*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 244
Hoán Cổ Phù
Sở Niệm không loại trừ khả năng lá bùa này là tà vật.
Cô không chỉ muốn làm rõ tác dụng của lá bùa này hơn nữa cũng muốn làm rõ xem rốt cuộc là ai muốn thương tổn Cẩm Mặc.
Thương Sùng theo thói quen mím môi, sau đó gật gật đầu. “Em yên tâm, Cẩm Mặc bên kia anh sẽ coi chừng.”
“Vậy sáng mai em sẽ qua tìm anh nhé?” Sở Niệm tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Thương Sùng.
Thương Sùng kỳ thật là không nghĩ để Sở Niệm nhúng tay vào chuyện này, vì nếu cô đích thân tra xét sâu vào chuyện này thì thân phận của Cẩm Mặc… thôi thì, lúc này cũng không lo được nhiều như vậy.
Hắn bặm môi, nhìn Sở Niệm đáp: “Ừ, lúc nào em ngủ dậy thì gọi cho anh, anh sang đón em.”
“Dạ, mai gặp lại.” Sở Niệm hôn lên má Thương Sùng.
Thương Sùng mỉm cười, “Ngủ ngon, công chúa điện hạ của anh.”
…
Lúc trở về nhà Sở Niệm vốn không tính để bà nội phải lo cho mình. Nhưng lúc cô đang xem xét lá bùa trắng thì cô nghĩ có thể cô không biết lá bùa có tác dụng gì, bà nội biết đâu lại biết.
Cô mở khóa cửa, thay dép đi trong nhà đi vào phòng khách gọi loạn. “Bà nội, con về rồi.”
Bóng trắng từ lư hương bát giác bay ra, thở ra một vòng khói, bà nội nói:
“Sao đi nhanh vậy đã về rồi? Không phải bà nói con đi nước ngoài chơi lâu lâu một chút sao?”
“Không chơi nữa, bên đó con chẳng có bạn bè gì, có một mình cũng không ý nghĩa gì.”, ta ở nơi đó lại không có gì bằng hữu, một người đợi cũng không có gì ý tứ.” Sở Niệm mỉm cười, đi đến sô pha bên ngồi xuống.
“Vậy cũng đúng, ở ngoài vui thế nào cũng không bằng ở nhà.” Bà bay tới bên người Sở Niệm, nhìn chằm chằm cô nửa ngày sau, hỏi: “Nhìn dáng vẻ con lúc này có vẻ tâm tình không tồi?”
“He he…cũng được.”
“Vậy bạn trai con mấy ngày nay… vẫn không liên lạc với còn à?”
“Cũng không phải không có liên lạc, chỉ là……” khuôn mặt nhỏ Sở Niệm ửng hồng. “Mấy ngày nay con đều cùng hắn ở bên nhau.”
Bà nhíu mày, rõ ràng cảm thấy giật mình. “Niệm Niệm, con nói là hắn chạy ra nước ngoài tìm con?”
“Vâng ạ.” Sở Niệm nói: “Con vừa tới Paris thì hôm sau hắn đã đến. Thực ra thì cũng là con tự cáu kỉnh thôi, cho nên……”
“Cho nên hắn chỉ cần dỗ con chút xíu là con đã cùng hắn hòa hảo đúng không?” Nhìn chính mình khuôn mặt cháu gái càng lúc càng đỏ, bà nội cô đem sự mất mát trong đáy mắt dấu đi, sau đó làm mặt ghét bỏ mà nhướng mày, bặm môi nói: “Giỏi thật, sau này ra ngoài đừng có nói là cháu ta. Con nhóc không có chút cốt khi, ta thật hoài nghi trước đây ba mẹ con chắc bế lộn con người khác ở bệnh viện rồi.”
“Bà…không phải vậy đâu mà.” Sở Niệm cắn môi, làm nũng mà lẩm bẩm.
“Không vậy chứ sao?” Bà nói: “Con đừng có nói với bà là con thấy nó đuổi theo con xa tới vậy nên con càng thích nó nhé.”
Sở Niệm sửng sốt, sau đó rất là chân chó hắc hắc cười. Cô có chút thẹn thùng mà gãi gãi đầu nói: “Bà quả nhiên là thần tượng của con, con nghĩ gì bà cũng biết hết..”
“Biến đi, nhìn con kìa, không có chút tiền đồ.”
Bà liếc mắt nhìn Sở Niệm một cái, sau đó lại bất đắc dĩ cười. “Được, nếu con đã cùng hắn đã hòa hảo. Vậy hiện tại con có thể an tâm chuẩn bị việc đi khai giảng rồi, đi hết cả một ngày, con cũng mệt mỏi hả? Đừng ngồi nơi này, nhanh đi rửa mặt ngủ đi.”
“Tuân lệnh, bà nói cái gì, con liền nghe cái đó.” Giờ phút này Sở Niệm ngoan ngoãn y như mèo con, miệng ngọt làm cho bà cô có chút không kịp thích ứng.
Tung tăng nhảy nhót mà chuẩn bị về phòng, nhưng vừa đẩy cửa ra, Sở Niệm liền phát hiện chính mình thế nhưng lại quên mất việc quan trọng.
Vội vàng gọi bà đã đi vào lư hương tới một nửa, Sở Niệm chạy tới, lấy lá bùa trắng trong túi ra.
“Bà, bạn con dạo gần đây gặp chuyện khá kỳ quái. Hắn thì không sao, nhưng có kẻ đặt lá bùa này ở chỗ hắn. Con chưa từng thấy lá bùa nào như thế này.”
Đặt lá bùa trước mặt bà, Sở Niệm nói: “Bà nôi, trước giờ bà từng thấy loại bùa vẽ trên giấy trắng như vậy chưa?”
Bà trầm mặc, nhìn xuống lá bùa trắng, qua vài phút thì đột nhiên cau mày. “Niệm Niệm, lá bùa này là lấy được từ trên người bạn con sao?”
Sở Niệm gật đầu. “Dạ, bà nội… Chẳng lẽ là lá bùa này thật sự có vấn đề?”
Bà không nói, giơ tay chỉ lên sô pha, ý bảo Sở Niệm trước ngồi xuống.
Dường như gặp phải vấn đề gì vô cùng nghiêm trọng sự tình sắc mặt bà hoàn toàn thay đổi so với ban nãy.
Bay qua bay lại trước mặt Sở Niệm bốn năm vòng, rốt cuộc bà cô mới dừng lại, lá bùa còn nằm trong tay cô mà nói: “ Lá bùa này là của người Miêu quen dùng gọi là cổ phù. Vì họ và cac gia tộc đuổi ma chúng ta cách thức khác nhau, nên thứ họ dùng để vẽ bùa là máu cổ trùng.”
“Cổ phù?” Sở Niệm kinh ngạc không thôi. “Bà lúc trước không phải nói với con là vài thập niên trước người Miêu đã mai danh ẩn tích sao? Vì sao… bây giờ còn có người sẽ dùng phương thức như vậy?”
Đuổi ma truyền nhân mặc kệ là nào phe phái, tông môn nào, thì mục đích của bọn họ cũng đều sẽ là trừ quỷ hàng ma. Cho dù có đôi khi sẽ kiếm một ít tiền để nuôi thân, bất quá điểm mấu chốt cũng đều là không thể lợi dụng linh lực, đi vào đường ngang ngõ tắt hại người.
Nhưng mà, Miêu gia cổ độc thì bất đồng.
Từ mấy trăm năm trước tại Vân Nam Trung Quốc, trong một vùng nông thôn đã xuất hiện một thuật pháp lợi dụng cổ đưa vào thân thể người ta. Mà loại cổ này, chính là đem cổ cẩn thận trong cơ thể để tạo ra độc trùng.
Chúng có thể là những con đỉa, hay cũng có thể là những con sâu…nếu tính ra cổ độc có thể tới mười một loại.
Người hạ cổ cũng được truyền thừa vu thuật, chỉ cần sai khiến cổ trùng có thể đạt được mục đích dễ như trở bàn tay.
Nhẹ thì là khống chế đối phương hành vi cùng tư duy, đem người khác biến thành một con rối. Mà nặng thì, bọn họ có thể lợi dụng thủ pháp như vậy, ở dưới tình huống không kinh động bất luận cứ ai mà giết chết đối phương.
Cô không biết người Miêu vì sao bị diệt vong toàn tập, nhưng cô hiểu được, vu thuật độc ác này không phải là người trong gia tộc thì sẽ không được học
Cẩm Mặc rốt cuộc là đắc tội người nào?
Vì sao đối phương sẽ dùng loại vu thuật thất truyền đã lâu này?
Chẳng lẽ người muốn hại Cẩm Mặc cùng Miêu gia sớm đã diệt tộc …… Có quan hệ?