Thật ra thì Tô Vũ cũng hiểu được tại sao Thiện Vũ Băng có thái độ như vậy. Phải biết rằng trước đây Thiện Vũ Băng yếu ớt, lúc nào cũng cần có cha mẹ ở bên cạnh, vậy mà cha mẹ lại không ở bên cạnh.
Trong lòng cô bé ít nhiều gì cũng sẽ có chút giận dỗi. Nhưng khi biết cha mẹ sắp về nhà, tuy rằng ngoài miệng cô bé không nói, nhưng mà cô bé vẫn lặng lẽ ăn mặc xinh đẹp. Vậy nên có thể thấy được rằng cô bé cực kì mong đợi cha mẹ trở về.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do cách giáo dục thường ngày của Thiện Bổn Thanh. Nói đến cùng, Tô Vũ vẫn có một chút mong chờ vào nhân phẩm của cha mẹ Thiện Vũ Băng. Rốt cuộc là vì chuyện gì, mới khiến bọn họ bỏ qua đứa con gái bị bệnh nặng, hàng năm bôn ba ở bên ngoài?
“Thiện lão tướng quân, tôi nghe nói hôm nay cha mẹ Thiện Vũ Băng về nhà, đúng không?” Mấy hôm nay, Tô Vũ đang chuẩn bị cho việc đi Thiên Cơ Các với ông cụ giữ mộ, vậy nên Tô Vũ mặt dày mày dạn ở lại đại viện nhà họ Thiện suốt vài ngày rồi.
Thiện Bổn Thanh vui tươi hớn hở gật đầu nói: “Đúng vậy, mới gọi điện thoại tối qua, Vũ Băng nói cho cậu biết hả? Chắc là con bé vui lắm hả?”
Lúc nói đến câu cuối, Thiện Bổn Thanh cố tình nhỏ giọng, nhìn về phía Thiện Vũ Băng.
Tô Vũ gật đầu: “Có thể thấy được là con bé rất mong chờ. Có điều, tôi nghĩ mãi mà không ra, vì sao cha mẹ con bé hàng năm đều ở bên ngoài, vậy mà ông cũng không trách mắng bọn họ?”
Thiện Bổn Thanh lắc đầu nói: “Hai đứa nó vẫn luôn ở nước ngoài, ai biết đang làm cái gì? Không phải là hai đứa nó không quan tâm con bé. Lần nào về nhà, nhất là Tố Tố, khi thấy dáng vẻ gầy gò của con bé, đều không nhịn được mà trốn đi khóc một mình. Tôi cũng khổ sở lắm, cứ cảm thấy là mình không chăm sóc tốt cho con bé. Bây giờ thì tốt rồi, may là có cậu Tô...
Dứt lời, Thiện Bổn Thanh nắm tay Tô Vũ, cảm ơn liên tục.
Lúc này, bên ngoài cổng lớn, một đôi vợ chồng hơn ba mươi tuổi bước nhanh vào trong nhà.
Thiện Vũ Băng đứng ở trong sân thấy đối phương, nhưng chỉ phồng má lên, nắm tay ông cụ giữ mộ, không chịu nhìn bọn họ.
“Vũ Băng, lại đây để cha xem có cao hơn hay không?” Thiện Chiến Hùng vẫy tay gọi Thiện Vũ Băng.
Sau đó, Thiện Chiến Hùng chủ động đi lại, ngồi xổm xuống, mới phát hiện rằng con gái cao hơn nhiều rồi, không còn là cô bé mà anh ta có ngồi xổm xuống cũng có thể sờ tới đầu nữa.
“Vũ Băng, nói với cha đi, bệnh của con khỏi hẳn rồi hả?” Việc đầu tiên khi về nhà mà Thiện Chiến Hùng làm là xác định xem Thiện Vũ Băng hết bệnh hay chưa. Tuy rằng hai vợ chồng bọn họ hiếm khi biểu hiện ra ngoài, nhưng phải nói rằng những lúc nhìn thấy Thiện Vũ Băng bị bệnh, bọn họ sẽ cảm thấy khó chịu hơn bất cứ kẻ nào.
“Hừ!” Thiện Vũ Băng chu môi, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ông cụ giữ mộ đứng bên cạnh thấy vậy thì hơi xấu hổ, võ vỗ lên vai Thiện Vũ Băng, nói: “Dù trước đây có hiểu lầm gì đi nữa, thì bọn họ vẫn là cha mẹ của con, đúng không? Bọn họ cho con mạng sống, đây chính là sự thật không thể bàn cãi, vậy nên con phải biết lễ phép, đúng không?”
Đây chính là lần đầu tiên ông cụ giữ mộ dạy dỗ Thiện Vũ Băng như thế. Bởi vì Thiện Vũ Băng vẫn luôn là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Sư phụ không biết chứ trước đây bọn họ không hề tốt với con.” Thiện Vũ Băng ấm ức đến mức sắp khóc òa.
La Tố Tố bước lên vài bước, ôm chặt Thiện Vũ Băng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ gò má mình lên mái tóc Thiện Vũ Băng.
“Con của mẹ...” Điều khiến La Tố Tố vui vẻ là khi ôm Thiện Vũ Băng, cô có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác ấm áp trên người Thiện Vũ Băng, thật sự là khác một trời một vực với trước đây.
Cô thầm nghĩ, liệu đây có phải là chứng cứ chứng minh Thiện Vũ Băng đã khỏi bệnh thật hay không?
Có lẽ là vì cảm nhận được tình yêu của mẹ, lần này Thiện Vũ Băng không phát bệnh tiểu thư nữa, mà vòng tay nhẹ nhàng ôm eo mẹ, hưởng thụ loại cảm giác được che chở.
“Hai con cũng thật là... lâu lắm không về nhà, cũng không biết gọi điện thoại. Con có biết trong khoảng thời gian qua Vũ Băng đã gặp những chuyện gì không?” Thiện Bổn Thanh chắp tay đi tới, mắng hai vợ chồng Thiện Chiến Hùng.
Thiện Chiến Hùng đứng dậy làm một cái chào quân đội với Thiện Bổn Thanh, sau đó khom người nói: “Con xin lỗi chat”
La Tố Tố cũng buông Thiện Vũ Băng ra, khom người nói với Thiện Bổn Thanh: “Con xin lỗi chat”
“Các con nên xin lỗi, nhưng không phải là nói với cha. Được rồi, các con đã về nhà rồi, để cha giới thiệu với các con một người. Đây là cậu Tô, Tô Vũ, ân nhân cứu mạng Vũ Băng nhà ta, là cậu ấy tốn hết công hết sức mới chữa khỏi bệnh của Vũ Băng.”
Nghe vậy, Thiện Chiến Hùng quay người nhìn Tô Vũ, sau đó nhíu mày. Bởi vì tuổi tác của Tô Vũ thật sự là không giống với trong suy đoán của anh †a, anh ta không tin nổi có người y thuật cao siêu ở tâm tuổi như Tô Vũ.
“Cảm ơn anh Tô.” Dù rằng trong lòng còn có nhiều nghi ngờ, nhưng cuối cùng Thiện Chiến Hùng vẫn lịch sự cảm ơn.
Không thể dựa vào trực giác của mình để quyết định tin hay không tin. Sự thật bày ra trước mặt rồi, Thiện Vũ Băng của hiện giờ đúng là không còn giống như xưa.
“Cảm ơn anh Tô.” La Tố Tố cũng đi lại khom người với Tô Vũ.
Tô Vũ cười cười. Anh có tốn hết công hết sức gì đâu? Đối với anh mà nói chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, cơ bản là không tốn sức lực gì.
“Không cần cảm ơn tôi. Đây là duyên phận giữa tôi và cô bé nghịch ngợm này" Dứt lời, anh nháy mắt với Thiện Vũ Băng.
“Các con còn phải nhớ rõ vị này nữa. Đây là ông Tiết, ông ấy không chỉ là sư phụ của Vũ Băng, mà còn là ân nhân cứu mạng của Thiện Bổn Thanh cha.” Lúc nghe thấy Thiện Bổn Thanh nói vậy, Thiện Chiến Hùng suýt nữa quỳ gối xuống mặt đất.
Anh ta không hề đùa giỡn, với ân nhân cứu mạng của cha mình, tính theo lễ nghĩa thì anh ta đúng là nên quỳ cảm ơn.
Có điều, ở thời đại ngày nay, rất nhiều lễ nghĩa phiền phức đã loại bỏ. Vậy nên, Thiện Chiến Hùng chỉ khom người để biểu đạt lòng biết ơn với ông cụ giữ mộ.
“Năm xưa, lúc cha tham gia kháng Mỹ viện Triều, suýt chút nữa đã không về được rồi. Khi ấy con còn rất nhỏ, nếu không có ông Tiết thì đã không có cả nhà ta ngày hôm nay. Cha có một đề nghị, dù rằng có chút không ổn, nhưng mà cha vẫn muốn nói, ông Tiết không có con nối dỗi, cha muốn con nhận ông ấy làm cha nuôi, sau này chúng ta chính là người một nhà."