Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 366: Không Cam Lòng



Buổi sáng chính là lần đầu tiên hắn cùng cô nghiêm túc ngồi nói về mọi chuyện, nhưng ngay khi nói tới Tô Lực, Sở Niệm vẫn tỏ ra lo lắng.

Thương Sùng biết suy nghĩ này của hắn có bao nhiêu buồn cười, rốt cuộc hắn cũng không phải là chàng trai hơn hai mươi mà lại vẫn xúc động đến vậy.

Tô Lực xuất hiện vốn dĩ chính là một cái ngoài ý muốn, ngàn năm trước bọn họ ba người đã như vậy, chẳng lẽ đến bây giờ còn muốn tiếp tục sao?

Chiếc cốc trong tay vì hắn dùng sức quá mạnh mà vỡ tan thành từng mảnh nhỏ ghim vào tay hắn… vết thương nhanh chóng khép lại.

Có lẽ do nhớ lại những khổ sở từ ngàn năm trước, đôi mắt Thương Sùng trong giây lát hóa đ ỏ.

Sát khí quỷ dị nhanh chóng tỏa ra từ người hắn, những đường cong đen đúa như những con rắn ngoằn ngoèo bò lên tường trong giây lát phủ đầy mặt hắn.

Cẩm Mặc biết đây chính là bộ dáng của Thương Sùng khi hắn không chịu khống chế, có lẽ cũng chỉ có như vậy mới có thể làm chủ nhân hắn trong lòng dễ chịu một ít.

Quỳ một gối ở trên mặt đất, Cẩm Mặc nhăn chặt ấn đường, lặng yên không nói một lời.

Mọi mâu thuẫn thực ra đều quanh quanh Tô Lực, phải chăng chỉ cần không có nam nhân này thì chủ nhân và Sở Niệm có thể quay lại quan hệ như trước đây?

Khúc mắc thật ra là một thứ thật kỳ diệu, một khi đã bám rễ vào trái tim người ta rồi thì muốn trừ bỏ cũng không đơn giản như vậy.

Có lẽ Thương Sùng cùng Sở Niệm cũng không biết, chính là một cơ hội này thôi đã triệt để trở thành ngòi nổ cho mọi chuyện của bọn họ sau này.

Dưới lầu còn đánh nhau dị thường kịch liệt, trên lầu lại âm trầm làm người sợ hãi.

Hai loại cảm xúc cực đoan tại đây tùy ý lan tràn trên chung từ, từ xa nhìn lại thật giống như một đám mây đen bao trùm phía trên tiểu khu.

Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc ở trường, Sở Niệm nói vài lời với Nhạc Du.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn dần về phía tây, cô biết… lúc này cô nên về nhà.

Nhìn theo chiếc xe của Nhạc Du xa dần, cô xoay người đi tới bên đường. Vừa định đưa tay gọi taxi, một chiếc Audi trắng đã ngừng lại trước mặt cô.

Dáng người quen thuộc mở cửa xe bước xuống. Tô Lực đã lâu không gặp thình lình xuất hiện trước mặt Sở Niệm.

Hắn vẫn y như trong trí nhớ của cô, bộ cảnh phục đầy soái khí làm người khác nhìn thấy luôn cảm thấy sáng ngời.

Người con gái mình ngày đêm mơ tưởng đứng trước mặt, Tô Lực khẽ cười, nụ cười làm say đắm lòng người.

“Sở Niệm, đã lâu không gặp.”

Sở Niệm không biết Tô Lực vì sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này, tuy nhiên cô vẫn cong môi cười lại, nụ cười không xa lạ cũng không thân cận.

“Đúng là đã lâu không gặp, Tô Lực, anh khỏe không?”

“Vẫn vậy thôi, không tồi không tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Sở Niệm hơi hơi rũ mắt, sau đó nói: “Anh là tới nơi này làm việc sao? Nếu anh có việc vậy em đi trước.”

“Không phải làm việc, anh là tới tìm em.” Tô Lực cản đường Sở Niệm, hắn cảm thấy nếu mình cứ lùi bước lại, thì quan hệ giữa hắn và Sở Niệm… mãi mãi sẽ chỉ có thể như vậy.

