Sau khi đi vào trong, Hứa Minh Huy rót cho Tô Vũ một cốc nước rồi nói.
Bởi vì thôn Tháp Loan xảy ra chuyện lớn như vậy, đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo địa phương, cho nên nhất định phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân để đưa ra lời giải thích hợp lý cho người dân, xóa bỏ nỗi sợ hãi trong lòng người dân, những việc này không ai khác ngoài Hứa Minh Huy phải gánh vác.
Tô Vũ gật đầu nói: “Các ông chuẩn bị xuất phát lúc nào?”
“Đơn xin vừa mới nộp lên, chắc sẽ sớm được phê duyệt, để đảm bảo an toàn, tôi đã nhờ trưởng thôn vẽ cho chúng tôi một bản đồ, sau đó chuẩn bị đầy đủ rồi mới hành động.” Lăng mộ nương nương xảy ra chuyện lớn như vậy, không chỉ dân làng địa phương, ngay cả người của cục cảnh sát cũng cảm thấy sợ hãi, không chuẩn bị đầy đủ thì ai dám tùy tiện dẫn người lên núi, đến lúc đó có đi mà không có về thì phải làm sao?
Tô Vũ nhìn trưởng thôn đang ngồi bên bàn làm việc, hút thuốc lá, vì không có kinh nghiệm vẽ bản đồ, nên bảo ông ta vẽ bản đồ địa hình Tây Sơn quả thực còn khó hơn giết ông ta, bản đồ ông ta vẽ thì người ta căn bản không hiểu gì, cho nên bây giờ đang ngồi đó hút thuốc cho khuây khỏa.
“Vậy để tôi lên núi xem tình hình trước, nếu cần thiết, các ông hãy lên sau.” Câu nói trực tiếp này của Tô Vũ khiến Hứa Minh Huy cảm thấy anh căn bản không suy nghĩ kỹ.
Thử nghĩ xem người khác gặp lăng mộ nương nương đều hận không thể đi đường vòng, nào có ai tự mình chạy lên núi, hơn nữa còn là vào ban đêm.
“Tô... Tô tiên sinh, anh đang nói gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt thế này, trò đùa này không vui đâu.” Hứa Minh Huy ngơ ngác nhìn Tô Vũ nói.
“Ông cảm thấy tôi giống như đang đùa sao?” Tô Vũ quay đầu lại nhìn Hứa Minh Huy với vẻ mặt không cảm xúc.
“Không phải, Tô tiên sinh, tuyệt đối không được, không được, không được, anh lên núi thì chúng tôi không có đủ nhân lực để đảm bảo an toàn cho anh.” Hứa Minh Huy cho rằng, Tô Vũ muốn đi cùng người của cục cảnh sát lên núi.
“Không cần các ông bảo vệ, tôi tự mình lên núi là được rồi.”
Sự tự tin của Tô Vũ khi nói ra những lời này, quả thực khiến Hứa Minh Huy đứng chết trân tại chỗ hồi lâu mới hoàn hồn.
Một mình lên núi, đây chẳng phải là đùa sao? Trong mắt Hứa Minh Huy, một mình lên núi chẳng khác nào đi chịu chết.
Sau khi định thần lại, Hứa Minh Huy lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, thậm chí còn vươn tay kéo tay áo Tô Vũ, rõ ràng là không muốn Tô Vũ nhất thời nóng đầu mà lên núi. Phải biết rằng, nếu Tô Vũ xảy ra chuyện gì ở đây.
Thì cái mũ ô sa của ông ta cũng khó giữ được, bởi vì tận mắt nhìn Tô Vũ lên núi, trách nhiệm này ông ta không thể gánh vác nổi.
“Tô tiên sinh, tôi biết hiện tại anh rất lo lắng, nhưng chuyện này cũng không thể nóng vội, cần phải bàn bạc kỹ hơn. Chờ văn bản cấp trên đưa xuống, chúng tôi sẽ tổ chức người của cục cảnh sát lên núi tìm hiểu tình hình trước, sau đó anh hãy hành động.”
Hứa Minh Huy kéo Tô Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi đặt cốc nước vừa rót cho Tô Vũ trước mặt anh, ý bảo anh bình tĩnh lại.
Trưởng thôn ở bên cạnh nghe xong liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi dùng chân giẫm lên nói: “Hứa cục trưởng nói đúng đấy, chỗ đó không thể đi, cậu nhìn cậu da dẻ non mịn thế này, lên đó còn chưa đủ nhét kế răng cho người ta đâu.”Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! “Ông nói cái gì thế? Cái gì mà không đủ nhét kế răng?” Hứa Minh Huy liếc trắng mắt nhìn trưởng thôn, nhưng ngay sau đó lại gật đầu.
Tô Vũ mỉm cười, anh lặn lội đường xa chạy đến đây, nhất định không phải là do nóng đầu, dù sao thì nhìn thế nào anh cũng không giống người có vấn đề về thần kinh, có phải đi chịu chết hay không, trong lòng anh tự nhiên hiểu rõ.
Chỉ là Hứa Minh Huy và trưởng thôn không hiểu lắm, tại sao Tô Vũ lại vội vàng muốn lên núi như vậy, bởi vì dường như không tìm được lý do gì khiến Tô Vũ phải cuống cuồng như thế.
Trên núi cũng không có người thân hay bạn bè của Tô Vũ, thậm chí ngay cả một người sống cũng không có, không đáng để mạo hiểm tính mạng.
“Được rồi, tôi biết các ômh cũng là có ý tốt, tôi biết mình đang làm gì, tôi không có nhiều thời gian để giải thích cho các ông, tôi đi đây.” Nói xong, Tô Vũ nhẹ nhàng gõ lên bàn rồi xoay người đi ra ngoài.
Hứa Minh Huy vội vàng bước lên theo sau Tô Vũ: “Tô tiên sinh, anh... anh thật sự không cần thiết phải làm vậy.
Nếu anh lên núi mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng tôi không có cách nào ăn nói được, anh cũng phải suy nghĩ cho. chúng tôi chứ.”
Tô Vũ vừa đi về phía trước vừa quay đầu nhìn Hứa Minh Huy cau mày nói: “Nếu ông thật sự lo lắng, vậy thì cùng tôi lên núi, thế nào?”