Giờ phút này, không gian rộng lớn dưới nền đất rung chuyển dữ dội liên tục, chắc là đất đai xung quanh đã bắt đầu tơi xốp, nghĩa là nơi này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Dù có bị chôn dưới đất thì Tô Vũ cũng sẽ không sao. Nhưng mà anh cũng không muốn ở lại đây ăn đất.
Anh đã lấy được thứ mà anh muốn lấy rồi, bây giờ không đi thì còn đợi khi nào. nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ quay người đi về phía lối đi dát gạch ban nấy. Lúc tới đây anh đã xem xét địa hình, lối đi dát gạch khá là vững chắc, kết cấu tương đối chắc. chắn, dù nơi đây có sụp đổ hoàn toàn thì lối đi cũng sẽ không bị chôn vùi.
Có điều, khoảnh khắc Tô Vũ quay người, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí dày đặc.
Đúng vậy, chính là yêu khí!
Yêu khí ở ngay dưới chân anh, dường như là mới vừa thức tỉnh, nói đúng hơn là trước đó vẫn luôn ngủ say, sau lại bị Tô Vũ làm ồn đánh thức.
Tô Vũ mang lòng tò mò ởi lại gần, nhìn kỹ mới thấy phía dưới bên trong thân cây huyết rồng bị người khoét ra một lỗ trống, bởi vì cây huyết rồng nứt ra cho nên lỗ trống kia cũng nứt ra làm hai.
Bên trong lỗ trống có một người phụ nữ mập mạp mặc hà y đội mũ phượng, trên mặt trang điểm đậm, hai bên má ửng đỏ, nhìn không giống như là thi thể, mà giống như là một người phụ nữ xinh đẹp ngủ say.
Tô Vũ nhìn đến đây là biết bà ta chính là quý phi nương nương triều Đường trong miệng người dân địa phương trăm nghìn năm qua.
Tô Vũ đã từng nghĩ đến bà ta và cây huyết rồng ở cùng một chỗ. Anh chỉ là không ngờ bà ta dùng cả một cây huyết rồng làm quan tài cho mình. Đây là một quan tài có một không hai xưa nay, một là vì nó cực kì trân quý, hai là nó có một đặc điểm vô cùng quan trọng, đó là nó là vật sống.
Nghĩa là cây huyết rồng sẽ luôn bảo vệ nương nương. Ngoài Tô Vũ ra, trừ khi là dùng số lượng lớn trang bị hiện đại hoàn mỹ, nếu không là đám trộm mộ tuyệt đối sẽ không thấy được vị nương nương kia.
Có điều, lúc này Tô Vũ lại vô cùng ngạc nhiên, không phải là vì thi thể có thể giống như ban đầu trong suốt trăm nghìn năm, nhờ có cây huyết rồng, thi thể tươi sống không phải là chuyện lạ.
Anh ngạc nhiên là vì luồng yêu khí dày đặc được phát ra từ trên người người phụ nữ. Nói cách khác, trên toàn bộ Tây Sơn, quỷ là không có, nhưng yêu lại có một con.
Trước đó không phát hiện thì thôi, vị nương nương kia có thể vĩnh viễn nằm ở đây. Nhưng bây giờ Tô Vũ đã mở quan tài của bà ta ra rồi, nếu không xử lý thì sẽ gây ra tai họa. Bởi vì ai biết vị nương nương ngủ say trăm nghìn năm trên núi kia, lúc tỉnh dậy có ý định ra ngoài đi dạo vài vòng hay không?
Nghĩ đến đây, Tô Vũ cảm thấy nương nương và cây huyết rồng đều không thể giữ lại được. Anh hít sâu một hơi, tay trái bùng lên ngọn lửa màu đỏ tím, ném ngọn lửa bay về phía nương nương.
Âm một tiếng vang lên, ngọn lửa màu tím lập tức bao phủ thi thể, quần áo trên thi thể bốc cháy trước, rồi đến mái tóc, cuối cùng khuôn mặt màu trắng dần biến thành than đen.
Lúc Tô Vũ cảm thấy mọi thứ đều sế hóa thành tro tàn thì thi thể chợt xảy ra thay đổi.
Theo lý mà nói, trong quá trình đốt cháy thi thể, thi thể sẽ to dần rồi cháy đen, cuối cùng thành tro cốt.
Nhưng mà thi thể nương nương lại không như vậy. Có một lớp màu trắng như là sương mù dần toát ra từ lớp da trên mặt thi thể, sương mù càng lúc càng dày, cuối cùng che phủ ngọn lửa màu tím đang đốt cháy thi thể.
Thấy vậy, Tô Vũ nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nó đã thành Vụ Nữ? Chuyện có chút phiền phức rồi đây.
Vụ Nữ cũng là một loại yêu, nói chính xác hơn là thuộc loại thi yêu.
Sau khi người chết đi, có người dùng một loại vu thuật thần bí nào đó nhốt linh hôn bên trong thi thể, sau đó đặt thi thể bên trong nơi có nhiều linh khí để tẩm bổ, trăm năm sau sẽ thành Vụ Nữ.
Dân gian còn gọi nơi nhiều linh khí là “nơi dưỡng thi”.
Đây không phải là điểm đáng sợ nhất của Vụ Nữ. Điểm đáng sợ nhất của Vụ Nữ là nó có tư duy, nghĩa là nó có năng lực tự hỏi giống như con người, dù rằng nó đang nằm yên một chỗ ở bên kia.
Nghe đồn sau khi mở quan tài, thấy thi thể không hư không thối, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ là đốt cháy chỉ thể. Lúc này, Vụ Nữ sẽ mở miệng nói chuyện để dọa sợ người định đốt cháy thi thể, đa số người sẽ chết khi nhìn thấy Vụ Nữ.
Trên thực tế, không phải là thi thể có thể nói chuyện, mà là quá trình đốt cháy thi thể có tác dụng tạo ra ảo giác, phần lớn những gì mà mọi người nhìn thấy không phải là sự thật, mà là ảo giác do Vụ Nữ bày ra.
Rất nhiều người đều chết dưới sự dẫn đường của ảo giác.
Lại nói, vị quý phi nương nương triều Đường ở trong thân cây huyết rồng trước mắt Tô Vũ cực kì thích hợp trở thành Vụ Nữ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Vũ tin chắc rằng rễ cây huyết rồng trong toàn bộ Tây Sơn đều bị vị nương nương bên trong cây huyết rông khống chế.
Nghĩa là dù bà ta có chết rồi, nhưng mà mấy trăm nghìn năm qua, mỗi một ngọn cây cọng cỏ trên Tây Sơn đều nằm trong tầm mắt của bà ta, bà ta biết rõ hết mọi thứ xung quanh.
Nói đúng hơn là bà ta đang chờ một cơ hội để sống lại. Ngoài sống lại ra, Tô Vũ không tìm ra được một lý do nào khác để người tiền triều tốn công tốn sức xây dựng một ngôi mộ kỳ lạ với quy mô khổng lồ.
Có điều, ở trong mắt Tô Vũ, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, đừng mong phá vỡ quy luật, dù là Quý phi nương nương cũng không được.
Mấy trăm năm trước không hỏa táng, hôm nay Tô Vũ hỏa táng xem như là một loại tuân hoàn pháp tắc tự nhiên.