Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 141: Giải Cứu Những Vị Khách Mời.



Trans: @striderup000

Chương 138: Giải Cứu Những Vị Khách Mời.

"Xin lỗi" (Tomoe)

Một giọng nói rõ ràng vừa vang lên trong khu vực khách mời đang bị bối rối.

Có một tấm thảm được trải ra và những chiếc ghế xếp thành hàng. Một căn phòng riêng được tách ra khỏi các ghế ngồi chung.

Vậy ra đây là ghế của khách mời sao.

Giọng Tomoe vang lên. Nó tất nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi ông lớn của các quốc gia vào cô ấy.

Mặc dù cũng có một số ánh mắt hướng đến tôi nữa.

"Các người là ai?! Các người không biết rằng khu vực này bị cấm vào sao ?! ”

Một khuôn mặt mà tôi đã thấy trong một bức chân dung hét lên với chúng tôi.

Ah, anh chàng này là hiệu trưởng của học viện.

Tôi không bao giờ biết anh ta ở đâu, và tất nhiên, tôi chưa bao giờ gặp anh ta trước đây, vì vậy tôi không thể nói đó là hiệu trưởng ngay lập tức được.
“Xin hãy tha thứ cho chúng tôi trong tình huống khẩn cấp này. Có vẻ như các vị khách ở đây đã không sơ tán đến một nơi an toàn, vì vậy nó có thể nằm ngoài phạm vi của chúng tôi, nhưng tôi nghĩ rằng mình có thể giúp mọi người ra khỏi đây ”(Tomoe)

Tomoe không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào của sự tức giận và nói với hiệu trưởng học viện về ý kiến của cô.

Vào lúc đó, tôi nhận thấy có một cô gái đang nhìn vào Tomoe.

Từ những gì tôi có thể nói, cô ấy trông giống như một cô gái có địa vị xã hội.

Cô ấy trông khá trẻ, vậy có lẽ cổ là người đứng đầu thế hệ tiếp theo của một gia đình quý tộc? Hoặc có thể là công chúa ở đâu đó?

À, công chúa sao?

Tôi cảm thấy Tomoe có thể biết điều gì đó…



Có thể nào, người phụ nữ này là công chúa của đế quốc Gritonia, Lily?
Nếu nó đúng là như vậy thì cô ấy là một người quan trọng đấy.

Nhưng có vẻ như cô ấy đang du ngoạn cùng vị anh hùng kia, nên thật lạ khi cô có mặt ở đây.

Có khả năng đó không phải là cô ấy.

Tôi cảm thấy như có một ánh nhìn quen thuộc hướng đến tôi và khi tôi quay lại để kiểm tra xem đó là ai, tôi thấy một người đàn ông trẻ tóc bạc tựa lưng vào bức tường đang khoanh tay.

Không biết có gì vui, nhưng anh ta đang mỉm cười, và người đó còn vẫy tay với tôi.

Là tên Groot biếи ŧɦái đó.

Phải, anh ta cũng ở đây.

Chết tiệt.

Vậy thì không cần phải đến đây để giúp họ sao?

Nếu anh ta đến để nói chuyện với tôi về những điều kỳ lạ, nó sẽ không tốt cho tôi hay thương đoàn.

Nhưng có vẻ như Root không có ý định hành động. Anh ta lại khoanh tay, nụ cười rộng mở của anh ta trở lại với một cái nhẹ nhàng, và anh lặng lẽ nhìn Tomoe lần nữa.
Tôi không thể hiểu anh ta.

Anh ta không lo lắng về Hội thám hiểm sao?

Tôi nghĩ rằng nơi đó cũng đang phải đối mặt với nguy hiểm?

