Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 144: Sàn đấu, kết thúc.



Trans: @striderup000

Chương 141: Sàn đấu, kết thúc.

Amelia huh.

Hmph ~ cô ấy là người đã gϊếŧ Ilumgand.

Shiki đã nói cô ấy đừng làm quá, và các học viên rõ ràng là đang do dự.

Tôi nghĩ sự ngần ngại của họ đến từ những đòn tấn công giống như để kiểm tra sức mạnh của Ilumgand và có một sự mơ hồ trong cách đối phó với mọi thứ của mọi người, nhưng…

Amelia Hopelace.

Hopelace.

Cô ấy thực sự có một số thứ liên quan đến gia đình Hopelace ở Limia?

Cô ấy có cùng họ nên tôi đã gặng hỏi cô một cách gián tiếp trước đây, nhưng cô ấy không trả lời, và tôi không muốn ép cô ấy nói điều gì đó mình không muốn.

Tôi giống như một giáo viên dối trá vậy.

Tôi không có ý định can thiệp vào hoàn cảnh của nơi này.

Dù thế nào đi chăng nữa, họ đã đánh bại Ilumgand nhờ có Amelia, vậy nên sẽ ổn thôi.
Không, kết quả là, nó cũng đã trở thành một cái gì đó rắc rối với tôi, vì vậy có lẽ tôi nên hỏi về hoàn cảnh của cô ấy ngay cả khi nó là một điều khó khăn?

Nhưng nếu tôi làm vậy, tôi sẽ làm cho sự liên kết giữa chúng tôi trở nên sâu sắc hơn.

Mối quan hệ khô khan của một giáo viên tạm thời với một học viên sẽ khá là thoải mái đối với tôi.

Biết được khoảng cách giữa các học sinh của tôi là việc rất khó khăn.

Tôi đã quen với việc trở thành một giáo viên tạm thời, nhưng đôi khi, tôi cảm thấy những khó khăn theo cách này.

Nếu tôi phải đánh giá trận đấu của Jin và những người khác như một giáo viên thực chiến, thật đáng buồn, tôi sẽ không cho họ qua môn.

Nếu họ không lãng phí thời gian để do dự và đã gϊếŧ thứ đó ngay từ đầu, họ sẽ không phải kiệt sức và sẽ chắc chắn có thể hoàn thành cuộc chiến.
Mio và Shiki đã ở đó để hỗ trợ, nên rõ ràng là họ có thể làm được.

Họ không thể vì họ vẫn còn những suy nghĩ về việc cứu Ilumgand, có lẽ vì bị Jin kéo theo lối suy nghĩ đó nên cuối cùng họ đã có một cuộc chiến khó khăn.

Tôi đã nói một lời bào chữa cho vua của Limia, rằng họ đang chiến đấu để gọi Ilumgand, nhưng thành thật mà nói, tôi đã không mong đợi nhiều.

Nếu đó là đối thủ mà phép thuật có thể tác động đến, thì sẽ có một số phương pháp khiến nó không thể di chuyển được, nhưng nếu chỉ có nguyên tố lửa hoạt động, nhóm hiện tại của Jin thực sự không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu toàn lực cả.

Với những điều kiện đó, miễn là một phép lạ không xảy ra, sẽ không có cách nào để chiến thắng ngoài việc gϊếŧ chết.

Đó là lý do tại sao, với suy nghĩ này, tôi đã nghĩ đến việc để Shiki xử lý nếu nó dường như là bất khả thi với họ.
Tất nhiên, suy nghĩ về việc qua môn lúc nãy, tôi sẽ chỉ giữ nó trong đầu mình thôi.

Cuộc chiến vừa xảy ra không phải là một thứ đơn giản đối với họ, và nếu họ có thể sống sót trong thực chiến, đó là điều đáng mừng.

Không cần phải chỉ ra điều đó và dội một gáo nước lạnh lên chúng.

Nhìn vào khối thịt màu xám đã từng là Ilumgand và các học viên, tôi nghĩ theo cách đó.