Người nam nhân này vẫn là đau lòng mình không phải sao? Thư Tiếu Nhi nhấp nhấp khóe miệng, cưỡng chế ý cười trong lòng. “Tướng quân, ngài xem xem Hoa Lệ đem mặt Tiếu Nhi biến thành cái dạng gì. Vết thương sâu như vậy nếu để lại sẹo về sau thì làm sao bây giờ đây.”

“Đúng ha, làm sao bây giờ đây.” Thương Sùng vẫn không buồn liếc mắt nhìn Thư Tiếu Nhi một cái, ánh mắt thật sâu mà nhìn về phía Hoa Lệ.

Hoa Lệ khinh thường nhìn lại, hừ lạnh một tiếng, nàng bĩu môi. “Lưu sẹo thì lưu sẹo chứ, dù sao súc sinh sau khi lột da thì vết thương trên người cũng mất rồi mà.”

“Ngươi…” Thư Tiếu Nhi tức điên, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Hoa Lệ, nhưng lại không muốn ở trước mặt Thương Sùng có vẻ quá mức chua ngoa đanh đá.

Hoa Lệ nói ngược lại khiến cho Thương Sùng tức cười, hắn ý vị không rõ mà nhìn Thư Tiếu Nhi trong chốc lát, sau đó dưới ánh mắt ba người, gật gật đầu. “Ngươi nói cũng có đạo lý.”

“… Tướng quân.”

Vai chính không ai khác ngoài Hoa Lệ gác sách chấm com cùng Thư Tiếu Nhi, bỏ qua Cẩm Mặc tắc thờ ơ ngồi ở trên sô pha, vẫn không nhúc nhích.

Tuy rằng nói Thư Tiếu Nhi hiện tại thực lực căn bản cũng không thể đả thương Hoa Lệ mảy may, nhưng Cẩm Mặc cảm thấy, lúc này đây hắn thật đúng là không nghĩ lại đi can ngăn.

Nhớ tới buổi sáng biểu tình trên mặt chủ nhân cùng Sở Niệm, Cẩm Mặc nhìn về phía Thư Tiếu Nhi ánh mắt chậm rãi hóa lạnh lẽo.

Nếu đem tính cách Hoa Lệ hình dung thành ngọn lửa nhiệt tình cực nóng, thì tính tình Cẩm Mặc còn lạnh hơn cả tuyết trên Côn Luân sơn đến vạn lần.

Tính cách lạnh nhạt cũng chỉ là bởi vì hắn gặp qua quá nhiều loại phản bội cùng tử vong, khiêu khích, phát hỏa gì đó, Cẩm Mặc kỳ thật cũng đều thấy qua.

Đánh nhau suốt mấy tiếng, đầu tóc Thư Tiếu Nhi sớm đã hỗn độn như là người điên.

Khuôn mặt xinh đẹp cũng có vài vết cào đầm đìa máu chảy, làm cho ả có vẻ dị thường chật vật.

Thở hổn hển, Thư Tiếu Nhi chật vật né tránh trảo của Hoa Lệ. Ả cau mày, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy sát ý. “Ta tốt xấu cũng là khách nhân tướng quân mời đến, Hoa Lệ, ngươi thật to gan!”

“Dạ biết.” Sở Niệm có chút giật mình, cô cảm thấy thầy hiệu trưởng hỏi mình câu này hiển nhiên là có thâm ý khác.

Thầy hiệu trưởng đối với việc Sở Niệm thẳng thắn vô cùng hài lòng. Ông còn tưởng tiểu nha đầu này tới giờ còn định gạt ông nữa.

Vô cùng hài lòng, đầy thâm ý cong môi, mặt ông có chút căng cứng. Ném xấp tài liệu trên tay xuống mặt bàn, ông mím môi, ánh mắt như có như không đảo qua người Sở Niệm.

“Tuy thầy không thích đi can thiệp vào chuyện riêng tư cá nhân của mấy đứa, nhưng mà Sở Niệm, em nghỉ học cũng phải cho tôi biết một lý do nào hợp lý.”

“Mấy tháng trước em có nhớ trên diễn đàn của trường có ảnh chụp tình yêu thầy trò không, cho dù là hình ghép này nọ, nhưng Sở Niệm à… em với Thương Sùng cũng không nên gạt thầy chứ.”

Bản thân ông lúc đó lo lắng vì áp lực từ cấp trên tới sứt đầu mẻ trán, không nghĩ tới được, nhân vật chính của tấm ảnh đúng là người trong trường của mình.

Trong mắt hiệu trưởng lấp lóe ánh sáng, mím môi, sau đó cầm lấy chén trà trên mặt bàn, thổi thổi…

Dáng vẻ giống như là rõ ràng rồi ‘Thương Sùng từ chức, em liền tạm nghỉ học. Sở Niệm ơi là Sở Niệm, đúng là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.’

Sở Niệm đứng ở phía đối diện cũng không nghĩ tới hiệu trưởng biết rõ chuyện của cô và Thương Sùng, cô nheo mắt, cảnh giác đặt tay sau lưng.

Nhìn bàn ăn không còn gì, Thư Tiếu Nhi vô cùng ôn nhu nhìn về phía Thương Sùng. “Thương Sùng, mọi người ăn sáng mà sao không gọi Tiếu Nhi chứ?”

Thương Sùng vẫn ngồi trên ghế, nhướng mắt quay đầu nhìn qua Sở Niệm.

“Nhà ta ăn uống có giờ giấc cố định, nếu đói thì đi mua cháo ở ngoài tiểu khu.”

Thương Sùng phá lệ không có trách cứ chính mình, điều này làm cho Thư Tiếu Nhi trong lòng tức khắc yên tâm rất nhiều. Cũng không để ý tới âm thanh lách cách từ phía sau, ả đứng thẳng người, vừa hờn dỗi vừa liếc mắt đưa tình Cẩm Mặc nổi da gà.

“Vậy anh có no chưa? Nếu chưa no vậy chút nữa Tiếu Nhi đi mua đồ ăn sáng về, mình cùng ăn nhé?”

Lần này Thương Sùng không trả lời ả nhanh chóng đến vậy, mà lại khó hiểu nhìn Sở Niệm đang cau chặt mày, rồi lại nheo mắt nhìn Thư Tiếu Nhi.

Phòng khách năm người một lần nữa rơi vào an tĩnh, một loại khí vị quỷ dị hít thở không thông làm Hoa Lệ hoàn toàn không nhịn được.

Cũng mặc kệ Cẩm Mặc bên cạnh khuyên can, cô nàng trừng mắt nhìn Thư Tiếu Nhi lúc sau, lại nhìn về phía Thương Sùng.

Thở phì phì, đem tạp dề hồng nhạt ném trên bàn. Hoa Lệ phát cáu, đem chén đĩa trong tay ném loảng xoảng xuống đất.

“Cái con mẹ gì đây hả? Anh hai điên rồi! Trong phòng này toàn người điên!”

Thư Tiếu Nhi xuất hiện thật là ngoài dự kiến của hắn, nhưng mà cũng chính là ngay lúc ấy, Thương Sùng đột nhiên muốn coi Sở Niệm phản ứng thế nào.

Không phải người ta nói rằng con gái khi yêu ai sâu đậm thì ý chiếm hữu càng cao, càng không cho bất cứ ngừoi con gái nào khác tới gần ngừoi mình yêu sao?

Nhưng khi nói chuyện ban nãy Sở Niệm lại làm cho trái tim hắn lạnh lẽo đi vô cùng.

Hắn có thể nghĩ đến Thư Tiếu Nhi tới đây lúc này, có khả năng sẽ dùng ít chiêu trò vời Sở Niệ, nhưng tại sao sự tình lại hoàn toàn không giống như hắn suy đoán chứ?

[MeoMup: mệt não quá, yên lành không muốn, cứ muốn sóng to gió lớn là sao? Bộ bình yên thì mấy người không vui hả? giải quyết cho nhanh còn đi quánh Tư Đồ Nam chứ???]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv