Thấy việc cần nói đã nói xong, Ninh Diệp kiêu căng như con chó xù lông vội đi tranh công định dùng tay đẩy Thương Sùng đi, nhưng cảm thấy trên người hắn phát ra hơi lạnh nên đành hừ một tiếng, không kiên nhẫn mà thúc giục. “Đi đi…” Còn muốn nói gì thì đợi chết đi rồi nói!
Ngoại trừ Vương Lượng, những cảnh sát còn lại đều thật hùng hổ, ưỡn ngực hiên ngang, khí thế cuồn cuộn giống như lập công bắt được tội phạm giết người trong vụ án lớn.
Nhìn theo xe cảnh sát rời khỏi tiểu khu, Hoa Lệ vốn nhẫn nại nãy giờ không nói lời nào đi vào phòng khách. Lần đầu tiên không thèm để ý tới Sở Niệm, cũng là lần đầu tiên lộ ra vẻ hung ác với Sở Niệm.
Cô nàng tựa như con mèo xù lông, mở miệng nói toàn những lời khắc nghiệt: “Sao nay chị hèn vậy Sở Niệm?! Thấy anh tôi bị cảnh sát bắt đi thì rắm cũng không dám thả nữa hả?”
“Hoa Lệ, không cho phép em ăn nói như vậy!” Cẩm Mặc tâm trạng không tốt, dù việc lần này Sở Niệm làm hắn cũng tức giận, nhưng hắn cũng rõ ràng chủ nhân sẽ không cho phép bất cứ ai nói với Sở Niệm như vậy. Đột nhiên bị quát lớn làm cho Hoa Lệ càng nổi giận lôi đình, cô nàng hung hăng đập tay lên bàn ăn, chỉ vào Sở Niệm vẫn đang nhíu mày không nói: “Vì sao không cho nói? Anh hai đã như vậy, mấy người còn muốn che chở cho cô ta sao?!”
“Nếu không phải vì cô ta, sẽ xảy ra những việc trước đây sao? Nếu không phải vì cô gái này, anh hai… anh ấy sẽ có thể bị cảnh sát tìm tới tận nhà sao?!”
Trong lòng Hoa Lệ, cô nàng thích tính cách đơn giản và thẳng thắn của Sở Niệm. Nhưng mà nếu không phải do chủ nhân một lòng che chở cô thì bọn họ đâu cần phải khổ cực như vậy ở nhân gian đâu?
Lần trước chuyện cổ độc tuy là tới giờ Cẩm Mặc vẫn chưa nói gì với cô nàng, nhưng Hoa Lệ không ngốc. Đêm đó bà của Sở Niệm tìm đến nhà Hoa Lệ cũng đã nhận ra tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do Sở Niệm mà ra.
Cô nàng không cho phép Thư Tiếu Nhi được so sánh cùng Sở Niệm, cô cũng không cho bất cứ ai thương tổn người con gái này, nhưng mà… Cẩm Mặc và chủ nhân thì hoàn toàn khác!
Một bên là người mà cô đã yêu hàng trăm năm nay.
Một bên là người đã giúp họ suốt mấy trăm năm nay.
Nếu bọn họ xảy ra chuyện thì dù là Sở Niệm đi nữa, Hoa Lệ cũng không cho phép!
Không nghĩ tới Hoa Lệ đột nhiên nói như vậy, Cẩm Mặc sửng sốt, sau đó cuống quít quay lại nhìn Sở Niệm vẫn đang đứng phía sau.
Quả nhiên…
Lần này Hoa Lệ đã buột miệng gây ra đại họa rồi!