'Tô Vũ không nói thì Mạnh Đông Dương suýt nữa đã quên trên người mình còn có thi độc.
Về phần chuyện mà Tô Vũ muốn cho Mạnh Đông Dương đi làm, tạm thời không gấp lắm, để Mạnh Đông Dương lo chuyện gia đình xong trước đã.
Mạnh Đông Dương vỗ trán một cái, nói: “Hầy, tôi suýt nữa đã quên chuyện này, để hôm nào rảnh tôi đi tìm chị ấy.”
Nghe vậy, Tô Vũ đẩy nhẹ anh ta một cái: “Về đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Mã Hiểu Lộ cười nói: “Anh có chuyện gì cần Mạnh Đông Dương đi làm hả?”
Ở trong lòng Mã Hiểu Lộ, Mạnh Đông Dương chỉ là một thăng nhóc mà thôi, có thể làm được chuyện gì cơ chứ?
“Em sợ anh làm gì anh ta hả? Anh ta không làm gì anh là may lắm lắm rồi. Em không biết chứ đêm qua anh ta bỏ chạy một mình đấy.” Tô Vũ dời đề tài, không muốn nói rõ cho Mã Hiểu Lộ nghe, bởi vì cô không biết mấy chuyện này thì sẽ tốt hơn.
Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ rất nhanh thì đến Kim Lăng, sau đó gọi xe đi tới thôn của Hà Thạc.
Người dân trong thôn đều mặc áo tang. Giống như lời nói của Mã Hiểu Lộ, Hà Thạc rất được lòng người dân, cái chết của ông ta khiến rất nhiều người đau lòng.
“Xin chào, cho tôi hỏi đây là lễ tưởng niệm thánh nhân hả?” Mã Hiểu Lộ đi lên khom người chào, sau đó hỏi một người đứng gần mình.
Người kia không quay đầu lại, chỉ là đờ đẫn gật đầu, nói: “Mấy người qua bên kia nhận vải đi.”
Sau khi tin Hà Thạc chết truyền ra, có rất nhiều người từ các nơi khác về để tang, vậy nên người dân ở đây cho rằng Tô Vũ cũng đến dự lễ tưởng niệm.
Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn một biển đầu người, đa số người đều đang khóc thút thít, trong góc phòng là một thi thể được phủ vải trắng, không cần ai nói thì Tô Vũ cũng biết thi thể là Hà Thạc.
Và khối ngọc bội kia đang ở trong tay Hà Thạc.
Tô Vũ dẫn Mã Hiểu Lộ đi vào trong. Đối với cái chết của Hà Thạc, Tô Vũ không hề có cảm xúc đau buồn, kể cả khi ông ta là một người tốt bụng. Hiện giờ Tô Vũ chỉ muốn xác nhận một chuyện, đó là bên trong ngọc bội còn hơi thở của Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu hay không, đây mới là chuyện cực kì quan trọng với Tô Vũ.
€ó điều, lúc hai người Tô Vũ sắp tới chỗ thi thể, có một người bước ra ngăn cản bọn họ.
“Hai vị, không thể đi lên được nữa.” Mã Hiểu Lộ sợ Tô Vũ xúc động làm bậy trước đám đông, đến lúc ấy khơi dậy sự giận dữ của mọi người là không xong, bèn kéo tay Tô Vũ lại, nói: “Chúng tôi
chỉ là muốn xem thánh nhân thôi.”
“Vậy đi nhanh đi.” Người chặn đường xem như dễ nói chuyện, nhường đường cho Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ.
Lúc đến gần, Tô Vũ cảm nhận trên thi thể không còn một chút sinh khí nào, nghĩa là dù có thần tiên cũng không thể cứu sống lại được.
Tô Vũ nhẹ nhàng vạch tấm vải trắng phủ trên người thi thể ra. Hành động của anh khiến người xung quanh giật mình, bởi vì đây là một hành động cực kì bất kính với người chết.
“Mấy người muốn làm gì vậy?” Người chặn đường khi nãy nổi giận quát lên, Mã Hiểu Lộ đứng bên cạnh giật nảy mình.
“Không làm gì cả. Có điều, nếu tôi nói tôi có thể cách khiến cho thánh nhân sống lại, các anh có tin hay không?” Tô Vũ không quay đầu lại, một tay nắm Mã
Hiểu Lộ, một tay nắm khối ngọc bội trong tay Hà Thạc.
Bảo Tô Vũ làm cho người chết sống lại, đây là chuyện không thể nào, nếu không thì hiện giờ Tô Nhạc Luân đã không năm ở dưới núi Hoàn Hình rồi.
Tô Vũ nói như vậy là vì dập tắt lòng nghi ngờ của những người ở đây. Nếu không thì với hành động bất kính vừa rồi của anh, có khi sẽ nảy sinh xung đột với
bọn họ. Đây là cảnh tượng mà Tô Vũ không muốn thấy.
“Hả? Anh nói cái gì vậy?” Mã Hiểu Lộ đang đứng gần Tô Vũ nhất giật nảy mình. Cô không ngờ Tô Vũ lại nói ra lời nói như vậy.
Tuy rằng cô biết Tô Vũ giỏi y thuật, nhưng mà người đã chết nhiều ngày rồi, nếu còn có thể cứu sống được thì thật sự là không biết phải nói sao.
Tô Vũ quay đầu lại nhìn Mã Hiểu Lộ với ánh mắt “em cứ yên tâm”. Lúc này, đám người bắt đầu bàn tán xôn xao. “Anh ta là ai vậy? Đúng là ăn nói bậy bạ, đuổi anh ta đi đi!”
“Chờ đã, có nghe lời nói khi nãy của anh ta không? Anh ta nói là có cách cứu thánh nhân, anh ta chính là hi vọng cuối cùng của thánh nhân đấy!”
“Anh có ngốc không vậy? Thánh nhân qua đời nhiều ngày rồi, sao có thể sống lại được?”
“Anh vừa nói có thể cứu thánh nhân, anh nói thật hả?” Người đứng ở tít bên trong lên tiếng, chắc là người quản lý ở đây.
Tô Vũ quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Tôi không có nói là chắc chắn. Tôi nói là nếu có thể. Bởi vì thánh nhân sống mấy trăm năm, có đạo pháp hộ thể, tôi cảm thấy thánh nhân khó mà chết được, có lẽ còn có một đường sinh cơ.”
Có một số ít người ở đây cũng hiểu được cách giải thích của Tô Vũ. Bởi vì thánh nhân sống mấy trăm năm, theo lý mà nói là đã vượt qua tuổi thọ cao nhất của nhân loại, nếu không có đạo pháp hộ thể gì đó theo lời nói của Tô Vũ thì đã chết lâu rồi.
“Đúng vậy, thánh nhân không thể nào chết dễ dàng như vậy được, chắc chắn là có thể sống lại, mọi người thấy đúng không?”
Lúc này, trong đám người đã có người tin tưởng chuyện ma quỷ của Tô Vũ.
“Thưa anh, anh cần chúng tôi phải làm gì?” Người quản lý ban nãy sáp lại gần hỏi.
Anh ta xem như là chữa ngựa chết thành ngựa sống. Dù sao người cũng đã chết rồi, kết quả xấu nhất đã có, làm gì sợ kết quả xấu hơn nữa? Cứ thử một lần
đi, biết đâu sẽ có kỳ tích.
“Yên tĩnh một chút, đừng hô to gọi nhỏ là được.” Dứt lời, Tô Vũ chạm vào khối ngọc bội trong tay Hà Thạc.
Tô Vũ truyền linh khí vào trong ngọc bội, kiểm tra cẩn thận từng chút một.
Nhờ có linh khí, sắc mặt thi thể vốn đã chết của Hà Thạc dần dần có chút hồng hào.
“Ơ, mọi người xem kìa, thánh nhân sắp sống lại rồi!”
€ó người nhận ra sắc mặt Hà Thạc thay đổi. Có điều anh ta vừa lên tiếng đã bị người tát một cái lên ót.
“Người ta bảo nhỏ giọng một chút, không nghe thấy hả?”