“Waka-sama, việc điều trị cho một trong những hiệp sĩ bằng cách nào đó đã trở nên kịp thời. Người kia đã chết và không thể cứu được nữa ”(Shiki)

[Hiểu rồi. Xin anh vui lòng hãy quay lại phía các học viên] (Makoto)

"Như ngài muốn" (Shiki)

Kết thúc báo cáo của mình cho tôi, Shiki đón tiếp vua của Limia và đi đến nơi học viên đang ở.

[Chúng thần đã không thể cứu một trong những hiệp sĩ. Thần thành thật xin lỗi. Ngoài ra, không lời lẽ nào đủ để xin lỗi về sự việc của Ilumgand-sama] (Makoto)
Anh ta có thể cứu được một người huh.

Tôi phải cảm ơn Shiki vì điều đó.

“Raidou, cậu không cần phải bận tâm đâu. Chỉ cần nhớ về những vết thương đó, ta hạnh phúc rằng ít nhất một cái đã được cứu. Hãy để ta cảm ơn cậu một lần nữa vì đã cứu lấy mạng sống của hiệp sĩ và hoàng tử. Cách cậu đánh bại con quái vật đó cũng thật lộng lẫy ”(Vua)

Hoàng tử.

À…

Tôi đột nhiên nhớ lại cảm giác đó trong tay mình. (Trans: mềm mềm)

Tôi cảm thấy nó chắc chắn sẽ biến thành một cái gì đó rắc rối về sau.

Bây giờ, tôi nên biết ơn rằng chủ đề đó chưa bị đụng tới.

Ngay từ đầu, ngực của hoàng tử không thể nhìn thấy được.

Nhưng để tay tôi vô tình chạm vào nơi đó sau khi tấm sarashi hoặc thứ gì đó tương tự để che ngực cô ấy đã bị rách, cái tai nạn kiểu gì vậy?
[Thần thật không đáng được nhận những lời đó] (Makoto)

“Các học viên cũng rất tuyệt vời. Ngay cả khi đó là một nhóm bảy người, họ đã có thể đánh bại một đối thủ mà các hiệp sĩ đế quốc của chúng ta không thể. Đó là điểm khiến ta muốn đưa tất cả bọn họ tới đất nước mình. Tất nhiên, cậu cũng là người đã đánh bại cùng một loại quái vật ”(Vua)

Ánh mắt của ông ấy liếc qua lại giữa tôi và thanh katana ngắn.

Nói như thế nào nhỉ, nó giống như đôi mắt của một người có tầm ảnh hưởng.

Cũng “cùng một loại” huh.

Tôi tự hỏi về điều đó. Ilumgand có vẻ mạnh và rắc rối hơn.

Như tôi nghĩ, có lẽ cậu ta đặc biệt?

Tôi không biết Rona đã làm gì ở thị trấn này, nên tôi cũng không biết nguyên do của nó.

[Xin lỗi phải nói điều này, nhưng biến thể mà thần đã chiến đấu yếu hơn nhiều hơn so với thứ học viên của thần đã đối đầu. Vì vậy, xin ngài vui lòng thừa nhận họ thay vì thần. Thần nghĩ đó là một trải nghiệm khắc nghiệt đối với họ, nhưng họ đã chiến đấu khá tốt. Ngoài ra, mỗi người trong số họ đã có một số suy nghĩ về tương lai, nhưng việc nhận được lời khen ngợi của vua Limia chắc chắn sẽ khuyến khích họ] (Makoto)
“Umu. Nhưng, yếu hơn huh. Ta không thể nói nhưng, điều đó có đúng không? Trong trường hợp đó, có khả năng thứ hướng tới Ilumgand là nhiều hơn ” (Vua)

Vua của Limia trông giống như đang nghĩ ngợi gì đó.

Đây là Rotsgard, nhưng kẻ tấn công - và đồng thời là nạn nhân - là Ilumgand, con trai của một quý tộc ở Limia.

Ngoài ra, lễ hội trường diễn ra tại thị trấn này tập hợp mọi người từ khắp nơi trên thế giới.

Nếu họ muốn thu hẹp các nghi phạm, sẽ có quá nhiều ứng cử viên và họ phải chuẩn bị cho một khoảng thời gian khó khăn.

Quỷ tộc sẽ là nghi phạm lớn nhất, nhưng cũng có khá nhiều chuyện xảy ra giữa các hân tộc.

Dù sao, Jin và những người khác đã nhận được một ân huệ từ trên trời.

Để nhận được những từ ngữ mà thực tế là một lời đề nghị không chính thức từ người đứng đầu của một trong bốn cường quốc chính.
Có một thực tế về quyền lực quốc gia, nhưng nơi đó cũng có điều kiện khí hậu và địa lý có thể sánh ngang với Đế chế, và ta có thể trông chờ nhiều từ Limia trong tương lai. Nếu ai đó hỏi tôi về bốn cường quốc mà tôi muốn sống, thì Limia sẽ là nơi có khả năng nhất mà tôi sẽ chọn.

Nếu tôi chọn một khu vực có các quý tộc tốt, tôi nghĩ rằng sẽ dễ sống hơn.

Những đứa trẻ đó sẽ hạnh phúc nếu họ nghe thấy điều này.

Từ một học viên nhận học bổng trở thành một hiệp sĩ hoặc một pháp sư của quân đội trong Vương quốc Limia, đó là con đường dẫn thẳng đến thành công.

Có lẽ tất cả mọi người ngoại trừ chị em Rembrandt sẽ đi.

“…”

Người đứng đầu Hopelace quỳ gối, nhìn vào cục thịt đó.

Ngay cả khi đó là người con trai thứ hai, nó vẫn là phần còn lại của con trai ông.
Ông ta rất có thể đã mất đi sức lực của mình.

“Raidou-dono, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Tôi không phiền nếu là sau khi sự hỗn loạn này đã ổn định lại, vì vậy mong cậu hãy dành chút thời gian ”(Joshua)

[Tôi hiểu rồi, Hoàng tử Joshua] (Makoto)

Tôi không có ý định nói với ai về cú sốc trước đó.

Nhưng vấn đề là, có cách nào để tôi làm cho cô ấy hiểu được bây giờ?

Vậy thì…

Chúng tôi đã bảo đảm nơi này, vì vậy cần liên hệ với Tomoe và đưa những người này đến nơi an toàn, chỗ những khách mời khác.

Và sau đó, sơ tán những khán giả còn lại.

Hiện tại không có cuộc gọi khẩn cấp từ bất cứ ai, vì vậy tôi muốn xác nhận tình hình một lần.

Tôi đã chuẩn bị để nhận được những báo cáo có vấn đề từ các Thằn lằn Sương, nhưng không có một cái nào cả.

Đúng như dự đoán của Rembrandt-san.
Ông ấy hẳn đã giải thích rõ điều đó.

Sẽ dễ dàng hơn để giải thích nếu tôi gọi một ai đó giống hân tộc, chẳng hạn như: Gorgon, Arkes, hoặc sự lựa chọn an toàn nhất là những Lâm quỷ tộc.

Miễn là tôi đưa nó cho Rembrandt-san, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi các con gái của ông tìm hiểu về sự tồn tại của họ.

Sẽ rất rắc rối để giải thích mọi thứ, nên cứ nói rằng tôi chỉ có thể triệu hồi tộc Thằn lằn xanh thì đỡ hơn.

[Ngay cả khi chúng ta ở lại đây, có thể sẽ xảy ra một cuộc tấn công nữa. Xin hãy trú ẩn ở nơi an toàn cùng với các vị khách. Vấn đề liên quan đến đất nước của ngài đã được giải quyết] (Makoto)

"Nhưng nếu ở trong một nơi an toàn như thế, cậu có nghĩ rằng ta sẽ có thể đối mặt với những cư dân của thị trấn này?" (Vua)

[Người đứng đầu thị trấn này, Hiệu trưởng Học viện, cũng ở đó. Tất nhiên, anh ta rất có khả năng sẽ di chuyển để bảo vệ thị trấn. Ở một nơi an toàn để thực hiện các mệnh lệnh chính xác sẽ giúp làm dịu sự hỗn loạn này nhanh hơn. Chúng thần sẽ cố gắng di tản các cư dân. Thần không quen với loại tình huống này, nhưng thần sẽ cố hết sức] (Makoto)
“Di tản? Với sức mạnh của cậu, không phải cậu sẽ bị áp đảo sao? ”(Vua)

[Tất nhiên, nếu có phải như thế, thần sẽ làm. Chỉ là, vì lực lượng của học viện đang tập trung vào việc đàn áp những gì đã xảy ra một thời gian trước rồi, thần nghĩ rằng chúng ta nên đảm nhận công việc hướng dẫn người dân sơ tán và trợ giúp nếu họ thiếu nhân sự] (Makoto)

"... Tương tự…người mới đáp xuống ..." (Vua)

Với giọng thấp, nhà vua lầm bầm gì đó.

Chết tiệt, tôi đã không nghe thấy những gì ông ta nói.

Tôi nghĩ ông ấy đã nói về “điều tương tự”.

Đó có phải là độc thoại không? Vậy thì, tôi phải xác nhận.

[Xin lỗi, ngài có thể lặp lại không?] (Makoto)

“À không, không cần phải bận tâm đâu. Ta hiểu rồi. Nếu chúng ta ở lại đây, nó sẽ chỉ  gây rắc rối huh. Umu… Joshua ”(Vua)
Ông ấy không nói với tôi.

Nhưng ông cũng không bác bỏ ý tưởng của tôi về việc ưu tiên sơ tán.

“Vâng?” (Joshua)

“Ta không biết liệu nó có kịp thời không, nhưng hãy điều một đơn vị có sẵn đến Rotsgard. Quân tiếp viện chắc chắn là cần thiết. Ta không ngại nếu là sau khi đang tạm trú , vì vậy xin vui lòng liên hệ với họ. Ta sẽ nói chuyện với Hiệu trưởng Học viện về sự cho phép. Con hãy truyền thông tâm thuật đến một điểm đáng tin cậy và bảo họ nhanh báo cáo về Vương quốc ”(Vua)

"Đã hiểu. Vâng, đơn vị gần nhất là gia đình Hopelace có lãnh thổ ở mũi phía nam vương quốc. Khi chúng ta có được một nơi an toàn để có thể dùng thông tâm thuật, con sẽ truyền nó đi ngay lập tức ”(Joshua)

Joshua liếc nhìn, nhưng người đứng đầu gia đình Hopelace không phản ứng.

Ông ấy ổn chứ?
Ông đã mất con trai, nên tôi tự hỏi liệu ông ta có thể thực hiện bất kỳ quyết định nào hiện tại không.

“Vậy thì, Raidou. Nó có thể rắc rối, nhưng xin hãy dịch chuyển chúng ta. Sau đó, cậu có thể vui lòng trợ giúp người kia không? ”(Vua)

[Tôi sẽ rất vui lòng] (Makoto)

Tôi xác nhận vị trí với Tomoe, và tạo ra cổng sương mù kết nối với nơi cô đang ở.

Sương mù dày đặc mà người ta không thể nhìn qua đó xuất hiện trước mặt nhà vua.

Tôi liếc nhìn Shiki và Mio.

Có vẻ như họ đang theo dõi các học viên.

Tôi nghĩ rằng họ có thể được coi là lực lượng chiến đấu trong một vấn đề ở mức độ này, nhưng nó có lẽ việc đó không được tốt cho lắm.

Họ có lẽ vẫn còn nhớ rằng những con quái vật đó từng là hân tộc. Sự suy yếu sức lực của họ khá là nặng nề.

Tôi không biết việc sơ tán các học sinh khác đang diễn ra như thế nào, nhưng tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu gửi những đứa trẻ này đến một điểm sơ tán và yêu cầu họ lặng lẽ đợi ở đó.
Không có gì đảm bảo rằng sẽ chỉ có một biến thể, và đó cũng là lời hứa của tôi với Rembrandt-san.

Sẽ không tốt nếu tôi thúc ép họ.

Trong khi cảm thấy thất vọng, tôi nhìn vào đơn vị áo màu tím với máu đỏ trộn lẫn.

Đây có phải là cấp độ của quân đoàn đang hoạt động như một tuyến phòng thủ chính để chống lại các biến thể không?

Tôi không biết sức mạnh thực sự và số lượng của họ, nhưng tùy thuộc vào số lượng người có thể thực sự chiến đấu thật sự tốt, vấn đề này sẽ mất tới vài ngày.

Trong khi suy nghĩ theo cách riêng của tôi về tình hình này sẽ tiến triển như thế nào, tôi thấy được vị hiệp sĩ đang ngạc nhiên.

Trong lúc đó, tôi xác nhận rằng Vua của Limia và Hoàng tử Joshua đã biến mất trong màn sương.

Vậy thì.

Tôi nắm lấy cánh tay của Người đứng đầu-dono đang nắm lấy những thanh lan can, bất động nhìn vào cục thịt.
[Hopelace-sama, xin lỗi. Tôi sẽ tiễn ông, vì vậy làm ơn hãy di chuyển] (Makoto)

"Đừng chạm vào tôi !!"

“!!”

Khoảnh khắc tôi nắm lấy cánh tay ông ta và cố gắng làm ông đứng dậy, người đó gạt tay tôi ra và hét lên.

Đó là một âm lượng khá cao, và con mắt của các học viên và những người tùy tùng hướng đến chỗ chúng tôi.

Tôi vẫy tay để làm như nó không là gì cả, tôi chờ đợi Người đứng đầu-dono tự đứng dậy.

Đây là thứ không thể giúp gì được. Ông ta trừng mắt nhìn tôi một cách căm ghét và không cần tôi giúp để đứng dậy, ông lảo đảo đến chỗ sương mù và biến mất vào bên trong đó.

Vâng, không phải là tôi đã có kế hoạch để tất cả mọi người cảm thấy mắc nợ với tôi đâu.

Hah…

Ông ta thậm chí còn không nhìn Amelia lấy một lần, vậy mà, tại sao tôi lại là người bị ghét quá nhiều?
Tôi không hiểu.

Ông ta có thừa hưởng sự thù ghét của con trai mình không?

Tôi thậm chí không biết lý do con trai ông ta ghét mình, vì vậy tôi vẫn đứng đây với một dấu hỏi lớn.

Tôi thực sự không hiểu các quý tộc.

Tôi đột nhiên nhớ đến những lời của Hoàng tử Joshua.

Một con thú điên cuồng mà người ta không thể cảm thấy bất kỳ dấu vết nhân cách nào trong nó, huh.

Tiếng hét cuối cùng của Ilumgand pha trộn với âm thanh vang như sấm của vụ nổ.

“Tôi chỉ muốn xin lỗi”

Là những gì cậu ta đã nói.

… Đây có lẽ là điều sẽ không bao giờ có ai nhận ra nữa.

Trong nhiều lần tôi nghe thấy giọng nói của biến thể đó, tôi đã không thực sự hiểu điều gì từ lời nói của cậu ta, nhưng, vì tôi đã nghe thấy nó, không thể tránh được.

Nếu có ai đó bạn muốn xin lỗi nhiều đến mức bạn muốn hét lên vào những giây phút cuối cùng của mình….
Đừng lãng phí thời gian của bạn làm để phiền tôi mà chỉ cần dùng thông tâm thuật hoặc viết một lá thư để nói với người đó bạn cảm thấy thế nào.

Tôi thông cảm với cậu ta một lúc, nhưng sau khi nhìn thấy Người đứng đầu-dono, tôi thấy Mio rời khỏi sân khấu và chạy về phía tôi, vì vậy tôi thay đổi cảm xúc của mình.

Cho dù cậu ấy muốn nói gì hay là với ai, tôi sẽ không biết.

Không có gì đáng lo ngại về nó bây giờ cả.

“Waka-sama, có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra với ngài không ?!” (Mio)

Tôi gật đầu một lần và trả lời Mio.

Ngay bây giờ Tomoe chắc phải đang hướng dẫn nhóm Limia.

Có Root ở đó, và những người nổi tiếng có quan điểm riêng, vì vậy ở nguyên đó sẽ tốt hơn cho công việc của họ.

[Tôi ổn. Về phía cô, có vẻ như… nó đã biến thành một thứ gì đó phức tạp] (Makoto)
Với một nghĩa nào đó, điều nãy đã được dự đoán từ trước.

Không khí xung quanh những học viên không chỉ là chiến thắng trong trận chiến đó, đó là một bầu không khí phức tạp.

Đặc biệt là Amelia, sự kiệt sức của cô ấy thật khủng khϊếp.

Có vẻ như cô ấy cũng bị thương.

Vai của cổ huh.

Ngay cả khi Shiki chữa trị cho cô ấy, anh ta không thể tái tạo lại quần áo và áo giáp, nên nơi cô ấy bị thương rất dễ nhận ra.

Dù sao, ngay cả khi cô ấy có hoàn cảnh riêng của mình, miễn là cô ấy không nói với tôi về, điều đó có nghĩa là tôi không đủ điều kiện để nghe về nó.

Shiki - người mà cô đang thầm thương đang ở cùng, vì vậy tôi sẽ để mọi chuyện cho anh ta.

Nếu Shiki nghe về hoàn cảnh của cô ấy và anh ta thấy cần thiết phải nói với tôi, anh ta sẽ làm vậy.

Dường như không có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho cô ấy.
“Suýt nữa thì xong. Lúc cuối cùng, khi hắn hú lên và đội tiên phong không thể di chuyển, em đã nghĩ rằng không có lựa chọn nào khác ngoài việc giúp họ, nhưng Amelia bằng cách nào đó đã làm được điều đó. Để đưa một phép thuật hoàn thiện vào một mũi tên, tính cả Sif, cả hai thực sự đã làm một điều gì đó rất liều lĩnh-desu wa. Mặc dù họ có lẽ đang cố làm giống Shiki ”(Mio)

[Đưa một phép thuật vào huh. Và đó là nguyên nhân gây ra vụ nổ. Nó khá là tuyệt vời] (Makoto)

Giống Shiki huh.

Đưa một phép thuật đã hoàn thiện vào vũ khí, nó sẽ làm tăng sức côn phá.

Chỉ là, thời gian hiệu quả thực sự rất ngắn.

Shiki nói rằng anh ta chỉ có thể duy trì nó trong vài phút.

Nói thẳng ra, tỉ lệ tiêu thụ ma lực rất xấu.

Miễn là bạn không quan tâm đến sức mạnh của vũ khí mình đang cầm, không có nhiều lợi ích trong việc sử dụng nó.
Ngay cả với Shiki, anh ta nói rằng mình chỉ sử dụng điều này khi muốn đối thủ của mình nhầm lẫn nó với ma thuật tăng cường và tạo ra một lỗ hổng.

Có vẻ như hai người họ đã có thể làm được, nhưng nếu là họ, họ sẽ chỉ có thể duy trì nó trong vài giây.

Tôi hiểu, đó là sự liều lĩnh.

Với một đối thủ giống như biến thể có sức mạnh phòng thủ cao kháng lại ma thuật và chỉ một số lượng hạn chế các nguyên tố hiệu quả có thể chống lại nó, kỹ thuật này hầu như không hữu ích tí nào.

Với mũi tên, có điểm mạnh là sức tấn công sẽ không giảm ngay cả khi nó cách xa bạn, nhưng nếu thời gian hiệu lực kết thúc trước khi nó bắn trúng mục tiêu, nó sẽ hoàn toàn vô dụng, do đó, bất lợi là quá lớn.

Tôi tiếp cận nhóm tiên phong đang ngồi nghỉ.

“... Sensei”

[Jin, trò đã làm tốt] (Makoto)
“Em… Em không nên quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta. Thật ra, em đáng lẽ phải trở nên bực bội. Nhưng khi em nghĩ rằng mình sẽ gϊếŧ anh ta ... em chỉ ... ”(Jin)

Có vẻ như cậu ta đang bối rối.

Vấn đề là, cậu nghĩ mình sẽ có thể nhưng lại không thể.

Và cậu ta không thể chấp nhận nó.

“Mặc dù mình đã đánh bại mamonos mà không có lòng thương xót nào”, có lẽ đó là thứ mà tất cả họ đều giữ trong tâm trí.

[Lúc đầu cậu ta là một con người. Nó không phải là một cái gì đó kỳ lạ. Đừng thúc ép bản thân và cứ nghỉ ngơi đi] (Makoto)

“? !! Thầy đang nói chúng em sẽ chỉ cản đường sao ?! ”

[Không phải vậy. Các trò là học viên. Không cần học viên chiến đấu ở tiền tuyến. Chiến đấu là công việc của người khác] (Makoto)

Thành thật mà nói, có một phần của tôi đã nghĩ thực sự họ sẽ gây cản trở. Nhưng không cần phải nói điều đó và làm tổn thương họ, vì vậy tôi đã nói với họ lý do chính của mình.
Bỏ qua một bên việc họ có đáng tin cậy hay không, Hàn lâm trấn cũng có lực lượng chiến đấu riêng.

Những người như đội áo tím đó.

Thông tin sẽ được thu thập đều đặn, do đó, bắt đầu với Hiệu trưởng Học viện, những người có ảnh hưởng trong Học viện có nhiều khả năng sẽ lên kế hoạch cho các biện pháp để chống lại các biến thể.

Ít nhất, tình hình chắc chắn không đến mức cần có những học viên bước vào tiền tuyến.

“Nhưng chúng em cũng có thể chiến đấu !!” (Jin)

[Đối với một người nào đó mới chiến đấu chỉ một lần và đã mệt mỏi đến mức này, đó là những từ gan dạ đấy. Ngoài ra, ngay cả khi cô ấy được chữa lành, Amelia vẫn phải nhận khá nhiều vết thương trò biết không?] (Makoto)

Nếu biến thể thứ hai xâm nhập vào cuộc chiến, có khả năng là cái chết sẽ xuất hiện.
Chà, thực tế là họ đã không chạm vào chủ đề về biến thể thứ hai thậm chí một lần. Có thể là bởi vì họ thậm chí không nhận ra nó.

Nếu là vậy, tôi có thể nói chắc chắn rằng những gì họ cần ngay bây giờ không phải là chiến đấu mà là nghỉ ngơi.

Họ không có quyền tự do để chiến đấu với nhiều biến thể cùng một lúc.

Ngay cả khi tôi nói nó yếu hơn Ilumgand, tùy thuộc vào sức mạnh của đối phương, có khả năng họ sẽ chết.

Nó không thay đổi thực tế rằng họ từng là hân tộc , vì vậy có cơ hội họ sẽ dao động một lần nữa.

Sự lo lắng của tôi khi tính cả họ làm lực lượng chiến đấu là rất lớn.

“Ugh… cái đó…” (Jin)

[Tôi muốn phục hồi cậu ta] (Makoto)

“? !!”

[Đó là ý định thực sự của trò, đúng không?] (Makoto)

“Không phải vì Sensei? Em có ... ngây thơ không? ”(Jin)
Những lời nói yếu ớt của Jin là một sự xác nhận rằng, cho đến cuối cùng, cậu đã không chọn gϊếŧ anh ta.

[Tôi cảm thấy rằng thay vì để các trò chết đi, sẽ tốt hơn nếu hạ gục Ilumgand. Đối với tôi, các trò quan trọng hơn, và Amelia có lẽ cũng cảm thấy như vậy khi cô ấy hành động. Nếu trò than phiền về sự ngây thơ của mình, trò có thể cải thiện bản thân trong thời gian còn lại của mình tại học viện. Tôi nghĩ rằng đặc điểm này của trò là một điểm mạnh và cũng là một phần quan trọng] (Makoto)

Mặc dù vậy, nó không giúp gì được cho cậu ta vào lúc này.

