“Thôn trưởng, trời tối mịt mù, ông đừng nghe cục trưởng Hứa nói lung tung, tôi chỉ cầm đèn pin đi loanh quanh ở chân núi thôi. À phải rồi, ông là người địa phương, chắc là ông hiểu biết về mộ nương nương nhiều hơn tôi, ông nói thử xem, sao lại có chuyện ầm ï lớn đến thế?” Tô Vũ nói vài câu là trả ngược vấn đề lại cho thôn trưởng.
Anh biết dân quê chính là như vậy, nhất là với cán bộ nông thôn như thôn trưởng, uống vô vài cốc rượu là bắt đầu lải nhải chuyện cũ năm xưa, nói mãi không chịu dừng.
Thôn trưởng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói: “Mộ nương nương là chuyện mấy trăm năm mấy nghìn năm trước đây rồi. Ở trước mặt nó, chúng ta chỉ xem như cái này thôi.” Thôn trưởng chạm đầu ngón tay diễn tả nhỏ xíu.
“Mỗi một đứa nhỏ lớn lên trong thôn Tháp Loan đều biết không thể coi thường mộ nương nương. Nhất là khi từng có chuyện xảy ra lúc đào hầm trú ẩn ở thế kỷ trước, mọi người toàn đi vòng qua mộ nương nương. Những người có. đất gần mộ nương nương đều không trồng trọt gì nữa, tất cả là do sợ hãi.
Có điều, vẫn có một số người lớn gan, người thì đi lên núi hái thuốc, người thì chăn dê đốn củi, không ai thấy có chuyện lạ gì, mọi người dần dần quên mất sợ hãi. Mãi cho đến khi hiện giờ lại xảy ra chuyện, mọi người mới hoảng sợ nhớ lại chuyện năm xưa.
Cục trưởng Hứa còn đồ hộp nữa không, tôi cảm thấy mùi vị khá ngon.” Dứt lời, thôn trưởng vỗ vỗ hộp rỗng với Hứa Minh Huy.
Hứa Minh Huy cười nói: “Ông không sợ nóng trong người hả?”
Dứt lời, anh ta gọi người ở ngoài sân mang rất nhiều hộp thịt vào đây.
Trong miệng có thịt rồi, thôn trưởng mới nói tiếp: “Mộ nương nương đấy hả, chúng tôi chỉ nghe người già kể lại thôi, từ thế hệ này truyền sang thế hệ khác, người thì bỏ bớt đi, người thì kể thêm vào, nói đến cùng là do không phải tổ tiên nhà mình, ai rảnh đi nhớ cho kỹ.
Chúng tôi chỉ biết mộ nương nương là mộ lớn, nghe nói trước thời kì cải cách, năm nào cũng có người lại thờ cúng, ở phía đông chân núi vẫn còn một phòng thờ đổ nát kia kìa, nó bị đập nát trong thời kì phá tứ cựu.
Kể từ khi ấy, không còn ai đến đây thờ cúng nữa. Tôi còn nghe nói lúc đó có trồng cây gì đó nữa, tôi không nhớ rõ là cây gì, sau này không ai thấy cây gì, cũng không ngắt được quả gì cả.”
Nghe đến đây, Tô Vũ cơ bản là có thể khẳng định suy đoán trước đó của mình, quả nhiên là trên Tây Sơn có một cây huyết rồng.
Hứa Minh Huy lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra đưa cho thôn trưởng, rồi đưa cho Tô Vũ một điếu nữa, chỉ là Tô Vũ không muốn hút thuốc.
“Thôn trưởng, ông có biết chuyện hố chôn cùng hay không?” Ở trong mắt Hứa Minh Huy, hố chôn cùng có khả năng là nguồn gốc sự kiện mộ nương nương lần này.
Bởi vì giết nhiều người, oán khí rất nặng, cho nên cứ có liên quan đến ma quỷ là người ta sẽ vô thức nghĩ đến hố chôn cùng.
“Hố chôn cùng hả? Đây là chuyện rất bình thường ở thời cổ đại mà? Hơn nữa, người ta giết bao nhiêu người, người ta sế nói cho cậu biết chắc? Mấy cái hoạt động này đều được làm trong đêm tối, ai rảnh đâu mà đi xem, mà có lỡ xem thì cũng sẽ trở thành kẻ bị chôn cùng thôi. Vậy nên không ai biết có bao nhiêu người bị giết, chỉ biết là hố chôn cùng thật sự tồn tại, đã từng bị chính quyền đào lên rồi mà?”
Dứt lời, thôn trưởng châm lửa điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi ngáp một cái: “Không còn sớm nữa rồi, tôi phải đi về ngủ. Cục trưởng Hứa, tối nay trong thôn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”
Thôn trưởng xác nhận lại với Hứa Minh Huy. Rốt cuộc thì hiện giờ cả nhà ông đều ở trong thành phố, nếu không phải ông là thôn trưởng thì ông sẽ không mạo hiểm quay về thôn.
Có hơn nhiều.
u, sau khi thấy trong thôn có nhiều cảnh sát, ông cảm thấy yên tâm
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hứa Minh Huy nói. Nghe vậy, thôn trưởng quay người vào nhà đi ngủ.
Lúc này, điện thoại của Hứa Minh Huy đổ chuông: “Anh Tô, ngại quá, tôi đi nghe điện thoại đã.”
Dứt lời, Hứa Minh Huy quay người đi ra ngoài sân nghe điện thoại. Tô Vũ ở lại uống một ngụm rượu, rồi lấy điện thoại ra báo tin bình an cho Mã Hiểu Lộ.
“A lô, bên anh sao rồi? Anh vẫn khỏe chứ?” Giọng nói dịu dàng tràn đầy quan tâm của Mã Hiểu Lộ vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.