“Tiếu Nhi chỉ là có chút sự tình muốn hỏi tướng quân ngài một chút mà thôi, hỏi xong, TIếu nhi liền sẽ lập tức biến mất.”
Thương Sùng trầm mặc, mãi sau mới lãnh đạm quay sang một bên. “Hỏi.”
Thư Tiếu Nhi cười khổ, hàng mi dài che đi nỗi đau khổ trong lòng.
Ả thừa nhận chính mình từng nghĩ tới rất nhiều loại dáng vẻ khi ở cùng Thương Sùng, ả cũng không dám mong chờ hắn sẽ đối với mình như lúc ở Kỳ Lân Sơn.
Chỉ là hiện tại sao lại thành thế này? Hắn vì sao lại nguyện ý bận tâm tới cảm giac của một nữ quỷ, nhưng không buồn để ý liếc mình đến một cái?
Nếu so về trả giá, Thư Tiếu Nhi ả tuyệt đối không thua bất cứ ai, so về cảm tình, ả cũng không có khả năng kém hơn so với Sở Niệm kia.
Vì sao hắn đối xử với mình như vậy?
Vì sao mọi chuyện không theo như mình đã dự đoán vậy?
Trong lòng phẫn nộ phát tiết mà ra, Thư Tiếu Nhi mất đi lý tính quả thực điên cuồng giống người điên.
Ả nhào tới trước một bước, Thư Tiếu Nhi hỏi Thương Sùng: “Tướng quân, mấy ngày trước hiệp nghị rốt cuộc còn tính hay không?!”
Thương Sùng nhíu mày, hắn vẫn thật không thích cùng nữ nhân này thân cận quá. Lãnh lãnh đạm đạm cau mày, hắn nói: “Ta nói rồi, chưa bao giờ nói lần thứ hai.”“Vô luận thế nào sẽ không thay đổi đúng không?” Đối với nữ nhân không có cảm giác an toàn thì khẳng đ ịnh lại sẽ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Thương Sùng có chút không kiên nhẫn nhìn ả một cái, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một chút cảm tình. “Thư Tiếu Nhi ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì? Ngươi biết rõ ta chán ghét kiểu nói chuyện đó của ngươi!”
Quả nhiên… Nam nhân không yêu ngươi thì dù ngươi nói cái gì, đều sẽ là sai.
Thương Sùng lạnh băng làm Thư Tiếu Nhi trong lòng tê rần, một giọt nước mắt tràn bờ mi.
Cắn chặt môi dưới, lắc đầu, Thư Tiếu Nhi ném lại một câu ‘ta chờ người trở về’, liền biến mất ở trên sân thượng.
…
Cảm tình trước nay đều không phải là thứ có thể đòi hỏi công bằng, không phải ngươi rất tốt với ta, ta sẽ có thể yêu ngươi như vậy.
Thương Sùng đứng đó, hắn biết nói vậy làm Thư Tiếu Nhi đau lòng, nhưng hắn không thể làm khác!
Không yêu chính là không yêu, Thư Tiếu Nhi dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thay đổi được.
Còn hai mươi phút liền phải trở về trại tạm giam, Thương Sùng điều chỉnh tâm trạng, đi nhanh về phía mái hiên.Nhà Sở Niệm hắn vào không được. Nhưng mà… có thể cùng cô nói vài câu dưới cầu thang hắn đã mãn nguyện rồi.
Vẫn là cảnh tượng như trước đây, tiếng bước chân rộn ràng rồi thân ảnh Sở Niệm xuất hiện trước mặt mình.
Không nói hai lời duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực, Thương Sùng nhắm mắt, an tĩnh hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi này.
…
Từ khi bị bà kéo về nhá, tâm Sở Niệm liền mê mang đến lung tung rối loạn.
Cô rất muốn hỏi bà vì sao sẽ biến thành như vậy, cô cũng rất muốn biết Thương Sùng tình huống hiện tại là sao.
Hai loại cảm tình cực kỳ mâu thuẫn ở trong não khắc khẩu, Sở Niệm ngồi trong phòng, không biết như thế nào cho phải.
Do do dự dự cuối cùng hết hai tiếng, Sở Niệm lúc nhận được điện thoại Thương Sùng liền chạy ra khỏi nhà.
Không đợi đến khi mình đứng vững, người này cũng đã đem h mình ôm ở trong lòng ngực.
Cảm giác đau lòng không tên đột nhiên sinh ra, Sở Niệm ôm lấy Thương Sùng, buồn bã hỏi: “Thương Sùng… anh có tâm sự gì sao?”