Nhớ tới cảnh tượng đêm qua, hình ảnh mãnh liệt, tình cảm mênh mông… Sở Niệm tỉnh mộng vẫn không nhịn được mà đỏ bừng khuôn mặt.
Nam nhân bên cạnh vẫn còn ngủ say, Sở Niệm hôn trộm khuôn mặt hắn rồi mới nhẹ nhàng xuống giường.
Bên hông đau nhức làm cô không thể nào nhẹ nhàng rời đi, Sở Niệm đảo mắt, tuy rằng đi đứng không đẹp mắt, nhưng vẫn vịn vách tường ra khỏi phòng,
Rón rén ra tới cầu thang, Sở Niệm đi ra gần phòng khách thấy Hoa Lệ đang bày cả bàn đồ ăn vặt ngay sô pha.
Đơn thuần, không suy nghĩ nhiều, Sở Niệm cong môi nói: “Sớm thế Hoa Lệ, TV có gì mà cô mê mẩn thế kia?”
“Phim Hàn Quốc, em còn xem được gì nữa!” Hoa Lệ nhai một miếng khoai, dửng dưng quay lại nhìn Sở Niệm, rồi lại quay sang TV.
Nhưng mà, dường như thấy cái gì… Hoa Lệ túm lấy trọng điểm, nhảy dựng lên, không dám tin tưởng, chỉ tay vào quần áo Sở Niệm, trong tay khoai sấy rơi vung vãi xuống đất.
“Chị dâu, chị … chị… sao lại mặc áo sơ mi của anh hai? Đêm qua hai người làm sao vậy? Sao trên cổ toàn dấu hôn thế kia?!”
Sở Niệm sửng sốt vài giây, cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng thùng thình trên người.
Trong nháy mắt, cả người đều khó chịu.
Ban nãy tỉnh lại không muốn quấy rầy Thương Sùng nên cô đã nhặt quần áo gần nhất mà mặc lên người.
Kết quả không biết sao, xui xẻo thành ra mặc áo của Thương Sùng.
Sau đó, còn không biết sao, xui xẻo gặp phải Hoa Lệ…
Hơi xấu hổ, túm trước túm sau áo sơ mi che mông, Sở Niệm lại dùng tay che cổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Chúng ta… chúng ta có làm gì đâu… không phải dấu hôn trên cổ đâu… em nhìn lầm rồi, thật sự nhìn lầm rồi…”
Hoa Lệ dép lê cũng không mang, nhanh như chớp chạy như bay đến bên người Sở Niệm.
Nheo mắt, quái dị nhướng mày, đôi mắt màu xanh nheo lại đầy hài hước và hưng phấn.
“Thật sự không phải dấu hôn? Chị dâu, vậy vết hồng hồng này là cái gì?
…