“Đầu tiên, hãy giới thiệu bản thân! Tôi không biết về các người ”

“Xin lỗi vì tôi thiếu cách cư xử. Tôi là Tomoe, một trong những nhân viên của Thương đoàn Kuzunoha, thưa ngài Hiệu trưởng Học viện. Và người này là Raidou, chủ nhân của tôi. Anh ấy phải chịu một lời nguyền nên không thể nói được, vì vậy tôi, người đi theo anh ấy, là người làm nhiệm vụ giới thiệu. Làm ơn hãy hiểu cho”(Tomoe)

"Tomoe và Raidou huh"

[Rất vui được gặp ngài, Hiệu trưởng Học viện. Tôi là một giáo viên tạm thời đang làm việc ở đây, Raidou. Tôi coi đây là một tình huống khẩn cấp nên tôi nghĩ tôi nên giúp đỡ mọi người, vì vậy tôi đã đến đây. Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của chúng tôi] (Makoto)
“Giao tiếp bằng văn bản. Tôi hiểu rồi, đó là cậu. Tôi nhớ có một giáo viên tạm thời tên là Raidou ”

Có vẻ như anh ta ít nhất đã biết tôi sử dụng giao tiếp bằng văn bản, và tôi cũng lấy ra một tấm thẻ để chứng minh rằng mình là một giáo viên tạm thời.

Nhìn vào tôi,  cách giao tiếp bằng văn bản, và bằng chứng đó; giọng của Hiệu trưởng Học viện đã dịu lại.

"Tôi vui vì ngài đã hiểu" (Tomoe)

“Cô nói hỗ trợ, nhưng cô định cung cấp loại hình trợ giúp nào? Trong tình huống này, chúng ta chỉ biết rằng có những con quái vật trong thị trấn, không đời nào mà cô có thể dẫn chúng tôi đến một nơi an toàn được đúng không? ”

“Hiệu Trưởng Học Viện, ngài có biết một số nơi an toàn phải không?” (Tomoe)

“Tất nhiên, chúng tôi đã bảo đảm một nơi như thế trong những trường hợp khẩn cấp. Việc chuyển tiếp các mệnh lệnh và sắp xếp thông tin ở một nơi nguy hiểm là điều tôi muốn tránh xa”
“Vậy nếu ngài nói với chúng tôi về nơi ấy, tôi sẽ sử dụng ma thuật dịch chuyển để đưa mọi người đến đó” (Tomoe)

“…Dịch chuyển? Cô đang nói dịch chuyển sao?! Với số lượng người thế này, ở một nơi mà người dùng phép vẫn chưa đi đến trước đó ?! Không thể nào. Tôi chưa bao giờ nghe về một câu thần chú như thế! ”

Trong một lát, Hiệu trưởng Học viện phát ra một giọng nói như đang chết lặng, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu được nội dung của lời cô nói và từ chối kế hoạch của Tomoe.

Có lần tôi nghĩ chúng ta đã nhàn nhã sử dụng thông tâm thuật và dịch chuyển quá nhiều.

Kỹ thuật dịch chuyển ban đầu là một phép thuật tiên tiến và không phải thứ gì đó có thể sử dụng bình thường được, còn thông tâm thuật có giới hạn về khoảng cách và đường truyền, và nó thân thiện với người dùng, vì vậy nó được sử dụng bởi mọi người, nhưng  cái chúng tôi sử dụng là một thứ hoàn toàn khác.
Nó sẽ không phải là một sự cường điệu khi so sánh chất lượng truyền dẫn của một bộ thu phát với hiệu suất kém và một cái điện thoại bỏ túi.

“Nhưng ngài biết đấy, nó thực sự là khả thi. Ừm, chắc chắn không thể tránh khỏi việc ngài nghĩ rằng đây là một cái bẫy. Fumu… ”(Tomoe)

Đó là lý do tại sao nó rất rắc rối khi giải thích cái kĩ thuật dịch chuyển phức tạp này.

Tomoe không trông giống như cô ấy đang gặp rắc rối.

Có lẽ cô ấy đã có một phương pháp để thuyết phục họ.

Điều duy nhất tôi nghĩ đến là cho một người thử nghiệm để chứng minh nó sẽ hoạt động.

Vâng, mặc dù việc muốn một người hợp tác sẽ là điều rất khó khăn.

Họ đều là những ông lớn sau tất cả.

Có ai mà tôi biết có thể giúp đỡ không?

Uhm, ngoại trừ tên biếи ŧɦái ở kia ...

“Ahahaha! Thật là một người thú vị, Hiệu Trưởng Học Viện. Thật thú vị. Đúng là tôi chưa bao giờ nghe về một pháp sư xuất sắc với một phép dịch chuyển như vậy ”(Root)
“Falz-dono”

“Người tên là Tomoe kia, trước tiên thì thử nó với tôi xem sao. Phải, cô có thể dịch chuyển tôi đến chỗ của vị khách đang ngồi ở đằng kia không? Sẽ ổn nếu tôi chỉ hình dung nó trong tâm trí của mình đúng không? ”(Root)

Tên Root đó.

Hành động như thể anh ta chưa bao giờ gặp cô ấy trước đây, tình nguyện làm người thử nghiệm.

Tomoe có lẽ đã biết điều này sẽ xảy ra, cô ấy trông không bị lung lay chút nào.

Vâng, ngay cả khi có như thế, anh ta vẫn là chủ Hội thám hiểm.

Anh ta hẳn phải có một sự tin cậy rất chắc chắn.

“Tên anh là Falz-dono đúng không? Vậy thì, hãy vào bên trong màn sương này ”(Tomoe)

“Heh ~, phía bên kia cũng có sương mù xuất hiện huh. Vậy thì, hãy thử và xem liệu một phép thuật tiện lợi như vậy có thực sự tồn tại không nhá ”(Root)

Ở nơi Root chỉ bằng ngón tay của mình, cũng có sương mù xuất hiện. Và trong khi vẫn đang đóng vai thằng ngốc, anh ta biến mất vào màn sương, và ngay sau đó, anh bước ra từ nơi vừa chỉ tay vào.
Rồi anh ta quay đầu về phía khách mời và vẫy tay.

Tomoe liếc nhìn công chúa (?) Người có hai tay đang đặt lên miệng và đôi mắt mở to.

Có vẻ như cô ấy khá ngạc nhiên.

Root đi qua màn sương ở bên đó và quay trở lại.

“Tuyệt vời, đó là một kỳ tích đáng nể! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một câu thần chú tuyệt vời như vậy! Từ những gì tôi thấy, đó là một sức mạnh được tạo ra từ thanh kiếm treo ở thắt lưng của cô, đúng không? ”(Root)

Anh ta đang nói cái quái gì thế?

Những gì Tomoe sử dụng là dịch chuyển tức thời.

Nó thường đến từ chính bản thân người sử dụng.

Anh ta cũng nên biết về việc áp dụng dịch chuyển không gian của chúng tôi.

Tôi thực sự không biết anh ta đang nghĩ cái gì.

“Anh đã nắm thóp tôi rồi. Falz-dono có đôi mắt thật đáng sợ. Đúng vậy, đây là sức mạnh đặc biệt của thanh kiếm này. Không cần thần chú và nó cho phép một điểm để dịch chuyển đến ”(Tomoe)
… Hm?

Tomoe đang theo những lời đó ư?

Không liên quan đến sự nhầm lẫn của tôi, Tomoe và Root đang nhìn nhau và cười toe toét.

Tại sao? (Trans: haizzz, đôi khi main nhà ta vẫn chưa hiểu chuyện)

Tất nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thanh kiếm của Tomoe.

Với thanh katana ngắn hơn mà cô ấy chỉ vào.

Oh.

Tôi nhận thấy rằng có những khuôn mặt khác mà tôi biết.

Linh mục và người đến từ Lorel… Sairitz-san, đúng không?

Vậy là họ cũng đến để tham dự giải đấu.

Có một vài người nhìn có vẻ quan trọng hơn linh mục-san ở bên cạnh anh ta, vì vậy tôi đã mất một lúc để chú ý đến người đó.

Linh mục-san là người có một trong những vị trí cao nhất trong nhà thờ Rotsgard, vậy có nghĩa là, những người ở đó còn có vị thế cao hơn nữa. Họ thậm chí có thể đến từ nhà thờ chính của Limia.
Tôi đã dành thời gian để chú ý đến những người ở Lorel đơn giản bởi vì họ đang ngồi ở một góc.

Sairitz-san cũng ở đó, nhưng cũng có nhiều người khác nữa.

Hầu hết trong số họ đều có làn da tối màu.

Có phải những người ở đó chủ yếu có màu da đó không?

Có lẽ cô ấy nhận ra ánh nhìn của tôi, Sairitz-san nở một nụ cười trong giây lát.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng quay lại với thanh kiếm của Tomoe.

“Tôi không thể tin được”

Hiệu trưởng Học viện hoàn toàn không nói nên lời.

Riêng bản thân dịch chuyển đã là một kỹ thuật cực kỳ tiên tiến, và nếu có thể sử dụng nó, bạn sẽ được ngưỡng mộ.

Đó là lý do tại sao, để làm cho kỹ thuật tiên tiến này trở nên dễ dàng nhất có thể, họ cố gắng tái tạo chính xác thuật dịch chuyển tức thời, và cũng có những hình thức hỗ trợ nhằm giảm gánh nặng.
Và việc nghe nói rằng hành động này có thể được thực hiện bằng sức mạnh của một thanh kiếm, hơn nữa, cho phép một người dịch chuyển đến một địa điểm cụ thể; không có gì ngạc nhiên khi họ không tin vào điều đó.

À, theo lí lẽ thông thường của học viện này, đó là điều họ thậm chí không nghĩ là nó có tồn tại.

Và đó cũng là bằng chứng cho thấy đây không phải là điều phổ biến.

Những người có ảnh hưởng đến từ nhiều quốc gia đều dán mắt vào thanh kiếm đó.

Hy vọng điều này không trở thành một sự chú ý mới.

“Mọi người thấy thế nào? Vì họ đã trải qua những rắc rối để đến giúp chúng ta, dựa vào họ có được không? ”(Root)

Root nhìn mọi người và đề xuất ý kiến này.

Có vẻ như anh ta sẽ kích động họ thay cho chúng tôi.

Tôi không biết liệu tên đó là kẻ thù hay đồng minh, nhưng có vẻ như trong khoảnh khắc này, anh ta sẽ hành động như đồng minh của chúng tôi.
"… Đúng. Đúng như Falz-dono đã nói. Raidou-dono, tôi cảm ơn vì hành động dũng cảm của cậu, và tôi hứa rằng tôi chắc chắn sẽ trả ơn cho cậu. Dựa trên cái tên Lily của đế quốc Gritonia. Còn những người khác thì sao? ”(Lily)

Lily của Gritonia.

Vậy cô ấy thực sự là công chúa.

Cô thậm chí còn đến dự lễ hội trường, ấn tượng thật.

Có lẽ cô ấy cũng đã tham gia học viện này?

Tôi cảm thấy như cô vừa liếc nhìn Tomoe một lúc, nhưng tôi không biết ý định của cô ấy là gì.

Từ những gì tôi đã nghe kể bởi Tomoe, họ không có mối quan hệ sâu sắc nào và chỉ chia tay vào thời điểm đó.

Với những lời của Lily như là động lực, vài từ “tôi cũng vậy” “tôi cũng vậy” được xướng lên và thêm nhiều người muốn được chúng tôi giúp đỡ.

Mọi người sẵn sàng làm vậy.

Những người liên quan đến Giáo hội, Liên minh Lorel, và cả những quý tộc dường như đến từ Aion. Hiệu trưởng của Học viện, người đang được một phụ nữ trông giống như thư ký của anh ta ngả vào vai, cũng đồng ý với điều này.
Hoặc giống như thể, ông già kia, tại sao chân của ông lại yếu đến mức cần đến một ai đó để dựa vào vai?

Đó không phải là hành vi quấy rối sao?

“Mọi người ở kia nữa, hãy quyết định nhanh đi” (Tomoe)

Tomoe thúc giục 5 người còn lại, nhưng họ không có dấu hiệu di chuyển.

Chuyện gì vậy?

Tôi không nghĩ rằng có một việc gì đó níu chân một vị khách để ở lại đây cả.

“… Người này vẫn ổn. Tôi có nghĩa vụ quan sát điều này ”

Người này?

Ông ta là vua à?

Nghĩa vụ quan sát mà ông ấy nói. Ông đang nhìn vào sân khấu.

Cuộc chiến giữa các học viên và quái vật huh.

"Cha, đó là ..."

"Tất cả mọi người, trở về thôi"

“Nhưng nhà vua, chúng ta không thể làm thế. Người đứng trên sân khấu đó là con của tôi ”

… Đó là nhóm đến từ Limia.

Cha của Ilumgand, vua của Limia, và người nói “cha” có lẽ là hoàng tử?
Đánh giá từ trang bị của 2 người còn lại, họ có lẽ là hiệp sĩ.

Vậy ra họ là những người hoàn toàn liên quan đến nhau à.

Phải làm gì đây?

Tôi nghĩ sự lựa chọn tốt nhất sẽ là bảo đảm cho người khác trước.

“Waka, em sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn mà Hiệu Trưởng Học Viện đang nghĩ đến” (Tomoe)

Tôi đã định ra lệnh cho Tomoe và nhìn cô ấy, nhưng cô đã đi trước tôi một bước.

Tất nhiên, đó là điều tôi muốn cô ấy làm, nên tôi gật đầu.

Một màn sương lớn hơn nhiều so với cái Root vừa đi qua xuất hiện.

Nó trông giống như khói mù, nhưng nó có độ dày của nó làm bạn không thể nhìn thấy phía bên kia.

Nó làm cho người ta nghĩ rằng đây là một sản phẩm của ma thuật.

“Vậy thì, em sẽ để thanh katana này dưới sự chăm sóc của Waka. Em để lại những vấn đề ở đây cho ngài ”(Tomoe)
“?!”

Oi.

Cô định làm gì khi để tôi cầm thanh katana ngắn?

Tôi theo bản năng cầm lấy thanh kiếm ngắn được trao cho mình và nhìn Tomoe.

Với một nụ cười khiêu gợi, cô biến mất vào màn sương.

Chết tiệt.

Uhm, vậy tôi nên thuyết phục những người khác từ Limia?

Nhưng tôi không biết nghi thức để nói chuyện với một vị vua.

… Tôi có nên xin lỗi trước khi đi thuyết phục không?

[Đây là lần đầu tiên thần gặp một người tuyệt vời như nhà vua, vì vậy thần có thể trở nên thô lỗ. Xin hãy tha thứ cho thần nếu điều đó xảy ra] (Makoto)

“Cậu nói tên cậu là Raidou, đúng không? Giao tiếp bằng văn bản của cậu rất khéo léo. Và ma thuật của cậu cũng nên như vậy ”(Vua)

[Vâng. Thần không thể nói được ngôn ngữ chung, vì vậy thần mới phải sử dụng giao tiếp bằng văn bản theo cách này. Một lần nữa, thần là người phụ trách Thương đoàn Kuzunoha, Raidou] (Makoto)
"Ta biết" (Vua)

[Hm? Ý ngài là, ngài cũng biết về cửa hàng của thần sao?] (Makoto)

Tại sao một người như vua của Limia lại có thông tin về một cửa hàng nhỏ ở Rotsgard nhỉ?

"Phải không, Hopelace?" (Vua)

“? !!”

“Nếu ta nhớ chính xác, nơi mà con đang điều tra là Thương đoàn Kuzunoha, và về một giáo viên tạm thời tên là Raidou, đúng không?” (King)

"Đây là một thực tế chúng ta đã xác nhận, Hopelace-dono" (Hoàng tử)

Gì cơ?

Có vẻ như có một sự tiến triển hoàn toàn khác đang diễn ra.

Người mảnh mai đó có lẽ là hoàng tử đang bổ sung cho những lời của nhà vua và nhắm chúng đến Hopelace.

Tôi hiểu rồi, Hopelace.

Điều đó có nghĩa là những thứ khác mà Ilumgand làm đã bị phơi bày rồi.

“Ta muốn có một lời giải thích, Hopelace. Về đứa con trai thứ hai của cậu, Ilumgand, đã biến đổi, và về tai họa xảy ra trong toàn bộ Hàn lâm trấn”(King)
“… Thưa nhà vua, đúng là thần đã nghe yêu cầu của con trai mình và điều tra về giáo viên này. Thần cũng đã sử dụng tiền để thay đổi các quy tắc trong giải đấu. Tuy nhiên, tình huống này chắc chắn không phải thần làm ra. Ilumgand là con trai của thần, và nó là một đứa con trai có thể trở thành người đứng đầu gia đình trong thời chiến này. Để biến nó thành loại quái vật như vậy để mưu đồ cái gì đó, thần sẽ không bao giờ làm vậy !! ”

“… Vậy, tại sao Ilumgand lại quan tâm đến Raidou?” (Vua)

"… Thần không biết. Thần thực sự không biết gì cả! ”

Tôi thực sự cũng muốn biết điều đó.

Tại sao tôi lại bị ghét rất nhiều đến mức bị điều tra và bị tuyên chiến?

Tôi chỉ bảo đảm cho Ruria thôi mà. Đó có phải là điều làm cậu ta khó chịu không? (Trans: chuẩn rồi đấy)
Hay cậu ta là loại người không thể chịu đựng sự ô nhục?

Tôi không phải là một quý tộc, vì vậy rất khó để tôi hoàn toàn hiểu được các suy nghĩ của họ.

Người đứng đầu gia đình Hopelace lặp lại lời xin lỗi của mình với nhà vua nhiều lần.

“Ta sẽ nghe về nó một cách chi tiết sau khi chúng ta đã vượt qua tình trạng này và trở về đất nước của mình. Nhưng sự xấu hổ mà cậu đã khiến chúng ta phải chịu đựng với nhiều quốc gia khác, nó sẽ không rẻ đâu ”(Vua)

“Uh…”

“Và vậy, Raidou, cậu là một thương nhân phải không? Và là một giáo viên tạm thời trong học viện này, người đang dạy kỹ năng thực hành. Có phải bọn họ là học viên của cậu không? ”(Vua)

[Vâng, không có sai lầm nào cả. Đó là những học viên đang theo học lớp của thần. Chỉ là, họ đã không tham dự nó trong một thời gian dài] (Makoto)
“Hoh ~. Đã bao lâu rồi? ”(King)

[Chưa đầy nửa năm] (Makoto)

"Nửa năm ... những đứa trẻ đã trở nên mạnh mẽ kể từ đó?" (King)

[Không ạ. Thần bắt đầu kinh doanh ở Tsige, vì vậy thần đã có cơ hội thấy phong cách chiến đấu của những thám hiểm gia. Thần đã dạy họ một phần của nó, và có vẻ như nó phù hợp với họ, họ đã tăng cường kỹ năng của mình] (Makoto)

Vậy ra vua của Limia cũng đã quan tâm đến họ huh.

Vẫn đang nhìn về phía sân khấu, ông ấy tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Tsige huh. Chắc chắn rồi. Các thám hiểm gia mà anh hùng-dono mang đến từ nơi đó có một phong cách chiến đấu tương tự như thế này. Có vẻ như đó không phải là lời nói dối ”(Vua)

Các thám hiểm gia từ Tsige ở Limia?

Heh ~

Trong trường hợp đó, Limia hiện tại đang có khá nhiều mạo hiểm giả cấp cao.
Nếu những người mà anh hùng đã tuyển dụng có kỹ năng để vào và rời khỏi vùng đất hoang theo ý muốn, họ sẽ trở thành tiềm năng chiến tranh tốt cho Limia.

Anh hùng.

Tôi chưa hỏi bất kỳ chi tiết cụ thể nào, nhưng cô ấy đến một nơi xa xôi như Tsige huh.

Suy nghĩ về nó một cách hợp lý, cô ấy đến đó để huấn luyện, có lẽ vậy?

[Nhà vua-sama, xin hãy đi cùng thần đến một nơi an toàn. Không có gì đảm bảo rằng nơi này sẽ không bị tấn công bởi kẻ thù khác] (Makoto)

“Nếu ta có giáo viên của những học sinh xuất sắc ở bên cạnh, ta không có nhiều lo lắng. Nhân tiện, Raidou, cậu có thể dùng thanh kiếm đó không? ”(King)

Vua của Limia nhìn vào thanh katana ngắn tôi đang cầm.

Câu chuyện về việc có thể sử dụng dịch chuyển tức thời bằng nó.

Tomoe, nó đang biến thành thứ gì đó rắc rối đấy cô biết không?
[Vâng thần có thể. Nếu đó là thần hoặc Tomoe, người đã ở đây lúc nãy, nó có thể được sử dụng] (Makoto)

“Vậy cậu có thể đưa ta ra đằng kia không? Nếu Ilumgand thấy ta và cha cậu ta, Ilumgand có thể sẽ lấy lại giác quan của mình ”(King)

“Nhà vua, điều đó là không tốt. Đó là cách quá nguy hiểm ”(Hoàng tử)

“Một quý tộc của Limia đang gây thiệt hại cho Học viện. Ta cũng phải hỗ trợ để kiểm soát tình trạng này, hoặc ta sẽ không thể đứng thẳng được. Đúng không, Hopelace? ”(Vua)

Từ chối lời của hoàng tử, nhà vua nhìn Hopelace.

Ông ta phản ứng với một cú sốc, và gật đầu nhẹ.

Có lẽ ông ta không muốn đối mặt với đứa con trai đã biến đổi của mình.

“Tất nhiên, việc tự đặt mình vào nguy hiểm không phải là sự hỗ trợ, nhưng nó cho thấy rằng đôi khi sẵn sàng là điều cần thiết. Nếu những người phải làm như vậy là ta và Hopelace, thì không thể tránh khỏi được. Một điều khá cộc cằn và không tự nhiên lắm, nếu ta tự nói như vậy ”(Vua)
“… Raidou-dono, cậu có thể dịch chuyển chúng ta qua đó không?” (Hoàng tử)

Có vẻ như hoàng tử đã chấp nhận.

Vâng, mặc dù tôi không thực sự để tâm.

Sau đó, tôi sẽ đóng vai vệ sĩ của những người này trong một khoảng thời gian?

[Điều đó là có thể. Vậy thì, cả năm người, có ổn không khi dịch chuyển ra chỗ ngồi ở đằng kia?] (Makoto)

Nói vậy, tôi chỉ vào một khu vực đã ước tính.

Hoàng tử gật đầu.

Các hiệp sĩ giữ im lặng.

Có lẽ có nghĩa là họ sẽ im lặng tuân theo. Điều đó chắc hẳn cũng phải rất khó khăn cho họ.

Vâng, nếu họ thực hiện điều này một cách an toàn, họ sẽ đạt được sự tín nhiệm lớn.

Tại nơi đó có Shiki và Mio.

Tôi rút ra thanh katana ngắn.

Ít nhất tôi phải thể hiện hành động này.

Tôi tạo ra màn sương mù không khác gì cái Tomoe đã làm.

Sương mù cũng đã xuất hiện ở nơi được chỉ vào.
Chuẩn bị đã hoàn tất.                          

"Ta chắc chắn sẽ trả ơn cậu, Raidou" (Vua)

Vua của Limia nói chuyện với tôi.

Thật kỳ lạ khi tôi rời khỏi thanh katana vào lúc này, nên tôi chỉ cúi đầu xuống.

Trong tay trái tôi có bao kiếm và bên phải là thanh katana. Điều đó không được ổn cho lắm.

Hiệp sĩ, Hopelace, Hoàng tử, và sau đó là nhà vua; theo thứ tự, họ dần biến mất trong làn sương mù.

-------END CHAP--------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv