Chờ Sở Niệm hạ sốt, lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi.
Nâng mắt, mê mang nhìn bốn phía, lại sờ sờ bả vai đã kết vảy, lúc này mới ý thức được bên cạnh mình còn có người đang ngồi.
Quay đầu nhìn về phía Thương Sùng ở bên cạnh, quần áo anh đều nhăn nhúm, anh luôn thích sạch sẽ, gọn gàng, giờ cằm lún phún râu mà vẫn chưa cạo. Tuy không nhìn ra được vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn làm cho Sở Niệm cảm giác được anh vẫn ngồi im canh giữ bên cạnh mình như vậy.
Sở Niệm đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi đau, đưa tay khẽ vuốt gương mặt anh. Tuy giọng nói là trách cứ, nhưng vẫn tràn đầy đau lòng: "Thực xin lỗi, lại để cho anh lo lắng rồi."
Thương Sùng cầm tay cô, lắc lắc đầu, nói: "Là anh không bảo vệ em thật tốt."
Sở Niệm cười khổ một tiếng, nâng người ngồi dậy. Hai tay vòng qua cổ anh, tựa đầu dựa vào bờ vai anh.
"Là em tùy hứng, nếu như không phải do em cố ý muốn giữ Lưu Di Na lại, anh cũng sẽ không có cả thời gian cạo râu."
Cô ngẩng đầu lên, cọ cọ cằm anh, nói: "Thầy Thương luôn thích sạch sẽ giờ lại biến thành bộ dạng này, --,..,l..,,e,,,qu,,,dnn,,,,,,nếu như bị Tần Tâm Nhu luôn thích anh mà thấy, cô ấy nhất định sẽ quay đầu bỏ đi."
Thương Sùng cười khẽ một tiếng, bàn tay giữ lấy đầu cô.
"Như vậy không phải là rất tốt sao? Cô ta đi rồi, người nào đó cũng sẽ không ghen tị."
"Con chó nhỏ mới ghen với anh." Sở Niệm hoạt bát lè lưỡi, dáng vẻ đánh chết cũng không thừa nhận.
"Dù sao em cũng làm con chó nhỏ rất nhiều lần rồi, thêm lần nữa, anh sẽ không để ý."
Thương Sùng hôn nhẹ lên trán cô, hỏi: "Ngủ lâu như vậy, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?"
"Đương nhiên muốn đi chứ." Sở Niệm cười hì hì, vừa nhận lấy áo khoác anh đưa đến, cô lại để xuống.
Thương Sùng khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy? Còn khó chịu à? Có phải cánh tay còn đau không?"
Sở Niệm lắc đầu, đáp: "Đã đỡ rồi."
"Vậy lá sao?"
"Thầy Thương, anh có biết là anh nên đi tắm rửa sửa sang một chút không?" Trong lúc anh đang lo lắng đầy mặt nhìn cô,--,,..llq.q.,,,don,,,,,===ngồi ở trên giường, Sở Niệm lại đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt cô có chút ghét bỏ nhìn anh từ trên xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn lại lộ ra sự vui vẻ.
"Em không muốn nắm tay một ông chú đi dạo đâu, người ta sẽ coi em là thiếu nữ bất lương đó."
Thương Sùng bị cô làm cho tức cười, nhướn mày nhìn cô, hỏi: "Cô nhóc, đây là em đang ghét bỏ anh sao?"
Sở Niệm cười hì hì, chọc: "Anh cảm thấy thế nào, ông chú!"
Thương Sùng cười nhạo một tiếng, anh hất cằm lên, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, mới thong thả và ưu nhã cởi bỏ nút áo sơ mi. Đường cong hoàn mỹ trên người khắc sâu vào mắt cô, lồng ngực rộng, eo thon chuẩn tỷ lệ vàng. Sở Niệm không kìm lòng được nuốt nước miếng. Hai mắt không có cốt khí hóa thành si mê, si ngốc nhìn anh.
Hình ảnh rất xinh đẹp, nhưng mà... Sở Niệm siết chặt chăn mềm ngăn ở trước ngực mình, cẩn thận, gấp gáp nhìn anh đang bước đến gần.
"Anh, đừng tới đây, đừng tới đây-----"
.........
Sấm tối.
Sở Niệm đỏ bừng cả khuôn mặt bị Thương Sùng nhét vào chỗ ngồi trên máy bay, nhớ tới chuyện đã xảy ra vào sáng hôm nay với Thương Sùng ở trong phòng,--,,.ll,,qu,,,do....nnn----khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ hơn.
Vốn là muốn trêu chọc người đàn ông này, ai biết anh lại bổ nhào vào mình. Hai người vốn là đùa giỡn hôn hít, ai biết......Sau đó liền chẳng thể khống chế nổi.
Nghĩ đến dáng vẻ thở hổn hển của hai người, bây giờ cô vẫn còn muốn tìm một cái động để vùi mình vào. Nếu không phải Thương Sùng kịp thời thắng lại, hai người bọn họ đã......
Rốt cuộc ở trên giường lăn qua lăn lại xong rồi, Sở Niệm cũng không dám nói câu ghét bỏ gì nữa, ngoan ngoãn mặc quần áo, còn Thương Sùng thì vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Cuối cùng hai người cũng nhắc lại chuyện tối hôm qua, Lưu Di Na vẫn phải lựa chọn hồn bay phách tán, ngoài sự tiếc nuối cô vẫn hỏi Thương Sùng đã làm thế nào.
Vẫn như cũ, anh không nói cặn kẽ quá trình, chỉ nói là Lưu Di Na bị bùa chú của cô làm cho bị thương, anh cũng là chiếm được tiện nghi, tiêu diệt cô ta.
Không còn oán khí, cuối cùng Nghi Huyện đã có ánh mặt trời, Tống Chính Liêm nhìn sắc trời trong xanh, cũng biết chuyện đã giải quyết xong.-.,.lll,,q,..uy....donnnn--Rất nhanh, Sở Niệm liền nhận được thù lao cho vụ làm ăn này.
Chỉ là, trong lòng cô vẫn không vui vẻ nổi.
Ngồi ở bên cạnh, Thương Sùng thấy cô, lúc thì đỏ mặt, lúc thì nhíu mày, trong lòng tự nhiên có chút hồ đồ, đưa tay chọc chọc đầu cô, hỏi: "Em đang học môn biến sắc sao?"
Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái, đáp: "Em rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện đứng đắn mà!"
"Nghĩ cái gì?" Thương Sùng cầm lấy cốc nước, liếc cô một cái.
"Nghĩ xem có phải anh bị bất lực hay không? Được chưa!"
"Phụt...."
Lúc cô nói những lời này, thật sự là không nghĩ gì nhiều. Nhưng mà, khi thấy Thương Sùng lỗ mãng phun nước từ trong miệng ra, cùng với những ánh mắt đang liếc anh từ xung quanh. Cô nhất thời không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một chủ ý, phớt lờ anh đang trừng mình, dựa người gần vào. Bàn tay nhỏ bé không xương dọc theo đường cong gò má tinh xảo của anh nhẹ nhàng trợt xuống, giọng nói có chút ôn hòa, có chút quyến rũ.
"Honey, nếu như anh thật sự bất lực, em sẽ không cưỡng bức anh. Hiện tại trong nước có rất nhiều bệnh viện chữa trị bệnh tiền liệt tuyến, Tây y không được, chúng ta sẽ đi khám Trung y. Em sẽ không ghét bỏ anh, càng thêm sẽ không rời khỏi anh."
Khóe miệng Thương Sùng rõ ràng giật giật vài cái, cô nhóc trước mắt này hơi nhíu mày, trong đôi mắt thật to tràn đầy vẻ thâm tình mãi mãi không rời. Nếu không phải mình là người trong cuộc, anh cũng không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi cho màn diễn đó của cô.
Thật đúng là tình ý dào dạt!
Song, nhìn bộ dạng vui vẻ lúc này của cô, anh cũng không để ý, đùa cùng cô một lần.
Sở Niệm dùng khóe mắt liếc những ánh mắt truyền đến từ bốn phía, trong nội tâm đắc ý không thôi. Nông dân sảng khoái mạnh mẽ xoay người, cũng kém cảm giác bây giờ đây!
Nhưng là...... Không phải người này nên tức giận sao? Sao ngược lại còn nở nụ cười vậy?
Mắt thấy anh ôm mặt cô đến trước mặt anh, cười dịu dàng với cô. Đôi mày đẹp hơi nhướn lên, trong đôi mắt đen láy chứa đựng vẻ nghiền ngẫm và mê hoặc.
Anh nói: "Honey, em lại nghịch ngợm rồi. Anh có được hay không, chẳng lẽ em thật sự không biết sao? Buổi sáng mới ăn qua, hiện tại......Có phải lại đói bụng rồi hả?"
Cái chữ "Ăn" kia bị Thương Sùng nói mập mờ như vậy, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của anh!
Buổi sáng......Éc..... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Niệm cũng không chịu thua kém, đỏ rực lên.
Tên này thật đúng là đáng giận,--,,lle....,qu,,,y....don.....làm cho cô sảng khoái trong chốc lát thì sẽ chết à, tại sao nhất định phải nói ra chuyện xấu hổ đó!
Sở Niệm trừng anh, dùng sức lùi đầu về phía sau. Đáng tiếc, hai cái tay giữ đầu cô lại như hai cái kẹp, hoàn toàn khiến cô bất động luôn.
"Đừng, đừng quá phận!" Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi.
Thương Sùng nhướn mày, vờ bỏ ngoài tai lời cô nói. Cố ý tựa sát miệng vào gần tai cô, một phút đồng hồ sau, anh giả bộ tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: "Hóa ra em thật sự đói bụng, nhưng honey à, bây giờ đang ở trên máy bay đó. Hay là, chúng ta vào toilet đi, em cũng biết... Chỗ đó khá là lớn mà."