Truyền Nhân Thần Y

Chương 76: C76: Bây giờ





Có thể đưa hết tiền của mình cho Mã Hiểu Lộ, thứ nhất là căn bản Tô Vũ không cần nhiều tiền như vậy. Thứ hai, đó cũng là một kiểu cưng chiều đối với Mã Hiểu Lộ, làm như vậy để cô không phải vất vả nhìn sắc mặt của người khác.

Đối với Mã Hiểu Lộ, mặc dù số tiền này đúng là rất nhiều, nhưng điều khiến cô cảm nhận nhiều hơn chính là sự quan tâm và ấm áp của Tô Vũ dành cho cô.

Adv

"Chú Lý, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây, gặp lại sau." Chu Triết lễ phép chào Lý Thiện Nguyên rồi cùng đám người Tô Vũ đi ra ngoài.

Lý Thiện Nguyên không nói gì, mà thật ra là ông ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể cười và gật đầu liên tục.

Adv


Quay đầu lại và nhìn thấy Lý Thiện Nguyên lắc đầu thở dài, ông chủ Triệu tò mò hỏi: "Lão Lý, ông sao vậy? Chẳng lẽ người khác không vừa ý đồ của ông sao?"

Lý Thiện Nguyên mỉm cười lắc đầu, vậy cũng không phải, cho dù có người nhìn trúng cái chén của ông ta thì ông ta cũng sẽ không bán. Ông ta chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối vì không nhận ra món đồ tốt như vậy trong cửa hàng của mình, thật sự là ông ta đã sống như một con chó mấy chục năm nay.

Mà đương nhiên ông ta không biết rằng nếu viên đá hoa mai còn ở trong cửa hàng của ông ta thì nó sẽ mãi mãi là một khối đá thải bình thường không ai thèm quan tâm.

Là Tô Vũ cho nó giá trị như vậy, đương nhiên cũng là bởi vì viên đá này thực sự có tiềm năng như vậy, bề ngoài là giá trị của viên đá, nhưng thực chất lại là giá trị của Tô Vũ, tuy nhiên không ai biết tất cả những điều này và Tô Vũ cũng không giải thích điều đó với bất cứ ai.

Tô Thiếu Uy cầm một tấm danh thiếp ở trong tay, vừa rồi anh ta có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cho đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy có chút quay cuồng.

Xem ra người vừa rồi thật sự là một nhân vật lớn, nhưng Tô Thiếu Uy chưa từng thấy xuất hiện trước công chúng, chỉ là e rằng toàn bộ thành phố Tân Hải cũng không tìm ra được mấy người có thể dễ dàng bỏ ra cả 10 triệu như vậy, ngay cả nhà họ Tô cũng không thể nào có gia sản như vậy.

Tô Thiếu Uy khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ, không phải ông già kia nói muốn bồi thường cái gì thì cứ gọi điện thoại sao? Nói không chừng đến lúc đó có thể yêu cầu một khoản bồi thường theo ý muốn.

“Lập tức chuẩn bị, tôi muốn quay lại Kim Lăng.” Thiện Bản Thanh ngồi trong xe, hai tay cầm viên đá hoa mai như thể lấy được báu vật và nói với tài xế.

"Nhưng ông Thiện à, vẫn chưa tìm được bác sĩ mà?" Diêm Đan Dương ở bên cạnh có chút khẩn trương, nếu như Thiện Bản Thanh trở lại ngay lúc này thì chẳng phải kế hoạch của ông ta sẽ hoàn toàn bị xáo trộn hay sao?

Thiện Bản Thanh thở dài và nói: "Bây giờ Vũ Băng đang bị bệnh tật hành hạ, người làm ông nội như tôi cảm thấy rất đau lòng. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua tôi đã đi khắp nơi tìm danh y, về cơ bản là không còn hy vọng. Tuy nhiên miếng pháp khí này có thể giảm bớt nỗi đau cho Vũ Băng, đến lúc đó lại tiếp tục tìm danh y khác cũng không muộn.”


Bây giờ thậm chí Thiện Bản Thanh còn có chút mê tín lạc hậu, ông ấy tin rằng tác dụng của loại đá này sẽ hiệu quả hơn các loại thuốc thông thường, mà trên thực tế nó đúng thật là có hiệu quả hơn các loại thuốc thông thường.

Diêm Đan Dương cũng biết rõ tính tình của Thiện Bản Thanh, một khi ông ấy đã quyết định điều gì đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, đặc biệt là chuyện có liên quan đến cháu gái nhỏ của ông ấy, có là ai nói thì ông ấy cũng không nghe lọt tai.

Cho nên Diêm Đan Dương cũng rất khôn ngoan mà ngậm miệng lại, tuy rằng kế hoạch bị xáo trộn nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu, ông ta cũng có thể nhìn kỹ xem thằng nhóc này có thể gây ra sóng to gió lớn gì ở thành phố Tân Hải.

“Oa oa oa, Hiểu Lộ, cô mau tát tôi một cái thật mạnh đi, tôi muốn xem đây có phải là mơ không?” Triệu Phi Phi ngồi bên cạnh Mã Hiểu Lộ, cô ấy nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ và nói.

Những điều xảy ra ngày hôm nay ngay cả khi nằm mơ cũng không thể được sắp xếp như thế được.

Mã Hiểu Lộ uống một ngụm nước rồi đáp lại: "Tôi còn muốn cô tát tôi hai cái để xem có phải là đang nằm mơ hay không đây."

Lúc này Chu Triết ngồi ở trên sô pha bật TV lên và nói: "Được rồi, chị Hiểu Lộ, bây giờ chị đã trở thành triệu phú rồi."


Bấy giờ Triệu Phi Phi cũng kịp phản ứng lại, lập tức cô ấy mở to mắt nói: "Đúng vậy, Hiểu Lộ, bây giờ cô đã trở thành phú bà rồi, sau này tôi phải ôm chặt đùi cô mới được."

Hiện tại đã là buổi trưa, Tô Vũ cười nói với ba người: "Mọi người không cần gọi tôi đi ăn trưa, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Nói xong, Tô Vũ xoay người đi vào phòng mình và trực tiếp khóa trái cửa.

Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ còn đang ngóng trông Tô Vũ nấu cơm cho mình, hiện tại xem ra chỉ có thể gọi đồ ăn. Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ lấy điện thoại di động ra gọi đồ ăn, Triệu Phi Phi bĩu môi nói: "Bây giờ cô đã là phú bà rồi đó, vẫn còn mời chúng tôi đồ ăn đặt mang về sao?"

Mã Hiểu Lộ đặt điện thoại di động xuống, cô nói: “Triệu Phi Phi, tôi nói cho cô biết, cô muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ. Cho dù tôi có là phú bà thì tôi cũng là phú bà keo kiệt." Nói xong, cô lè lưỡi với Triệu Phi Phi.

"Mà này, Hiểu Lộ, Tô Vũ làm sao vậy, sẽ không bị bệnh chứ?" Triệu Phi Phi cũng không thực sự tức giận, đây chỉ là chút đùa giỡn giữa hai người bạn tốt mà thôi.



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv