Sáng hôm sau, ngày mới tờ mờ sáng, Hứa Minh Huy dẫn theo mấy chục anh em đi lên núi, Mạnh Đông Dương vẫn còn ngủ nướng, chắc là vì hôm qua mệt muốn chết rồi, còn Tô Vũ thì thức dậy sớm theo thói quen.
Lão thôn trưởng đang ngồi trên ghế mây trong sân hút thuốc lá sợi. Thấy Tô Vũ đi ra, lão thôn trưởng đứng lên cười nói: “Cậu Tô, hôm qua vất vả cả buổi, sao hôm nay không ngủ thêm chút nữa?”
“Dậy sớm quen rồi. À đám người Hứa cục trưởng đâu rồi?” Tô Vũ nhìn xung quanh rồi hỏi.
“Trời còn chưa sáng, Hứa cục trưởng đã dẫn người đi lên núi. Cậu Tô, có chuyện này tôi không hiểu lắm, Tây Sơn chúng tôi thật sự không có quỷ hả?” Lúc. nói vấn đề này, mặt mày lão thôn trưởng có vẻ tiếc nuối.
Nói đến cùng, cả nước đều đồn vùng bọn họ có quỷ, đây là chuyện có một không hai. Trong tình huống đảm bảo lợi ích của mình, mọi người thường mang tâm lý tự hào khi mình có mà người khác không có.
Tô Vũ cười nói: “Thôn trưởng, tôi thấy ông còn mê tín lắm nha, thời buổi này ở đâu ra quỷ?”
Lão thôn trưởng nghe vậy thì gật đầu liên tục: “Cậu nói có lý. Có điều mười mấy năm trước, lúc thôn dân đào ra hố tuẫn táng, vì sao có người nói gặp quỷ?”
Tô Vũ khó mà giải thích về vấn đề này, nói đúng hơn là anh không biết nên giải thích thế nào về cái thứ được gọi là quỷ.
Nếu nói là không có quỷ thì ngay cả bản thân Tô Vũ cũng không thuyết phục được mình. Bởi vì quỷ cũng là một loại năng lượng, nói đúng hơn là một loại linh khí, một loại tàn dư khí sinh linh sau khi con người chết đi.
Trong một cách cục phong thủy nào đó, cái loại khí sinh linh ấy sẽ được bảo †ồn lâu dài, rồi dẫn đến tình huống có quỷ lúc đào trúng hố tuẫn táng.
Trên thực tế, khí sinh linh là một loại khí cực kì mỏng manh, không thể nào gây tổn thương cho con người được, thậm chí còn không được con người phát hiện.
Trên Tây Sơn đã từng chết rất nhiều người. Lúc ấy mọi người thấy quỷ, chỉ có một cách giải thích là mọi người bị cây huyết rồng ảnh hưởng. Bởi vì cây huyết rồng không chỉ tẩm bổ một mình Liễu Mị, mà còn tẩm bổ những người chôn cùng với Liễu MỊ.
Trước đây Tô Vũ không biết những người đó là ai. Nhưng sau khi nhìn thấy Vụ Nữ và đoạn ảo giác kia, anh liền biết người trong hố tuẫn táng đều là người của Liễu Mị lúc còn là Quý phi nương nương ở trong cung.
Người xưa có câu nhổ cỏ tận gốc, hoàng đế khi ấy chắc chắn sẽ không để lại mối họa cho mình, vậy nên hoàng đế dùng tội danh phản nghịch giết hết cả đám rồi chôn cùng một chỗ với Liễu Mị. Nhờ có cây huyết rồng, khí sinh linh kéo dài không tan, dẫn đến vụ việc có quỷ sau này.
Hiện nay không cần phải lo lắng nữa, bởi vì cây huyết rồng đã chết, khí sinh linh cũng sẽ dần tan theo làn gió núi.
Tới giữa trưa, Hứa Minh Huy dẫn theo vài người quay trở lại trong thôn. Trên mặt anh ta là ý cười khó nén được, còn bước chân thì nhanh nhẹn mạnh mẽ, nhìn là biết ngay thời tới cản không kịp.
“Anh Tô, thật sự giống như lời nói của anh, chúng tôi phát hiện rất nhiều thứ trông giống như động vật, thực tế lại là thực vật ở trên núi. Ngoài ra, trong một khe núi phía đông thật sự có một hố to, phán đoán ban đầu là một ngôi mộ. Tôi đã cho bảo vệ hiện trường và báo tin với chuyên gia Yến Kinh rồi.”
Dứt lời, Hứa Minh Huy cầm ly nước trên bàn lên uống ừng ực. Lúc này, Mạnh Đông Dương cũng ra khỏi phòng, đầu tóc bù xù giống như là ổ gà.
“Chào buổi sáng, Hứa cục trưởng.” “Sáng con khỉ, trưa luôn rồi!”
“Tiểu Lưu, đưa chìa khóa xe cho tôi, lát nữa tôi phải về Yến Kinh báo cáo công tác.” Hứa Minh Huy nói xong thì xoắn tay áo lên, kiểu như chuẩn bị đi về đánh nhau vậy.
Tô Vũ quay đầu nói với Mạnh Đông Dương: “Dọn đồ đạc đi, chúng ta cũng về Yến Kinh.”
“Về bây giờ hả?” Mạnh Đông Dương còn chưa tỉnh ngủ, nói đúng hơn là còn chưa ngủ đã đời.
“Chẳng lẽ anh định ăn vạ nhà thôn trưởng hả?” Chuyện ở đây cơ bản là đã xong, Tô Vũ cũng đã lấy được thứ mình muốn, còn có thêm được thứ ngoài dự đoán nữa. Tô Vũ tin rằng Hứa Minh Huy và một vài chuyên gia có thể xử lý tốt các vấn đề tiếp theo. Tô Vũ không muốn xen vào chuyện của đám người họ.
Mạnh Đông Dương gật đầu. Anh ta không có gì để dọn. Hiện giờ anh ta còn một bà nội đang nằm trên giường bệnh và một em gái ở Yến Kinh, anh ta tiếp tục ở đây hưởng phúc thì ít nhiều gì cũng có chỗ không ổn.
Sau đó, Tô Vũ và Mạnh Đông Dương chào tạm biệt một nhà thôn trưởng rồi lên xe Hứa Minh Huy đi Yến Kinh.
Lúc tách ra với Tô Vũ, Hứa Minh Huy nói là lần này Tô Vũ đã giúp anh ta một chuyện lớn, trước đó Tô Vũ hứa mời các anh em ăn cơm, anh ta không thể để Tô Vũ ra tiền được.
Tô Vũ ôm vai Mã Hiểu Lộ, nói với Hứa Minh Huy: “Anh muốn tôi trở thành kẻ lật lọng ngay trước mặt vợ tôi phải không? Hiếm lắm vợ tôi mới hào phóng chút, lấy đi”
Dứt lời, Tô Vũ nhét hết tiền vào trong lòng ngực Hứa Minh Huy. Hứa Minh Huy không từ chối nữa, bởi vì anh ta biết Tô Vũ không thiếu chút tiền ấy.
“Được rồi anh Tô, tôi còn có chuyện cần làm, tôi đi trước đây. Chờ sau khi tôi bận xong, tôi sẽ mời anh đi uống rượu, ha ha ha!”
Tô Vũ gật đầu. Hứa Minh Huy quay người đi về phía Cục Cảnh Sát. Lần này anh ta phải cảm ơn Tô Vũ. Tuy rằng anh ta không biết Tô Vũ dùng cách gì, nhưng kết quả của sự kiện là tốt. Chỉ cần chờ điều tra rõ ràng là trong cục thế nào cũng sẽ khen ngợi anh ta.
“Lúc nãy anh nói gì vậy hả? Làm như trước kia em keo kiệt lắm vậy!” Thấy người ngoài đi hết rồi, Mã Hiểu Lộ mới nhéo hông Tô Vũ, bĩu môi bất mãn hỏi. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Đương nhiên là không phải rồi, ý của anh là...”
Tô Vũ còn chưa nói xong thì Mạnh Đông Dương ở bên cạnh đã lên tiếng: “Ha ha, chị, ý của anh Tô là thường ngày chị cho anh ấy rất ít tiền tiêu vặt, không phải là anh ấy cảm thấy chị keo kiệt, mà là anh ấy ở bên ngoài rất keo kiệt.”
“Nhãi ranh, hiện giờ cánh cứng lên hết rồi phải không?”
“Tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi!” Mạnh Đông Dương ra hiệu nhỏ tiếng thôi, sau đó chỉ phòng bệnh bên cạnh, ý nói là người bệnh cần hoàn cảnh yên tĩnh để nghỉ ngơi.