu Tượng Hoa Hồng', một vật phẩm tăng cường. Biệt hiệu là 'Liều thuốc Sức mạnh bị nguyền rủa’, chúng được nhắc đến khi hấp thụ linh hồn của người sử dụng, và bằng việc trao linh hồn, chúng cung cấp sức mạnh cho người sử dụng đấy! Bình thường chúng phát ra ánh sáng màu nâu nhạt, thế nên ngài cứ nghĩ chúng đã được chỉnh sửa lại đôi chút rồi ấy”(Shiki)
“Fuh, đúng như mong đợi từ một Lich. Bọn họ quá rành về mấy loại công cụ như này. Chính xác là thế đấy. ”(Io)

Ngay cả khi cái tên của nó đã bị tiết lộ, Io vẫn không kích động chút nào.

Phía đối diện, Makoto hơi nhíu mày.

Vâng, gương mặt cậu ta hiện đang che giấu phía sau bộ trang phục, nên chẳng có ai sẽ biết được biểu hiện thật từ cậu đâu.

“… Cấp dưới của ngươi cũng mang theo thứ như thế này sao?” (Makoto)

“Sau tất cả thì đây là một cuộc chiến mà nhiều binh sĩ sẽ phải hy sinh. Thật nguy hiểm khi để hân tộc giữ thứ này, nhưng mục tiêu lúc đầu chủ yếu là thu thập chúng thôi. May mắn thay, có vẻ sẽ mất thời gian để thanh tẩy mấy thứ đó, vì vậy ta đã cảm thấy nhẹ nhõm khi quân ta có thể thu thập khá nhiều. Thế mà... không ngờ chính ta lại đưa ra một mệnh lệnh buộc phải sử dụng đến. Vậy thì, quy mô thuộc phiên bản cải tiến từ Rona; ta sẽ thử nghiệm chúng với cơ thể chính mình. Rona bảo rằng phải trở về bằng bất cứ giá nào, nhưng để hàng trăm cấp dưới quanh đây sử dụng Biểu Tượng Hoa Hồng và chỉ mỗi mình ta sống sót, không đâu. Thật hoan hỉ. Ngươi chính là một mối đe dọa đủ khiến ta phải dùng đến nó”(Io)
“…”

“Gugh !! Ta hiểu, điều này rất đáng sợ. Sự cuộn trào nguồn sức mạnh này. Có gì sai sao? Ta sẽ kéo ngươi theo cùng, gã trắng bóc kia!”(Io)

“Io, cấp dưới của ngươi đã chế–bị suy yếu dưới sức mạnh của Larva. Bọn họ không thể di chuyển nữa đâu ”(Makoto)

“…  Đám hân tộc cũng vậy, đúng không? Ngay cả khi trông như thế này, ta vẫn có thể làm điều gì đó để nắm bắt hiện trạng nơi chiến trường. Nếu không thể vận dụng thông tâm thuật giữa các trận chiến, ta sẽ không phù hợp để trở thành một vị tướng. Mục tiêu là toàn bộ thủ đô này... thật tuyệt. Nếu nắm giữ nguồn sức mạnh ấy trong tay, bọn ta đã có thể gϊếŧ Hibiki trước khi ngươi đến”(Io)

“Thông tâm thuật huh. Tai ta lùng bùng đây. Io, ngươi có hiểu ý nghĩa của việc để những cấp dưới của mình sử dụng món đồ ấy không vậy?”(Makoto)
"Dĩ nhiên. Anh em đồng đạo của ta đang tràn đầy sức mạnh sẽ đứng lên một lần nữa, và bọn họ sẽ hạ sát hết thảy đám hân tộc không thể di chuyển. Chúng ta không cướp bóc hay hãʍ ɦϊếp ai. Tuy nhiên, chúng ta sẽ hạ sát hết kẻ thù. Miễn sao còn chút hơi tan, không quan trọng nếu ai đó là đàn ông hay phụ nữ ở mọi lứa tuổi. Nếu muốn ngăn chặn việc ấy, ta không quan tâm ngươi có rời khỏi nơi đây hay không. Nhiệm vụ của ta vẫn là gϊếŧ chết anh hùng. Ta sẽ không đuổi theo ngươi đâu"(Io)

“Cuộc chiến phải kết thúc bằng một chiến thắng, hoặc sẽ là vô nghĩa hừ. Nếu tất cả đám binh sĩ tấn công vào nơi đây đều có cùng một suy nghĩ như vậy thì… họ là một mối đe dọa ”(Makoto)

“Để nghĩ rằng ngươi sẽ tư duy theo cách ấy, ta vui lắm đấy. Tướng quỷ Io, đến đây!”(Io)
Makoto hiểu thấu thủ đô đang dần chuyển mình từ sự im lặng, một lần nữa bao phủ trong sự hỗn loạn.

Trong lúc kiềm hãm cho mình khỏi việc bị nhấn chìm vào vòng xoáy cuộc chiến đang dâng trào từ bên trong, cậu phóng cả bản thân lao đến Io.