Đúng là nó là một trong những lần xuất hiện lớn nhất của cậu.

Tư thế bình tĩnh và sự lạnh lùng không phù hợp với cậu ta chút nào.

“Đó là sự ngây thơ đã khiến mọi người gặp nguy hiểm. Để gọi nó là một điểm mạnh chỉ là… ”(Jin)
Oh? Một điều không thường thấy ở điểm yếu của cậu ta.

Mặc dù sẽ ổn khi rời khỏi những suy nghĩ phức tạp và tập trung vào nghỉ ngơi.

[Hãy nghĩ về điều đó sau. Ngay bây giờ trò nên nghỉ ngơi. Đây là một mệnh lệnh với tư cách là một giáo viên. Tôi đã nhận được thông tin rằng các biến thể đã xuất hiện trong thị trấn này và ở các thị trấn xung quanh. Vấn đề này có thể sẽ mất thời gian] (Makoto)

“Không đời nào… chuyện gì đang diễn ra thế này?” (Jin)

[Dù sao, hôm nay mọi người nên trú ẩn ở chỗ các học sinh khác và nghỉ ngơi. Thậm chí nếu các trò muốn chiến đấu, nếu cơ thể không nghe theo, thì cũng không có cách nào được. Đồng thời…] (Makoto)

[Sif và Yuno] (Makoto)

Tôi gọi chị em Rembrandt ở cạnh nhau.

“Raidou-sensei”

“Sensei”

[Cha mẹ của các trò không sao. Tôi đã đưa một vệ sĩ đáng tin cậy đi cùng với họ, vì vậy không cần phải lo lắng. Hai trò sẽ ngoan ngoãn sơ tán ngay chứ?]
“…Em hiểu rồi” (Sif)

“… Em sẽ sơ tán, chỉ hôm nay thôi” (Yuno)

Yuno cũng là một quý cô phiền phức.

Cô ấy đang nói rằng cô có ý định chiến đấu?

Sif cũng trả lời như thể cô ấy đang nuôi dưỡng thứ gì đó.

Tôi đã nói điều này với Jin, nhưng, các bạn là học viên nên không cần phải quá háo hức.

Mặc dù các phần khác của cơ thể của họ rõ ràng đang cho thấy sự kiệt sức, nhưng đôi mắt của họ vẫn lấp lánh.

Trạng thái phấn khích của trận chiến vẫn còn tiếp tục?

Bất kể có là cái gì, lựa chọn tốt nhất có vẻ là nghỉ ngơi.

Hãy để lại lời cảm ơn vua Limia về sau này.

Cũng có vấn đề với Hoàng tử nữa.

Sẽ rất rắc rối nếu cô ấy manh động và làm điều gì đó liều lĩnh.

Đặc biệt là khi người mà cô ấy muốn bảo vệ đang bị nhắm đến.

Tôi đã trải nghiệm điều này chỉ một vài phút trước.
[Shiki, Mio. Vui lòng hướng dẫn học viên đến điểm sơ tán. Nếu có nhu cầu, có thể đặt địa điểm đó làm nơi ưu tiên bảo vệ] (Makoto)

“Eeh ?! Uhm, và Waka-sama? ”(Mio)

[Tôi sẽ nghe tình hình từ Tomoe. Tôi để những đứa trẻ này dưới sự chăm sóc của hai người] (Makoto)

Tôi tạo cổng sương mù kết nối với cùng một nơi như trước đây.

Tomoe, cô ấy định quan sát và chờ đợi bao lâu chứ?

Sẽ rất rắc rối nếu các vị khách bắt được tôi, vì vậy tôi sẽ lặng lẽ đến đó, nhanh chóng nghe những gì cô ấy nói, và sau đó đi đến cửa hàng của tôi để xem mọi việc như thế nào.

-------END CHAP--------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv