Cho nên giá trị của viên thuốc này, nói đúng hơn, phải là vô hạn mới đúng.
Tuy rằng, sự thật đã rõ ràng trước mắt, nhưng Mã Minh Châu vẫn không tin, nhìn Chu Ngọc Thanh nói: "Chú xem cho kỹ, chắc không phải nhìn nhầm đấy chứ, cả nhà họ cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, sao có thể tặng món quà quý giá vậy được?”
Chu Ngọc Thanh lắc đầu: "Chị cả à, không cần xem nữa, mùi thiên hương đậu khấu rất rõ ràng, cũng không có thứ gì thay thế được, nên tuyệt đối không sai đâu."
Đúng lúc này, Mã Mật Phong từ ngoài đi vào, nhìn Mã Minh Châu nói: "Chị cả, em đang tìm chị đây."
'Thấy Mã Mật Phong đi vào, Mã Minh Châu vội nắm tay ông ta: "Thằng ba, em nói cho chị nghe, rốt cuộc cả nhà Hiểu Lộ là sao vậy?"
Câu này khiến Mã Mật Phong sững người, chớp mắt rồi nói: "Sao là sao cơ? Chẳng phải đều ổn cả sao?"
"ý chị là, dạo gần đây cả nhà họ làm gì?" Mã Minh Châu không muốn nói quá trắng trợn, ý là, sao họ đột nhiên có nhiều tiền như vậy.
Mã Mật Phong suy nghĩ rồi nói: "Nói thật, cái này em cũng không rõ lắm, trước đó nói chuyện với thằng út một chút, dạo này nó không có việc gì, cả ngày chỉ đi loanh quanh. Còn Hiểu Lộ thì, hình như mở một công ty đầu tư gì đó, nghe nói ở Tân Hải khá nổi."
"Công ty đầu tư? Một công ty đầu tư kiếm tiền nhiều vậy sao?" Lúc này Chu Ngọc Thanh cũng tò mò, vội hỏi.
"Ôi, cái này sao em biết được? Nếu các người muốn biết, thì tự đi hỏi đi. À đúng rồi, chị cả, thằng út nhờ em gọi chị, bảo chị ra ngoài chọn xe."
Tất nhiên Mã Mật Phong không thể nói hết những gì mình biết cho họ. Tốt nhất cứ để họ tiếp tục hiểu lầm đi.
"Chọn xe? Chọn xe gì cơ?" Mã Minh Châu không hiểu lắm ý của Mã Mật Phong. Đọc 𝑡r𝑢𝒚ệ𝑛 𝑡ại ﹏ 𝗧𝑅𝑢M𝗧 𝑅𝗨Y𝒆N.𝗩𝑛 ﹏
Mã Mật Phong nhắc nhở: "Chị cả, chị quên rồi à. Trước đó chính Hiểu Lộ làm xước xe nhà chị, rồi Vi Vi bắt người ta đền xe mới, giờ người ta chở xe mới đến, bảo các chị ra chọn đấy."
"Hả?" Lần này Mã Minh Châu hoàn toàn choáng váng.
Bà ta tưởng lúc đó Tô Vũ chỉ nói mấy câu cho có lệ thôi, ai ngờ lại thực sự làm thật.
Nghe đến đây, cả nhà Mã Minh Châu và Mã Văn Tuyết vội chạy ra ngoài.
Lúc này một chiếc xe tải lớn đỗ bên lề đường, trên thùng toàn xe con cùng loại với xe nhà họ, Từ Thiên Thành cười nói: "Tô tiên sinh, theo yêu cầu của ngài, mấy chiếc xe này đều là bản cao cấp nhất. Chỉ khác màu thôi, ngài thích chiếc nào?"
Lương Phú nhìn xong bất đắc dĩ mỉm cười: "Ông chủ Từ à, anh chở hết xe của Tân Hải chúng tôi đến đây à?"
Từ Thiên Thành vẫy tay: "Sao có thể chứ, vừa đúng có năm chiếc xe ở đây, lát nữa tôi tặng một chiếc cho anh, rồi tặng một chiếc cho ông cụ, thị trưởng Lương xem thích màu nào?"
Dù sao, Lương Phú này cũng là thị trưởng Tân Hải, tặng một chiếc xe để hai người thân thiết hơn, với Từ Thiên Thành mà nói không thiệt hại gì.
Với tư cách là quan chức, nhất là những người ở vị trí cao như họ, càng phải biết thế nào là khiêm tốn. Bởi người nổi tiếng thị phi nhiều, nói xem có mông của quan chức nào sạch sẽ chứ, người ta muốn hại mình, cái gì cũng có thể thành bằng chứng.
Bình thường xe mà Lương Phú chạy cũng chỉ mấy trăm ngàn, để đi lại thôi. Chỉ thấy Lương Phú liên tục xua tay: "Haha, ông chủ Từ quá cân nhắc tôi rồi. 'Tấm lòng của anh thì tôi sẽ nhận, nhưng mà, xe sang này với đồng lương cơ bản ít
ỏi của tôi thì chạy không nổi."
Tất nhiên Từ Thiên Thành cũng hiểu, trong lòng người như Lương Phú nghĩ gì, nên đương nhiên cũng không ép.
Mã Hiểu Lộ nhìn nhiều xe như vậy xong quay lại trách Tô Vũ: "Anh khoe khoang cái gì chứ? Còn chở nhiều xe đến thế."
Tất nhiên Mã Hiểu Lộ cũng biết, đây là vì Tô Vũ không muốn cô bị ấm ức.
Chỉ thấy Tô Vũ xoa nhẹ đầu cô: "Anh đâu có khoe khoang, tại ông chủ Từ không hỏi rõ thôi."
Lúc nói chuyện, cả nhà Mã Minh Châu từ trong sân bước ra.
Tô Vũ tiến lên hai bước rồi nói: "Trước đó vô ý đâm hỏng xe các người, thực sự là lỗi của chúng tôi, chọn một chiếc đi."
Nói xong, anh chỉ mấy chiếc xe con trên xe tải. Lúc này Mã Minh Châu hoàn toàn ngẩn người, chuyện này là sao đây? Sự thật bày ra trước mặt lúc này, khiến bà ta không thể không tin, cả nhà Mã Hiểu Lộ đã thực sự khác xưa.
Nhưng bà ta vẫn không sao nghĩ ra, chỉ một công ty đầu tư nhỏ, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã thay đổi long trời lở đất như thế được?