Một nơi cách đó không xa.

Ai đó vừa phản ứng rất mạnh với những lời lẽ của Io.

Chính là Hibiki.

Đồng đội bên cô, những người quý mến cô…

Nghe được tin bọn chúng đang nhắm đến một cuộc tàn sát.

Bằng cách sử dụng Biểu Tượng Hoa Hồng để hủy diệt mọi thứ.

Người cộng sự cũ của cô, Naval, đã hy sinh cơ thể mình khi sử dụng vật phẩm này đối phó với Io.

Bọn chúng đang muốn sử dụng chính thứ đó để tận diệt.

Không thể dung thứ được.

Cô là người có thể trông thấy cái chết của ai đó trên quan điểm rộng lớn hơn.

Và cô cũng hiểu gánh nặng người khác đang đặt lên vai mình.
Thế nên, đề xuất việc tạm thời rời khỏi thủ đô và những cái chết khi việc ấy thực thi, Hibiki đã có thể chấp nhận được.

Đột ngột Io xuất hiện khiến lối thoát bị phong toả nên cô không thể thi hành được kế hoạch nữa rồi.

Nhưng những sự hi sinh ngay lúc này, chúng có thể bị chặn đứng.

Nếu gã trắng bóc ấy đang giữ chân tên tướng quỷ, nhiều khả năng có thể ngăn chặn được binh đoàn quỷ tộc đang biến thành đội quân xác sống, là những gì cô nghĩ.

Thậm chí chúng đã được tăng cường với Biểu Tượng Hoa Hồng, thì Hibiki cùng những người khác hiện cũng đã hồi phục lại khá nhiều.

Chẳng có nghĩa lý gì khi phải chôn chân ở đây.

“Đừng đùa nữa. Tôi sẽ không bỏ qua một cuộc tàn sát như vậy. Nếu cậu ta đang giữ chân Io, chúng tôi sẽ giành lấy quyền kiểm soát thị trấn này! Mọi người, hãy chuẩn bị! ”(Hibiki)
Cô đứng bật dậy.

Lớp áo choàng rơi khỏi cơ thể và da thịt của cô bị lộ ra.

Như thể đồng tình cùng giọng nói Hibiki, cả tổ đội đều đứng hết lên.

Họ bắt đầu di chuyển theo hướng rời khỏi đại sảnh, nhưng rồi, cả đám nhận ra một điều.

Rào chắn không tan biến và họ không thể ra ngoài.

“Chúng ta không thể đi… Larva-dono, giải phóng cái rào chắn này gấp! Chúng tôi sẽ ngăn chặn sự hỗn loạn ở thủ đô— ”(Hibiki)

"Ta từ chối. Yare-yare, khiến cô không thể rời khỏi nơi này là một lựa chọn chính xác. Chẳng phải ta đã nói về điều này ngay từ đầu sao? Mục tiêu là bảo vệ anh hùng. Đồng nghĩa với việc anh hùng sẽ tự do bên trong rào chắn này”(Shiki)

“Io đã bị chủ nhân ngươi cầm chân, đúng chứ?! Dù rất khó coi, nhưng hiện tại người ấy mạnh hơn tôi. Tôi đã nhận ra điều này sau khi quan sát! Nhưng ngươi thấy đấy, chúng tôi không có lí do gì để ở lại đây. Tôi là một anh hùng. Tôi hiểu những gì cần phải làm! ”(Hibiki)
"Quá liều lĩnh" (Shiki)

“… Larva-dono, nghe này. Chúng tôi nhiều khả năng sẽ giành chiến thắng. Io không thể đuổi theo sau. Anh chàng trắng bóc ấy rất có thể sẽ cầm chân Io được một lúc. Nếu ngươi hỗ trợ thêm, chắc chắn là khả thi. Và tôi biết rất rõ về thị trấn này. Tôi sẽ không chết cho dù chuyện gì có xảy ra. Ngay cả khi phải sử dụng chiến thuật du kích, tôi sẽ quét sạch quỷ tộc thôi”(Hibiki)

“Ta không hỏi về nội dung kế hoạch của cô. Ta nói liều lĩnh tức là ám chỉ việc các người đang cố chống lại ta. Phải, ít nhất hãy cho ta thấy ngươi đủ bản lĩnh để tự mình phá vỡ rào chắn này đi. Đây là Kokyu- gì cũng được, dẹp phần tên gọi đi, thứ được dùng để định nghĩa một rào chắn khá mạnh. Nhưng vẫn kém xa hàng thật đấy. Nếu không thể thực hiện được ít nhất việc này, cô sẽ không thể cứu sống ai cả”(Shiki)
“… 'Nếu cô chống cự, ta sẽ dốc toàn bộ sức mạnh', ngươi sẽ không nói thế hử. Điều kiện đó ổn chứ? Nếu chúng tôi phá hủy rào chắn này, ngươi sẽ không ngăn bọn ta đi đến thị trấn, phải không?”(Hibiki)

“Chủ nhân đề cập đến việc giải phóng một nửa. Ta không thể tuỳ tiện làm thêm bất cứ điều gì. Nếu cô có thể phá vỡ rào chắn này, không thể báo trước là sẽ ngăn cản hay không, nhưng ta sẽ suy xét"(Shiki)

“Thật khó chịu khi phải quanh quẩn trong này. Không thể khác hơn huh. Hãy để tôi thông báo điều này, năng lực tấn công của tôi khá cao đấy, ngươi biết chứ?”(Hibiki)

"... Cứ làm những gì cô muốn" (Shiki)

Shiki quay đầu hướng đến cuộc chiến giữa Makoto và Io.

Thậm chí Hibiki có phá hủy rào chắn, chỉ việc tạo ra cái mới thế là xong.

Anh ta không có ý định để Hibiki được tự do.
Quan trọng hơn, tên Io đó.

Thứ gọi là “Biểu Tượng Hoa Hồng” mà Shiki từng biết, chúng không có nhiều tác dụng.

Hơn nữa, tốc độ nuốt lấy linh hồn cũng rất chậm.

Rất hợp với cụm từ: “đã cải tiến”.

Makoto hiện giờ rơi vào thế phòng thủ.

Cậu ta đã phản công, nhưng gặp bất lợi ngoại hình, cậu đang bị đẩy lùi lại.

(Hừm, không giống như ngài ấy nhận lấy bất kì sát thương nào, nên thực tế chẳng cần phải lo lắng làm gì) (Shiki)

Shiki nghĩ bụng.

Chủ nhân Makoto của anh ta sở hữu sức phòng thủ siêu phàm.

Ngay lúc này cậu ta đang sử dụng bộ giáp che đi ngoại hình, mấy đòn công kích sẽ đánh trúng vào cơ thể cậu, nhưng nếu trong tình huống thường ngày, thậm chí Io còn không thể chạm vào Makoto ấy chứ, Shiki đang nghĩ như thế đấy.

Thế nên anh ta đang quan sát một trong vài trận chiến ít ỏi của chủ nhân mình với một sự an tâm.
Anh ta trung thành nghe theo mệnh lệnh từ chủ nhân.

Shiki vẫn duy trì lượng sức mạnh của riêng mình.

Tình huống tệ nhất, nếu chuyện gì đó xảy ra, miễn là anh ta, kẻ chuyên về ma thuật trị thương, hậu thuẫn phía sau, Makoto không lo phải tử ẹo.

(Thông thường, những kẻ ỷ lại vào sự bảo hộ nơi áo giáp, thường dễ suy sụp khi hứng trọn một đòn tấn công trực diện. Nhưng điều ấy không áp dụng lên Waka-sama. Ngài sở hữu sức chịu đựng rất lớn nhằm chống lại sự đau đớn. Nếu đương đầu với một kẻ thù nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp, sẽ êm đẹp khi kết thúc hắn ta bằng phép thuật tăng cường trên diện rộng, nhưng với một người sở hữu sức chịu đựng cho dù hứng lấy bất cứ đòn tấn công kiểu nào thì, ngay cả mình cũng chẳng tìm ra cách để đối phó. Tên tướng quỷ từng tuyên bố sẽ cho chủ nhân thấy được địa ngục trước khi chết. Thật đáng thương làm sao) (Shiki)
Shiki lặng lẽ theo dõi cuộc chiến của Io và Makoto.

Nhằm đề phòng tình huống Io dịch chuyển cả bọn đến một nơi nào khác, Shiki cũng chuẩn bị sẵn vài chú thuật rồi.

Mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo.

Shiki nhiều lần cảm nhận được lượng sức mạnh đang được kích hoạt ở sau lưng, nhưng thậm chí anh còn không thèm quay đầu lại.

Ước lượng được quy mô các đòn công kích, và anh còn hiểu rõ những đòn tấn công kiểu ấy không thể nào phá vỡ rào chắn.

Một sức mạnh đáng để tăng cường thêm.

Shiki hơi để lộ chút phản ứng.

Cùng lúc với tiếng hét từ Hibiki, một đòn tấn công nhanh như chớp của cô đánh vào rào chắn.

Nhưng rào cản không chút si nhê gì.

“Thêm nữa… nguồn sức mạnh. Tôi vẫn còn có thể thực hiện được. Tôi sẽ bộc phát thêm nhiều sức mạnh hơn!!”(Hibiki)

Hibiki lảm nhảm rồi ngã quỵ.
Nếu cô ta mất đi sự tỉnh táo, quá tốt để có được sự yên bình.

Một lần nữa, Shiki mất hứng thú nơi cô.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Đây … là đâu?"

Hibiki nhìn quanh quất.

Cô đang lơ lững giữa bầu trời đầy sao.

Không rơi xuống và cũng chẳng thể bay lên cao.

Đánh mất vẻ đẹp nhu mỳ và mất luôn sự cảnh giác, cô đang cố nhận biết môi trường xung quanh mình.

"Trông giống cái lần mình được gọi đến bởi Nữ thần, nhưng... Cảm giác có hơi khang khác" (Hibiki)

Kinh nghiệm gần đây nhất của cô trước tình huống kiểu này là khi còn ở Nhật Bản, bởi động thái triệu hồi từ Nữ thần.

Nhưng lần này thì cảm giác hơi khác.

Bản năng nơi cô mách bảo thế, nhưng Hibiki lại chú tâm vào loại cảm giác này.

Nhờ thế, cô đã chiến đấu ngoan cường trước Io, và cô cũng đã tung ra nguồn sức mạnh từ chiếc đai bạc hay như việc tiến hóa thanh kiếm nhận được từ Người lùn Beren.
"Thật vui khi cô đã đến, người chuyển giao giữa những thế giới"

“… Ai thế?” (Hibiki) ,..,

Một giọng nói vang vọng trong tâm trí cô.

Quả nhiên, không khác cái lúc trạm mặt với Nữ thần, Hibiki cảm nhận như vậy.

“Bị tra hỏi danh tính chỉ khiến ta vướng vào rắc rối thêm. Ta không tên tuổi. Đến cuối thì, đây sẽ là lần duy nhất chúng ta gặp nhau, nên đừng quá bận tâm"

“Tôi rất cảm kích khi ngài đã mang tôi ra khỏi mớ rào chắn ấy. Nhưng nếu cần trao đổi chuyện gì đó với tôi, xin hãy gác lại chuyện này sau, được không vậy? Ngay lúc này tôi có việc phải thực hiện bằng mọi giá.  Tôi phải trở lại thủ đô ngay"(Hibiki)

“Đừng hấp tấp quá. Cơ thể ngươi vẫn còn trong rào chắn đấy. Thứ đứng đây chỉ là linh hồn cô thôi. Ngoài ra, thời gian nơi này thậm chí còn không đạt đến một tích tắc ở thế giới kia đâu. Cứ an tâm đi"
“Một tích tắc hử? Ổn không khi nghĩ chúng chỉ như một giây thôi?”(Hibiki)

"Chính nó. Vậy thì, ta hãy tiếp tục cuộc trò chuyện thôi. Kẻ chuyển giao giữa những thế giới, Otonashi Hibiki”

Nghe được giọng nói hiểu quá rõ hoàn cảnh của bản thân mình, Hibiki đề cao cảnh giác hơn.

"... Ngài biết tôi là một anh hùng, đúng chứ?" (Hibiki)

"Dĩ nhiên. Ngươi và một người khác nữa, Iwahashi Tomoki. Ngươi đã được lựa chọn bởi chính Nữ thần và nắm giữ sứ mệnh trở thành một anh hùng ”

"Người cũng biết về anh ta sao?" (Hibiki)

“Ừm. Tên đó đã đến nơi đây rồi. Oh, chẳng cần bàn về hắn đâu. Những gì ngươi cần bận tâm chính là các sự việc sẽ diễn ra kể từ giờ phút này”

Giọng nói ấy kích động khi đề cập đến cái tên Iwahashi Tomoki.

Ra là một lời lỡ miệng thốt ra, Hibiki tưởng tượng như thế.
Trong hoàn cảnh mà cô ta thực tế chẳng hiểu biết chút gì, thậm chí cô còn không phân biệt nỗi điều ấy là thuận tiện hay bất lợi nữa cơ.

“Kể từ giờ phút này sao?” (Hibiki)

"Đúng thế. Cô đã sở hữu đủ năng lực. Một đặc ân sẽ được ban cho kẻ giao thoa giữa những thế giới khi hội tụ đủ năng lực, là vậy đấy”

"Năng lực sao?" (Hibiki)

“Ừm. Thật ra cũng chả phức tạp đâu. Đám chuyển giao giữa mấy thế giới kia cũng đã chết không ít rồi. Nói một cách thẳng thắn, mấu chốt nằm ở chỗ phải nhắm đến mục tiêu mạnh mẽ nơi bản thân cô. Những gì cô phải thực hiện và những thứ cô khao khát. Chà chà, thậm chí mấy thứ ấy có là tốt đẹp hay xấu xa đi nữa cũng chẳng có vấn đề gì”

“Người nói có tốt đẹp hay xấu xa đi chăng nữa sao? Tôi vẫn không hiểu rõ”(Hibiki)
“Cho dù có là tình yêu hay tình bạn, thù hận hoặc đố kỵ…. Hm, vì lý do nào đó, ta đã nói nhiều hơn mức cần thiết khi trò chuyện với cô rồi”

“…”

“Hoàn cảnh không quan trọng. Tiếp tục nào. Ta muốn cô trả lời vài câu hỏi”

“Một bài trắc nghiệm hử?” (Hibiki)

"Không đâu. Những câu hỏi không cần đáp trả chính xác. Rất nhiều những thứ như vậy đúng chứ? Những câu hỏi cần một sự chính xác trong câu trả lời và cả những câu không hề có. Kiểu câu hỏi như thế đấy. Tùy thuộc vào câu trả lời, đặc quyền nơi cô sẽ thay đổi”

"Đặc ân... có thể gia tăng sức mạnh của tôi không?" (Hibiki)

“Mọi thứ sẽ được tiết lộ ngay sau khi hiểu ra được bản chất trong cô. Vậy thì, hãy bắt đầu thôi. Kết quả sẽ như thế nào đây ~ Ta rất mong đợi”

………

……

“Xong rồi, công việc rất ổn. Fufufu, Hibiki, kết quả nơi cô đã xuất hiện”
"Nhanh lên nào. Ngay cả khi ngài bảo thời gian sẽ ngừng trôi nhưng cảm xúc trong ta vẫn bị kích động. Người đã đề cập điều gì đó về máu sắc, đúng chứ? Nhanh thông báo kết quả đi"(Hibiki)

“Rồi rồi, Otonashi Hibiki, cô là 'màu đen’”

“Đen sao?” (Hibiki)

Màu sắc thật bất ngờ, Hibiki lặp lại từ ấy.

Cô không hay bị so sánh với màu đen nhiều đến thế.

Rất nhiều quan niệm tốt về màu đen, nhưng bên cạnh đó, cũng không ít lượng ý kiến xấu.

Ấn tượng về nó là một sự tăm tối, và không phải màu sắc Hibiki thích thú.

Lượng trang phục màu đen cô ít khi đụng đến.

"Chính nó. Đen u tối. Một trong những màu sắc cao cấp nhất”

"Cao cấp nhất... vậy thì kết quả là tốt sao?" (Hibiki)

Ngay cả khi nhai lại cụm từ “cấp cao nhất’, cô vẫn chưa bao giờ nghe nhắc đến sự phân loại màu sắc.
Hibiki không thể rút ra kết luận.

“ỪM, tất nhiên rồi. Tomoki cũng thế. Những kẻ chuyển giao khi đến được đây cũng rất đặc biệt luôn"

Tương tự Iwahashi Tomoki.

Khi Hibiki nghe nhắc đến điều ấy, biểu hiện nơi cô trở nên tăm tối hơn.

Vấn đề không phải sự trùng hợp, mà khoảnh khắc nghe đến việc họ tương tự nhau, cô không cảm nhận được sự tốt đẹp.

"... Vậy, dù sao thì màu đen nghĩa là gì?" (Hibiki)

“Cô biết đấy, màu đen thì… các vị thần không tài nào sở hữu được. Những người nắm giữ được màu này thì quá sức hiếm hoi. Biệt hiệu của nó chính là… 'Tuyệt Sắc'. Khả năng tấn công, sức phòng thủ, yểm trợ, trị liệu, triệu hồi, vân vân rồi vân mây… Hầu như chúng đảm nhiệm đủ vai trò”

“Tuyệt Sắc…” (Hibiki)

“Giờ thì, Hibiki. Cùng tạo nên sức mạnh ấy nào. Trước hết, hãy đưa ra từng gợi ý một đi. Ta sẽ thông báo giá trị của chúng. Rất tốt khi phải cân nhắc để đưa ra quyết định đấy. Đặc quyền nơi kẻ chuyển giao là đây. À đúng rồi, có một điều ta cần cảnh báo cô. Cô không thể chọn cùng một hệ thống mà một người khác trên cùng một trục thời gian đã chọn. Ta đã nói kết thúc việc như vậy dạo trước, nên vị anh hùng kia đã sở hữu sức mạnh tấn công rồi, do đó cô không thể chọn một thứ tương tự như thế nữa. Nhưng ví dụ  như triệu hồi một ngôi sao thì lại hoàn toàn khả thi”
“Vậy một nguồn sức mạnh có thể kiểm soát thế giới cũng là khả thi ư?” (Hibiki)

"Tất nhiên. Cái giá của năng lực ấy là toàn bộ ma lực trong cô và khoảng 80% sinh vật sống trên thế giới ấy. Cô không thể lựa chọn những người sẽ sống sót, nhưng chắc chắn cô vẫn tồn tại thôi”

“… Bỏ qua” (Hibiki)

"Được thôi. Chiến tranh chắc chắn sẽ kết thúc, cô biết chứ? Ta chẳng biết Nữ thần sẽ thốt ra điều gì, nhưng bà ta không thể trừng phạt cô được. Ah, ta lại lỡ miệng nói ra điều không cần thiết nữa rồi ”

“Trật tự nào” (Hibiki)

Hibiki đang suy tư.

Dường như hệ thống tấn công đã thuộc về Tomoki.

Nói cách khác, có thể hiểu rằng hiện giờ kẻ ấy đang sở hữu nguồn ma lực cực kì mạnh mẽ.

Ngoài ra còn tồn tại phương thức triệu hồi một ngôi sao và dùng chúng cho việc tấn công.
(Vậy thì, nên hay không khi chọn lấy một phép thuật phòng thủ chống lại Tomoki đây? Không, không thể làm vậy. Nếu như thế, mình sẽ không thể phá hủy ngay cả một cái rào chắn đơn giản từ Larva. Vậy thì, trị liệu ư? Mình nghĩ điều này rất hữu ích, nhưng nếu không thể cứu được thủ đô, thì không có ích gì cả. Một sức mạnh có thể tấn công vào cốt lõi . Điều đó là có thể nhưng…) (Hibiki)

Lời gợi ý quá lớn và mơ hồ đến nỗi Hibiki đang gặp rắc rối.

Tiếp đến... khi đã loại bỏ những điều mình không thể làm, vài mục tiêu đã định hình trong đầu cô.

“Ngài chưa cho tôi biết những thứ khác ngoài cái hệ thống tấn công để tôi chọn lựa mà?” (Hibiki)

“Fufufu. Tôi không thể được. Cô phải tự chọn ấy thứ sức mạnh mà mình muốn. Đó là một trong những quy tắc. Điều này không phải ai cũng thường hỏi đâu, cô sở hữu một cái đầu tinh quái đấy”
Có lẽ giọng nói ấy nhận thấy câu hỏi khá thú vị, nên lời đáp trả vọng đến trong thích thú.

Mặc dù sự hồi đáp là từ chối trả lời.

“Này… có thể trở lại quá khứ được không?” (Hibiki)

Sau một lúc suy nghĩ, Hibiki mở miệng.

Chẳng phải một điều gì đó sẽ cứu vãn kinh thành lúc này, nhưng đây là cách thức nhằm khởi đầu lại mọi thứ.

“Du hành ngược thời gian hử? Nếu là vậy, khả thi đấy. Nếu cô trở lại một móc thời gian trong cùng một thế giới nhiều lần, cái giá phải trả sẽ cao hơn, do đó, tính khả thi sẽ bị thu hẹp lại trong trường hợp của cô”

“Lặp lại nhiều lần… nói cách khác, nếu tôi quay về cùng một móc quá khứ tương tự, cái giá sẽ cao hơn, đúng chứ? Chẳng phải sẽ tốt hơn khi đặt ra số lần giới hạn trong việc ấy sao? Chẳng có ích lợi gì khi trở về quá khứ ở một thế giới khác cả"(Hibiki)
“Không giống như chẳng có ích lợi gì đâu. Thế giới song song cũng là một thế giới. Cũng bởi hai con người đã bước vào dòng chảy thế giới ấy, ngay lúc này, một thế giới song song khổng lồ đã được tạo ra, vậy nên thế giới cô nghĩ đến chỉ là thế giới của riêng cô thôi. Chẳng phải rất thú vị khi kiểm tra những xác xuất trong thế giới khác sao? Cô có thể sẽ tạo ra một thế giới mới, nơi vốn không đi theo chiều hướng như thế này mà”

Giọng nói ấy đang gợi ý về việc du hành xuyên thời gian.

“Nhân tiện, cái giá sẽ là gì?” (Hibiki)

“Nếu cô định du hành ngược thời gian tại cùng một thế giới, việc ấy chỉ thực hiện được một lần. Cô sẽ chết lúc 30 tuổi. Nhưng nếu cô định di chuyển qua lại giữa các thế giới, mỗi lần thực hiện sẽ giảm đi một năm tuổi thọ nơi cô”
“… Chúng thật hỗn độn” (Hibiki)

“Ahaha. Còn có một kĩ thuật ẩn cho điều này nữa đấy. Cô phải từ bỏ việc làm một con người, nhưng nếu cô thay đổi sang một chủng tộc không thể già đi và không có tuổi thọ, những bất lợi sẽ biến mất. Nếu không phải là màu đen, cô sẽ không thể sử dụng sức mạnh để can thiệp vào thời gian đâu, nhưng sau khi rời khỏi nơi này, sẽ không có vấn đề gì nếu cô vứt bỏ nhân tính của mình”

“Cảm ơn lòng tốt. Lại nào, về bản chất thì, thực tế là bất khả thi huh ”(Hibiki)

“Đúng thế. Du hành thời gian là quay ngược thời gian, không thể thử lại lần thứ hai. Nếu một thứ gì đó tựa như một vòng lặp và tại một thế giới song song, thì độ rủi ro đến với cô sẽ thấp đi”

"... Ngài, ngài đang muốn tôi sở hữu năng lực có thể thao túng thời gian đúng không?" (Hibiki)
“Ta chỉ trả lời một cách trung thực câu hỏi của cô, vậy thôi. Không có ý nào khác đâu”

(Nếu có thể, mình muốn cái gì đó có thể sử dụng vài lần và trả một cái giá thấp. Một cái gì đó có thể phá vỡ tình hình hiện tại) (Hibiki)

Vướn vào khúc mắt, Hibiki chìm sâu trong im lặng.

Giọng nói ấy dường như không đưa ra bất kỳ gợi ý nào. Chẳng đề xuất thêm bất cứ thứ gì.

“… Thứ gì đó có thể xoá bỏ bất cứ loại ma thuật. Ma thuật giải trừ là khả thi đúng không?”(Hibiki)

“Uwa, một sức mạnh nhàm chán. Ừm, dĩ nhiên rồi. Cái giá sẽ chỉ là ma lực. Đúng, nếu là cô của hiện tại, sẽ có thể sử dụng khoảng 5-6 lần mà không có bất kỳ vấn đề gì”

"Ra vậy. Nghĩa là, chúng không có một cái giá cố định, đúng chứ? ”(Hibiki)

“Ừ. Nhưng một thứ như phép giải trừ, chẳng phải cậu nhóc ấy cũng có thể sử dụng chúng sao?”
Giọng nói ấy thản nhiên đề cập về một điều đáng kinh ngạc.

“Hả?!”

“Cậu nhóc chiến đấu với tên khổng lồ ấy. Cậu ta bảo rằng mình có thể vận dụng phép giải trừ. Ai đó đã sử dụng được chúng rồi. Nói cách khác, một sức mạnh có thể sở hữu thông qua sự nỗ lực. Chẳng phải thứ nhàm chán sao?”

“Anh chàng trắng bóc ấy. Gã đó, cậu ta có thể thực hiện việc như thế sao?! ”(Hibiki)

“Sao cô không thử hỏi cậu ta hử? Nếu đó là một đề nghị nơi cô, cậu ta sẽ lắng nghe”

"… Đợi chút nào. 'Cậu ấy'? Ngài biết về anh chàng trắng bóc ấy hả?! Có lẽ nào, cậu ta nhận được bộ đồ đó từ đây sao?! ”(Hibiki)

“Buh– Hahahahaaha !! Chẳng ai muốn một thứ khó coi như vậy đâu. Chà, nếu hỏi ta có biết cậu ấy không, có đấy. Tên đó là một hân tộc. Ta tự hỏi… Ta nghĩ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ đến đây đâu”
“Nếu ngài biết cậu ấy, ngài có thể trò chuyện với tên đó đúng không?! Hm? Nếu là yêu cầu từ tôi, cậu ấy sẽ lắng nghe sao? Thế nghĩa là— ?! ”(Hibiki)

“Thật buồn khi phải nói thế này, nhưng cậu ấy không phải người quen của ta. Chỉ có ta biết về cậu ta thôi. Ngoài ra, ta không thể hổ trợ đến mức ấy được. Thôi, cuộc trao đổi đến đây kết thúc. Hibiki, hãy quyết định sức mạnh của cô đi”

“Kugh… chính ngài đã đề cập đến chủ đề ấy mà!” (Hibiki)

Giọng nói ấy vẫn lặng im.

Một lần nữa, Hibiki rơi vào sự trầm tư.

"… Trong trường hợp đó…"

◇◆◇◆◇◆◇◆

“ Chán thật. Cô gái ấy đã không chọn sức mạnh thao túng thời gian. Nhưng ngay cả như vậy, để có thể tưởng tượng ra một sức mạnh là nền tảng của việc trở thành một anh hùng. Hmph hmph, loại sức mạnh đó là thứ đầu tiên cần có”
Giọng nói ấy lẩm bẩm trong một khoảng không vô định.

Ngay cả khi Hibiki không còn ở đó nữa, diện mạo kẻ ấy vẫn không thể bại lộ.

“Một sức mạnh được kích hoạt thụ động. Thay đổi khái niệm của mọi người dựa vào sức mạnh trong cô, huh. Một cô gái lôi cuốn, mình tự hỏi, cô ấy sẽ khuyếch trương nhiều đến mức nào đây? Cái giá chỉ là giảm đi lượng ma lực, nên nó là thứ mà cô sẽ sớm lấy lại được thôi”

Dự tính nơi Hibiki là chính xác.

Dường như giọng nói ấy cố gắng khiến cô phải chọn sức mạnh thao túng thời gian.

Mặc dì chất giọng ấy chẳng cần phải suy nghĩ gì thêm về sự mạnh mẽ từ chúng.

"Nếu cô ấy mạnh dạng tạo ra nhiều thế giới song song hơn, mình nghĩ sẽ bớt buồn chán hơn"

Chất âm chứa đầy sự thất vọng vang lên trong không gian trống rỗng.
◇◆◇◆◇◆◇◆

"Chuyện quái gì thế?"

“Tôi đã phá hủy chúng, Larva-dono! Tôi sẽ rời đi, được chứ?!”(Hibiki)

Với một mức năng lượng hoàn toàn khác so với trước đây, cô phá hủy rào chắn từ bên trong.

Không biết chút gì về cách gia tăng sức mạnh trong khoảng không vô tận từ anh hùng, Shiki quay lại theo phản xạ.

“Cô thực tế đã trở thành một người khác. Đấy là sức mạnh của một anh hùng sao?”(Shiki)

“Một bí mật. Anh có ý định ngăn chúng tôi lại không vậy?”(Hibiki)

“Mệnh lệnh của chủ nhân mà. Hm? ”(Shiki)

Shiki hướng ánh nhìn khỏi đôi mắt đầy nghị lực của Hibiki, và nhìn vào một nơi nào đó.

Chẳng có gì. Hibiki cho rằng anh ta đang quan sát một góc trần nhà.

"Việc ấy hữu ích đấy! Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ!”(Hibiki)

"Không, chờ đã! Có cái gì đó đang đến! Chủ nhân!”(Shiki)
Hibiki và những người khác tận dụng kẻ hở ấy để tách khỏi anh ta và rời khỏi căn phòng.

Trong lúc vừa tặc lưỡi, Shiki vừa gọi với bọn họ cũng như Makoto.

Makoto vẫn chiến đấu cùng tên Io đang phát sáng, kéo giãn khoảng cách ngay khi cậu nghe thấy tiếng gọi từ Shiki.

Nhưng Io không để cậu thoát thân.

Trong cơn bão nắm đấm nhiều màu sắc, Makoto lại bị cuốn vào một lần nữa.

“Larva! Không sao đâu! Đi cùng với anh hùng đi! Tôi giao họ cho anh đấy. Nghiêm túc hả? Trong tình huống này, ngay cả cô cũng đến nữa sao, Sofia ?! ”(Makoto)

Có lẽ Makoto chỉ có ít khoảng trống, cậu ta đáp lời Shiki hơi trễ.

Cậu hiểu rằng tình hình đang xấu đi.

“Ngươi đang nói gì vậy? Đối thủ của ngươi là ta cơ mà?! Hay ngươi đang nói rằng việc đuổi theo Hibiki là vẫn ổn ?! ”(Io)

“Ta không thể để ngươi đuổi theo anh hùng! Chúng ta sẽ tái đấu khi mùa đông trôi qua! Rút lui ngay! ”(Makoto)
“Một đứa non nớt như ngươi thậm chí không biết về chiến tranh, ngươi không nên nói như thể mình biết mọi thứ! Đánh bại mọi mối đe dọa là cần thiết bất kể có như thế nào đi nữa! ”(Io)

Makoto nhận ra kẻ đang tiếp cận.

Với cậu, một đối thủ mạnh nhất từng đối đầu.

Một đối thủ cậu đã phải đụng độ với sự thù địch, một ý chí tồi tệ, và một cơn khát máu.

“Chúng đang lên kế hoạch làm điều gì đó! Hãy cẩn thận! ”(Makoto)

"Đã hiểu. Tôi sẽ không để chúng thấy được mình đâu. Tùy thuộc vào tình hình, xin hãy cứ triển và xử lí chúng đi”(Shiki)

"Hiểu rồi. Đằng nào cũng sẽ phải như thế thôi”(Makoto)

Shiki quay lưng lại với Makoto và đuổi theo anh hùng bằng dịch chuyển tức thời.

Makoto nhìn người tùy tùng của mình trong khi cảm thấy bộ đồ đang cót két bởi những nắm đấm với sức mạnh cao đến mức ngớ ngẩn.
Thay đổi [Sakai] từ nhận biết sang tăng cường, cậu hồi phục.

Trong lúc đó, cậu ta dùng nắm đấm để phản lại cú đấm đang lao đến bằng tất cả những gì mình có, và cả hai giật lùi lại.

Khoảng cách được tạo ra giữa họ một lần nữa.

Không có ma thuật, cậu cũng không thể ra thêm đòn kết liễu nào, đó là điều cậu ta đã nghĩ tới.

Miễn là thời gian trôi hết, Makoto nghĩ rằng chiến thắng của mình sẽ được đảm bảo. Và không có một cơ hội nào để cậu có thể thua cả.

Đối với Makoto, người đang cố gắng không đắm mình vào cuộc chiến quá nhiều, cậu thậm chí còn nghĩ đến việc để cho Io sống nếu có thể.

Nếu đó là kẻ thù, cậu ta sẽ gϊếŧ chết.

Ngay bây giờ Makoto đang chiến đấu theo cách không cần dùng đến biện pháp đó.

Nhưng nếu lượng kẻ thù tăng lên thì đó lại là một chuyện khác.
Những lời của Shiki là một điều biết ơn đối với Makoto.

Bởi vì nếu cậu ta có thể sử dụng phép thuật, sự an toàn sẽ tăng lên.

Tăng cường các đòn tấn công vật lí không phải một lợi thế cho cậu vào lúc này.

Bộ đồ chả có tác dụng gì ngoài việc giấu vẻ ngoài.

Đó là lý do cậu ta đã để Hibiki đi.

Nếu có Shiki đi cùng, cậu đã đánh giá rằng cô ấy sẽ được an toàn.

Bởi vì cậu biết rằng Sofia chắc chắn sẽ nhắm đến mình.

Makoto có một sự tự tin kỳ lạ trong chuyện này.

Cậu nhìn lên phía trên một cách khó chịu.

-Vào lúc ấy.

Vô số những thanh kiếm rơi như mưa xuống thủ đô.

Một nguồn ánh sáng và một vụ nổ.

Dường như kinh thành Vương quốc Limia tiến gần hơn đến sự hủy diệt.

----------END CHAP----------

Chap quá dài nên chỉ đăng nhiêu này thôi... Ae thông cảm hóng tiếp nhá... :v

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv