“Hai người cứ tiếp tục.”
.
.
Nghe thế mà ông xã cũng chẳng sợ hãi, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng rồi kéo tôi từ phía sau lên, không chút khách sáo hôn xuống trán tôi, sau đó bình tĩnh như đá điềm tĩnh nhìn hắn ~
Tôi thấy khóe miệng anh hơi cong lên, nửa tỏ ý khinh thường nửa lại không, mang theo khí phách khó nói bằng lời, cái này luôn hiệu quả hơn lời nói.
Ông xã anh…
Anh vẫn đang say rượu đấy à…
Nhưng mà em…
Tôi thấy một cỗ cảm xúc bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, tôi chưa bao giờ thấy ông xã như hôm nay. Cho tới giờ tôi đã quen anh rập theo khuôn khổ, tình cảm tế thủy trường lưu*, chưa từng quá lãng mạn nhưng lại thành thục tin cậy, chăm sóc ngoài cả ý muốn.
(* ý nói anh yêu ít, nhưng dài lâu = =~)
Tôi yêu anh, nhưng lại không biết… Tôi yêu anh như vậy…
Tôi đột nhiên tìm được cảm giác rung động giống với mối tình đầu mười mấy năm trước, tim không kìm được mà đập mạnh, hai gò má như say rượu, thầm mong được chết trong lòng anh.
Lại ngẩng đầu nhìn cái cằm hơi căng cứng của ông xã, chỗ đó hiện ra đường cong hoàn mĩ, chỉ cảm thấy dường như sự bất mãn bất trong giờ đột nhiên tìm được lối ra, không chịu dừng lại, nhảy hết ra ngoài.
Tôi muốn cưới một người như vậy!
Tôi rõ ràng là muốn cưới một người như vậy >