Chương 199
Cô Tin Rằng Trên Thế Giới Này Có Quỷ Sao?!?!?
“Biến đê.” Vương Lượng cười đẩy Sở Niệm một cái, hai người một trước một sau, cuối cùng ngồi xuống ghế.
Bốn người lựa chọn món ăn một lúc rồi Tô Lực mới ngẩng đầu nhìn Sở Niệm nói: “Nửa năm không gặp, không nghĩ tới em với Vương Lượng chơi với nhau cũng không tệ lắm.”
Sở Niệm cười. “Chủ yếu kẻ này quá sức vô lại, cứ quấn lấy em, còn không tốt nữa thì em cũng không biết sao.”
“Đội trưởng, đừng nghe Sở Niệm nói bậy.” Vương Lượng xen mồm nói: “Anh không tưởng tượng được từ lúc biết tiểu ma nữ này tới giờ, mỗi ngày em trải qua thế nào đâu. Bữa trước kêu tỷ võ một chút thôi, kết quả em thiếu chút nữa bị đánh thành cái đầu heo luôn.”
“Là thiếu chút nữa sao? Vương Lượng, sao em nhớ là sự thật giống như không phải như vậy a.”
Vương Lượng làm mặt quỷ với Sở Niệm, quay sang cười nhếch mép với Tô Lực và Tô Nga.
“Kỳ thật cùng đầu heo cũng không giống nhau lắm, chỉ là gương mặt sưng đỏ, ba ngày lúc sau mới tan.”
“Phốc…” Tô Nga nhịn không được bật cười, tính cách ngay thẳng nên cô nàng nghĩ đến cái gì liền nói ra. “Vậy mà còn không gọi là đầu heo? Mặt đều bị đánh thành như vậy, may mà bụng không to, chứ không thì đã là nhị sư huynh đó.”
Dùng tay chống cằm, Tô Nga rất là thưởng thức mà nhìn Sở Niệm. “Không nghĩ tới ngươi thoạt nhìn nhỏ yếu, thân thủ lại tốt vậy. Có thời gian thì dạy tôi với nhé.”
Sở Niệm cong môi. “Tốt lắm, chỉ cần chị chịu được khổ là được.”
……
Bởi vì có Vương Lượng điều tiết không khí, cho nên Sở Niệm cùng Tô Nga cũng nhanh chóng quen thuộc. Tô Nga vẫn có tính cách riêng như cũ, làm gì cũng được, chỉ cần lần gặp đầu tiên có hảo cảm thì cô gái hào sảng này sẽ đem người đó coi như bạn bè.
Sở Niệm cũng như vậy. Bộ dáng nói nói cười cười, làm Tô Lực cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
Cơm nước xong tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Cùng Vương Lượng uống mấy bình rượu, Tô Nga nói chuyện càng thêm tùy ý.
Cồn làm đầu óc cô lâng lâng, tay cầm chiếc đũa, tay chống bàn, Tô Nga nói: “Sở Niệm, em tin là trên thế giới này có quỷ sao?”
Sở Niệm không nghĩ tới Tô Nga sẽ đột nhiên nhảy đến cái đề tài này, liếc mắt với Sở Niệm rồi mới cười. “Gì chứ, mấy cái này tin có là có, tin không thì không.”
“Vương Lượng anh sao?” Tô Nga tiếp tục hỏi, biểu tình cũng không có nhẹ nhàng như vừa rồi, ngược lại mang theo một chút kỳ quái trầm trọng.
Vương Lượng nhìn Tô Lực trầm mặc liếc mắt một cái, nhấp khóe môi. “Tôi cũng giống vậy, bâ y giờ là thời buổi công nghệ cao, ba cái thứ này anh cảm thấy chỉ có trong tiểu thuyết thôi.”
Tô Nga nhàn nhạt cười một cái, chuyển tầm mắt sang chiếc đũa đang cầm trên tay.
“Trước kia em cũng không tin, cả nhà em, dù là ông nội hay ba em đều từng giết rất nhiều tội phạm. Từ nhỏ em đã to gan, thích đọc truyện trinh thám, mạo hiểm linh tinh. Thế giới khác có hay không, em không biết, nhưng với quan niệm trước đây của em thì em căn bản không tin là trên thế giới này có quỷ thần.”
Tô Lực cau mày, đặt tay trên vai Tô Nga. “Tô Nga, em uống nhiều rồi đó, để tôi đưa em về.”
Tô nga lắc lắc tay. “Em không uống nhiều, những lời này nếu lúc còn tỉnh thì căn bản không dám nói. Chính là hiện tại, mọi người coi như nghe chuyện xưa. Nghe em kể, được không?”
Sở Niệm trầm mặc một giây, không tiếng động mà đối Tô Lực lắc lắc đầu. Sau đó mới nói với Tô Nga: “Rồi, dù sao cả bọn có gì làm đâu. Chị yên tâm, ba người đều gan to, chị muốn nói gì thì nói, không cần cố kỵ cái gì.”
Tô Nga ngẩng đầu, cảm kích cười một cái với Sở Niệm. Tự rót thêm một chén rượu rồi mới nói tiếp: “Một tháng trước, tòa báo của bọn tôi bỗng nhiên nhận được một phong bì, bên trong có một lá thư.”
“Trong thư nội dung thoạt nhìn thực bình thường, chính là tố giác tin tức về nữ sinh của một trường đi phá thai thôi. Mọi người biết đó, xã hội bây giờ rất nhiều người con gái không để ý chuyện này như một sự kiện nghiêm trọng gì. Chúng ta lúc ấy thương lượng xong cũng cảm thấy chuyện này cũng không phải là tin tức có giá trị gì.”
“Có lẽ người gửi tin cũng nhận thấy bọn em không quan tâm, nên liên tiếp mấy ngày sau tiếp tục gửi thư. Nhưng mà… nội dung trong đó mỗi ngày đều khác nhau.”
“Ban đầu chỉ nói tới tên của trường học đó, tiếp đến xuất hiện hình ảnh của người đã phá thai. Một cái thì thôi, không nghĩ tới càng ngày càng nhiều ảnh. Nửa tháng qua thì kẻ đó gửi một cái hộp với mười mấy tấm ảnh. Bọn em cùng đồng sự đang xem ảnh, nhưng xem đến tấm cuối thì có tấm hình trẻ con đầm đìa máu.”
Tô Nga thở dài. “Đến giờ em còn nhớ rõ hình ảnh của đứa nhỏ đó, là đứa con trai, nhưng toàn thân xanh tím, cuống rốn còn dính trên bụng, hai mắt nhắm, nhưng vẫn nhận ra được vẻ thống khổ. Em thật sự nghĩ không ra, vì sao những cô gái đó không biết yêu thương bản thân mình, em cũng không thể hiểu được tại sao có thể nhẫn tâm với cốt nhục của mình như vậy.”
Tô Lực nhíu mày. “Em cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, ảnh chụp cô gái đó với trẻ con này kia chắc chỉ gây chú ý nên phóng đại lên thôi. Em cũng biết đó, ngừoi ta để đạt được mục đích thì thủ đoạn nào cũng dùng mà.”
“Em biết.” Tô Nga cầm lấy chén rượu, ngửa đầu cạm. “Cho nên chúng ta mới đi điều tra những thân phận những cô gái đó, hy vọng những điều người đó nói đều là giả.”
Vương Lượng nhìn cô. “Vậy kết quả điều tra thế nào?”
“Kết quả chính là điều người đó nói chính là thật sự.” Tô Nga nói: “Bởi vì bọn em biét trường mà những cô gái đó học là thế nào, nên lợi dụng thân phận của mình, điều tra ra tên và gia đình các cô ấy, sau đó lại tìm được bệnh viện nơi các cô ấy đi khám thai.”
“Những cô gái đó khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bất quá cũng so với chúng ta trưởng thành sớm rất nhiều. Có bạn trai sớm, cùng bạn trai ra ngoài thuê phòng ở chung. Thanh xuân mà, ai mà không có nhất thời xúc động. Nhưng mà bọn họ cũng đích xác không có năng lực vì xúc động của mình mà gánh vác hậu quả.”
“Trong số các nữ sinh bọn em điều tra, có một cô sinh ra trong gia đình không trọn vẹn, người thân duy nhất không thể quản, trong lòng không có cảm giác ấm áp và an toàn, nên đương nhiên coi bạn trai là tất cả.”
- ---
Tada, sắp qua được Phần 3 rồi hehe
- --