Nụ cười châm chọc hiện lên trên môi càng lúc càng đậm, Sở Niệm nhìn thẳng vào hai mắt Thanh Tang, một kim đâm rướm máu: “Muốn dùng thủ đoạn thô sơ vậy để cướp đi Thương Sùng bên người ta, Quỷ Mẫu, cô thật là nghĩ ngộ ghê!”
“Ta không có!”
Thanh Tang vốn luôn luôn cao ngạo giơ tay đập mạnh vào bồn rửa tay, xoay người về phía trước rồi đi một bước, cô nói: “Ta thừa nhận, ta đã thích tướng quân thật lâu. Nhưng Thanh Tang ta là một Quỷ Mẫu, ta khinh thường dùng những thủ đoạn như vậy tranh đoạt chàng từ một phàm nhân như ngươi.”
“Sở Niệm, ta cùng Thương Sùng và ngươi bất đồng. Sinh mạng của chúng ta không bị thời gian tác độc, sống chết không quan tâm, cũng không bị già đi. Chúng ta không chịu luân hồi khống chế, càng không thể giống ngươi, chỉ cần tử vong thì có lẽ một trăm năm tới có khả năng sẽ không xuất hiện ở thế giới này!”
“Tướng quân hiện tại không yêu ta, nhưng chỉ cần ta chờ, ta tin tưởng hắn sớm hay muộn cũng sẽ có ngày quên đi ngươi.” Thanh Tang nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Sở Niệm, tiếp tục nói: “Cho nên hiện tại ngươi tồn tại, đối với ta mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.”
“Vậy ngươi hà tất hiện tại lại chơi thủ đoạn nhỏ này nọ ý đồ chia rẽ chúng ta?” Sở Niệm cắn chặt răng, trong lòng nhịn không được nổi lên một trận ghen tuông.
Cô rồi sẽ có ngày già đi, đây là hiện thực, cũng là vận mệnh mà mỗi người sẽ trải qua. Khác với Thanh Tang, Sở Niệm tin tưởng Thương Sùng biến thành như vậy, kỳ thật hắn cũng không vui.
Hít sâu một hơi bình tĩnh lại, Sở Niệm nhìn thẳng vào măt Thanh Tang, nói:
“Ta khuyên ngươi không cần lãng phí thời gian, ta không tin ngươi, điểm này --- ngươi so với ai khác đều biết.”
“Sở Niệm, ngươi không cần chấp mê bất ngộ! Ngươi cứ như vậy, sớm hay muộn sẽ hại Thương Sùng!”
Sở Niệm nhàn nhạt mà dương khóe môi, hạ quyết tâm vẫn như cũ không dao động chút nào.
“Ta nói ta sẽ không tin tưởng ngươi, Thanh Tang, ngươi chết tâm đi!”
Sở Niệm phản kích làm Thanh Tang tâm cao khí ngạo rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, giận giữ đi lại tại chỗ, nắm chặt tay, đáy mắt đen dâng tràn lệ khí.
“Đã nói tới nước này rồi, Sở Niệm, ta cũng không ngại dứt khoát nói cho ngươi biết, ngươi còn bên cạnh Thương Sùng sẽ hại chết chàng! Không nói tới Minh Vương ca ca đã nổi lên hứng thú với ngươi, mà là ông trời cũng không cho phép một đuổi ma nhân và một Hạn Bạt yêu nhau.”
“Các ngươi vốn dĩ chính là tương sinh tương khắc, đối lập thân phận, dù cho Hạn Bạt bất sinh bất diệt, nhưng ngươi là tử kiếp của hắn, chỉ cần ngươi còn ở bên Thương thì kết cục của chàng sẽ là hôi phi yên diệc!”
Thanh Tang ngừng ở trước mặt Sở Niệm, trên mặt biểu tình nghiêm túc cực kỳ.
“Ngươi còn nhớ rõ Tư Đồ Nam sao? Nếu không phải bởi vì ngươi, Thương Sùng sao lại có thể cùng hắn đánh qua đánh lại lâu vậy! Ngày đó buổi tối lúc Tư Đồ Nam thả ra cổ vương, nếu không phải ta cùng ca ca kịp thời xuất hiện, ngươi cho rằng chàng chỉ bị thương tay thôi sao?!”
Sở Niệm đột nhiên ngẩn ra một chút, cau mày quay đầu sang một bên. “Ngươi không cần nói chuyện giật gân, ta tra tư liệu, biết Hạn Bạt thân thể căn bản là là cương cân thiết cốt!”
“Cương cân thiết cốt? A…” Thanh Tang trào phúng cười. “Vậy ngươi nói cho ta, ngày đó buổi tối bàn tay chàng vì sao có vết thương?”
Sở Niệm mím môi, trầm mặc trong chốc lát sau đó đáp: “Thương Sùng ngày thường đều sinh hoạt như con người, nên tối đó anh ấy bị thương vì không muốn bại lộ bộ dáng trước mặt ta.”