Ông nội Tô Nga – Tô Chấu Uy chính là tiểu hài tử mà Thương Sùng đã cứu mấy chục năm trước.
Gia cảnh nghèo túng được quý nhân tương trợ, theo lý mà nói gã không thể vong ân phụ nghĩa.
Giúp gã tòng quân, ngầm hỗ trợ giúp gã thắng chức, nhưng mà dã tâm cùng tham lam… thật sự là hai thứ có thể lấy mạng người.
Khi hắn bỏ đi, Tô Chấn Uy đã trở thành doanh trưởng. Nếu không có việc của Lôi Báo thì Thương Sùng có lẽ cả đời không còn gặp gã thêm lần nào nữa.
Nhưng vì để ý tới cảm thụ của Sở Niệm nên hắn đã không động sát tâm với Lôi Báo mà chỉ lợi dụng luật pháp để quản chế Lôi Báo. Ngày Thương Sùng bị thư nặc danh tố cáo, hắn đã gọi điện cho Tô Chấn Uy.
Hắn vẫn coi thường sự thay đổi của gã rồi! Khi gặp mặt nhau, trong mắt của Tô Chấn Uy đã hiện rõ vẻ tham lam đầy dục vọng.
Nghe Cẩm Mặc kể lại Lôi Báo là do một tay gã đề bạt, quả nhiên là một đám ô hợp, vật họp theo loài!
Ban nãy trong điện thoại Tô Chấn Uy nói rất rõ ràng, muốn kéo Lôi Báo ngã ngựa thì phải khiến cho gã được trường sinh bất lão.
Thằng nhóc này là xem phim với tiểu thuyết tiên hiệp nhiều quá hai sao? Trường sinh bất lão, gã cho rằng gã xứng sao!
Trong mắt màu đen chậm rãi biến hồng, Thương Sùng đạp mạnh chân ga hướng về phía tập đoàn Empire.
Thảy xe cho an ninh đậu, Thương Sùng mặt lạnh đi ngang qua đại sảnh lên thẳng tầng 32.
Đay chính là trung tâm thương mại của Mộ Thành, cũng là sản nghiệp của hắn. Luc trước vì không muốn Tư Đồ Nam phát hiện nên hắn đã cố tình làm thêm một lầu ẩn nữa.
Không ai có thể nghĩ đến văn phòng CEO của Empire kỳ thật có khác nơi khác, Thương Sùng đẩy cửa văn phòng, không buồn liếc Tô Chấn Uy đến một cái.
“Thương thúc, ngài…… vẫn tới.”
Gọi một kẻ còn trẻ hơn mình rất nhiều là Thúc Thúc, Tô Chân Uy cũng cảm thấy kỳ lạ.
Người đàn ông này qua mấy chục năm mà dung mạo vẫn không thay đổi… đây chính là điều mà gã muốn.
Hưng phấn trong mắt không thể giấu diếm, Tô Chấn Uy không còn dáng vẻ nghiêm túc đạo mạo chính trực như lãnh đạo quân đội nữa.
Thương Sùng vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, tựa hồ cho Tô Chấn Uy một cơ hội cuối cùng, ngước mắt nhìn gã.“Dùng Lôi Báo uy hiếp ta, Chấn Uy, ngươi báo đáp ân tình như vậy sao?”
Tô Chấu Uy không nghĩ tới hủy hoại mối quan hệ với Thương Sùng như vậy, hắn xoa xoa bàn tay, cúi đầu.
“Thương thúc, chuyện ngài đã phân phó, ta đã làm được, ta bây giờ… cũng chỉ muốn thứ mà mình nên có được thôi.”
“Nên có?” Thương Sùng cười lạnh. “Nếu hơn năm mươi năm trước, không phải ta giúp ngươi, ngươi cho rằng ngươi hiện tại còn có thể đứng ở chỗ này, dõng dạc cùng ta nói này nọ sao?”
“Chấn Uy, con cháu mãn đường là một loại phúc khí. Giống ngươi như vậy có thể đi đến một bước hôm nay, ngươi cũng nên thấy đủ.”
Ý tứ Thương Sùng trong lời nói, Tô Chấn Uy sao có thể nghe không rõ đâu.
Lúc trước chính mình bị cha mẹ vứt bỏ ở ven đường, gã không chỉ bị đói bụng, còn phải bị lưu manh khi dễ. Nếu không phải người nam nhân này ở ven đường đem gã cứu vớt, có lẽ lúc đó Tô Chấn uy hắn đã không toàn mạng.
Lúc ấy gã cũng chỉ có tám tuổi, đi theo Thương Sùng, cuộc sống tốt hơn rõ ràng.
Không còn sầu khổ vì ba bữa ăn trong ngày… thậm chí… ngay cả những cơn ác mộc xưa cũ… cũng không còn làm phiền gã nữa.