“Được rồi, sau này đừng có động một cái là đánh đánh giết giết nữa, nói chuyện chính đi, ra ngoài một chuyến có thu hoạch gì không?” Tô Vũ ngồi trên ghế, hỏi Mao Đầu đang nhai cá khô.
“Tôi đi núi Hoàn Hình một chuyến, tình huống của cha không tệ lắm, ít nhất là không có chuyển biến xấu. Về phần dược liệu, có một số dược liệu bị nhân loại phá hư, nhất là một vài dược liệu động vật hiếm thấy, đa số đều tuyệt chủng.
Từng có một loài hải cẩu sống trên đảo, đệm tay nó là một loại dược liệu chữa thương cực kì tốt. Chỉ là lúc tôi đi dạo trên đảo, bởi vì mực nước biển dâng cao cho nên toàn bộ đảo đều không còn bóng dáng nó nữa, thật sự là có chút đáng tiếc.”
Dứt lời, Mao Đầu thở dài tỏ vẻ cực kì tiếc nuối, sau đó nói thêm: “Có điều
không phải là không có thu hoạch. Ở biên cảnh Mông Cổ có khu rừng tên là Man Mãnh, có lẽ ở đó có rất nhiều dược liệu mà chúng ta cần.
Tô Vũ gật đầu. Hiện giờ anh cần rất nhiều dược liệu, bởi vì thực lực của anh đã dừng lại lâu rồi. Có điều anh cần phải đi tìm thanh cổ kiếm mà trước đây Mao. Đầu chế tạo ra trước, dùng nó để rèn ra một lò luyện đan có thể chứa long hỏa, việc này giúp ích rất nhiều cho quá trình tu luyện của anh.”
Tô Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy có rất nhiều chuyện cần phải làm. Anh phải tranh thủ làm xong hết mọi chuyện trước khi Mã Hiểu Lộ sinh con mới được.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ đưa Huyết Linh Kiệt lấy từ Tây Sơn cho Mao Đầu, nói: “Biết đây là gì không?”
Mao Đầu ngửi ngửi rồi nói: “Mùi lạ, giống như là mùi máu vậy, không biết là thứ gì”
Ngay cả Mao Đầu cũng không biết thì Tô Vũ tin rằng trên thế giới này không còn ai biết nữa. Anh cất nó đi rồi nó: “Đây là Huyết Linh Kiệt. Có nghe nói cây. huyết rồng chưa?”
“Là cái loại cây có thể thu thập linh khí thiên địa, hấp thu tỉnh hoa nhật nguyệt đấy hả?”
Tô Vũ nhướng mày, có chút bất ngờ khi Mao Đầu cũng biết cây huyết rồng: *Ồ, mày cũng biết nữa hả, nói nghe thử xem?”
Mao Đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Mọi chuyện lớn trên thế giới này, chỉ cần tôi để ý là sẽ biết được, chỉ là đa số thời gian tôi đều không muốn tìm hiểu, bởi vì tất cả đều không quan trọng bằng giấc ngủ. Về cây huyết rồng, nói chính xác ra thì nó là một cây đến từ bầu trời xa xôi.”
“ý mày là nó rơi xuống từ trên trời?” Tô Vũ nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên rồi. Đại khái là khoảng ba nghìn năm trước, tôi nhớ rất rõ ràng là văn minh nhân loại chưa phát triển cao, có một khối thiên thạch lớn hơn đường kính ánh trăng đâm về phía Trái Đất. Anh cũng biết một khối thiên thạch có thể tích lớn như thế đâm vào Trái Đất là sẽ mang đến tính hủy diệt cho Trái Đất, rất có thể sinh linh trên Trái Đất đều sẽ chết hết.
Sau đó, tôi dốc hết sức lực tạo ra một cơn sóng thần ngập trời, thiên thạch rơi xuống mặt biển, nương theo lực giảm xóc, bay thẳng lên bầu trời, sinh linh trên Trái Đất xem như là sống sót. Khi ấy, một chuyện lạ xảy ra, đó là có một cây rơi xuống từ thiên thạch, đó chính là cây huyết rồng.”
Lúc đó Mao Đầu cực kì ngạc nhiên. Bởi vì thiên thạch đến từ bên ngoài bầu trời xa xôi, lớp ngoài thiên thạch đều sẽ xám xịt vì cọ xát khi đi ngang tầng khí quyển, sau đó biến thành tro tàn tan mất trong không khí. Nhưng mà trên khối thiên thạch kia lại có cây cối.
Mao Đầu cảm thấy cái cây kia không phải là thứ bình thường. Sau một thời gian trôi nổi trên biển, Mao Đầu phát hiện nó liên tục hấp thu khí sinh linh bên trong biển. Khi ấy vừa mới trải qua một cơn sóng thần cực lớn, khí sinh linh bên trong biển cực kì ít ỏi, Mao Đầu sợ xảy ra chuyện nên dùng lực lượng giao long chuyển nó đến một nơi gọi là phật quang ánh bảy tháp.
Mao Đầu cảm thấy cây huyết rồng sẽ có tác dụng quan trọng, nên dùng lực lượng bên ngoài thông qua phật quang ánh bảy tháp tẩm bổ cây huyết rồng, chỉ mong có một ngày cây huyết rồng sẽ phát huy tác dụng.
Đã hơn ba nghìn năm trôi qua, Mao Đầu đã quên mất cây huyết rồng, không ngờ bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.
“Thứ này lấy từ trên cây huyết rồng hả?” Mao Đầu nhìn Huyết Linh Kiệt trong tay Tô Vũ rồi hỏi.
Mao Đầu biết cây huyết rồng, nhưng lại không biết cây huyết rồng có thể sinh ra thứ này.
Tô Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là Huyết Linh Kiệt, được ngưng tụ từ tinh hoa của cây huyết rồng. Nếu tao nhớ không lầm thì con kim long trên núi Hoàn Hình bị thương nặng lắm hả?”
Mao Đầu thở dài đáp: “Tên nó là Tổ Khung. Nhiều năm qua nhờ có nó áp chế âm khí trong âm nhãn dưới đáy biển, nếu không thiên hạ đã loạn lên hết rồi. Hiện nay đã có trận pháp áp chế âm nhãn, Tổ Khung cũng giảm bớt gánh nặng và có thể lợi dụng khí sinh linh nuôi ngược lại mình.
Có điều lần này quay về, tôi phát hiện thân thể nó đang yếu dần đi, giống như là cái phễu có rót thế nào cũng không đầy. Chính nó cũng biết mình không còn bao nhiêu thời gian. Điều ước duy nhất của nó hiện giờ là trước khi hóa thành đá, có một con giao long nào đó trong chín con giao long hóa thành long.”
“Thật ra thì tình huống của Tổ Khung rất phổ biến, vì áp chế âm nhãn dưới đáy biển trong thời gian dài nên long nguyên bị thương, dẫn đến già cả liên tục, bọn mày không có cách nào, không có nghĩa là tao cũng không có cách nào.” Tô Vũ cười nói với Mao Đầu.
“Anh có cách hả? Sao không nói sớm hả?” Giọng điệu Mao Đầu có một chút
oán trách.
“Trước đây tao không có cách nào. Có điều sau khi có Huyết Linh Kiệt, mọi thứ đều sẽ trở nên cực kì đơn giản.” Lúc ở tiên giới, Huyết Linh Kiệt được dùng để chữa thần nguyên bị tổn thương cho người tu tiên.
Anh tin rằng có thể dùng nó để chữa trị long nguyên. Nó dường như chẳng có tác dụng gì với Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu, bởi vì Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu không có bản thể. Đương nhiên, bây giờ suy nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Vậy là Huyết Linh Kiệt cực kì quý giá hả?” Mao Đầu có chút phấn khích.
“Huyết Linh Kiệt là thứ mà cây huyết rồng dưỡng mấy chục mấy trăm năm mới ra. Tao dám nói trên thế giới này chỉ có bao nhiêu đây thôi.”
“May là có cây huyết rồng, đợi trăm năm sau đi hái thêm là được.” Mao Đầu nhảy vài cái rồi nói.
“Không có nữa rồi, bị tao đá chết rồi.”
“Cái gì? Tôi cực cực khổ khổ trồng cây, rồi anh đi đá chết cây tôi trồng?”