*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 249
Câm Miệng
Meo_mup “Đêm trước khi con bé đi Paris, người là bà như tôi chưa từng thấy tinh thần con bé tệ như vậy. Một người không bị thương ở đâu, nhưng trái tim lại hoàn toàn rướm máu. Tướng quân, chẳng lẽ ông coi điều đó không cần để ý sao?”
Giống như đem những điều trong lòng hắn ra đặt trần trụi trên mặt bàn, Thương Sùng quay mặt đi, môi mấp máy. Hắn thừa nhận những lời này của bà nội Sở Niệm đã đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong lòng hắn, hắn cũng thừa nhận rằng đơn giản mình không thể chịu đựng được việc Sở Niệm phải đau lòng.
Trước kia hắn cũng từng nghĩ tới những việc phải cùng Sở Niệm đối mặt, hắn cũng nghĩ tới khi biết Sở Niệm thân phận mình, sẽ có biểu tình như thế nào.
Nhưng mà…bảo mình buông tay, Thương Sùng cũng không thể nào làm được!
Cố nén giận, hắn quay đầu lại nhìn về phía bà nội Sở Niệm còn đang lơ lửng chỗ cũ. “Ta thừa nhận hiện tại ta có rất nhiều sự tình đều không có biện pháp thẳng thắn cùng Sở Niệm, nhưng là thân nhân duy nhất của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy với nàng sao?”
“Tôi không hiểu rõ ý của ông, mọi việc tôi làm đều vì tốt cho con bé!”
“Vì tốt cho nàng ư? Nói thật đúng là đường hoàng.” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt bắt đầu hóa đỏ hơi nheo lại. “Nếu ta nói không sai, trong ý niệm của Sở Niệm lý giải, ngươi không chỉ có không thể tiếp xúc đến bất cứ vật thật nào, hơn nữa cũng không có khả năng đi ra khỏi nhà.”
“Vì cháu gái mình mà đi vào hàng ngũ quỷ tiên, con cháu gia tộc trừ ma chẳng lẽ có thể vi phạm ý trời muốn làm gì thì làm sao?”
Thân mình bà ngẩn ra, nhíu chặt mày, cắn răng nói: “Tôi làm như vậy cũng chỉ là muốn khiến con bé bị thương thôi, tôi không cho rằng sự giấu diếm thiện ý này có cái gì không đúng.”
“Vậy ta đây vì lưu tại bên người nàng, mà giấu diếm thân phận chẳng lẽ chính là sai rồi sao?”
Thương Sùng mỉa mai mà nói: “Không cần lấy cớ nói với ta bất kỳ lý do gì, ngươi rõ ràng ta và ngươi mục đích từ đầu đến cuối chính là giống nhau.”
“Ngươi có thể dùng quan niệm thân nhân tự huyễn hoặc cho rằng ngươi lựa chọn không có sai, ta đây vì cái gì không thể dùng tình yêu của chính mình, lựa chọn cùng nàng ở bên nhau chứ?”
Giơ tay chỉ cửa lớn ở phòng khách, Thương Sùng không chút khách khí ngầm lệnh đuổi khách.
“Cửa ở nơi đó, cảm ơn ngươi đêm nay nói cho ta về việc cây đa trắng.”
“Thương tướng quân, chấp niệm của ông sẽ hại Sở Niệm!”
“Câm miệng! Ngay lúc ta còn để ý thân phận ngươi là bà nội của Sở Niệm, hoàn toàn biến mất ở trước mặt ta!”
……
Niệm nhi, nếu anh còn có thể tìm được em thì trên thế giới này bất kể ai cũng không thể chia cách đôi ta
S như thế, bà nội em… cũng như thế.
……
Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh giấc mộng đẹp thì Sở Niệm đã thấy bà nội đang ngồi trên giường nhìn mình.
Cho dù cảnh tượng bất ngờ làm cô hoảng sợ, nhưng nhìn sắc mặt của bà nội không tốt, Sở Niệm vẫn nhăn trán, nhẹ giọng hỏi:
“Nội, bà sao vậy?”
Bà chỉ từ ái lắc đầu, cười nhạt nói với cô.
“Không sao cả, chỉ là cảm thấy Niệm Niệm nhà ta đã thật sự trưởng thành rồi.”
Sở Niệm bị lời bà nói làm cho hồ đồ, vẻ ôn nhu lừa tình này không giống bà chút nào.
Mơ màng dụi mắt bằng tay, Sở Niệm ngẩng đầu nhìn bà.
“Nội à, con sắp 21 tuổi rồi nhỉ? Sáng sớm bà ngồi trên giường con chẳng lẽ chỉ để nói với con một câu kỳ quái vậy sao?”